Đào tạo dâm nữ – Phần 73: Đừng yêu anh nữa!

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 73: Đừng yêu anh nữa!
Đầu óc Trần Phong quay cuồng, chao đảo như vừa xoay một ngàn vòng tròn tại chỗ. Khụy gối xuống nền nhà. Cúi gầm mặt thở dốc!
Lần đầu tiên có thể nhìn về quá khứ xa xôi. Lại là chứng kiến khung cảnh khủng khiếp của chính mẹ ruột mình. Những bàn tay dơ bẩn, những cái lưỡi nhơ nhớp ngập tràn thân thể của người mẹ kính yêu. Những khúc thịt đàn ông tởm lợm, cái dài cái ngắn, cái béo cái gầy… đang ra sức thúc vào cơ thể của người phụ nữ yếu đuối! Còn gì khủng khiếp hơn cho đứa con luôn coi mẹ mình như một sự thiêng liêng vĩ đại nhất?
Vẫn biết mẹ gặp nguy nan, mẹ đã phải đối diện với những tràng cảnh khủng khiếp, đến mức chết không nhắm mắt! Nhưng tự mình chứng kiến, lại là một sự đau đớn không cách nào kiềm chế nổi.
Đã vậy, dù dùng toàn bộ sức mạnh bản thân có được, vơ vét tất cả năng lượng trong người, cũng không thể nào giúp hắn đẩy được lũ ác nhân đó ra.
Trong tiếng la hét hoảng loạn, khóc than tức tưởi của mẹ, hắn cứ như một hồn ma vất vưởng, đang ra sức vùng vẫy đấm đá cào cấu vào đoàn người trước mặt… Cho đến khi, tất cả mờ dần… Hắn quay lại với thực tại!
Máu nóng trong người Trần Phong rần rật khắp cơ thể. Mạch máu như căng phồng lên, muốn vỡ tung ra.
Lê Minh Tâm đang ngậm phía dưới, tưởng rằng Trần Phong lại nổi lên ham muốn, nên cứ ra sức mút lấy mút để. Càng làm cho khí huyết Trần Phong lưu chuyển cuồng loạn. Hận thù, dục vọng đan xen!
Khi ngẩng đầu liếc mắt quyến rũ người yêu, Lê Minh Tâm giật mình đến mức ngã ngửa…
Đôi mắt kia, đỏ rực như máu! Đôi mắt của… Quỷ Khuôn mặt vặn vẹo. Hàm răng cắn chặt! Đôi mắt ngước lên, nhìn chằm chằm chính cô!
Lê Minh Tâm toàn thân lõa lồ, nhưng cô không quản được, hoảng sợ lùi từng bước ra sau, lắp bắp:
– Trần… Trần… Phong… Đừng… Đừng… dọa em…
Trần Phong gằn từng tiếng trong cổ họng tắc nghẹn:
– Lại đây! Anh cần làm tình! Lại! Đây!
Lê Minh Tâm run rẩy, mở to đôi mắt hoảng sợ, nhưng vẫn từ từ tiến lại gần:
– Anh… Anh bình tĩnh… Em… Em từng thấy anh… Thế này rồi… Nhưng… Nhưng… Em vẫn sợ…
Nhìn Lê Minh Tâm lê từng milimet trên mặt đất, Trần Phong bước tới, đè chặt thân thể trắng tròn của Lê Minh Tâm xuống đất.
Phong tách đôi chân, chống cái cột của mình lên khe đỏ hồng đã sưng tấy của Lê Minh Tâm. Tàn nhẫn đâm xuống!
Lê Minh Tâm đau đớn chảy nước mắt. Vì vốn dĩ phía dưới của cô đã bị hắn chọc ngoáy suốt cả buổi tối, từ công viên về đến nhà rồi. Hiện tại, cô giống như bông hoa bị vùi dập trong cơn bão. Chỉ có thể gắng gượng chống đỡ từng cú dày xéo trên thân xác tả tơi. Từng cú thúc không khoan nhượng, không còn chút yêu thương như ban chiều, cứ thế giã thẳng vào tận cùng cơ thể cô.
Lê Minh Tâm trước khi chìm vào cơn bất tỉnh. Cô nghe bên tai một lời thì thầm, khe khẽ:
– Xin lỗi em!!
… Bạn đang đọc truyện Đào tạo dâm nữ tại nguồn: https://truyensex.life
Trời gần sáng, Trần Phong ngẩng đầu tỉnh dậy khỏi bộ ngực phong mãn của Lê Minh Tâm.
Cả đêm qua, hắn mất bình tĩnh, ra sức dồn tinh thần lực và năng lượng tích lũy từ việc làm tình, hòng tìm ra bất kỳ manh mối nào. Hoặc danh tính bất kỳ một kẻ có mặt trong phiên nghi lễ bệnh hoạn kia. Nhưng vẫn không thể!
Phong ngẩng lên, nghiến răng thề với lòng:
– Diệt sạch! Giết sạch! Không chừa một thằng nào!
Nhìn xuống thân thể xõa xượi của Lê Minh Tâm, Trần Phong chau mày, có chút khổ sở:
– Lợi dụng em. Hành hạ em. Sắp tới, có lẽ sẽ giết cha em…
Phong giơ tay vuốt lên má vẫn còn đỏ ửng của Lê Minh Tâm:
– Xin em, đừng yêu tôi nữa!
Từng đoạn ký ức cứ như của ngày hôm qua, vụt trôi trong mắt Trần Phong, lúc này.
– Anh ơi, đừng khóc nữa… Anh đói hả… Em có kẹo cho anh đây!
– Em cũng mất mẹ… huhu…
– Aaaa… Anh bế em là phải chịu trách nhiệm cưới em đấy!
– Hì hì, may mà anh đến, em đi lạc đường…
– Mắt anh sao vậy… Trần Phong… Em cho anh lần đầu tiên của em! Anh nhắm mắt lại đi… em sợ!
– Em thích anh mười năm rồi… anh có biết không?
– Anh muốn chơi trò này thì em chiều anh! Nhưng… là vì em yêu anh!
Trần Phong lẩm bẩm:
– Tôi tưởng, chỉ lợi dụng một chút vì Trần Kiều An mà thôi…
Bàn tay Phong như không còn sức lực, cứ run rẩy trên khóe môi kia. Hay là sự thương tiếc cho cô gái đáng thương. Hay là đấu tranh tư tưởng, giữa việc giữ trách nhiệm mà bỏ qua thù hận, hay tiếp tục xem cô như con cờ trên bàn cờ đã vạch sẵn…
Trần Phong lảo đảo bước ra ngoài. Bỏ lại cô gái được chỉnh sửa lại tư thế nằm ngay ngắn, ủ ấm bằng chiếc áo choàng dày màu trắng bạc…

To top
Đóng QC