Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 6: Giãi bày tâm sự
Việc quan hệ tình dục với chính con trai mình thực sự là một cú sốc với Vân. Chẳng phải là Vân cảm thấy có lỗi với chồng hay gì bởi tính cô rất thoải mái. Cô đã xa nhà tới 5 năm, tất nhiên là cô sẽ được quyền yêu và quan hệ với bất cứ ai. Tuy vậy, cô là người rất lý trí và cô hiểu rõ rằng, Hải là con trai mình và việc mẹ lấy con trai là điều không được phép.
Việc yêu là khác, ôm hôn là khác, có thể hiểu là do thiếu thốn tình cảm và nó không để lại dấu vết gì. Tuy vậy, đúng là chuyện lấy nhau, quan hệ tình dục thì lại khác. Trên đảo này chả có biện pháp tránh thai, cũng chả có biện pháp phá thai, thế nên nếu sinh đứa trẻ đó ra thì thực sự là cũng nguy hiểm. Vậy nên, điều Vân khuyên Hải cũng có nhiều phần có lý cả thôi.
Cũng may là Vân đã 36 tuổi – cái tuổi đủ từng trải để biết cách lấy lại bình tĩnh nên là sau khoảng 1 tháng khi không thấy hiện tượng gì, cô hoàn toàn yên tâm. Cô cũng thừa hiểu là Hải là con trai cô, vậy nên chắc chắn là cô vẫn sẽ phải bên cạnh nó để quan tâm, chăm sóc chứ không khác được. Vân nhanh chóng quên đi chuyện cũ và mối quan hệ với Hải cũng trở nên bình thường trở lại. Tất nhiên là bình thường hóa trở lại chứ không có nghĩa là ôm hôn thoải mái như trước nữa.
Về phần Hải, sau ngày hôm đó, cậu cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Không phải cậu lo rằng là một ngày nào đó mẹ sẽ rời bỏ mình khi mà có một con tàu nào đó tới và đưa họ trở về đất liền, cũng chẳng phải lo là mẹ sẽ không quan tâm tới mình nữa mà cậu suy nghĩ rất nhiều về vấn đề đạo đức và hệ quả khi sinh con ra trong một mối tình loạn luân.
Sau ngày hôm đó, Vân cũng vẫn nói chuyện với Hải một cách bình thường như thể cô chưa từng nghĩ tới đêm ân ái hôm đó và vẫn quan tâm tới Hải như thể là một người mẹ quan tâm tới con vậy. Bởi thế, vấn đề lớn nhất mà Hải suy nghĩ cũng chỉ là việc như đã vừa nêu mà thôi. Đạo đức và sinh học là hai vấn đề căn bản nhất ở đấy. Và rồi trong những thời gian khó khăn đó, Hải đã tìm đến sách – phương tiện cung cấp kiến thức cho cậu trong suốt thời gian qua.
Cậu cũng tìm được vài quyển sách về văn hóa, lịch sử và cả sinh học ở trên tàu nữa. Sau khi đọc sách, cậu nhận ra đúng là trở ngại lớn nhất trong việc này chính là vấn đề đạo đức và sinh học thật. Về vấn đề đạo đức thì không nói vì ở đây chả có ai cả, có ông Xuân với bà Nụ thì quá già rồi, chả làm gì được nên chả lo ai đánh giá mình. Hơn nữa, nếu lo về vấn đề đạo đức thì ban đầu Vân đã không nhận lời yêu và hẹn hò cùng Hải rồi.
Chỉ còn vấn đề sinh học thì đó là điều khó mà thay đổi được. Cậu có đọc thì được biết là tỉ lệ dị tật của thai nhi khi sinh ra từ một mối quan hệ cận huyết của cha mẹ là lên tới 25%. Điều này đúng là một con số khủng khiếp thật. Có nghĩa là đẻ 4 đứa thì sẽ có một đứa bị dị tật. Điều này thì đúng là chả ai can thiệp được cả. Tuy nhiên, tỉ lệ nêu trên là chỉ đề cập tới anh em ruột trong nhà thôi chứ còn anh em họ hay là mẹ con thì không hề đề cập tới. Bản chất vấn đề thì cậu cũng chưa hiểu được tường tận vì kiến thức này cậu cũng chưa hề được dạy ở trường lớp trước đây. Đang mải mê nghiên cứu sách ở trên thư viện trên tàu thì bất chợt có tiếng nói vang lên:
– Hải, cháu làm gì đó?
Hải quay lại thì thấy đó là ông Xuân và bà Nụ. Tự nhiên, cậu cảm thấy có lẽ mình sẽ có chỗ dựa vững chắc ở đây bởi ông Xuân và bà Nụ là người từng trải, thậm chí hơn mẹ cậu nhiều. Hải nói:
– Dạ cháu đang đọc sách ông bà ạ!
Ông Xuân hỏi:
– Cháu đọc sách gì đấy?
Hải đáp:
– Cháu đọc sách sinh học đấy. Có mấy chỗ hơi khó hiểu nên cháu đang suy nghĩ lâu một chút ạ!
Ông Xuân đáp:
– Có chỗ nào khó hiểu cháu cứ hỏi bà nhé! Bà là bác sĩ về hưu nên hiểu biết nhiều về sinh học lắm đấy. Môn sinh học cũng là môn học hay mà cháu nên tìm hiểu.
Nói rồi, hai ông bà vào ngồi cùng Hải. Hải liền hỏi bà Nụ:
– Cháu hỏi bà cái này nhé, có đúng là hôn nhân cận huyết sẽ dẫn tới tỉ lệ dị tật của thai nhi đúng không ạ?
Bà Nụ hơi lạ về câu hỏi này nhưng vẫn trả lời:
– Ừ! Đúng rồi cháu! Có tỉ lệ dị tật đấy. Tuy nhiên nó cũng tuy vào mối quan hệ nữa. Trong đó cao nhất là anh chị em ruột với tỉ lệ lên tới 25%. Họ hàng càng xa thì tỉ lệ dị tật càng ít đi nhiều. Như đa phần nhiều nước hiện nay thì cho phép kết hôn khi có quan hệ họ hàng từ ba đời trở lên.
Hải liền hỏi tiếp:
– Vậy trong trường hợp mẹ và con thì tỉ lệ dị tật là khoảng bao nhiêu % bà nhỉ?
Bà Nụ chưa trả lời mà hỏi lại đầy nghi ngờ:
– Sao tự nhiên cháu hỏi bà câu này?
Hải nói:
– Đi, bà trả lời cháu đi mà. Cháu rất muốn biết.
Tuy vẫn hơi nghi ngờ nhưng bà Nụ vẫn đáp lại:
– Nó cũng còn tùy. Tùy ở đây là phụ thuộc vào gốc gác của người mẹ nữa. Trường hợp mà người mẹ vốn là họ hàng thì tỉ lệ có cao hơn, nếu ở gần khu vực địa lí thì cũng cao hơn cả xa khu vực, khác chủng tộc cao hơn cùng chủng tộc, đại loại vậy. Tuy nhiên bà lấy trường hợp phổ thông nhất nhé, người mẹ không có họ hàng với chồng gì cả và ở một tỉnh thành khác về lấy chồng mình thì tỉ lệ dị tật nếu kết hôn với con trai mình là rơi vào độ 5 – 10% gì đó. Trường hợp mà bà mẹ này mà trong gia đình không có tiền sử bệnh tật gì thì con số nó sẽ thấp hơn mức độ này. Nói chung ang áng là khoảng thế cháu ạ. Mẹ lấy con có tỉ lệ dị tật thấp chính là bởi bản thân người mẹ là người nơi khác tới và không có quan hệ gì với người bố cả nên xác suất bị lặp gen cũng thấp hơn. Tuy nhiên là kể cả trong chăn nuôi thì người ta cũng rất hạn chế việc này.
Hải đáp lại:
– Vâng, cháu cảm ơn bà đã giải đáp ạ!
Bà Nụ hỏi tiếp:
– Giờ thì cháu nói thật với bà đi, sao cháu quan tâm và hỏi kỹ vấn đề này vậy?
Hải đang ấp úng không nói năng gì thì ông Xuân chợt bước vào và nói:
– Cháu cứ nói thật cho bà biết đi. Cháu nghĩ xem là trên đảo này cháu còn có thể hỏi ai được nữa đây.
Hải lại ấp úng:
– Nhưng mà… cháu…
Ông Xuân nói tiếp:
– Cháu cứ nói đi đừng ngại. Mình lớn rồi, sau này ông bà mà có mất đi thì mình cháu gánh vác cả nếu mà cháu còn ở lại đây đấy. Cháu yên tâm là chúng ta sẽ không mắng cháu mà sẽ đưa cho cháu lời khuyên tận tình.
Thấy ông Xuân nói vậy, Hải liền trình bày:
– Dạ, thực sự thì đó là vì cháu đã… yêu… mẹ cháu ạ!
Cả ông Xuân và bà Nụ trợn tròn mắt nhìn Hải rồi hỏi:
– Cháu nói thật đấy chứ!
Hải đáp:
– Dạ! Cháu nói thật ạ!
Ông Xuân hỏi:
– Thế ông hỏi cái này cháu phải nói thật! Cháu với mẹ đã làm chuyện đó chưa, chuyện quan hệ nam nữ đó?
Hải lí nhí đáp:
– Dạ rồi ạ! Có một lần nhưng lâu rồi mà cũng không có vấn đề gì. Sau hôm đó, mẹ con cháu ít nói chuyện với nhau hơn hẳn. Có vẻ như mẹ cháu đang giận cháu.
Bà Nụ đáp lại:
– Chết thật rồi cháu ơi! Chuyện này là tày đình lắm đó cháu! Ai đời con lại ân ái với mẹ thế bao giờ không?
Ông Xuân thì khác với bà Nụ, ông bình tĩnh suy nghĩ về vấn đề này rồi nói:
– Thôi bà đừng kêu than kẻo cháu nó lại buồn. Chúng ta phải xét theo lý trí thế này. Nếu việc này xảy ra ở đất liền thì không nói, tất nhiên là vi phạm đạo đức và không được phép làm rồi. Tuy nhiên chúng ta đang ở hoang đảo và chúng ta cũng đang sống cuộc sống không khác người tiền sử là bao nhiêu, có chăng thì chúng ta đang mang đầu óc của người hiện đại thôi nên là không thể dùng đạo đức hiện đại để phán xét việc này được.
Bà Nụ đáp:
– Thế chứ ông bảo là thế nào nữa? Con yêu mẹ rồi quan hệ với mẹ, có nơi nào thế đâu.
Ông Xuân đáp lại:
– Thế tôi mới nói với bà nó là phải xét hoàn cảnh. Bà nên nhớ là Hải nó là đàn ông con trai, cũng lớn và trưởng thành rồi, nó cũng sẽ phát sinh nhu cầu tình cảm và thậm chí là tình dục nữa. Mà trên hoang đảo này bà thấy có ai không? Ý tôi đang nói tới là phụ nữ con gái trên đảo này đấy. Bà thì quá già rồi, tất nhiên nó không thể rung động được. Em gái Trang của nó thì quá nhỏ mà lại là em ruột nó, dĩ nhiên nó khó mà động lòng được. Còn mỗi cái Vân mẹ nó thôi, vừa trưởng thành rồi, lại xinh đẹp và quan trọng là vừa tầm với nó nhất. Cho nên là khi lớn lên rồi, chúng ta vẫn sẽ buộc phải chấp nhận mối quan hệ loạn luân này thôi, chả thể khác được. Tuy nhiên, giữa quan hệ loạn luân với em gái mình hoặc là mẹ mình thì theo như bà kể thì tất nhiên là với mẹ nó sẽ đỡ hơn nhiều rồi vì ít nhất là tỉ lệ dị tật thai nhi cũng thấp hơn rất nhiều. Nếu chúng ta còn sống thì chúng ta nên chấp nhận mối quan hệ này. Vậy nên là tôi mới nói rằng không dùng đạo đức của người hiện đại mà phán xét được nữa, nhất là khi chúng ta đã ở đây 5 năm rồi, ở trong đất liền theo thông lệ chắc chắn là đã tuyên bố rằng chúng ta đã chết.
Bà Nụ nghe vậy cũng hơi xuôi xuôi. Hải thì cảm thấy như có một chỗ dựa nên nói với ông Xuân:
– Vậy ông ơi! Cháu nên làm gì tiếp đây?
Ông Xuân đáp:
– Việc này có thành hay không thì ông chả dám chắc vì nó phụ thuộc vào ý chí của hai người thôi. Tuy nhiên việc cháu cần làm nhất bây giờ là về nói chuyện với mẹ cháu để mẹ con chính thức hòa giải đi đã. Với nữa là nếu cháu đã yêu mẹ và muốn lấy mẹ làm vợ thì nên xác định cho nó kỹ. Yêu và cưới nó khác nhau lắm, nhất là khi có con đấy. Trên đây thì cuộc sống rất đơn giản nhưng mà chúng ta vẫn phải lo mọi thứ hàng ngày. Cháu hãy đặt giả sử là nếu sau này hai người đã có con thì đột nhiên có một con tàu tới và đón chúng ta về thì cháu sẽ nghĩ sao. Cháu phải cho mẹ cháu thấy được sự chân thành và quyết tâm của cháu đấy nhé.
Nói rồi, Hải cảm ơn ông Xuân rồi bắt đầu xuống tàu. Tối hôm đó, sau khi dùng bữa xong, Hải nghỉ ngơi một lúc rồi gõ cửa phòng mẹ. Vân ra mở cửa, thấy Hải liền hỏi:
– Có việc gì vậy con?
Hải đáp:
– Em Trang ngủ chưa mẹ?
Vân đáp:
– Em nó ngủ rồi? Sao con?
Hải đáp:
– Con có chuyện muốn nói với mẹ, chuyện rất nghiêm túc.
Vân đáp lại:
– Ừ con nói đi, mẹ nghe đây.
Hải nói:
– Chuyện này hơi dài, mẹ có thể ra bãi biển rồi ngồi nói chuyện cùng con được chứ.
Vân đáp lại khá dứt khoát:
– Có nhất thiết phải ra chỗ đó không?
Hải nói:
– Có mẹ ạ vì không chỗ nào tiện hơn chỗ đó. Nếu vào phòng con thì mẹ sợ chuyện này chuyện kia nên con nghĩ ra đó là rất hợp lý. Con hứa là nói chuyện nghiêm túc, thậm chí là sẽ không cầm tay hay ôm mẹ đâu.
Vân nghe vậy thì cảm thấy hơi buồn cười nhưng vẫn đáp lại:
– Thôi được rồi! Mẹ tin anh đấy. Nhưng anh đừng làm mẹ thất vọng nhé, không là không xong với mẹ đâu. Giờ anh ra đó đợi mẹ đi, mẹ cho em Trang ngủ say hẳn đã rồi ra sau.
Nói rồi, Hải ra bãi biển ngồi trên chiếc ghế ở bờ biển. Chiếc ghế bằng gỗ đã bắt đầu có nhiều vết rỉ sét nơi khung sắt và sơn gỗ bắt đầu bong tróc do sự bào mòn của hơi nước biển. Hải ngồi đó, nhìn xa xăm về phía chân trời. Đợt một lúc, bất chợt có người tiến tới rồi vỗ vai Hải và nói:
– Mẹ tới rồi đây! Đợi mẹ lâu chưa?
Hải quay lại thì thấy Vân – mẹ mình, Hải nói:
– Con chả biết nữa, con đợi mẹ nãy giờ. Mẹ ngồi đây đi.
Vân cười rồi ngồi xuống ghế và hỏi:
– Nào! Giờ có chuyện gì kể mẹ nghe xem nào?
Hải đáp lại:
– Trước hết là con muốn xin lỗi mẹ về chuyện tháng trước và đêm hôm đó, do con đã không thể kiềm chế được tình cảm của mình.
Vân đáp lại:
– Thôi không sao đâu! Chuyện đó mẹ hiểu mà. Thật sự là mẹ cũng yêu Hải, cũng có giây phút yếu lòng nên chuyện đó mẹ cũng phải có phần trách nhiệm nữa. Nhưng mà sau đó mẹ có nghĩ lại rồi, chuyện này cũng khó mà khác được. Thật ra chúng ta đang là người tiền sử với bộ óc hiện đại. Cái chúng ta có duy nhất là bộ óc thôi chứ ngoài ra chả có gì hơn người tiền sử hết. Vậy nên trong hoàn cảnh này, có hành động theo bản năng cũng không sao. Bé Trang thì nó nhỏ quá, bà Nụ thì quá già rồi nên là anh có tìm tới mẹ là người phụ nữ trưởng thành mà gần tuổi anh duy nhất trên đảo này cũng là bình thường thôi.
Hải đáp lại:
– Vâng! Mẹ không giận là tốt rồi. Tuy nhiên có cái này con dám nói với mẹ là tình yêu con dành cho mẹ là thật lòng và không thay đổi.
Vân cười rồi nói:
– Thôi anh đừng nói phét nữa! Rồi có ngày có tàu tới đây chở chúng ta về đất liền, khi đó anh vẫn còn trẻ, quen được nhiều em gái trẻ trung xinh đẹp hơn mẹ nhiều thì khéo lại quên người mẹ này ngay đấy. Nói đâu xa như bố anh kìa, lấy vợ cái là nhãng chăm sóc mẹ ra ngay.
Hải đáp:
– Nhưng theo con thì khó có con tàu nào qua đây lắm. Cái đảo này hoang vu, ngoài có một hồ nước ngọt ra thì chả có động vật đặc hữu, cũng chả có tài nguyên gì, diện tích thì bé xíu, chắc tầm 6 km2 là cùng và cũng không gần đường giao thông đường biển quan trọng gì hết. Vậy nên hy vọng cho chúng ta là cực nhỏ, gần như bằng không.
Vân đáp lại:
– Cái đó thì cũng không biết được. Nhưng như mẹ nói, mẹ nhiều tuổi rồi, chắc chắn sau này không được như bây giờ đâu.
Hải đáp lại:
– Con dám khẳng định với mẹ là con là người chung thủy. Đúng là nêu bây giờ chỉ là đang yêu mẹ thì có một con tàu tới và đưa chúng ta về thì con có thể thay đổi, nhưng nếu như chúng ta đã cưới nhau rồi và đặc biệt khi có con rồi thì con sẽ không bao giờ bỏ con mình đâu. Với nữa mẹ sống cô độc cũng lâu rồi, chắc chắn cần phải tìm người để dựa vào tới hết cuộc đời. Giả sử trên đảo có người đàn ông nào khác thì không nói, nhưng không lẽ mẹ định dựa vào ông lão Xuân à.
Nghe Hải nói vậy, Vân cũng hơi mủi lòng. Cô chủ động cầm tay Hải, dựa đầu vào vai Hải rồi nói:
– Những điều con nói mẹ biết chứ. Thật sự là nếu chúng ta không có quan hệ gì, hay thậm chí là họ hàng nhưng là đời thứ 2 trở đi thì mẹ không ngại đâu. Mẹ cũng chả ngại đạo đức vì ở đây chả có ai đi phán xét mình cả, mà nếu ngại thì mẹ đã không nhận lời yêu con và đón nhận nụ hôn của con. Tuy nhiên cái mẹ ngại nhất là vấn đề sinh học đó. Thực sự nếu sinh một đứa trẻ ra mà nó dị tật thì mẹ cũng không cam tâm.
Hải nghe vậy liền đáp:
– Cái này con cũng tìm hiểu rồi. Con hỏi mẹ nhé, trước mẹ từ Điện Biên xuống Hà Nội học rồi mới quen bố con đúng không?
Vân đáp:
– Ừ đúng rồi! Sao thế nhỉ?
Hải đáp lại:
– Vậy là mẹ ở khu vực khá xa so với bố con. Con có tìm hiểu rồi, tỉ lệ dị tật thai nhi trong trường hợp này cũng khá thấp, chỉ độ <5% thôi. Nói chung mọi thứ thì nó cũng đều sẽ có rủi ro, kể cả không loạn luân. Tuy nhiên với trường hợp của mẹ và con thế này thì nó là như vậy và ở mức độ chấp nhận được đó.
Vân đáp:
– Kinh! Anh tìm hiểu kỹ thế! Anh lấy thông tin từ đâu thế?
Hải đáp lại:
– Con đọc sách trên tàu đó. Theo con nghĩ thì yêu nhau là cảm xúc nhưng lấy nhau thì phải thực tế nên con đã lên tàu tìm sách mà đọc và biết được là như vậy đó. Con cũng biết là sinh ra một đứa trẻ thì dễ nhưng nuôi thì là khó, phải bỏ cả trách nhiệm vào đấy. Chúng ta cùng góp công nuôi em Trang nên con quá hiểu mà. Nên là mẹ hãy tin con.
Vân ôm con trai một cái rồi nói:
– Thôi được rồi! Anh nói thế thì mẹ cũng tạm tin anh thế. Về chỗ dựa sau này thì mẹ tin ở con rồi, tuy nhiên hãy cho mẹ suy nghĩ một chút đã nhé. Chuyện hôn nhân nó không vội được.
Hải đáp lại:
– Vâng! Con rất mong rằng chúng ta sẽ có kết cục tốt đẹp. Mà con có thể… hôn mẹ được chứ.
Vân đáp lại:
– Đấy, chưa gì đã đòi rồi. Nhưng thôi, từ giờ chúng ta bình thường hóa quan hệ nhé. Nhưng mẹ nói trước là đây mới là yêu thôi đấy, mẹ không muốn có chuyện quan hệ lần nữa trước khi mẹ có câu trả lời đâu. Mẹ cũng sẽ không muốn nghe câu rủ mẹ về phòng ngủ cùng nữa đâu nhé.
Hải khẽ gật đầu rồi ôm mẹ mình vào lòng và trao cho Vân một nụ hôn say đắm. Trước khi chia tay, Hải nói:
– Nhưng mà liệu chúng ta có thể thay đổi cách xưng hô chứ nhỉ, con muốn gọi mẹ là anh xưng em như các cặp đôi yêu nhau vậy.
Vân đáp lại:
– Từ từ đã nhé! Thay đổi ngay cũng khó lắm. Có gì mẹ trả lời sau.
Nói rồi, cả hai ai về phòng nấy. Hải rất vui khi đã được mẹ nối lại quan hệ còn Vân thì rất vui khi thấy tin tưởng con trai – người yêu mình hơn. Tuy nhiên, đúng là để tiến tới hôn nhân thì cô chưa sẵn sàng thật.