Sinh viên – Phần 70

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 70
Sáng sớm tỉnh dậy thì Quyên vẫn còn đang lười biếng nằm trong chăn, đêm qua bị nó hành hạ đến cả người rã rời không còn một chút sức lực.
Khiến nàng ngày hôm nay đến việc thức dậy còn vô cùng lười biếng. Nằm cuộn tròn trong chăn mặt cho Phương muốn làm gì thì làm.
Chuẩn bị bữa sáng cho Quyên thì cũng đã đến tận tám giờ, lúc này Quyên mới lê thân người mệt mỏi ra ăn sáng. Tuy cả người đầy dấu vết của việc đêm qua lao động quá sức thì tinh thần của nàng lại sảng khoái hơn bao giờ hết.
Quyên ăn sáng xong lại tiếp tục muốn ngủ, thế là nó để cho nàng thỏa thích ngủ, còn nó thì rời đi làm một vài chuyện.
Sau khi liên hệ với chú Định trao đổi công việc xong xuôi thì nó quay trở về căn hộ của mình. Nó cảm giác dường như mấy ngày nay khá là nhàm chán bởi vì ngoài việc điêu khắc và chăm cây cối ra thì nó chẳng có việc gì để làm cả.
Ngay khi nó lười biếng nằm trên sô pha thì bỗng dưng nó nhận được một cuộc gọi. Tưởng ai xa lạ, thì ra đó chính là thằng Đức.
“Có chuyện gì không mậy?”
“Có chứ.”
“Chuyện gì?”
“Mày nhớ ông lão già hôm trước nhậu qua xin rượu của mày không?”
“Ừ nhớ… Có chuyện gì vậy?”
“Hồi hôm qua tao đi vô bệnh viện giao đồ, gặp ông ta đang ở trong đó.”
“Rồi sao nữa.”
“Thì ông ta là bệnh nhân. Chắc đang khám bệnh gì đó, thấy mặt đồ bệnh nhân.”
“Rồi sao nữa…”
“Hết rồi…”
“Rồi kể chuyện này cho tao làm chi?”
“Thấy thì kể cho mày nghe vậy thôi. Tại lần đó thấy ông ta cũng khá thích mày, không chừng lần này ông ta không còn uống rượu được nữa.”
“Mày thấy ông ta ở bệnh viện nào?”
“Bệnh viện quốc tế Hạnh Phúc”
Nói chuyện với thằng Đức thêm một chút, nó không biết là do tình cơ hay do sắp đặt mà mọi thứ lại diễn ra theo một trình tự có sẵn như vậy.
Nhưng mà nó thấy mọi thứ vẫn đang diễn ra rất tốt, hầu như không có việc gì là không mang lại lợi ích nó cho tới thời điểm hiện tại.
Bệnh viện quốc tế Hạnh Phúc cũng là công ty mà nó đang nắm giữ cổ phần, với số vốn điều lệ lên đến 8000 tỷ đồng thì con số cổ phần 23% của nó là vô cùng lớn. Tuy nhiên trên thực tế để nó có thể đầy đủ thực lực nắm giữ số cổ phần kia thì quãng đường vẫn còn khá xa.
Trong thời điểm hiện tại nếu có muốn ra mặt thì vẫn là liên hệ thông qua các cuộc điện thoại mà thôi. Làm việc với đám cáo già ngoài kia thì phải thật cẩn trọng, trừ khi thực lực đủ lớn để khuất phục tất cả.
… Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: https://truyensex.life
“Chiều nay có làm gì không?”
“Có. Đang rất bận đây.”
“Có thể bỏ một chút thời gian ra được không?”
“Cần phải xem thành ý của anh đã.”
“Đãi em một bữa ăn chứ gì…”
“Haha… Đúng vậy…”
“Được rồi. Vậy một chút nữa anh sang đón em nhé.”
“Ok…”
Sau khi đóng điện thoại, Phương phóng xe đi chợ một vòng tìm vài món lặt vặt. Mấy ngày nay nó tự nấu ăn nên tủ lạnh đã hết thực phẩm rồi.
Mua thêm vài món đồ nữa bỏ lên xe, nó phóng xe sang đón Kiều Thu từ bên nhà trọ.
Cô nàng hôm nay lười biếng ở trong phòng chứ có một chút bận rộn nào đâu, chỉ là nói vậy để tìm xin một bữa ăn từ Phương. Ăn mãi các món ăn do Phương nấu thì nàng đã nghiện từ lúc nào không hay, không những nghiện về cách nấu ăn của Phương mà nàng còn nghiện về cả cách Phương đối xử với nàng một cách chu đáo.
Từ trước đến giờ ngoại trừ gia đình ra thì nàng cảm thấy không một ai có cách xử sự với nàng như Phương cả.
Những người khác không vì lợi ích thì cũng vì muốn có được nàng. Còn Phương thì nàng cảm nhận được một sự quan tâm không nhiều cũng không ít, chỉ vừa đủ. Hơn thế nữa thì Phương còn vô cùng tâm lý và giữ khoảng cách với nàng, tuy nhiều lần nàng giả vờ để rút gần khoảng cách giữa hai người nhưng chính Phương lại là người từ chối.
Tóm lại tất cả những thứ đó thì nàng cảm giác Phương chính là một câu đố làm nàng muốn giải mã, một ngọn núi khiến nàng muốn chinh phục.
“Bận mà nằm ở trong phòng như vậy hả?”
“Bận ngủ đó… Không biết hả?”
“Vậy lẽ ra anh nên không làm phiền em.”
“Ơ không… Lúc này em cần anh làm phiền đó…”
“Chỉ giỏi lươn lẹo…”
Phương khẽ cười, muốn bắt bẽ nàng thêm nữa nhưng nghĩ lại lúc này Kiều Thu đang không mấy vui vẻ nên nó không hỏi thêm nữa.
“Sao hôm nay anh mua đồ nhiều thế.”
“Còn không phải em ăn chực đến hết đồ nhà anh hay sao?”
“Thôi được rồi. Vì công cuộc ăn chực nên lần sau em sẽ mua đồ sang.” Kiều Thu vểnh miệng lên trả lời. Càng muốn nắm được ông đầu bếp xịn như thế này mãi mãi.
Phương loay hoay trong bếp, còn nàng thì lúc này đang mải mê nằm ngoài sô pha xem ti vi.
Chợt bên một góc nhà, trong chiếc tủ kính dài, những trang sức vô cùng lấp lánh khiến nàng phải chú ý.
“Hử…”
Kiều Thu chầm chậm tiến lại gần, một chiếc tủ khá dài, bên ngoài là một lớp kính dày trong suốt, một góc thì trưng bày các viên ngọc đã được tinh chế vô cùng sắc sảo, một bên là các hộp gỗ màu đen sẫm to nhỏ khác nhau.
Nhìn bên ngoài chiếc tủ kính khá đồ sộ nhưng khi tay nàng khẽ chạm vào thì cánh cửa lại được mở ra một cách rất nhẹ nhàng.
“Không khóa…”
Kiều Thu kinh ngạc thốt lên, chỉ riêng những viên ngọc kia thôi thì giá trị đã không thể kể đến, mà cả một chiếc tủ nàng lại không được khóa, nàng thầm mắng Phương bởi vì nó sao lại không cẩn thận tới như vậy. Bao nhiêu vật phẩm quý báu như thế này lại không biết cất giữ mà lại mang ra trưng bày một cách công khai như vậy.
Cơn tò mò lại khiến nàng tìm đến các hộp gỗ, chiếc hộp gỗ màu đen chỉ nhìn bên ngoài thôi đã cực kỳ bắt mắt. Ngay khi sờ vào thì một cảm giác mát lạnh khiến nàng tưởng chừng như đang chạm vào một khối kim loại.
Khẽ cầm lên chiếc hộp kia ngắm nghía chính nàng cũng không biết chiếc hộp này làm bằng gỗ gì.
“Cạch…”
“Oa…”
Ngay khi chiếc hộp gỗ được mở ra, một chiếc nhẫn bằng vàng lóng lánh, bên trên chiếc nhẫn điểm xuyết một chiếc bông cúc vô cùng tinh xảo. Hoa cúc với rất nhiều cánh hoa đan xen với nhau nằm gọn trong một chiếc nhẫn.
Kiều Thu vô cùng bất ngờ, bởi nàng không phải người không hiểu biết một chút gì về kim hoàn. Để gò được một chiếc nhẫn với hoa cúc gắn phía trên như thế này chứng tỏ người chế tác phải đạt đến cấp độ nghệ nhân.
Hoàn hảo không một vết xước, càng khiến nàng mê muội hơn nữa là chất liệu chính là vàng nguyên chất, chính là thứ vàng đắt nhất và khi nàng ướm thử lên ngón tay thì nó lại vừa in trên ngón tay của nàng, như chiếc nhẫn này sinh ra là dành cho nàng vậy.
“E hèm… Đang phá gì đó…”
… Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: https://truyensex.life
Âm thanh của Phương vang lên sau lưng làm Kiều Thu khẽ giật mình xíu chút nữa làm rơi chiếc nhẫn xuống sàn gạch.
“Thích nó à?” Phương nhìn biểu cảm của nàng liền khẽ cười.
“Có đắt không? Em mua lại.” Kiều Thu ánh mắt long lanh, quay sang nhìn Phương. Nàng vừa hay ưa thích món đồ này, đã đeo lên tay lại không muốn gỡ ra chút nào.
Phương lại bị ánh mắt của nàng làm cho bất ngờ:
“Đủ tiền mua không?”
Nó đến bây giờ vẫn cho rằng Kiều Thu chỉ là một cô gái có gia đình khá giả hơn bao người một chút mà thôi. Nó không hề biết rằng gia đình nàng cũng là một gia đình giàu có hơn bao người khác, xét về mức độ tài chính còn hơn cả gia đình Phương vài bậc.
“Ừm… thì trả từ từ…” Bị ánh mắt soi xét của Phương nhìn trúng, đôi mắt đảo một vòng sau đó cô nàng lanh lẹ nói ra.
“Trả biết khi nào hết đây…” Phương một tay tựa vào chiếc tủ kính, nhìn dáng vẻ ngây thơ của Kiều Thu rồi lại nói.
“Không bán thì thôi… Trả đó…” Cô nàng bĩu môi, thái độ bất cần mang một chút nũng nịu tháo chiếc nhẫn trên ngón tay ra định trả về hộp gỗ.
“Nếu vừa thì xem như tặng em đó. Cơm chín rồi, mau vào ăn đi.” Phương cười cười, quay đi rồi nhẹ nhàng thở ra một câu.
Kiều Thu vừa nghe câu nói của nó thì ngay lập tức vô cùng vui vẻ, trong lòng lâng lâng như mùa xuân đang tới. Nàng biết rõ món đồ này vô cùng giá trị, nên tuy Phương nói tặng mình nhưng Kiều Thu vẫn không muốn mắc nợ từ Phương, trừ khi nàng chính thức sở hữu được nó.
Cô nàng đeo lại chiếc nhẫn lên ngón tay, sau đó đánh chân sáo vào trong nhà bếp. Ánh mắt lại liên tục ngắm nghía chiếc nhẫn trên tay của nàng.
“Được rồi ăn cơm đi nào. Một chút đi với anh có tí công việc.” Phương nhìn dáng vẻ của Kiều Thu liền biết nàng đang rất vui vẻ, nhưng chính sự vẫn nên đề cập tới.
“Được…” Cô nàng chẳng một chút suy nghĩ, nhanh chóng gật đầu.
Trong lúc Phương dọn dẹp nhà bếp thì cô nàng lại quay ra ngoài phòng khách nằm tiếp tục ngắm nghía chiếc nhẫn, sau đó ánh mắt vô cùng nóng bỏng nhìn lại chiếc tủ kính kia.
Tuy vô cùng ước muốn mở hết những chiếc hộp kia ra xem bên trong đó chứa những thứ gì nhưng nàng sợ bản thân kềm lòng không nổi nên quyết định không để mắt tới nó nữa.
Dọn dẹp xong xuôi, Phương bước ra thấy cô nàng vẫn mải mê nâng niu chiếc nhẫn. Đôi chân mượt mà của nàng khoe ra trước mắt nó vô cùng khiêu khích, bởi Kiều Thu chăm chỉ tập thể thao nên đôi chân trông vô cùng khỏe khoắn, bên cạnh đó chiếc quần thun ngang đùi lại phô đôi chân ra thế kia khiến nó âm thầm chảy nước miếng.
Không để ý nghĩ xấu xa lên ngôi, nó lên tiếng gọi.
“Đi ra xe nào.”
Kiều Thu vui vẻ đứng lên ngay sau khi nghe âm thanh của nó, không nhìn lấy nó một cái mà nàng quay người đi thẳng ra cửa chính.
Phương bước ngay sau lưng nàng lại một lần nữa chứng kiến dáng người siêu nóng bỏng của nàng. Đôi khi người mẫu còn có thể không so sánh được với dáng người của Kiều Thu.
“Đi đâu thế?” Sau khi lên xe, cô nàng mới sực nhớ ra là Phương chưa nói rằng sẽ đi đâu, giác quan thứ sáu lên ngôi khiến nàng quay sang nhìn Phương với ánh mắt đề phòng.
“Có cần nhìn anh bằng ánh mắt đó không?” Phương liếc nhìn nàng một cái, sau đó nhếch môi. Nếu có ý đồ xấu với nàng thì nó cũng chẳng làm ra vẻ đạo mạo như thế này.
“Phải đề phòng những người như anh.” Kiều Thu gương mặt đề phòng, lại nói.
Phương cười cười không đáp, lái xe thẳng tới căn nhà thi đấu.
Hôm nay mọi thứ đã lắp đặt xong xuôi, việc cuối cùng đó chính là đưa các nàng vào tập luyện mà thôi.
Tốn một cái giá khá hợp lý vì có ông Khải vô cùng nhiệt tình hướng dẫn từ mua vật dụng cho tới lắp đặt phù hợp, vì lẽ đó nên thời gian rất nhanh đã hoàn thiện gần như hoàn toàn.
Ngay khi xe vừa tới nơi, ở đó đã có ông Khải chờ từ bao giờ.
“Xuống xe nào.” Phương mở cửa, khẽ gọi Kiều Thu.
Cô nàng nãy giờ không chú ý đường đi, mải mê xem điện thoại rồi chụp hình với chiếc nhẫn các kiểu. Cho đến khi Phương gọi thì nàng mới hoàn hồn.
“Tới rồi à?”
“Xuống xe…” Phương gằn giọng làm cô nàng giật bắn mình, quay sang nhìn Phương thì bắt gặp ánh mắt đầy trêu đùa của nó khiến nàng muốn bay sang cắn nó một phát.
Kiều Thu bước xuống xe, ánh mắt lúc này mới đảo đi xung quanh, nhận ra điều gì đó làm nàng vô cùng bất ngờ.
“Đi vào trong xem nào.” Phương lại nói.
Kiều Thu vẫn ngây người nhìn nó một cách khó tả, nàng nhớ lại câu nói của nó mấy ngày trước, trong lòng đang vô vàn cảm xúc khó tả.
Nàng cứ nghĩ rằng đó chỉ là một lời nói đùa của Phương mà thôi, nàng chẳng trông mong gì về điều đó. Lúc đó nàng vô cùng ấm áp khi Phương có ý định giúp mình, nhưng nàng chỉ mong đợi một cách mơ hồ mà thôi.
Cho đến ngày hôm nay Phương đưa nàng tới chỗ này thì Kiều Thu biết rõ Phương để tâm tới mong muốn của mình.
Phương đã bước chân vào bên trong, Kiều Thu cảm động bước theo từng bước chân của Phương. Cánh cửa đã mở sẵn từ bao giờ đón chào nàng và Phương bước vào.
Ngay sau cánh cửa là một bức tường cao, men theo bức tường đi vào trong, qua thêm một cái hầm nhỏ thì đã tiến vào bên trong sân tập.
Khoảng sân rộng lớn sáu trăm mét vuông vô cùng rộng lớn, giữa khoảng không rộng lớn như thế này làm Kiều Thu vô cùng bỡ ngỡ.
So sánh với cái khu luyện tập trong trường thì khoảng sân này to đến gấp đôi, hơn nữa không gian lại rộng rãi thoải mái hơn trong đó vô số lần.
Tuy khép kín nhưng bước vào bên trong nàng cảm nhận được sự mát mẻ vô cùng, không khí không tù đọng mà như đang vận chuyển một cách tuần hoàn tạo nên sự thoải mái.
Qua từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, Phương dẫn nàng đi một vòng quang khi tập luyện, giới thiệu nàng các phòng khác nhau trong này.
Các thiết bị vẫn còn mới tinh như chưa có ai sử dụng bao giờ khiến Kiều Thu không khỏi ngạc nhiên, thầm nghĩ không phải là nơi này mới được xây dựng xong chứ?
Ngoài các thiết bị hiện đại ra thì Phương còn giới thiệu đến nàng tất cả các phòng ốc trong nhà thi đấu này, từ nơi nghỉ ngơi cho tới các phòng tập luyện.
Kiều Thu lúc này trong đầu không suy nghĩ được gì nữa, cả người mang một cảm giác khó tả vô cùng, vừa lâng lâng mừng rỡ kèm theo đó một sự lo lắng bồn chồn.
“Nơi này đủ cho các em luyện tập chưa?” Sau khi dẫn nàng quanh một vòng, Phương mỉm cười hỏi.
“Đủ… Quá đủ…” Kiều Thu rưng rưng trả lời.
“Vậy thì tốt…” Phương khẽ gật nhẹ đầu, đủ là tốt rồi.
Kiều Thu không nói nên lời, ngay lập tức choàng tay lên cổ nó rồi ôm thật chặt.

To top
Đóng QC