Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 11: Trở về thăm nhà và cái kết
Như vậy là đã là năm thứ 17 cả nhà ở trên đảo. Lúc này, cụ bà Nụ cũng đã yếu đi khá nhiều vì đã 90 tuổi rồi. Vân và Hải đã trở thành công dân của Chile và họ là một cặp vợ chồng hợp pháp tại đây. Vân và Hải đã cưới nhau được 12 năm và hiện họ cũng đã có 4 mặt con với nhau, các cháu nhỏ đều rất khỏe mạnh. Con lớn của Vân và Hải là bé Nam năm nay đã 11 tuổi và đã được bố mẹ cho sống ở một căn nhà riêng cùng với Mai – vợ tương lai của cậu sau này.
Bé Trang lúc này đã 19 tuổi và đang theo học đại học tại Santigo – Thủ đô của Chile. Cuộc sống trên đảo đã không chỉ ổn định mà còn cực kỳ phát triển nữa. Tuy vậy, có một vấn đề mà cả Vân và Hải cùng canh cánh là về thăm nhà. Đã 17 năm họ xa nhà mà ở nhà chưa có một tin tức gì về họ cả rồi. Công việc bận rộn đã khiến họ chưa thể bố trí về thăm lại ngôi nhà đã từng gắn bó với họ được. Bởi vậy, tại thời điểm hiện tại, khi công việc đã ổn định, việc Hải nghĩ tới đầu tiên chính là về thăm lại nhà. Nói gì thì nói, ở đó vẫn còn bố cậu chứ có phải là không còn ai đâu. Mặc dù giờ cậu đã chiếm được mẹ làm vợ mình nhưng tình cảm cha con thì vẫn còn, đâu có thể bỏ được. Bởi vậy, vào một buổi sáng nọ khi thức giấc, Hải cùng Vân ăn sáng tại nhà và cậu nói với Vân:
– Vân này, có một việc này anh muốn nói với em nhưng chưa có dịp vì chúng ta bận quá. Hôm nay anh muốn chúng ta cùng trao đổi đây.
Vân đáp lại:
– Vâng, anh cứ nói đi, đừng ngại. Chúng ta cưới nhau 12 năm nay rồi cơ mà, có chuyện gì để giấu cơ chứ.
Hải đáp:
– Em có bao giờ nghĩ, chúng ta sẽ về thăm lại nhà không?
Nghe tới đó, tự nhiên Vân lặng đi không nói được câu nào. Mắt cô tự nhiên cũng đỏ hoe và hơi rơm rớm nước mắt. Cô nói trong nghẹn ngào:
– Thật ra là em cũng từng nghĩ tới đó. Tuy nhiên nghĩ tới việc phải đối mặt với bố anh, với cả nhà và đặc biệt là khi mình bị mang danh là loạn luân với chính con đẻ của mình, em không chịu được. Bởi vậy mà mặc dù có ý nghĩ này từ lâu nhưng em chưa dám đề đạt với anh đấy.
Hải ôm lấy Vân rồi đáp lại:
– Thôi đừng khóc nữa em. Anh nghĩ là chúng ta nên về đi thôi. Dù chỉ là tới thăm rồi lại quay lại nơi này nhưng anh vẫn nghĩ là chúng ta nên quay về thăm lại nhà. Dù gì đó cũng là nơi chúng ta từng sống trong bao nhiêu năm, chưa kể là bố cũng chưa làm gì có lỗi với chúng ta và ông ấy dĩ nhiên được quyền biết tin tức về chúng ta chứ.
Vân đáp lại:
– Thôi được rồi, không sao đâu. Anh đã muốn thì chúng ta cứ về. Nhưng mà anh có thể cho em làm… mẹ anh trong suốt chuyến đi về đó chứ.
Hải đáp lại:
– Ôi có gì mà không được đâu cơ chứ. Xong rồi về đây lại quay lại như cũ nhé.
Nói rồi, sau đó, họ sắp xếp đồ đạc để chuẩn bị cho chuyến về thăm nhà tại Việt Nam sắp tới. Tất nhiên là họ khó tránh khỏi bồi hồi khi thực hiện chuyến đi này rồi. Mới ngày nào khi lên đảo, Vân mới có 31 tuổi thì giờ đã là một người phụ nữ 48 tuổi với 4 đứa con nhỏ. Hải thì giờ đã là một người đàn ông trưởng thành 29 tuổi rồi còn Trang đã là một thiếu nữ 19 tuổi.
Giờ đây, khi về, họ còn dắt díu theo cả 4 đứa nhỏ nữa. Để về được Việt Nam, họ phải bay một chuyến bay từ đảo về thủ đô Santiago rồi từ đó bay quá cảnh qua Mỹ, Đài Loan, đằng đẵng suốt gần 50 giờ bay rồi mới về tới Việt Nam được. Hạ cánh xuống sân bay, cả nhà thuê một chiếc taxi 7 chỗ và thật may là địa chỉ nhà vẫn không có gì thay đổi cả.
Vẫn con phố đó, vẫn số nhà đó, chỉ khác cái là giờ đường sá đã đẹp lên nhiều. Bà Nụ cũng được về trong đợt này để thăm con cháu và sẽ trở về cùng cả nhà sau đó. Về phần Vân, cô đứng trước cửa nhà, bấm chuông và hồi hộp chờ đợi người ra mở cửa. Một người đàn ông tuổi đã 60 ra mở cửa và không ai khác – đó chính là anh Giang – chồng cũ của Vân và cũng là bố của Hải. Gặp lại nhau, Vân không khỏi xúc động và ôm lấy anh Giang. Hải cũng vậy, cậu khóc rồi ôm lấy bố mình. Cả nhà đã 17 năm không gặp lại nhau mà giờ đây lại gặp nhau thế này thì còn gì là vui hơn nữa. Sau đó, cả nhà vào trong nhà rồi cùng ngồi xuống. Vân và Hải cùng kể về chuyện ngày xưa lạc trên đảo thế nào rồi giờ được chính quyền Chile bảo hộ ra sao và đang làm ăn thế nào. Anh Giang nghe xong liền nói:
– Thời gian qua, anh nhờ báo đài đưa tin suốt. Cả đại sứ quán cũng liên hệ để tìm người. Em biết không, vẫn có người sống sót khi bám vào xuồng cứu sinh và được tàu cứu về sau nhiều ngày lênh đênh trên biển đấy. Anh chờ mãi mà chả có tin em.
Vân cũng nghẹn ngào khóc và nói với anh Giang:
– Em thì ngày nào cũng chờ mong có tàu qua cứu về mà không thấy. Những tưởng chỉ vài tháng xa cách là cùng, ai ngờ tới giờ là 17 năm mới có dịp về nhà. Trong thời gian đó, anh có đi bước nữa không?
Anh Giang đáp:
– Lúc đó anh nhớ em và các con quá, vả lại anh cũng nhiều tuổi rồi nên cũng chả đi bước nữa nữa. Còn em, cuộc sống ở đó thế nào?
Vân đáp lại:
– Cuộc sống thì như em kể đó, ban đầu thì tạm bợ, giờ thì khá rồi do được chính phủ Chile bảo hộ. Nhưng mà, em lại không chờ đợi được như anh. Em đã đi bước nữa từ năm thứ năm ở trên đảo rồi. Giờ em lại có 4 đứa con nữa.
Anh Giang đáp lại:
– Không sao đâu em, tận 17 năm cơ mà. Lúc đó anh nhớ là em mới có 31 tuổi, còn trẻ trung thế thì chờ sao nổi được. Anh không trách em việc đó đâu.
Vân đáp lại:
– Nhưng cái đáng nói ở đây là em đã đi bước nữa với chính… con trai mình – Hải đó anh.
Anh Giang sững sờ rồi hỏi lại:
– Tại sao lại như vậy em? Em có biết thế là…
Không đợi anh Giang nói hết câu, Vân đáp luôn:
– Em biết chứ, thế là loạn luân. Tuy nhiên lúc đó thực sự là em không có sự lựa chọn nào khác. Nếu có anh ở đó thì không sao. Còn em khi đó chả biết dựa vào ai ngoài Hải cả. Trên đảo cũng có một người đàn ông khác nhưng ông ấy quá già rồi, khi đó đã 75 tuổi. Em biết thế là sai nhưng lúc đó em sống có khác gì người nguyên thủy đâu, thế nên yếu tố đạo đức không thể nào mà xét tới được nữa.
Nói rồi, Vân khóc và dựa vào Hải. Hải cũng ôm Vân vào và nói:
– Thôi mẹ đừng khóc nữa. Bố cũng không nên trách mẹ và con nữa vì chúng con không có sự lựa chọn nào khác cả. Con hy vọng là bố hiểu và con hứa sẽ ở bên mẹ chăm sóc mẹ tới cuối đời.
Nghe Hải nói như vậy, anh Giang cũng xuôi đi phần nào. Tuy vậy, cú sốc khi thấy vợ mình loạn luận với chính con đẻ của hai vợ chồng thì đâu có dễ để chấp nhận ngay. Anh Giang lên phòng nghỉ và phải tới tận sáng hôm sau, khi Hải gõ cửa, anh mới ra ngoài và cùng ăn sáng với cả nhà. Trong bữa sáng, cả nhà nhìn nhau không nói một lời nào. Bất chợt, anh Giang cất tiếng nói phá vỡ bầu không khí im lặng này:
– Thực sự chuyện này mới đầu là rất sốc. Thực ra như anh nói, anh không trách nếu em đi bước nữa bởi em còn rất trẻ và chúng ta xa cách nhau tận ngần ấy năm, tất nhiên anh khó có thể trách em được. Tuy nhiên em lại đi bước nữa với chính con đẻ của mình, lại dắt díu theo cả bốn đứa trẻ về đây thì anh thực sự rất sốc. Vậy nên cả ngày hôm qua anh mới nằm trong phòng để suy nghĩ mà không ra ngoài đó. Nhưng thôi, anh cũng nghĩ lại rồi. Đúng, dù sao thì trong một cuộc sống như thế, tới tận năm thứ 5 mới xảy ra chuyện này thì cũng là muộn đấy chứ chả phải nhanh gì. Thôi thì việc đã rồi, không nên trách cứ nữa. Thấy bốn đứa con này cũng khỏe mạnh, anh mừng cho cả em và Hải. Thôi thì hai mẹ con hãy bắt đầu cuộc sống mới thật tốt đi. Anh xin chúc phúc cho hai người.
Nghe anh Giang nói vậy, Vân bật khóc và cùng với Hải ôm lấy anh. Cả tuần sau đó, không khí gia đình trở lại vui vẻ như ngày nào. Ngày ra sân bay, anh Giang tiễn Vân và Hải ra sân bay và không quên dặn Hải:
– Con lấy ai thì phải có trách nhiệm với người đó. Con đã lấy Vân tận 12 năm nay thì bố nghĩ là con đủ hiểu việc này rồi. Có gì nhớ bố trí về thăm bố thường xuyên nhé.
Kết thúc chuyến đi, cả nhà trở lại đảo và về với cuộc sống thường nhật. Vân và Hải ra ban công ngồi ngắm cảnh biển và bồi hồi nhớ lại những gì họ đã từng trải qua. Hải trao cho Vân một nụ hôn thật sâu lắng, họ hôn nhau như thể đây mới là nụ hôn đầu vậy. Hôn nhau chán chê, họ lại ôm nhau cùng ngắm cảnh bên ngoài đại dương xa xôi. Vân nói với Hải:
– Đúng là cưới nhau lâu thì mới hiểu lòng nhau thật. Thú thật là lúc mới cưới anh em cũng e ngại lắm, đặc biệt là lúc có Mai xuất hiện đấy. Thậm chí khi về nhà, em cũng từng nghĩ rằng mình già rồi, giờ đã gần 50 tuổi nên là mới có ý muốn giải thoát cho anh. Nhưng thấy thái độ của anh tới tận bây giờ thì em thực sự tin anh và tin vào những điều anh hứa hẹn đó.
Hải đáp lại:
– Anh đã hứa là làm mà. Chúng ta giờ có tận 4 đứa con rồi nữa, vợ anh thì xinh đẹp, con anh thì ngoan ngoãn, có lẽ cuộc sống chỉ cần vậy thôi. Thu nhập của chúng ta không quá cao nhưng thôi thế cũng ổn cho cuộc sống sau này rồi. Em phải tin anh chứ đừng có nghĩ lung tung gì nữa đó nhé.
Vân ôm Hải rồi đặt lên môi hải một nụ hôn rồi nói:
– Vâng em tin anh mà, giờ thì tin không còn nghi ngờ gì nữa đâu đấy nhé. Mà cho em nói một câu này, được không?
Hải đáp lại:
– Em cứ nói đi.
Vân đáp:
– Mẹ yêu con, con trai của mẹ!
Hải liền ôm Vân rồi nói:
– Ai cho gọi như thế đấy à?
Vân đáp:
– Thì em là mẹ anh là đúng rồi còn gì. Không những là mẹ còn là mẹ ruột và đẻ ra anh rồi mà. Đôi lúc cho em làm mẹ tí thôi mà.
Hải đáp lại:
– Được rồi, vâng thưa mẹ yêu của con.
Cuộc sống của Vân và Hải có cái kết thật viên mãn như thế đấy. Họ sống với nhau hạnh phúc tới khi đầu bạc răng long với 4 đứa con ngoan ngoãn trưởng thành.
Đó là số phận của hai nhân vật chính, còn các nhân vật khác thì sao nhỉ. Cụ Xuân như ta đã biết, cụ mất vào năm thứ 12 trên đảo và thọ 87 tuổi. Cụ bà Nụ thì sau chuyến về thăm lại Việt Nam chừng 1 năm thì cũng mất, thọ 91 tuổi. Bé Trang sau khi học xong đại học ở Santiago thì về lại đảo công tác, sau đó tới năm 29 tuổi thì kết hôn với con trai của Mai – người phụ nữ lạc lên đảo vào năm thứ 9. Họ có với nhau 3 người con.
Còn về Mai, sau khi sân bay được xây dựng xong, cô đã bố trí về lại Brazil thăm chồng mình. Việc này cả Vân và Hải đã ủng hộ hết lòng và nói:
– Anh chị ủng hộ em! Hãy về thăm nhà đi! Còn giờ thằng bé con anh chị vẫn còn nhỏ quá, còn quá sớm để nghĩ tới việc đó. Anh chị không trách cứ gì nếu em thay đổi ý định đâu. Chỉ cần em vẫn làm việc trên đảo để cùng anh chị phát triển du lịch cho hòn đảo này là được.
Mai lên máy bay và trở về nhà sau đó. Tuy nhiên, thật xui xẻo cho cô khi mà chồng cô vì lao tâm khổ tứ đi tìm kiếm ba mẹ con cô mà đã bị tai nạn giao thông và qua đời đã lâu. Bởi thế, cô đã bán nhà của hai vợ chồng và quay trở lại đảo. Sau này, cô vẫn làm việc trên đảo và sau này kết hôn với con trai lớn của Hải và họ sống rất hạnh phúc, có với nhau ba người con.
Anh Giang – chồng cũ Vân thì mất năm 80 tuổi, khi đó Vân cũng đã 67 tuổi và Hải 48 tuổi. Họ chôn cất tại Việt Nam theo nguyện vọng của anh và lập bàn thờ ở đảo để thờ phụng anh.
Sau đó, đảo cũng có đón nhận thêm một số thành viên khác muốn ở lại. Cư dân dần dần đông đúc qua các thế hệ và hình thành nên cộng đồng trên đảo này, cuộc sống nhộn nhịp, vui tươi.
…
LỜI KẾT…
Câu chuyện đã kết thúc ở đây, một cái kết có hậu và rất hợp lý. Chúng ta có thể thấy, tùy hoàn cảnh mà chúng ta mới có thể đưa ra những phán xét về người khác chứ không thể áp đặt các tiêu chuẩn của riêng mình để phán xét họ được. Loạn luân là xấu, loạn luân mẹ con càng xấu hơn nhưng trong hoàn cảnh trên đảo hoang vắng đó, có lẽ điều này là hoàn toàn có thể hiểu được bởi lẽ họ khi đó sẽ chỉ tồn tại bản năng thôi chứ không thể có lý trí ở đây được.
Hy vọng quý độc giả có những giây phút đọc truyện thật vui vẻ. Tuy nhiên, hãy nhớ dùng lý trí và phân tích khi đọc nhé.
— Hết —