Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
LỜI TỰA…
Kính thưa quý vị độc giả!
Tôi vốn là một người không thích những chuyện tình loạn luân. Điều này vốn dĩ rất rõ ràng bởi lẽ trong một xã hội văn minh hiện đại chả thiếu thứ gì thì việc loạn luân sẽ là không thể chấp nhận được. Tuy vậy, đó là trong xã hội văn minh hiện đại với đầy đủ tiện nghi cùng các mối quan hệ thôi còn trong một số hoàn cảnh cụ thể, loạn luân là điều mà chúng ta vẫn có thể chấp nhận được.
Các bạn không tin ư, giờ tôi chỉ đặt ra một câu hỏi thôi, mới đầu chúng ta làm gì có luân lý, đạo đức và con người còn chưa đông đúc như bây giờ, cứ cho là có một số cá thể nào đó lấy nhau đó, sau đó họ sinh ra con cái, chúng lại lấy nhau thì đấy chả phải là loạn luân là gì. Ngay cả thời Trần thế kỷ 13 tại Việt Nam cũng quy định chỉ được lấy người trong họ đó sao. Bởi thế tôi mới nói, tùy theo hoàn cảnh mà chúng ta hẵng phán xét chứ đừng nên chê trách vội làm gì.
Hãy cùng đón xem câu chuyện của tôi dưới đây để biết rằng những điều tôi nói là hoàn toàn có căn cứ chứ không phải là bịa đặt.
…
Phần 1: Chuyến du lịch bão táp
Vân là một phụ nữ có thể nói là cực kỳ hạnh phúc. Cô lấy chồng khi mới 19 tuổi và 20 tuổi đã có đứa con đầu lòng. Chồng cô là Giám đốc một công ty xây dựng lớn còn bản thân cô thì làm trong một công ty chuyên về xuất nhập khẩu nông sản. Nói về sắc đẹp thì phải nói là cô quá hoàn hảo với vóc dáng cao ráo khi cô cao tận 1m68 và thân hình cực kỳ cân đối, nước da trắng mịn màng cùng gương mặt thanh tú với mái tóc dài đen nhánh và suôn mượt.
Cô sinh con đầu khi 20 tuổi và tận 10 năm sau mới có đứa nữa. Sinh 2 con xong, cô cũng chịu khó tập luyện thể dục thể thao cùng với một cuộc sống ít phải lo nghĩ về tiền bạc vật chất nên trông cô vừa xinh đẹp lại còn trẻ trung so với lứa tuổi nữa. Có một lần, khi đó Hải – con trai đầu lòng của cô mới 10 tuổi đi cùng mẹ ra ngoài. Khi đấy cô mới 30 tuổi, lại ăn vận trẻ trung nên lắm người tưởng là chị dẫn em đi chơi chứ không phải mẹ dẫn con đi nữa. Bởi thế nên là chồng cô vô cùng hãnh diện khi dẫn cô đi cùng bởi anh hơn cô tận 12 tuổi nên là có được một người vợ trẻ và xinh đẹp như Vân thì thực sự là sướng chả ai bằng.
Nói thêm về gia đình cô thì đứa con sau của cô kém con đầu của cô 10 tuổi và là một đứa bé gái. Hai vợ chồng cô cũng không có chủ trương đẻ nhiều, chỉ vừa đủ thôi. Không phải là họ không có kinh tế để nuôi con mà là bởi vì đẻ ra thì còn phải chăm nom nữa chứ đâu đơn thuần đẻ là chỉ biết đẻ. Cuộc sống của gia đình Vân hạnh phúc tưởng chừng như kéo dài mãi mãi. Ấy vậy, chỉ từ một chuyến đi định mệnh mà họ đã lìa xa nhau.
Thời gian đó, Vân vừa tròn 32 tuổi, Vân sau khi đã được một công ty khác đánh tiếng cho tiếp quản vị trí trưởng phòng hành chính nhân sự đã quyết định nghỉ ở công ty cũ để chuyển sang chỗ mới. Sau khi nghe được quyết định của vợ, anh Giang – chồng Vân ủng hộ nhiệt tình. Anh nói:
– Anh ủng hộ em rời đi. Gì chứ thăng tiến được thì mình cứ rời đi, không sao hết em.
Vân đáp lại chồng:
– Cảm ơn anh đã luôn ủng hộ em nhé. Giờ còn chuyện này nữa này. Em muốn sắp tới nghỉ ngơi tầm mấy tháng. Giám đốc công ty mới em chuẩn bị làm là bạn thân hồi đại học với em nên anh ấy quý em lắm. Em có nói là muốn 4 tháng nữa sẽ tiếp nhận công việc mới, anh ấy ủng hộ luôn. Em tính mấy tháng đấy sẽ đi du lịch một chuyến cùng con mình vì bọn nó cũng nghỉ hè rồi, cho đi chơi tí cho khuây khỏa. Anh thấy thế hợp lý chứ?
Anh Giang đáp lại:
– Rất hợp lý là khác đấy. Mà em tính đi du lịch đâu?
Vân đáp lại:
– À! Em tính đi du lịch Brazil và Argentina khoảng 10 ngày. Mình sẽ bay qua bên đó, sau đó em sẽ đi một tour du lịch du thuyền từ Argentina để trở về Trung Quốc rồi từ Trung Quốc về nhà. Thời gian chuyến đi độ 2 tháng.
Anh Giang đáp lại:
– Thế cũng hay đấy. Tiếc là công việc anh khá bận rộn, không thể đi cùng em lâu thế được. Anh sẽ đi du lịch đất liền cùng em trong 10 ngày đó nhé, sau đó ba mẹ con cứ đi du thuyền rồi về nhà sau cũng được.
Vân cười rồi đáp:
– Vâng anh tính thế cũng phải. Vậy chúng ta chuẩn bị đi thôi nhé!
Về phần Hải, dĩ nhiên là trúng dịp nghỉ hè mà lại được cho đi du lịch nước ngoài thế thì còn gì bằng. Bởi thế cậu chàng sướng từ lúc nghe mẹ kể tới tận lúc lên máy bay đi du lịch. Cả nhà cậu đi du lịch 2 đất nước nổi tiếng với Vũ điệu Samba và Tango và điều làm Hải và anh Giang thích thú nhất chính là việc được tham quan sân Maracana – sân nhà của tuyển Brazil. Chuyến đi kết thúc và anh Giang bay về Việt Nam như đã nói, còn ba mẹ con Vân thì lên tàu để chuẩn bị chuyến đi du thuyền như đã kể ở trên.
Du thuyền mà ba mẹ con Vân đi là một du thuyền tuyệt đẹp với các tiện nghi như bể bơi, phòng tập gym cùng nhiều tiện ích khác. Đây có lẽ là lần đầu tiên cũng như là lần duy nhất mà Vân có cơ hội được thưởng thức kiểu du lịch thế này. Vân và hai con được xếp vào một phòng với một giường lớn và cả ba mẹ con nằm vào vẫn thoải mái, kể ra mà có cả anh Giang nằm nữa khéo vẫn vừa, tiếc là anh Giang không thể đi lâu thế được vì thường tàu sẽ mất khoảng 45 ngày để đi tới được Trung Quốc. Du thuyền xuất phát từ cảng Ushuaia ở Argentina để hướng về cảng Hạ Môn của Trung Quốc. Con tàu lướt sóng để chuẩn bị vượt Thái Bình Dương rộng mênh mông với hành trình dài ở trước mặt.
Sau khi đã ổn định chỗ ngồi cho hai đứa con, Vân dặn dò Hải trông em cẩn thận rồi cô lên trên tàu để hưởng chút gió biển. Hiện giờ, tàu đi chưa xa và có lẽ là cũng gần gần với Nam Cực. Thêm vào đó là lúc này đang là mùa hè tại Việt Nam là ở Bắc Bán Cầu còn chỗ này là Nam Bán cầu thì lại đang là mùa xuân nên không khí rất mát mẻ. Tuy vậy, nó cũng đủ để Vân diện một bộ váy dây trắng và khiến cho rất nhiều du khách nam hút ánh nhìn về cô.
Có một du khách nam, ước chừng khoảng gần 30 tới gần cô định làm quen. Anh ta nói tiếng Tây Ban Nha nên cô không hiểu nhưng đoán rằng ý định chắc là định làm quen mình nên cô chỉ khẽ khàng xòe tay giơ lên để lộ chiếc nhẫn cưới ra và khiến anh chàng cụt hứng trở về. Trên tàu cũng có người Việt Nam và tình cờ cô làm quen được một vợ chồng già, người chồng năm nay 75 tuổi còn người vợ thì 73. Cô chào hỏi lễ phép và không quên làm quen với hai cụ.
Chuyến đi kéo dài khá bình yên trong vài hôm đầu và tàu đang chuyển hướng dần về phía đường xích đạo. Đột nhiên, sang ngày thứ tư, lúc đó trời cũng đã xâm xẩm tối, trời bỗng nổi một cơn bão lớn. Khi đó, Vân đang ở trong phòng ngủ cùng các con thì thấy tàu rung lắc khá mạnh. Các thủy thủ hô hào mọi người phải chạy thật nhanh để mặc áo phao cũng như tìm xuống cứu sinh. Cụ già lúc nãy tên là Xuân cùng với vợ cụ là bà Nụ chạy lại đập cửa phòng Vân rồi nói:
– Vân ơi, cháu ơi! Mau mau dẫn ngay hai đứa nhỏ lên thành tàu mau đi. Trời đang nổi giông bão, phải lên ngay sàn tàu để tăng cơ hội sống sót không là chìm cả xuống biển đấy.
Vân nghe vậy thì hốt hoảng bảo Hải mặc áo phao vào, sau đó cô tự mặc cho mình rồi cho Trang – con nhỏ của cô rồi bế Trang cùng với Hải chạy lên mạn tàu. Mưa to gió lớn kéo đến, sóng to tưởng chừng như nuốt trọn con tàu tới nơi rồi. Mọi người hốt hoảng tranh nhau leo lên xuồng cứu sinh để chạy. Vân và vợ chồng ông lão chạy lên không kịp lên xuồng, lại thêm mưa to gió lớn nên đành đứng trong nhà ăn của tàu để tránh bão. Từng đoàn người sau khi xuống xuồng cứu sinh và hạ xuống thì lũ lượt bị những cơn sóng dữ nuốt trọn lấy. Thái Bình Dương đại đa phần là yên bình ít bão, thế nhưng một khi đã có bão là cực kỳ khủng khiếp chứ chả phải chơi. Bà Nụ lúc này ở trong nhà ăn với ông lão cùng ba mẹ con Vân. Bất chợt, ông lão hét lên:
– Thuyền trưởng bị hất văng xuống biển rồi.
Nói rồi, ông lão mở cửa hầm của nhà ăn rồi chạy theo lối thông sang buồng lái. Ông cầm lái và điều khiển tàu và tất nhiên là ông chỉ hy vọng rằng nó có thể thăng bằng mà qua cơn bão này thôi. Cơn bão cứ thế kéo dài tưởng chừng như vô tận. Bất chợt, bà Nụ hét lên:
– Nhìn kìa Vân, ở kia có một cái xuồng cứu sinh.
Vân nghe thấy vậy liền định mở cửa chạy ra để lên xuống thì bất chợt, một cơn sóng lớn ập tới hất tung cả chiếc du thuyền lên cao rồi đánh ầm một tiếng. Vân sau đó thấy mắt nhòe đi và không còn biết gì nữa.
Sáng hôm sau, Vân cựa quậy tỉnh dậy và thấy tàu đang nằm trên một bờ cát vàng với sóng biển vỗ rì rào vào bờ cát. Nhìn hiện trạng thì có thể thấy, tàu đã bị cơn sóng dữ đánh dạt vào một hòn đảo chưa rõ tên. Vân thấy mình đang nằm ở trên ghế sofa nơi phòng ăn, trên trán thì có một cục u và một vết máu đã khô và bé Trang thì đang nằm trên sofa và có vẻ đang ngủ ngon lành. Vân liếc xung quanh thấy Hải – con trai cô thì đã tỉnh dậy và nói:
– May quá! Mẹ tỉnh rồi.
Vân hỏi con trai:
– Hôm qua thế nào mà mẹ không nhớ nhỉ.
Hải đáp:
– Lúc hôm qua có cơn sóng đánh tàu lên cao, sau đó dạt vào đảo này. Con khi đó đang ở trên cái ghế đệm dày đằng nay nên không sao cả. Sau đó con thấy mẹ bị đập đầu vào cửa kính rồi ngất đi, gọi mãi không tỉnh. Em Trang thì bị văng lên sofa và khóc thét lên, sau đó thì vì mệt quá nên em nó thiếp dần đi. Bà Nụ thì đang ở kia, bà bị đập đầu vào cái bàn và thiếp đi từ hôm qua tới giờ. Hôm qua con cũng sợ, nhưng ngoài trời gió to quá nên con chỉ dám ở trong này. Sau đó thì con cũng mệt quá nên ngủ và dậy trước mẹ đấy.
Nghe con nói vậy, Vân yên lòng và ôm con rồi hôn lên trán con. Sau đó cô ra đánh thức bé Trang rồi lay gọi bà Nụ. May quá, bà cụ đã tỉnh dậy. Bà chỉ bị ngất xỉu chứ không sao. Sau đó, cô nhớ mang máng là ông lão Xuân đang ở buồng lái nên cô ra đó. Ông Xuân nằm vật trên sàn nhà, trán chảy máu và cô đoán là hôm qua khi tàu va chạm, ông đã bị đập đầu vào vô lăng tàu và ngất xỉu nên vật ra sàn nhà thôi. Vân lay gọi và ông Xuân dần dần tỉnh dậy. Cả đoàn 3 người lớn và 2 trẻ em lần lượt xuống tàu để xem xét tình hình xung quanh. Ông Xuân tỏ ra là người có kinh nghiệm nhất liền đi xung quanh tàu, sau đó lấy khẩu súng bắn pháo hiệu trên tàu xuống và bắn lên trời. Một lúc sau, ông Xuân nói:
– Đảo này khả năng không có người ở đâu vì tôi bắn pháo hiệu mãi không thấy ai phản ứng. Còn con tàu này hôm qua bị sóng đánh vào đảo và bị va và một mỏm đá trên đảo nên thủng một lỗ cực to đấy. Con tàu này muốn ra khơi được thì sau này phải hàn lại vết thủng mới kéo về được cơ.
Vân hỏi ông Xuân:
– Vậy ông ơi, có cách nào có thể về nhà được không ạ?
Ông Xuân đáp lại:
– Hiện thì chưa có cách đâu. Trước hết tôi cũng cảm thấy may mắn vì tàu được đánh dạt vào đảo và trở thành ngôi nhà che chắn cho chúng ta qua khỏi cơn bão đó. Còn giờ thì chúng ta hãy về tàu, tìm xem đồ đạc có thứ gì còn dùng được không thì mang xuống. Nhớ phải tìm được dụng cụ đánh lửa, rìu, dao và một số thứ đồ sắt khác. Áo quần thì tìm được bộ nào khô ráo thì thay luôn đi. Chúng ta sẽ chuẩn bị trước cho cuộc sống trên đảo này đã. À mà nếu tìm được cái ống nhòm nào thì mang lại cho ông nhé.
Vân đáp lại:
– Vâng cháu xin nghe theo ông ạ! Giờ vào hoàn cảnh này cháu chả biết phải làm sao nữa.
Ông Xuân đáp:
– Cháu yên tâm, ông vốn là thuyền trưởng về hưu mà. Thế nên cháu mới thấy ông dám vào buồng lái để cầm lái tàu đấy. Giờ ở đây chỉ có ông là đàn ông và là người có kinh nghiệm nhất, ông sẽ lãnh đạo mọi người qua được cuộc sống trên đảo này và cố gắng tìm được tàu cứu trợ đưa về đất liền.
Mọi người nghe ông lão nói vậy thì yên tâm. Vân để lại bé Trang cho ông lão coi sóc còn mình cùng Hải và bà Nụ thì lên tàu để tìm kiếm các vật dụng như ông lão nói. Cuộc sống trên hoang đảo – một cuộc sống mà một phụ nữ xinh đẹp như Vân chưa từng trải qua chuẩn bị bắt đầu.