Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 83
Nửa đêm, Hoàng Bá Vương nôn thốc nôn tháo cả ngày trời đến mức tái xanh cả mặt mày. Lại phải lăn lộn giữa đống bùn lạnh lẽo. Sức cùng lực kiệt chỉ có thể ngửa đầu nhìn trời rên rỉ:
– Không ngờ cũng có một ngày tao lại nhớ cái giường cứng đơ ở ký túc xá đến thế này?
Cù Nam Anh nằm bên cạnh cũng mơ mộng:
– Tao nhớ thùng mì của tao hơn! Đói quá!
Hoàng Bá Vương nghe rồi nghĩ nghĩ điều chi, lại sấp ngửa nôn một trận, ngẩng lên oán trách:
– Ở nơi này còn ăn được? Bái phục?
Hai tên lại bắt đầu chí chóe cãi nhau.
Ở bên cạnh, Trần Phong liếc Vũ Thanh Tâm:
– Này, tê hết tay tôi rồi! Cậu cho duỗi ra cái?
Có lẽ đang lạnh, nên cô cong người như con tôm luộc, quay lưng lại phía Trần Phong, dường như không nghe thấy hắn nói gì.
Trần Phong gượng dậy ngó sang, thì thấy Vũ Thanh Tâm nhắm chặt mắt, có lẽ đang ngủ. Nên hắn định đỡ lấy đầu cô rồi cố gắng duỗi cánh tay kia ra. Ai ngờ vừa vòng tay sang thì cô mở mắt ra nhìn hắn.
Trong cái tư thế quá mức thân mật so với quan hệ bạn bè, Trần Phong thì chẳng sao. Ôm gái thì mất được miếng thịt nào cơ chứ? Nhưng Vũ Thanh Tâm thì lại khác! Ánh mắt gần ngay gang tấc, dù trong đêm tối vẫn sáng ngời, nhìn hắn! Chỉ có điều, đôi mắt đỏ ửng những tia máu, lại còn hơi long lanh hơi nước. Trần Phong ngạc nhiên, hỏi nhỏ:
– Sao thế?
Vũ Thanh Tâm lắc đầu.
Cánh tay vẫn tiếp tục vòng qua, nhấc đầu cô gái kia lên. Duỗi tay rồi lại nhẹ nhàng đặt đầu cô gái xuống vai mình. Trần Phong hỏi:
– Sao cậu nóng thế này?
Vũ Thanh Tâm khẽ trả lời:
– Suỵt, nhỏ tiếng thôi. Đừng xao nhãng mọi người. Tôi nhất định sẽ chịu được đến trưa mai!
Trần Phong giơ tay lên áp sát trán cô. Nhíu mày:
– Sốt cao quá!
Vũ Thanh Tâm lắc đầu, nhắm mắt, nhích lại gần hơn, dựa vào vai ấm áp:
– Không sao đâu! Thế này là đủ rồi!
Trần Phong nhìn cô, thở dài. Liếc qua một cái rồi lại liếc thêm một cái, nhưng cuối cùng cũng mạnh mẽ giơ cái tay sau gáy cô lên ôm lấy, rồi nhấc cả người cô nằm gối lên trên thân mình. Nhỏ giọng nói với cô:
– Như vầy sẽ đỡ lạnh hơn! Cậu mà bệnh vài ngày thì công toi hết cả lũ!
Chỉ là phải chăng đã rất mệt nên cô nàng hôm nay trở nên ngoan lạ thường. Ngoan ngoãn nằm yên, dựa đầu vào vai, xem hắn đúng như cái đệm mà ngủ. Bình thường nói một câu thì cô cãi một câu, bằng không nhất định ném cho mấy cái lườm cháy mặt rồi!
Cô thì yên tâm ngủ rồi rồi. Chỉ khổ cho Trần Phong lúc này. Dù có tự nhủ với bản thân rằng chỉ xem Vũ Thanh Tâm là bạn, là đồng đội nhiều thế nào đi chăng nữa! Hay hoàn cảnh xung quanh hiện tại tệ đến mức chẳng khác gì nằm trong hố phân. Nhưng thân thể của một cô gái trực tiếp đè sấp trên người mình. Hai quả mềm mại trực tiếp ép sát vào ngực hắn. Hai tay cô ôm lấy vai hắn chẳng khác gì người tình. Làm bản năng đàn ông của Trần Phong trỗi dậy, càng lúc càng nóng ran hết cả người!
Trần Phong cố gắng khống chế suy nghĩ lạc đi nơi khác. Hòng ngăn chặn thân dưới đang bành trướng đòi quyền lợi. Vậy mà trong đầu chỉ hiện lên mỗi hình ảnh tam giác đen huyền bí kia. Có thế nào cũng không xua đi được!
Vũ Thanh Tâm hơi thì thào vào tai:
– Cậu sao thế? Tim đập càng lúc càng nhanh, hơi thở cũng càng lúc càng loạn? Hôm trước phụt máu vẫn chưa khỏe phải không?
Trần Phong cúi đầu nhìn, đôi môi kia khẽ nhấp nhả từng chữ quan tâm hắn. Đột nhiên Phong nổi lên một ý nghĩ…
Và thế là, một tay ôm ngang eo, một tay giữ gáy Vũ Thanh Tâm, hắn nâng đầu lên hôn một nụ hôn nhẹ thăm dò ý tứ. Bốn mắt nhìn nhau, bốn cánh môi vẫn chẳng rời. Vậy là đủ…
Hai tay Phong siết chặt chiếc eo nhỏ. Lùa lưỡi vào trong, công thành chiếm đất, hưởng thụ khoang miệng mềm mại. Hai bàn tay luồn trong lưng áo, tách nhẹ lớp bảo vệ quấn quanh. Thong thả sờ nắn sống lưng thon nóng hổi.
Vũ Thanh Tâm ư ử nơi cuống họng vì bàn tay kia sờ đến nơi không được sờ. Cô ngẩng đầu tách khỏi nụ hôn, thở hổn hển:
– Trần Phong… Có người xung quanh…
Không nói thì thôi. Nói ra rồi chỉ làm hai chữ… dã chiến càng hấp dẫn hơn. Hạ thân cứng ngắc dựng lên, chọc vào nơi tam giác bí hiểm vẫn luôn gây ấn tượng mạnh từ hôm đó. Trần Phong cười cười, lật nghiêng người, cho Vũ Thanh Tâm nằm về phía ven rừng, che khuất tầm nhìn của tất cả những người khác.
Tiếp tục hôn hit hai cánh môi vụng về. Chắc chắn đây là lần đầu tiên của cô nàng. Bàn tay sau lưng ôm siết thân thể nhỏ nhắn vào ngực. Còn tay kia, luồn dưới áo chiếm luôn hai bầu săn chắc đang bật ra khỏi lớp áo như hai con thỏ non mềm. Cảm giác tay quen thuộc chỉ mới hôm qua…
Trần Phong nghĩ Vũ Thanh Tâm bị sốt, và cả địa phương này không đủ lãng mạn lắm, nên có lẽ không tiện làm những động tác thân mật hơn nữa. Nên hắn định sẽ kéo tay cô, dạy cô giúp mình thoải mái một chút là đủ rồi…
Cuối cùng, tay của Vũ Thanh Tâm lại tự di chuyển… đến trán Trần Phong:
– Cậu không khỏe sao?
Trần Phong trở về hiện thực, chớp chớp mắt dẹp bỏ những suy nghĩ đen tối, dời mắt khỏi đôi môi kia. Trả lời che giấu:
– Không có gì… haha… chỉ là đột nhiên tôi nghĩ, chúng ta thân mật thế này, chẳng may người yêu cậu nhìn thấy có cho tôi một gậy không ấy mà…
Vũ Thanh Tâm lại nằm xuống dựa vào ngực Trần Phong:
– Tôi làm gì có ai. Nên nói ngược lại mới đúng. Tôi sợ sẽ bị vài thùng acid chứ không phải một cơ! Nhưng dù sao… cũng cảm ơn cậu…
– Hả… Sao lại cảm ơn tôi?
Vũ Thanh Tâm nhắm mắt, thầm thì:
– Vì đã cho tôi biết có chỗ dựa là cảm giác ấm áp đến thế nào…
May mà lỗ tai Trần Phong rất thính, nên nghe được câu nói rất khẽ đó. Cơ thể mảnh mai, nhẹ bẫng đang đè trên người hắn, ôm trong lòng càng thêm nhỏ bé, cần được che chở. Chứ không phải lợi dụng chút việc tốt để biến cô thành nơi phát tiết được. Cơn động dục dường như yên tĩnh lại. Hắn không muốn… làm xao động trái tim của người con gái mà hắn không chắc có thể cho cô bất cứ thứ gì. Thời gian là thứ quá xa xỉ đối với chính hắn lúc này! Cho nên, tốt nhất chỉ là đồng đội, là bạn bè giúp đỡ nhau vượt qua, là đủ rồi!
Vũ Thanh Tâm nhắm mắt, nhưng vẫn cảm nhận hơi thở của Trần Phong đã bình tĩnh lại. Kể cả phần cứng ngắc chọc vào nơi xấu hổ khó nói của mình kia, cũng đã thu quân lặng lẽ. Một giọt nước từ khóe mắt yên tĩnh rơi xuống. Cô hiểu, ánh mắt hắn chỉ thoáng qua một tia dục vọng rồi vụt tắt. Cô không ở trong lòng hắn!
Hai người con gái qua lại với Trần Phong mà cô từng thấy đều rất đẹp. Cô từng lén quan sát ảnh của nữ diễn viên Lê Minh Tâm, quả thực, đến bản thân cô là nữ nhìn còn thấy động lòng. Vẻ dịu dàng nữ tính tràn đầy mà cô không thể nào có được. Vậy thì, chỉ cần như thế này là đủ… Đêm nay thôi…
… Bạn đang đọc truyện Đào tạo dâm nữ tại nguồn: https://truyensex.life
Một đêm trôi qua, trời xanh ngắt một màu không một gợn mây.
Một dàn thanh niên xếp lớp nằm trộn lẫn với bùn lầy. Bài thi về sự kiên trì bền bỉ trong khi mai phục và ẩn nấp trong hoàn cảnh khắc nghiệt đã gần đi đến những phút cuối cùng.
Hoàng Bá Vương cũng như nhiều thanh niên nôn mửa đến mệt lả người. Cũng đã dần quen với mùi thối cực điểm, vẫn đang nhắm mắt, gối đầu trên chân của Trần Văn Đông, nằm đó gắng gượng chịu đựng.
Cù Nam Anh thì ngáy khì khì ngon lành, thậm chí còn chem chép cái miệng. Không biết đang mơ về món ăn gì nữa.
Chỉ có Lương Thế Tùng vốn quen dậy sớm, nhưng vẫn phải nằm yên, đảo mắt nhìn xung quanh. Đưa mắt nhìn sang hai thân ảnh nằm chồng lên nhau ở bên kia, cho đến khi tiếng còi báo thời gian của bài thi kết thúc.
Trần Phong mở mắt, gượng dậy, bế thẳng Vũ Thanh Tâm nóng hầm hập chạy về phòng y tế, sau khi giải thích qua với Lương Thế Tùng và Trần Văn Đông đã ngồi dậy:
– Đội trưởng sốt cả đêm. Tôi đưa cậu ấy đi trước!
Hoàng Bá Vương thấy vậy, bật dậy chạy theo, lo lắng hỏi:
– Sốt thế nào? Để tôi bế… oẹ…
– Cậu tự lo thân trước đi!
Trong khi chờ đợi quân y khám cho Vũ Thanh Tâm vẫn đang mê man, Trần Phong trở về phòng, nhặt một bộ quần áo cho cô và kiểm tra thông tin cập nhật trên điện thoại của bản thân.
Trong điện thoại chỉ có một tin tức duy nhất được cập nhật từ Phó Nam:
– Điều tra sơ bộ về nhân viên và hành khách của toà nhà cao tầng số 47 đường X ngày xảy ra vụ ám sát bằng súng bắn tỉa. Không phát hiện đối tượng khả nghi. Trung úy Trình Ngưng chưa tìm được bằng chứng ngoại phạm. Ngoài ra, còn phát hiện thêm sự có mặt của một người, đó là đồng đội của cậu: Vũ Thanh Tâm! Vào thời điểm kết thúc vụ việc khoảng 10 phút, cô ta xuất hiện ở ban công của một văn phòng trống, đang treo biển cho thuê của tòa nhà này! Đang tiến hành điều tra thêm!
Trần Phong xem xong đoạn tin nhắn, gần như bóp nát điện thoại trong tay. Trong đầu rà soát lại một lượt những hình ảnh từ ngày đầu gặp mặt, cho đến hôm hướng dẫn leo núi, và cả những cảm xúc chỉ mới đêm qua. Trần Phong nheo mắt lẩm bẩm:
– Chỉ duy nhất một việc cô ta có liên quan đến là Thiên Nhãn! Thực sự không có gì đáng ngờ!
Ngẫm lại câu chuyện Vũ Thanh Tâm từng kể về quá khứ của cô những ngày còn trong cô nhi viện. Trần Phong lắc đầu:
– Những cảm xúc như thế, khó mà giả tạo? Nhưng… nếu… chuyện này là thực? Tại sao phải hé lộ cho mình biết về Thiên Nhãn? Chẳng phải Lê Đức Toàn cũng là thành viên của Giáo hội hay sao? Vậy thì tay súng kia, hay nói đúng hơn là kẻ có dự ngôn kia, không phải người của Giáo hội? Nếu vậy, họ muốn mượn tay mình xử lý Lê Đức Toàn ư? Mẹ kiếp!
Trần Phong nhắn lại cho Phó Nam:
– Cần nhanh nhất xác thực về vụ việc này! Tôi muốn nhanh nhất có thể!
Nuốt một ngụm không khí trong cổ họng khô khốc, lẩm bẩm:
– Rốt cuộc, các người muốn gì ở tôi? Mà phải giăng thiên la địa võng tầng tầng lớp lớp thế này?
Hoàng Bá Vương đã nhanh nhẹn tắm xong, đi qua thấy Trần Phong đứng bất động giữa phòng. Bèn hỏi:
– Này, Vũ Thanh Tâm đâu?
Trần Phong ném bộ quần áo trong tay vào Hoàng Bá Vương:
– Cậu mang sang phòng y tế cho cậu ta đi!
Một mảnh be bé rơi xuống chân giữa hai chàng trai, Hoàng Bá Vương đỏ mặt nhặt lên:
– Ê, đồ của con gái thì cần tinh tế một chút chứ… Ê ê cái thằng…
Trần Phong chẳng buồn nghe mấy lời lải nhải nên bỏ đi về phía phòng tắm.
Ném bộ quần áo bẩn thỉu vào thùng rác, xả van nước nóng dội xối xả từ trên đầu xuống, Trần Phong nhắm mắt nắm chặt hai bàn tay. Cố xử lý cảm xúc bất thường trào dâng trong lồng ngực.
Vốn đã biết nơi này là hang đầm hổ huyệt. Nhảy vào đây là phải sẵn sàng đối diện với bất kỳ tình huống nào. Tại sao vẫn cứ dễ dàng đặt niềm tin nơi người khác như thế. Trước đã có một kẻ là Lương Thế Tùng đang muốn theo dõi chính mình, lọt vào trong đội ngũ. Còn chưa tra ra kẻ sau lưng của cậu ta là ai. Sau lại nảy sinh tình cảm không nên có với một người, mà người này cũng có dấu hiệu không đáng tin!
Lắc đầu gạt bỏ những bùn cát trên người. Khi bước ra, toàn thân trở nên sảng khoái, bên khóe môi lại treo một nụ cười như có như không. Trần Phong tiến về phòng y tế.
Từ xa đã nghe thấy giọng Cù Nam Anh vang lên trong phòng:
– Hôm nay sẽ được nghỉ ngơi nửa ngày. Có một đội bị loại. Mọi người biết đội nào không?
Hoàng Bá Vương cũng lên tiếng:
– Lạy trời. Nhiệm vụ tiếp theo mà tương tự như thế thì chắc ông đây cũng bỏ cuộc quá. Ôi chúa ơi… Oẹ…
Trần Phong vào phòng thì thấy cả đội đã tập hợp đầy đủ. Vũ Thanh Tâm thì ngồi bên giường ăn cháo nóng. Lương Thế Tùng thì tiếp lời:
– 28. Chưa kịp đập chúng nó một trận mà nó đã chuồn hết rồi!
Trần Phong gật đầu:
– Nếu hôm nay được nghỉ thì tôi ra ngoài chút. Có việc gì gọi điện thoại cho tôi!
Mọi người đồng ý và tiếp tục bàn tán về cuộc thì đã và sắp xảy ra. Chỉ có Vũ Thanh Tâm nhíu mày, nhìn theo Trần Phong quay lưng rời đi. Hắn chẳng liếc qua cô lần nào. Phần cháo hành thịt bằm nóng hổi trên tay tự dưng không còn thấy ngon nữa…
Chọn một góc khuất sau lùm cây nơi bìa rừng, trên một tảng đá cheo leo cạnh biển. Trần Phong ngồi xuống tập trung tu luyện. Nhưng dường như quá nhiều suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, nên chẳng thể nào tập trung được. Trần Phong thõng chân, ngồi trên tảng đá nhìn ngắm biển rộng đến đờ người.
Cho đến khi một tin nhắn báo đến:
– Trần phu nhân và ba em muốn định hôn sự! Trần Phong, mau về cứu em!
Trần Phong tâm trạng không vui nên thiếu kiên nhẫn chau mày:
– Phùng… Thị… Nhân… Con đĩ già phiền phức, muốn chết sớm chăng?