Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 47
Những khoảnh khắc đau đớn sinh tử biệt ly làm tim nó đau nhói, không một cảm giác nào còn có thể đau đớn hơn được. Khi chứng kiến cảnh người ta giết mẹ mình, mà nó với mẹ mối quan hệ không chỉ đơn thuần thế. Những giọt nước mắt đàn ông khi đã có va vấp trong cuộc sống, thường chỉ rơi lúc rất đau khổ mà thôi, nó chỉ cảm nhận ra nước mắt mình khi Hiểu Linh chạm đôi môi xinh xắn mọng đỏ giống trái dâu tây vào môi nó.
Mặn chát… đó là thứ mà nó cảm nhận từ giọt nước mắt đang lăn, nhưng nước mắt đâu tuôn nhiều như vậy chứ? Và khi Hiểu Linh ngẩng lên chống tay lên bụng nó, nhấc cao cái mông lên để rồi từ từ hạ xuống. Thì nó rùng mình vì cảm giác buồi nó đang cọ xát trong âm đạo cô, cảm giác nham nhám ran rát khi buồi nó tụt dần ra khỏi khe lồn chật khít của cô.
Hai lá thịt bé nhỏ mong manh căng ra hết độ, ôm vòng lấy cái buồi nó mút chặt lại tuột dần xuống… Rồi nó ngước lên mới nhận ra khuôn mặt đẫm lệ của Hiểu Linh, hẳn cô đã khóc rất nhiều nước mắt vẫn còn vương lại giọt ngắn giọt dài trên, nó còn thấy mặt cô bắt đầu nhăn nhó vì khó chịu. Bởi đúng là Hiểu Linh cô đang thấy đau ở lồn mình, buồi của Gia Long to miết vào trong đó, làm của cô căng lên vừa đau tức lại nhột nhạt vì cảm giác rát bỏng, nhưng biết Gia Long nhìn mình cô lại khẽ cười nói nhỏ:
– Anh đừng buồn nữa dù gì cũng xảy ra rồi! Em thật sự xin lỗi vì không thể làm được hơn… hu… hu… em không thể đồng thời cứu cả anh và mẹ… Em giờ cũng chỉ biết làm đến thế này cho anh vui thôi… hu… hu…
Nó cảm động thực sự vì biết nó vừa phá trinh cô xong, hẳn là cô còn rất đau điều này nó rõ hơn ai hết. Bởi nó đã trải nghiệm qua các cô gái khác rồi, vậy mà vẫn cố chịu miễn để cho nó được vui. Nó cũng biết được nó còn sống là do cô đưa về đây tuy nó lúc đó đã ngất, nhưng nếu không có người cứu cũng đã sớm thành cái xác không hồn nơi ấy rồi.
Chưa hiểu rõ Hiểu Linh cứu mình ra sao nhưng nghe cô nói, nó biết cô đã có mặt ở đấy chứng kiến cảnh thảm sát đó. Dù bằng cách nào đi nữa lại mới biết nhau, mà cô sẵn sàng vì nó làm tất cả, thậm trao cả tấm thân trinh trắng không hề hối tiếc như này. Nó cảm động cố gắng chống tay nhỏm dậy ôm lấy cô, nhưng không ngờ sự cố gắng quá sức làm vết thương đau nhói. Chưa kể buồi nó vô tình thúc mạnh ngược lên, khiến Hiểu Linh đau quá la oai oái bảo nó:
– Á… á… á… anh ơi! Mạnh… em đau quá… ư… hư… ư… Em… em lại ra máu nữa rồi… hu… hu…
Đúng là những giọt máu đỏ tươi lại rỉ ra, chảy tràn theo thân buồi gân guốc của nó. Vừa mới bị phá chưa lâu vết rách màng trinh của bị thúc mạnh rách rộng thêm, cú thúc thô bạo vô tình đó làm vết rách đứt đến chỗ có mạch máu. Thật sự nếu Hiểu Linh chỉ làm chuyện đó với Thiên Lâm chắc không như vậy, vì của Gia Long rất to vài dài chọc mạnh trong cô mới tai hại thế. Thấy Hiểu Linh đau đớn vì mình, nên nó cố chịu đau lần nữa ôm ghì chặt cô lại thì thầm:
– Em à! Em đã làm tất cả những gì có thể rồi mà, chỉ do anh nhất thời buồn quá thôi. Em không có lỗi gì trong chuyện này hết, nếu em không cứu anh về đây rồi chăm sóc e rằng anh cũng đã chết. Em đừng cố nữa vừa mới mất trinh xong làm thế em sẽ đau đấy, thôi cũng được anh nhất định sẽ vui lên vì em mà cố gắng…
– Anh… anh… à…
Thấy Hiểu Linh đang ấp úng nói định nói gì đó, nó lại ghì chặt cái thân thể mềm mại của cô vào sát thân mình hơn. Nó nghĩ cô vẫn muốn cố gắng tiếp tục việc ấy, nên muốn can ngăn cô nhưng không biết do cố gắng quá thể. Vết thương của nó bị bục chỉ khâu và lại ứa máu ra, nó không cảm nhận ra ngay được chỉ Hiểu Linh lờ mờ cảm nhận ra. Khi bầu vú bé nhỏ của cô trịn sát vào ngực anh thì ấm ấm của máu nóng tuôn ra, hơn nữa tư thế bị ghì chặt mông cô hạ hết cỡ xuống. Mà của Gia Long vừa to lại dài vốn không vào hết nổi trong cô, giờ cô bị ghì kiểu này nó ngập hết tận cùng ấn lên chạm vào tử cung cô đau nhói. Gia Long vẫn cương giữ cô trong vòng tay rắn chắc của mình, nói át đi với vẻ quả quyết đầy yêu thương với cô:
– Anh không sao đâu… em đừng làm thế nữa nhé! Với anh em không chỉ là người anh yêu, em còn cứu mạng anh nữa… anh sẽ nhất định không để em chịu đau, hay chịu khổ vì anh nữa… anh sẽ cố để cho em hạnh phúc…
– Không… không… á… ư… ư… bỏ em ra đi… á… á ái… ui… anh… bỏ em ra…
Hiểu Linh nhăn nhó dẫy dụa trong vòng tay Gia Long một cách tuyệt vọng, còn Gia Long lại hiểu rằng cô muốn tiếp tục chiều mình. Càng quả quyết mà ghì chặt cô hơn nữa không rời, miệng vẫn cố gắng nói ra những lời thuyết phục cô:
– Không… không anh không cần mà…
Lần này Hiểu Linh chịu không nổi nữa cô la toáng lên, vừa la vừa đấm thùm thụp vào lưng Gia Long mắng:
– Anh ý… chả hiểu cái gì hết ấy, còn không thả em ra đi… ghì em chặt thế này mới là anh đang làm em đau đó, em tức hết bụng rồi ấy… bỏ ra đi mà… của em đau lắm thật… đấy… cái của anh vừa to vừa cứng chọc ngược lên… nhói buốt lắm rồi… hu… hu… em đau…
Cô nói như vậy mới khiến Gia Long buông cô ra khỏi vòng tay, thật ra cô biết võ dư sức thoát ra được. Nhất là khi anh đang bị thương như vậy, nhưng cô không nỡ lòng làm tổn thương anh thêm để thoát ra… Tuy nhiên nói xong cô vội bịt miệng mình, vì chợt nghĩ ra còn sư huynh Thiên Lâm ở phòng ngoài. Nếu anh ấy nghe thấy sự thể sẽ ra sao đây?
May sao không gian vẫn im ắng chẳng một động tĩnh gì, cô khẽ thở phào hy vọng những gì diễn ra vừa qua anh ấy không biết. Chứ nếu không anh ấy mà biết cô lén giấu bạn trai trong nhà, rồi còn làm tình với bạn trai mình nữa thì sự thể sẽ ra sao? Thật ra thì Thiên Lâm hắn cũng không đủ tốt để làm thánh nhân như vậy, chưa kể đến suốt quá trình vừa rồi Hiểu Linh rên rỉ gào thét ra sao.
Hắn mà có mặt sau cánh cửa đó chắc chắn sẽ lại xô cửa mà vào, khi ấy chắc sẽ có nhiều máu đổ cho dù có thể hắn không dám giết tiểu muội mình. Bởi hắn rất yêu cô nhưng Gia Long thì chắc chắn không có lý do gì hắn không giết, khi cơn ghen đã bùng phát mọi thứ sẽ rất tệ. Nhưng ngay khi sự việc chưa bắt đầu tệ đi hắn mới nghe Hiểu Linh nói là xem phim, thì trong túi quần hắn điện thoại đã rung lên. Mở ra thấy là cuộc gọi của Lạc Nhạn Linh hắn vội vã bỏ đi, không sợ tên này tìm đến tận nơi thì Hiểu Linh sẽ biết cuộc giao dịch kia…
Nên khi hắn trở lại thì phòng cô đã khá im ắng, mọi việc khi ấy vẫn chưa phải đã xong nhưng Hiểu Linh đã băng bó lại vết thương cho Gia Long. Rồi hai người tiếp tục yêu nhau, chỉ khác chăng Gia Long anh ấy dạy cô cách làm sao cho bớt đau. Cô vẫn ngồi trên người anh nhún lên xuống nhẹ nhàng, cô hiểu rất nhanh và đã biết làm sao cho anh sướng mà mình đỡ đau rát.
Ở ngoài cửa lúc này thứ tiếng mà Thiên Lâm nghe được, chỉ là tiếng Hiểu Linh thở hổn hển. Thi thoảng cô mới khẽ nấc nên “á… ái… á… á…” một chút khi lỡ vô tình hạ mông mạnh hơn, cô chỉ thốt lên thành tiếng rõ rệt khi thấy của anh căng lên như bùng nổ lồn mình. Rồi có cái gì đó nóng rực xối xả bắn ngược lên trong cô, nóng nóng rực tuôn chảy thì cô hoảng hốt nói khá to:
– Ui… ui… nóng thế… có gì nó chảy vào em rồi…
Cô vừa nói đến đó giật thót mình vì tiếng Thiên Lâm nói vọng vào:
– Hiểu Linh em làm sao thế? Từ nãy giờ anh thấy em kỳ lạ sao ấy… có gì bất ổn à… mở cửa cho anh vào xem nào…
– Không… không có gì hết… cấm vào đấy nhá… chỉ là em ngủ mơ thôi mà…
Rồi cô khẽ nói thầm vào tai của Gia Long:
– Anh… im lặng nhé… Sư huynh em ở ngoài đấy anh ấy vào là chết đấy…
Gia Long nằm im gật đầu hiểu ý nhưng thâm tâm nó chưa thỏa mãn, vì tuy ra rồi nhưng vẫn còn rạo rực muốn địt tiếp. Hơn nữa đột nhiên cảm giác chơi vụng trộm lại thấy hay hay, dù thế nhìn bộ mặt sợ sệt lo lắng của Hiểu Linh cố nín nhịn lại. Khổ thay cho nó lúc ấy Hiểu Linh lại sà vào lòng nó, cô áp bầu vú nhỏ nhắn nóng rực lên người nó, đôi môi nhỏ xinh đỏ mọng ghé sát tai nó thì thào khiến nó bị kích thích vô cùng. Nên khi cô khẽ nói:
– Anh… lúc nãy ý… có gì của anh chảy vào trong em thế, có… có phải thế thì sau này em… em sẽ… sẽ có con với anh à. Vậy em có thai chưa anh…
Câu hỏi ngây ngô này không khiến nó để tâm lắm, nó dù vừa xuất thật nhưng thể trạng rất khỏe chuyện đó. Chưa kể đến đã uống thứ thuốc đặc biệt mẹ cho, nên dù ra rồi buồi nó vẫn dựng đứng lên căng tức. Nó thèm địt Hiểu Linh quá tuy nhiên sợ cô không chịu được, nhưng thân thể mềm mại của cô cứ áp chặt thật khó chịu. Nó chợt nghĩ ra một cách để xả đi bức xúc mà không cần địt Hiểu Linh… liền ghé tai cô nói thầm, nghe xong Hiểu Linh đỏ mặt nhìn xuống buồi nó cô ấp úng bảo:
– Nhưng… nhưng nó to thế kia còn miệng em thì nhỏ, không biết nuốt vào được không… tuy nhiên em sẽ cố vậy…
Rồi cô quay xuống ngậm lấy cái đầu khấc áy nuốt vào miệng, cô vẫn thấy ngai ngái tanh tanh của tinh trùng. Thứ mãi mấy lần sau cô mới hiểu rõ là cái gì, và nó chỉ phọt ra khi anh địt cô một lúc… đó sẽ là lúc anh sướng nhất, nó không giống cảm giác nơi cô miên man như từng đợt sóng một. Trong khi vội vã quay người Hiểu Linh vô tình dạng chân ngang mặt Gia long, cái khe hồng đỏ he hé ra trong khe múp míp. Nhìn thật sự rất khiêu khích lại ngẫu nhiên thành thế 69 khiến Gia Long thích thú, nó khẽ ngẩng lên dùng lưỡi liếm vào cái khe ướt át, đang ẩn khuất trong đám lông loăn xoăn của cô…
– A… a… ư… ư…
Hiểu Linh giật thót người lên rên rỉ, cô thấy sướng lắm khi được anh làm như vậy. Lưỡi anh mềm ấm mơn man cái khe của cô, uốn éo lướt vào tận sâu trong lỗ lồn bé nhỏ của mình. Vừa mút chùn chụt cái của anh cô vừa sướng đến run người, cứ rên rỉ ú ớ quên cả có Thiên Lâm kia đang bức bối bên ngoài…
Thiên Lâm thì có linh cảm không ổn vì từ lúc hắn đi đã thấy cô kỳ lạ rồi, nhưng cuộc giao dịch kia hắn bất đắc dĩ phải đi. Ra gặp tên Nhạn Linh khốn kiếp hắn lại càng bực, bởi thương vụ đó coi như chẳng tới đâu. Ít ra thì “… sống phải thấy mặt, chết phải thấy xác…”, đằng này mới vài ngày Gia Long mất tích thế mà tên đó đã đòi hoàn thành giao dịch. Phan Thiên Lâm hắn đâu phải kẻ ngu, chỉ khi nào xác thực Gia Long đã chết hắn mới giao đồ. Nên trở về trong bực bội lại thấy Hiểu Linh nói vậy, rồi thấy cô ở trong cứ rên lên ú ớ cứ như là đang bị ai khống chế ép buộc. Vừa lo cho cô vừa bực mình lẫn sốt ruột vì thái độ của cô… hắn cáu quá hét lên:
– Bạch Hiểu Linh bất luận chuyện gì em cũng mau mở cửa, nếu không anh sẽ phá cửa vào đó. Hắc Bạch Vô Thường chúng ta là một đôi, việc bảo vệ và quan tâm Bạch muội em thuộc trách nhiệm của anh… Mở ra mau trước khi anh tự vào, nếu không có gì anh sẽ tự đi ra ngoài không làm phiền em. Còn em cố tình dấu diếm gì anh thì đừng có trách nhé… Anh không những lo cho em mà còn trọng trách sư phụ giao, anh phải quan tâm chăm sóc em thật tốt… nếu không mở ra anh nhất định phá cửa vào đấy…
Hiểu Linh hoảng hồn nghe vậy định rời ra thì cũng đúng lúc Gia Long xuất ra, phần vì miệng Hiểu Linh nhỏ nhắn, cùng sự vụng về của cô lại vô tình thành sự kích thích sung sướng tột độ cho nó. Hiểu Linh một mồm đầy tinh trùng ho sặc sụa đứng dậy bối rối nói nhỏ với nó:
– Anh! Cố nhỏm dậy trốn vào sau cái rèm cạnh giường đi, nhanh lên anh ấy sắp vào phát hiện ra em giấu anh sẽ nguy to đấy… mau lên… mau lên…
Gia Long cố gượng đau đớn dậy núp sau tấm rèm, bởi nó biết mình thương thế đang nặng vô phương đánh lại tên ấy, lại cũng không muốn làm liên lụy cô bất đắc dĩ phải trốn vào đó, trong lúc Hiểu Linh tất tả ra mở cửa vì cô sợ tên sư huynh của mình điên lên phá cửa vào còn tai hại hơn. Không kịp mặc quần áo cô cứ thế trần truồng ra mở cửa, cánh cửa kẹt mở bóng dáng cao lớn của Phan Thiên Lâm gần như che khuất cô. Ngước lên nhìn Thiên Lâm đầy bực dọc cô nói:
– Đấy… đấy anh nhìn xem có không? Chỉ vớ vẩn thôi… nhìn chán chưa để em còn đi ngủ…
Thiên Lâm đảo mắt khắp phòng quả nhiên không thấy bóng dáng ai, hắn tạm thời loại bỏ ý nghĩ cô đang bị ai đó không chế. Bởi đồ đạc trong phòng không bị xáo trộn, cửa sổ vẫn đóng như mọi khi cái chậu hoa lưu ly nhỏ của cô vẫn yên bị ở thành cửa sổ. Nó vương đầy bụi thời gian do lâu ngày không dịch chuyển, nếu có kẻ xấu đột nhập ắt sẽ hất đổ chậu hoa đó ngay.
Nhưng dưới sàn bộ đồ của Hiểu Linh tụt vội nhăn nhúm ở chân giường, lại còn nồng nặc mùi tinh trùng tanh tưởi. Tuy nhiên hắn không quá để ý đến sắc dục, dù thường xuyên nhìn tiểu muội mình truồng cũng chưa tới mức tự xử. Vừa là kẻ luyện võ có sự kiên nhẫn lại còn nhiều điều phải nghĩ, không “thẩm du” nên hắn không nhận ra đó là mùi tinh trùng đàn ông ngay được. Quan sát một lượt hắn lại nhìn Hiểu Linh thấy cô đang không mặc gì, mà ở khóe miệng vẫn còn vương lại vệt tinh trùng trắng đục. Nuốt vội chạy ra không kịp soi gương dĩ nhiên Hiểu Linh không biết điều đó, nên cô rất ngạc nhiên khi Thiên Lâm hỏi mình:
– Em vừa lén ăn vụng cái gì trong phòng thế Hiểu Linh?
– Em có ăn cái gì đâu… à… à… ờ có chút kem thôi hi… hi…
Hiểu Linh ngượng ngập trả lời trong thoáng bối rối, cô chợt thấy mắt của Thiên Lâm đảo nhanh khắp phòng. Sợ hắn phát hiện ra Gia Long đang núp sau bức rèm, bất chợt cô nảy ra một ý để cứu nguy tình huống này. Chứ nếu không với kinh nghiệm của sư huynh mình, chỉ để ý một lát nữa sẽ phát hiện ra Gia Long sau tấm rèm kia mất. Nghĩ là làm Hiểu Linh vớ vội cái khăn quàng cổ màu đen của mình trên bàn phấn cô chạy đến bảo Thiên Lâm:
– Đã bảo không có gì đâu… thấy chưa? Giờ để em bịt mắt anh lại chơi trò này nha… em tin là anh sẽ rất thích đấy hi hi, xong rồi phải ra cho em đi ngủ nhé… nhớ chưa…
Cô bịt mắt hắn thật chặt rồi nắm tay dẫn ra giường mình, mục đích cho hắn không nhìn lại chỗ rèm có Gia Long núp. Rồi cô để hắn đứng quay lưng lại phía tấm rèm, quỳ xuống tháo tụt cái quần hắn ra… khi nó vừa tụt cái buồi hắn bật ngóc lên thẳng tưng. Bởi hắn đã sớm bị cơ thể trần truồng của Hiểu Linh kích thích sẵn rồi, thấy nó cũng khá to và gân guốc rung lên bần bật, Hiểu Linh ngây thơ bật thốt lên theo phản ứng tự nhiên:
– Uây! Cũng to phết nhỉ… lúc trước em nhìn nó tưởng là be bé mãi cơ ý, chứ thế này mà nhét vào em chắc cũng đau phết híc…
Nói xong Hiểu Linh ghé đôi môi đỏ nhỏ xinh ngậm lấy cái đầu khấc mà nút vào, không to như của Gia Long cô ngậm nó dễ hơn và mút chùn chụt… Ở sau tấm rèm Gia Long không nhìn rõ hết, bóng dáng to cao lừng lững của Thiên Lâm che hết bóng bé nhỏ của Hiểu Linh. Tuy nó thấy rõ Hiểu Linh tụt quần Thiên Lâm xuống và nó nhìn rõ cặp mông để trần to lớn hắn, rồi tiếng mút chùn chụt của cô vang lên.
Không phải kẻ ngu mà nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cộng với câu nói vừa rồi của Hiểu Linh: “… Uây! Cũng to phết nhỉ… lúc trước em nhìn nó tưởng là be bé mãi cơ ý, chứ thế này mà nhét vào em chắc cũng đau phết híc… “. Tự nhiên tim Gia Long đau nhói tuy mới biết Hiểu Linh, nhưng cũng không phải không có tí cảm tình nào. Nhất là khi cô sẵn sàng bất chấp mọi hiểm nguy cứu nó về đây, giấu nó trong phòng này chạy chữa còn giao cả tấm thân trong trắng cho nó. Gia Long cũng biết Hiểu Linh rất ngây thơ, thậm chí là mất trinh nhưng cô còn chẳng hiểu rõ. Nên hành động vừa rồi làm nó rất mâu thuẫn, nhất là ở đời cái gì đã là của mình chẳng mấy ai chịu chia sẻ cho người khác. Mà thứ khó chia sẻ nhất chính là phụ nữ, giờ tự nhiên thấy Hiểu Linh mút buồi tên đó. Trong long Gia Long đắng nghẹn dù lý do gì thì nó cũng chịu không nổi, một nỗi đau trong bất lực ghen tuông… xông ra thì sợ không tốt cho mình và Hiểu Linh. Dù gì cô cũng có ơn cứu mạng nó nó không thể hồ đồ, càng nghĩ càng khó chịu nhất câu: “… chứ thế này mà nhét vào em chắc cũng đau phết híc… “. Câu nói đó vang vọng trong đầu nó làm nó cảm thấy khổ sở, nếu vì giữ cái mạng của mình mà để Hiểu Linh phải cho tên đó địt. Nó thực sự chịu không nổi cảm sỉ nhục nơi rừng trúc Bằng Tường vẫn còn, nó không cam tâm chịu nhục thêm nữa… mà Hiểu Linh nói vậy chắc cô sẽ cho. Dù là đổi lấy sự bình yên của hai đứa nó cũng không cam tâm, chết vinh còn hơn sống nhục chân lý cõi giang hồ nó học được…
Không thể kiên nhẫn hơn nữa nhất là tên kia cứ rên lên ư ử, dĩ nhiên Thiên Lâm hắn sướng rồi vì được Hiểu Linh phục vụ. Cái buồi hắn đưa đi đưa lại trong cái khoang miệng cô ấm trơn nhờn nước bọt, đã thế thi thoảng đầu ti nhỏ nhắn cùng bầu vú nhỏ mềm mại của cô, khẽ chạm vào chân hắn nhột nhạt sướng đê mê. Hắn đang sung sướng lên mọi cảnh giới không tập chung, bởi thế nên Gia Long đi vụt qua hắn mà hắn không cảm nhận ra. Gia Long đến nắm chặt vào bờ vai trần nhỏ bé của cô, nói giọng khản đặc vì bức xúc và đau đớn:
– Đừng! Anh không cho phép cùng lắm là chết hai cả… đừng…
Gia Long nói chưa hết câu đã bị Hiểu Linh vùng lên bịt miệng lại, còn tuy là bị bịt mắt chặt không nhìn thấy gì. Nhưng cái giọng đàn ông khẽ khàng thoảng qua làm sao Thiên Lâm không nhận ra chứ. Hắn đang sướng đê mê nên chưa hẳn muốn dứt ra, vì thế chỉ hỏi Hiểu Linh rằng:
– Có tiếng gì thế em…
– À… à… không có gì đâu! Là tiếng trong phim em đang xem thôi mà… không sao… sao… mình chơi tiếp nhá…
Cô vừa nói vừa cầm cái buồi gân guốc của Thiên Lâm vuốt lên vuốt xuống nhè nhẹ, khiến cho hắn lại sướng đến rủn người mà không màng hỏi han thêm nữa. Cô ghé sát tai Gia Long nói thầm thật nhỏ đủ để anh nghe thấy, cô khẽ khàng đỏ mặt thì thào với anh:
– Đồ ngốc ạ! Chỉ là chơi với cái đó của anh ấy thôi mà, là em nghĩ ra để dụ bịt mắt anh ấy để không phát hiện ra anh thôi. Không có gì khác đâu… thề đấy… chỉ anh thì Tiểu Linh mới cho địt thôi, và Tiểu Linh chỉ là của anh mãi như vậy… giờ em vẫn chơi với cái đấy để anh ấy phân tâm, nếu vẫn không tin anh cứ địt em đi… chổng mông cho anh làm nhé. Giống như em thấy cái chị kia làm với anh đêm hôm ý đó… nha… nha… đừng ghen mà… được không… chỉ là bất đắc dĩ thôi…
Nói xong Hiểu Linh cúi xuống tiếp tục mút cái của Thiên Lâm chùn chụt, còn Thiên Lâm hắn tuy bị bịt mắt nhưng vẫn linh cảm ra bất thường. Nhưng mà đang được Hiểu Linh chăm sóc thế này sướng quá, một cảm giác hắn chưa từng được biết đến nên hắn dằn lòng lại. Hắn muốn thưởng thức sự thăng hoa dục tình này đã, dù thật sự linh cảm có kẻ khác chen ngang làm hắn đau.
Yêu và hận là hai cảm giác hay song hành với nhau, khiến cho con người ta đau đớn vô cùng. Hai thằng đàn ông đối mặt nhau trong cơn ghen, nhưng không chỉ che khuất mắt họ là nghịch cảnh hiện tại. Mà họ còn bị che khuất nhau bởi chính tình yêu với Tiểu bạch thố nhỏ nhắn dịu dàng đó, nên dù có linh cảm dường như Hiểu Linh có ý dấu ai đó hắn cũng làm ngơ. Còn Gia Long cũng chẳng thể có sự lựa chọn khác, nhìn cô nhấp nhổm gục lên gục xuống ở háng Thiên Lâm. Nó cay cú vừa ghen lại vừa hận chính bản thân và Hiểu Linh, nó điên lên cầm buồi thục mạnh vào cái khe mông khít khao trắng hồng của cô trong bức xúc…
– Ứ… ự… ư… ự…
Hiểu Linh khẽ nấc nên khi bị nhấp mạnh làm cho người cô chúi mạnh vào Thiên Lâm, cái buồi hắn tuột sâu hơn trong họng làm cô sặc sụa. Cô cố gắng nhỏm dậy đập nhẹ tay vào đùi Gia Long nhéo nhẹ, cô lườm anh đầy oán hận trong nước mắt rưng rưng. Một thoáng đau lòng Gia Long bối rối hiểu ra nỗi khổ của cô, tuy nhiên cảm giác cái buồi đang được ôm khít bởi âm đạo nóng bỏng chật hẹp của cô.
Nó vẫn khiến cảm xúc dục tính dâng trào, vì thế nó lại khẽ rút ra rồi đẩy vào trong cô nhè nhẹ… Hiểu Linh bé nhỏ run rẩy trong tay hai người đàn ông, một cuộc some bất đắc dĩ với cô nhưng chẳng còn cách nào khác. Mặt cách mặt không bao xa tuy là không nhìn thấy gì, nhưng Thiên Lâm có cảm giác không chỉ mình hắn mà chắc hẳn còn người nữa.
Tuy nhiên được Hiểu Linh phục còn gì sướng hơn, hắn mím môi kiên nhẫn hưởng thụ và tự hứa với lòng, sau này nhất định sẽ làm rõ trắng đen cũng chưa muộn… Còn Gia Long biết Hiểu Linh vì mình và câu nói của cô rằng chỉ là của riêng nó, đã an ủi phần nào nên nó cũng nhắm mắt lại… âm thầm thưởng thức cái cảm giác sung sướng trong lồn cô…
– … tíc tắc… tíc tắc…
Chỉ còn nhịp thời gian lặng lẽ đưa, trong hạnh phúc lẫn nỗi đau của hai người đàn ông, và Hiểu Linh bé nhỏ thì bỗng oằn lên rùng mình. Bởi cùng lúc hai dòng tinh trùng nóng hổi đổ ập vào trong cô, bên dưới lồn cô như căng ra bởi cái buồi Gia Long rung lên rần rật. Tinh trùng anh ồ ạt bắn mạnh tận trong tử cung cô, trên miệng thì cũng bị Thiên Lâm oằn lên thúc mạnh… từng đợt từng đợt tinh trùng bắn rót rét chảy mạnh xuống họng cô.
Hiểu Linh giãy ra ho sặc sụa trên sàn nhà sau khi nhổ ra một đống tinh trùng, dưới lồn cũng ộc ra một khoảng trắng sền sệt. Không kịp để ý hai cái đống tinh trùng nhầy nhụa ấy đang chảy dần loang lẫn vào nhau, cô vội vùng dậy kéo ngay Thiên Lâm ra đóng sập cửa lại. Đứng dựa vào cửa cô thở hổn hển nói với ra:
– Anh… đúng là tệ… làm em chết sặc luôn rồi… giờ em đi tắm cấm vào nhé! Mà anh còn muốn được em chiều thế nữa thì đừng có tự tiện vào nữa nhớ chưa… nhá… nhớ đấy…
Thiên Lâm vừa xuất ra hắn sướng bủn rủn cả chân tay, hắn ra rất nhiều trong cái cảm giác đê mê đầu đời đó. Hắn đi giường nằm vật ra thở một cách vừa mệt nhọc vừa sung sướng, chả mấy đã chìm vào giấc ngủ miên man trong mê mệt, còn trong phòng Hiểu Linh chạy lại ôm lấy Gia Long gục đầu vào vai anh. Cô chợt bật trong thổn thức đớn đau… Hiểu Linh nghẹn ngào nói:
– Em không phải đĩ đâu… em chỉ là không sự lựa chọn tốt hơn…
Gia Long gật đầu ôm cô rồi cả hai chìm trong giấc ngủ mê mệt, một lúc sau Hiểu Linh chợt tỉnh bởi lưỡi dao lạnh toát chạm vào má cô, một giọng nói lành lạnh âm hiểm vang lên khe khẽ:
– Hừ hừ… hay cho cái lòng dạ đàn bà điên đảo, cô lừa tình cả hai thằng ấy mà không thấy nhục sao? Cô mang thằng này dấu tận đây khiến tôi tìm đỏ mắt, cô đĩ điếm lăng loàn vậy mà tôi còn từng thích cô cơ đấy. Giờ mau tỉnh lại con đĩ con… trước mắt phục vụ tôi chu đáo… nếu tôi thấy thoải mái thì tha chết cho thằng này… còn không thì…
Hắn nói rồi đưa tay làm bộ cắt ngang cổ mình, mắt hướng về Gia Long đang ngủ say như chết cạnh cô. Kẻ ấy chính là Nhạc Nhạn Linh hắn âm thầm đi theo Thiên Lâm về tận đây, tính thừa cơ trộm bảo… vô tình chứng kiến cảnh some thác loạn vừa rồi. Hắn vừa yêu lại vừa hận chỉ muốn giết hết, tuy nhiên biết mình không thể đánh bại Hắc Bạch Vô Thường khi bên nhau. Đành nhẫn nhục chờ Thiên Lâm ngủ say mới đột nhập và phòng này uy hiếp Hiểu Linh, ở đời yêu nếu hận thì thật là thê lương… chỉ tội cho Tiểu Bạch Thố cô bất khả kháng… nước mắt lưng tròng…