Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 94: Điều kiện là trung úy phải
Đội 27 đã là đội cuối cùng của cuộc thi. Cả thao trường đã lục tục giải tán gần hết. Đến cả các thành viên 27 cũng lần lượt rời đi. Chỉ còn lại Vũ Thanh Tâm đứng nghiêng mình đón nắng giữa thao trường, liếc nhìn bóng dáng Trần Phong đang bước theo anh lính theo lệnh cấp trên. Chần chờ một hồi, cô bỗng cương quyết, cất bước lén lút đuổi theo.
Khu vực trung tâm quân sự nên lính gác qua lại khá nhiều, Vũ Thanh Tâm đứng nép sau một góc tường của toà nhà, đợi Trần Phong trở ra. Cô có một câu hỏi cứ nghẹn ở họng, muốn gặp hắn để hỏi cho ra nhẽ. Nếu không thật chẳng dễ chịu chút nào!
Trần Phong vào toà nhà đó một lúc, Vũ Thanh Tâm thấy Trung úy Trình Ngưng xuất hiện, thêm vài vị có cấp hiệu hai ba sao lần lượt tiến vào với vẻ mặt nghiêm trọng. Không biết có liên quan đến Phong, cô đột nhiên cảm thấy lo lắng! Phải chăng hắn ta dính vào chuyện gì? Phải chăng…
Điều duy nhất Vũ Thanh Tâm có thể nghĩ đến, đó là lần trước Trần Phong tiết lộ, hắn đang điều tra một vụ án, có liên quan đến Thiên Nhãn. Không biết tiến triển đã ra sao rồi? Cô cắn răng, quyết tâm đợi xem diễn biến!
Bên trong phòng điều lệnh…
Trần Phong cúi đầu suy nghĩ. Một vị cấp tướng đang đứng trước mặt, có vẻ kiên nhẫn chờ đợi Phong trả lời.
Trung úy Trình Ngưng gõ cửa bước vào, liếc Trần Phong đứng đó, nói nhỏ vào tai vị tướng kia hai câu. Trần Phong nhướng mày nghe lời thì thầm vo ve như tiếng muỗi:
– Thượng tướng, điện báo từ văn phòng Bộ trưởng quân sự Trần Quý, ông ta chỉ định Trần Phong trở về nhà ngay hôm nay. Bên phía Chủ tịch quốc hội cũng nhắc nhở rằng không được làm khó, tránh… phản tác dụng!
Vị thượng tướng nghe xong, điềm nhiên không đổi sắc:
– Binh nhất Trần Phong, cậu tranh thủ thời gian, đưa câu trả lời, ta còn có cuộc họp khẩn cấp. Việc này liên quan đến danh tiếng của cả doanh trại và Học viện TW. Nên rất rất quan trọng vào thời điểm chính trị nhạy cảm như thế này!
Trần Phong nhoẻn miệng cười:
– Tôi đồng ý trợ giúp vụ này!
Trình Ngưng có phần ngạc nhiên:
– Thật sao?
Phong liếc cô:
– … Với một điều kiện…
Trình Ngưng liếc vị thượng tướng, lên tiếng:
– Tăng một cấp bậc vẫn chưa đủ với cậu à?
Trần Phong lắc đầu:
– Trung úy biết rõ mà, tôi đã nói, tôi cần… tiếp xúc… thì mới có thể, ừ thượng tướng dùng từ… ngoại cảm. Điều kiện của tôi là… hửm… trung úy phải giúp tôi! Lần trước tại trung úy nên mới…
Trình Ngưng cứng mặt, có nhiều việc giữa cô và Trần Phong đến giờ vẫn chưa có thời gian giải quyết. Nếu hắn lợi dụng việc này để gây sức ép cho cô thì phải làm sao? Chưa kịp nghĩ xong, Trần Phong đã nói tiếp:
– Đến lúc này rồi, hẳn các vị đã xác nhận, cái chết của hai vị thượng úy Văn và Liêm kia đúng như tôi dự đoán. Lúc đó tôi đã dự đoán… gì nhỉ trung úy?
Trình Ngưng nhíu mày:
– Có kẻ nội gián?
Trần Phong gật đầu.
– Người quen! Các vị đứng đây hỏi tôi, tức là các vị mất dấu vết và chỉ tôi tìm được ra hắn ta phải không? Tôi giúp các vị, nhưng khả năng… ừ ngoại cảm của tôi lúc được lúc không. Tôi cũng không chắc mình có thể giúp được đến đâu. Các vị phải thông cảm!
Thượng tướng gật đầu:
– Thay vì dùng quân lệnh, ta sẽ không ép buộc cậu! Nếu thành công phá án, cậu sẽ được khen thưởng đúng quy chuẩn! Trung úy Trình Ngưng phụ trách hỗ trợ cho cậu. Trung úy…
– Rõ… thưa thượng tướng!
Trình Ngưng liếc Trần Phong đang nở nụ cười thâm sâu với cô:
– Tôi cần yên tĩnh… và sự giúp đỡ của trung úy?
Thượng tướng trước khi rời phòng, để lại Trình Ngưng và Trần Phong:
– Trung úy bố trí sắp xếp hỗ trợ cho cậu ta. Đây là giấy điều động ta đã ký, cho cậu ta rời quân doanh trong ngày!
Trần Phong ngắm nhìn vị trung úy xinh đẹp nhăn mày trước mặt. Cục diện quả thực bất lợi! Chủ tịch quốc hội ư? Chẳng lẽ một nhân vật nhỏ bé như mình lại đang rơi vào vòng xoáy chính trị? Từ nàng trung úy này, mình có thể moi được thông tin có ích hay không nhỉ? Chà, dù sao thì, quả mông kia… cũng khá có ích rồi!
Nắm bàn tay mềm mịn của trung úy xoa nắn một hồi. Còn bàn tay này mà giúp mình bắt lấy con sóc bỏ lọ thì phê phải biết? Trần Phong ngẩng lên:
– Chẳng thấy gì cả! Có lẽ tôi phải đến hiện trường để cảm nhận nguồn năng lượng nơi đó! Nhưng có lẽ để sau nhỉ, ba tôi gọi tôi trở về, phải không trung úy?
Trình Ngưng rút liền mấy tờ giấy ướt trong túi ra, lau kỹ đôi bàn tay sạch không hạt bụi của mình một cách khó chịu. Chán ghét ném bỏ mấy tờ giấy bị vo lại thành một nắm vào sọt rác.
– Điều lệnh đây, cậu tự đi đi! Trở về thì báo cho tôi biết, ngay lập tức!
Trần Phong mỉm cười nhìn theo bóng dáng trung úy lao khỏi toà nhà, gọi giật lại:
– À trung úy!
Trình Ngưng khó chịu đứng lại, không quay đầu.
– Chuyện gì?
Trần Phong lại gần, cúi sát vai trung úy thì thầm:
– Tối nay, phòng dụng cụ, đừng quên cái hẹn của chúng ta!
– Cậu cho rằng cậu có thể uy hiếp tôi ư?
– À, tôi có một thứ muốn cho trung úy xem! Nếu cô không hứng thú, vậy thì tôi chỉ đành thất bại trong nhiệm vụ thượng tướng giao mà thôi! Haizaaaaa!
– Hừ!
Cộc cộc cộc!
Đôi giày Trình Ngưng nện bước trên nền gạch đỏ xa dần.
Trần Phong quay đầu, mặt vô cảm liếc nhìn góc tường trống không của toà nhà chỉ huy. Hắn rời đi, cần gặp người ba đang bị thương nhưng lại có sức ép mãnh liệt khi có kẻ cạnh tranh chính trị nhắm vào hắn. Bảo vệ thật tốt con trai! Hay nói cách khác, mọi động thái nơi đây, đều nằm trong tầm mắt của ông ta! Có thực sự quan tâm không, khi mà sát thủ của giáo hội ám sát, ông ta dửng dưng không hỏi đến? Con trai, hay là quân cờ?
Ba! Con trai về thăm đây!