Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 80
Bên cạnh, Lương Thế Tùng phải nói là ngang sức với vị thủ cờ kia. Quyền đấm cước đá tới lui liên tục, ngày một nhanh hơn. Mặt cậu chàng đỏ lên vì hưng phấn!
Trần Phong đứng lên khỏi mặt đất, liếc Lương Thế Tùng vừa lộn vừa vòng gót sau đạp một cú đá xoay vào tay vị thủ cờ đó. Nhưng rồi bị hất lên rất mạnh! Thế rơi không được như ý. Tiếp theo vô cùng bất lợi!
Đã vậy, vị thủ cờ nhanh nhẹn lao lên muốn áp sát, kết thúc Lương Thế Tùng. Trần Văn Đông đứng từ xa, bắn một viên đá vào khuỷu tay anh ta. Vì thực chất, cậu chỉ nhảy ra khỏi tầm giao chiến chứ chưa bị loại!
Trần Phong liền áp sát, giơ một tay bắt lấy tay giúp Lương Thế Tùng khụy gối tiếp đất vững vàng. Đồng thời, Trần Phong lợi dụng cơ thể to lớn của Lương Thế Tùng làm lá chắn tầm nhìn. Theo đà lao tới, lộn qua lưng đồng đội, muốn giáng một cú đá từ cao xuống vị thủ cờ đang muốn phi tới kia.
Vị thủ cờ bị hai hướng tấn công bất lợi, nên hai vị còn lại không bàng quan nữa, đều muốn xông lên hỗ trợ. Bởi nhiệm vụ của họ, là kìm giữ một đội tuyển ít nhất một tiếng đồng hồ. Để đánh giá hành vi, khả năng ứng biến trong điều kiện bất ngờ và năng lực tập thể sơ lược của một đội ngũ. Cho họ bài học tốt nhất về tinh thần đồng đội, từ đó, các bài thi sau mới có thể đạt được hiệu quả cao hơn! Đối với đội tuyển chưa đủ giỏi để vượt qua, thì họ trở về trường, cũng sẽ có một bài học sâu sắc cho sự phát triển về sau!
Trần Văn Đông chớp lấy cơ hội, chạy nhanh một vòng phía sau họ, hòng tiếp cận lá cờ. Nhưng các vị thủ cờ không phải đơn giản, thân thủ và kinh nghiệm chiến đấu đều vô cùng tốt. Họ ngay lập tức chia một người sang chặn lại thế gọng kìm của tiểu đội nhỏ tuổi. Trần Văn Đông ngay khi tiếp cận được gần hơn với lá cờ mục tiêu, thì cũng bị tóm lại lưng áo, kéo lại! Hai bên giằng co qua lại liên tục.
Phía bên này, vị thủ cờ đến tiếp ứng đã đỡ được cú đá của Trần Phong thay đồng đội. Hai bên quyền đấm cước đá khiến bụi tung mù mịt. Vũ Thanh Tâm đứng ngoài sốt ruột vì chưa kịp giúp gì đã phải bó tay quan sát. Còn Cù Nam Anh thư sinh có vẻ ôm bụng rất lâu, khả năng chịu đau không tốt lắm. Nhưng ngẫm cũng phải! Vì sau một thời gian mất sức chèo thuyền một đoạn đường xa đến thế, thư sinh và con gái vốn dĩ đã yếu, giờ lại càng yếu!
Vũ Thanh Tâm đứng ngoài vạch vôi, sốt ruột nhìn vào đám bụi mù mịt, thi thoảng có tiếng hây hự vọng ra, không phân biệt được của ai với ai! Tuy nhiên, lúc này, cô lại phải đối mặt với một vấn đề khác!
– Ư… ưm…
Một bàn tay đặt lên vai cô, Vũ Thanh Tâm theo phản xạ, tóm lấy, hạ vai, xoay người vặn cánh tay nọ, khống chế khớp vai đối phương. Nhưng chưa kịp định thần, cô chỉ thấy…
Cù Nam Anh đã bị tóm chặt!
Còn Hoàng Bá Vương đang vật lộn với một kẻ khá to cao khác!
Hai gã thanh niên ướt sũng đang khống chế và bịt chặt miệng Cù Nam Anh, sau đó móc ra một chiếc còng số 8 trói tay Cù Nam Anh ném sang một góc. Hai kẻ khác cũng đang vây trước mặt lẫn sau lưng Vũ Thanh Tâm. Nguyễn Nhật Minh đội 28, cười hihi đối diện với Vũ Thanh Tâm:
– Bảo đồng đội mày cố lên! Lấy lá cờ về cho tao! Nếu không…
Hắn đưa dao huơ trước người Cù Nam Anh:
– Nếu một tên trong đội bị thương không vượt qua được bài test nào đó, cả đội bị loại trực tiếp. Đúng không anh em… hahaha…
Đội 28, có một thành viên xuất thân từ gia đình hải quân, vượt qua đoạn đường biển này không còn gì dễ hơn. Cho nên, họ là đội thứ hai có mặt nơi này. Nguyễn Nhật Minh sau khi nhìn trận thế đội 27 đang đánh, hắn dứt khoát không tham gia vòng chiến, mà muốn nẫng tay trên chiếm lợi của họ. Dù đội 27 có thành công giành được cờ lần nữa, thì sức lực cạn kiệt, việc trở về sẽ không dễ dàng kịp thời gian! Loại đi đối thủ có tiềm lực như thế này, không phải lúc nào cũng có cơ hội tuyệt vời như bây giờ!
Trần Phong chủ động ngã ra đất, né một cú song cước của hai vị thủ cờ. Muốn sách cũ soạn lại, lợi dụng gạt giò bọn họ. Nhưng họ rõ ràng đã rút kinh nghiệm từ đồng đội, biết Trần Phong thường dùng kế giả yếu, đã đề phòng trước, lập tức đổi chân trụ, song song đạp xuống Trần Phong đang ở góc hẹp trên mặt đất. Khiến Phong chỉ có thể lăn một vòng tránh né mà không thể hoàn thủ! Nhưng ít nhất, một mình hắn đã kiềm chế được hai người!
Lương Thế Tùng rảnh ray, chạy qua giúp Trần Văn Đông đã rơi vào thế yếu, cả người lấm lem đất bẩn. Trần Văn Đông thấy thế, nhịn đau từ một cú đấm của vị thủ cờ này, ôm chặt lấy vai anh ta, lôi kéo, tạo điều kiện cho Lương Thế Tùng rút cờ!
Lương Thế Tùng không phụ sự kỳ vọng của đồng đội. Cầm cờ chạy thẳng ra khỏi vạch vôi!
Chưa được hai bước, thì Lương Thế Tùng bị kéo lại! Vị thủ cờ to lớn, nhấc bổng cả người Trần Văn Đông để đuổi theo Lương Thế Tùng. Đồng thời gọi đồng đội:
– Hỗ trợ!
Lương Thế Tùng vặn người, cúi đầu, luồn tay, mặc cho cái áo thun trắng bị kéo tuột ra, cởi trần tiếp tục chạy. Cơ hội giành cờ khó khăn lắm mới có được mà đồng đội tranh thủ cho này, không thể lãng phí trên tay kẻ kiêu ngạo như hắn được!
– Cẩn thận – Tiếng Vũ Thanh Tâm hét lên từ đâu đó.
“Bộp!”
Lương Thế Tùng vừa chạy khỏi vạch vôi, hai bên có hai bóng đen áp sát, một trên một dưới. Tùng chỉ có thể căng người đón đỡ!
Lá cờ trong tay nện lên đầu kẻ bên trên. Nhưng bản thân cũng bị gạt ngã lăn ra đất! Lương Thế Tùng ôm cờ lộn một vòng muốn giữ khoảng cách. Thì phía sau, thêm một kẻ đạp thẳng vào thắt lưng cậu. Lương Thế Tùng thở hồng hộc, nằm sõng soài dưới đất! Lá cờ bị cướp đi!
Nguyễn Nhật Minh đắc ý cười:
– Cảm ơn mày nhé! Thằng to xác! Hự…
Trần Phong từ phía sau lao đến, đá một phát vào mông Nguyễn Nhật Minh, khiến hắn ngã dúi dụi. Trần Phong giật lấy lá cờ, đạp một chân lên đầu hắn, cất giọng thâm trầm:
– Nếu tao đấm vào sống lưng mày, giờ này chắc mày được gặp ông bà nhận phiếu bé ngoan rồi! Khôn hồn thì thả đồng đội tao ra!
Thực ra, ngay từ khi bọn chúng lên bờ, đe dọa bọn Vũ Thanh Tâm, Trần Phong đã nghe thấy và để ý rồi! Tuy nhiên tình hình quá mức bất lợi, trước tiên vẫn phải ưu tiên cướp cờ trong tay ba vị thủ cờ đầy bản lĩnh kia đã. Và lúc bọn mặt dày kia nắm được cờ, cũng là lúc chúng sơ hở nhất. Trần Phong lao đến, tung đòn quyết định!
Trần Văn Đông bên kia cũng thực nhanh nhạy, vô cùng hiểu ý, từ xa, bắn một phát viên đá, trúng vào đầu kẻ đang đấu với Hoàng Bá Vương, đồng thời chạy đến hỗ trợ Vũ Thanh Tâm!
Lương Thế Tùng bò dậy, nhổ đất cát khỏi miệng:
– Phì! Con mẹ lũ bẩn thỉu này!
Nguyễn Nhật Minh không còn cách nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn đầu hàng!
Xung quanh gần một trăm cặp mắt của những người lính cương nghị, nhìn vào trận thế giằng co của hai đội lính trẻ. Ai ai cũng thấy rõ hành vi của hai đội ngũ. Khác biệt cả về chất và lượng!
Một đội lễ phép học hỏi, họ sẵn lòng chỉ cho cách vượt cờ! Sẵn lòng thử thách sự lì lợm của lớp trẻ. Còn một đội, vừa lên bờ đã nghĩ cách ăn xổi, hành vi tiểu nhân, không đáng mặt của một người lính!
Một vị thủ cờ của đội Trần Phong đứng ra, vỗ vai Trần Phong:
– Làm tốt lắm nhóc! Thi tốt nhé!
Anh lính quay đi, rồi lại vòng về nói nhỏ với Trần Phong:
– Nhưng mà… Đừng coi thường bọn anh thế chứ hả? Một đấu hai mà vẫn không bung sức lực ra. Nếu không phải diễn tập, anh đã tẩn nhóc một trận để xem nhóc tới đâu rồi đó! Haha!
… Bạn đang đọc truyện Đào tạo dâm nữ tại nguồn: https://truyensex.life
Dọc đường về xuôi dòng chảy, đơn giản hơn rất nhiều. Đội 28 dẫn đầu đoàn thuyền bàn giao lá cờ nhiệm vụ.
Trình Ngưng hướng dẫn bọn họ về một căn phòng để nghỉ ngơi:
– Sáu giờ tối sẽ có cơm ở nhà ăn. Ai cần hỗ trợ thuốc men thì cuối hành lang bên trái. Phòng tắm ở cuối hành lang phải có nước nóng. Mọi người nghỉ ngơi dưỡng sức ngày mai tiếp tục bài thi mới!
Hoàng Bá Vương bức xúc lên tiếng:
– Trung úy, đội số 28…
– Vẫn chưa tính là vi phạm nội quy! Các cậu nghỉ ngơi đi!
Trần Phong ngồi bên giường cởi giày, nhìn theo bóng dáng Trình Ngưng rời đi. Hơi ngẫm nghĩ:
– Cô ta… dường như chưa một lần để mắt tới Lương Thế Tùng nhỉ?
Vũ Thanh Tâm đến bên giường, đó là một tấm phản lớn, trải dài từ tường bên này đến bên kia của căn phòng. Đêm nay không có ngoại lệ cho phái nữ! Thực ra điều này cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần kể từ khi nhập học rồi! Sẽ chẳng thể vì là nữ mà có thể có chút ưu tiên nào cả! Thậm chí, còn phải nỗ lực hơn nam giới rất nhiều, mới có thể bám trụ được chương trình học nặng nề như thế này!
Ở môi trường toàn đàn ông, cô cắt phăng mái tóc dài mượt mà của mình, để lại cái đầu húi cua quân đội, với gương mặt có vẻ đẹp phi giới tính, nhìn không ra nam nữ, dễ dàng giúp cô sống lẫn giữa một đám con trai. Cô còn bó chặt bộ ngực tròn của mình để tiện cho hoạt động thể chất vừa nhiều vừa nặng của quá trình huấn luyện. May mà cái tên cùng phòng kia, hình như luôn coi cô là một thằng con trai để cư xử. Lại còn suốt ngày coi thường cô yếu ớt… Cho nên, việc phải ngủ cùng một cái giường lớn thế này… đã được chuẩn bị tâm lý.
Vũ Thanh Tâm chọn góc giường sát tường, sắp xếp đồ đạc rồi nhanh chóng đi tìm nơi tắm rửa. Trần Phong thì cầm điện thoại ra ngoài. Mấy thằng con trai trong phòng nhìn nhau. Lương Thế Tùng cho góc tường đầu bên kia. Trần Văn Đông cũng chọn ở bên cạnh đó. Cù Nam Anh nhìn Hoàng Bá Vương:
– Cố nằm sát nhau chút, dành cho đội trưởng một góc riêng là được!
Cả đám ăn uống rồi tắm rửa. Trần Phong thì biến mất một lúc lâu. Hoàng Bá Vương lải nhải:
– Chắc đi buôn dưa lê với gái rồi!
Cù Nam Anh cười đùa:
– Ai bảo người ta đẹp trai hơn ông?
Hoàng Bá Vương dựng người ngồi thẳng lên, vuốt mái tóc dựng ngược:
– Soái ca không chấp antifan! Ê Trần Văn Đông! Hôm nay cảm ơn cậu nhé!
Trần Văn Đông tỏ vẻ không hề gì. Ai cũng biết cậu ta ít nói nên cũng không tiếp tục khách sáo làm gì.
Cù Nam Anh thì cúi đầu:
– Tôi xin lỗi cả đội…
Lương Thế Tùng vỗ vai cậu ta:
– Khả năng của cậu để dành cho vòng sau, chúng ta cố hết sức mình là được!
Sau một trận đánh, tập thể dường như đã có sự gắn kết hơn!
… Bạn đang đọc truyện Đào tạo dâm nữ tại nguồn: https://truyensex.life
Trần Phong cầm điện thoại, gửi tin nhắn nhờ người điều tra vài chi tiết mà hắn để ý trong ngày hôm nay. Hy vọng sẽ có điểm hữu dụng!
Sau khi tắm nước ấm, Trần Phong tranh thủ đi tìm một góc, để có thể ngồi luyện tập. Một góc vừa phải yên tĩnh, ít người qua lại, vừa phải tránh tầm nhìn của một đám camera rải rác khắp nơi! Phong đi loanh quanh ra bờ biển, nơi tiếp giáp với góc rừng. Định bụng hướng vào rừng cây vắng vẻ, vừa cao ráo yên tĩnh, vừa có tầm nhìn tốt quan sát xung quanh!
Thả nhẹ bước chân trên cát, vừa đi vừa đảo mắt ngó nghiêng địa hình. Nhưng đột nhiên đập vào tai âm thanh của hai người đang trò chuyện, Phong nhảy nấp vào sau tảng đá, dỏng tai lắng nghe.
Trong tiếng sóng rì rào, một người đàn ông giọng ồm ồm:
– Theo dõi chặt chẽ! Nếu quả thật như vậy thì thủ tiêu…
Và tiếng của một cô gái, rất nhẹ, nên vài âm bị lẫn trong tiếng sóng nghe không rõ, nhưng Phong có thể xác định, Trình Ngưng chứ không phải ai khác:
– Trần Phong có vẻ rất cảnh giác… Giết hắn là được… bài thi tiếp theo hãy… cho người…
Hai người Trình Ngưng sau khi trao đổi xong thì tách nhau ra. Người đàn ông giọng ồm đi trước, luồn vào phía rừng. Còn Trình Ngưng làm như đi dạo, ngắm cảnh, thong thả tản bộ dọc bãi biển, rồi trở về doanh trại.
Trần Phong bước ra sau tảng đá, trầm ngâm:
– Không đúng? Giáo hội có vẻ sẽ không giết mình? Theo dõi thì có thể. Nhưng tại sao lại bàn chuyện giết người ở đây?
Liếc theo bóng lưng Trình Ngưng rời đi xa xa. Không chỉ vụ ám sát cố tình thăm dò của nữ sát thủ hôm vừa rồi. Mà còn là lần bắt cóc Dương Gia Hân lần trước? Nếu nói bắt cóc con gái nữ tỷ phú để tống tiền thì sao phải dùng lực lượng quân đội? Quân đội nhắm đến Dương Ánh Tuyết thì thật là không đúng! Thời điểm đó, chưa hề lộ vụ điều tra Lê Đức Toàn cơ mà?
Nếu nhắm đến mình, thì tại sao người bị bắt đi lại là Dương Gia Hân? Và sau vụ việc đó, chúng trở nên im hơi lặng tiếng, không có hành động nào khác? Thật khó hiểu? Nhưng vì thế, càng chứng tỏ việc chúng thích vờn mình nhỉ?
À Lê Đức Toàn?
Trần Phong nhớ đến một chi tiết tưởng như không quan trọng. Đó là Phó Nam khi trở về sau nhiệm vụ cướp tờ danh sách có liên quan đến Lê Đức Toàn, đã từng nói khi trở về: “Có vài phe tham gia đấu súng sau khi tài xế Dũng chết?” Vậy thì phe nào đấu với phe nào?
Phải chăng, ngoại trừ Giáo hội, vẫn còn có kẻ nhắm đến Dự ngôn thuật? Và… mình là mục tiêu?
Nên mới giải thích được hai hành động khác nhau giữa việc vờn quanh mình và giết mình như thế?
Trần Phong thở dài, ngồi bên bãi biển, dựa vào tảng đá trầm tư rồi dần chìm vào trong minh tưởng. Điều cần nhất lúc này, là nâng cao thực lực. Cuộc đấu hôm nay cho thấy, quá nhiều người tài giỏi, nếu chỉ bằng hai nắm đấm, chẳng thể nào giải quyết được vấn đề.
Đến muộn, Trần Phong trở về, cả phòng đã ngủ hết. Phong khóa cửa, rồi tìm chỗ ngủ.
Ồ, mọi người để dành cho hắn một vị trí khá rộng. Phong lập tức ngả lưng, vươn vai giãn lưng, chìm vào giấc ngủ…
Tiếng gà gáy vang, trời vẫn chưa hửng sáng. Trần Phong trở mình, lại thấy một bên cánh tay nằng nặng. Theo như thói quen, hắn vươn tay xoa nắn thứ mềm mềm trong lòng. Đầu ngón tay khẽ búng khẽ vân vê cho dựng đứng lên mới thỏa… Nhưng hôm nay, Trần Phong bừng tỉnh!
Gối đầu lên tay hắn lại là một mái tóc nam cắt ngắn… làm Phong giật mình! Còn tay kia vẫn đang luồn dưới một lớp áo, chưa rời khỏi nơi mềm mềm căng tròn đầy đặn. Tư thế này không biết đã duy trì bao lâu rồi nữa? Trong đầu nhớ ra vùng tam giác quỷ màu đen tuyền hôm nọ…
Ực!
Rất vừa tay!
Ừm, cảm giác… săn chắc rất đặc biệt… Khác hẳn những cô gái khác!
Dương Ánh Tuyết có bộ ngực vĩ đại, nhưng mềm mại. Tuy lớn tuổi nhưng không hề chảy nhão, rats thích hợp để làm món bánh mì kẹp xúc xích. Gia Hân và Vương Bội thì thanh xuân nhỏ gọn, rất mềm mịn mượt mà. Chỉ có Lê Minh Tâm, thường xuyên tập nhảy múa vũ đạo, và cũng vô cùng chú trọng tập thể hình để duy trì vóc dáng trước ống kính, nên có sự săn chắc đàn hồi rất đã tay. Dù Phong nắn bóp thế nào vẫn như khối cao su non bật lên trong tay hắn.
Còn cái trong tay đây… Trần Phong chớp chớp mắt. Không được bóp! Không được…
Ừm… Săn chắc hơn cả Lê Minh Tâm…
Buổi sáng năng lực kiềm chế không được tốt lắm. Trần Phong đấu tranh dữ dội hồi lâu, mới từ từ nhấc tay khỏi nơi hấp dẫn chết người kia.
Ừ. May mà cô ta ngủ say! Hôm qua mệt như thế, chắc không biết gì đâu nhỉ? Hắn lén lút ngồi dậy, rời khỏi phòng, mà không biết, một đôi mắt hé mở theo dõi bóng lưng hắn!