Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 54
Tập dợt xong một hồi, Quân mới nhận ra không phải có giọng hay là được. Kỹ thuật lúc hát cũng rất quan trọng, cái này Quân còn phải học ở Huyền nhiều. Cô nàng tu luyện Huyền Âm Thuật nên có kỹ năng điều khiển âm thanh rất tốt.
“Uống miếng nước đi!”
Quân đưa cho Huyền chai nước suối.
“Không phải rượu sao?” Huyền bĩu môi trêu chọc.
“Đợi đó, anh đây sẽ tìm cách uống rượu không say! Lúc đó đừng trách anh!”
Quân thầm nhủ.
Sau đó lại nói: “Huyền Âm Thuật của cậu, có thể dạy mình một chút được không?”
“Hả? Tại sao lại vậy?” Huyền tỏ ra khá bất ngờ.
“Không có gì… chỉ tò mò thôi!” Quân đáp nhưng trong lòng nghĩ khác. Sau khi ngắm bức tranh của Diệu Kiến tặng, Quân mơ hồ cảm giác được thứ thuật đang ẩn giấu kia có liên quan đến âm thanh. Vậy nên, hắn mới muốn nhờ Huyền chỉ dạy một chút về Huyền Âm Thuật, biết đâu dựa vào đó có thể hiểu được bức tranh kia.
“Được thôi! Nhưng có phí đó nha!” Huyền mỉm cười.
“Phí gì?”
“Học xong rồi biết!”
Nói rồi, Huyền bắt đầu giảng giải cho Quân về Huyền Âm Thuật cơ bản.
Thời gian cứ lẳng lặng trôi qua.
Trời dần tối.
“Ok, đã hiểu!” Quân đập tay vào lòng bàn tay. Trước mắt Quân đã nắm bắt được nguyên lý của Huyền Âm Thuật cơ bản, nếu chịu khó tu luyện, khoảng chừng 1 tháng hắn sẽ bước vào giai đoạn nhập môn. Nhưng hắn chỉ muốn mượn nguyên lý trên để làm nền tảng suy luận ra thứ thuật đang ẩn giấu sau bức tranh thôi.
“Đi ăn thôi! Nay cậu bao mình!”
“Được thôi!”
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: https://truyensex.life
Lúc đầu cả hai dự định sẽ ăn ở quán hôm trước, nhưng khách ở quán quá đông, cả hai phải đi chỗ khác.
Cuối cùng, Quân chọn nhà hàng Như Ý. Có hai lý do, một là nhà hàng này ngon, hai là bà chủ nhà hàng này ngon.
Vì đã đặt bàn trước nên khi Quân đến, bà chủ Như Ý đặc biệt ra chào đón hắn.
“Ồ! Dẫn bạn gái à?” Như Ý nheo mắt, miệng vẫn giữ nụ cười công nghiệp.
Từ bữa Quân xin số đến giờ, hắn chẳng gọi điện tán tỉnh như cô nghĩ, chỉ duy nhất hôm nay gọi đến vì lý do đặt bàn.
“Lẽ nào mình nghĩ nhiều?” Như Ý có chút khó chịu, cảm giác cứ như bị ảo tưởng sức mạnh rồi vỡ lẽ ra.
“Chỗ này mắc tiền lắm đấy!” Huyền khẽ nói.
“Nhưng ngon!” Quân cười, ánh mắt chăm chú nhìn bờ mông của Như Ý đang lắc lư.
“Mời vào!” Như Ý mở cửa phòng, mời Quân và Huyền.
Chợt, Huyền bỗng nhiên đứng khựng lại.
Quân thấy vậy cũng nhìn theo hướng mắt Huyền. Ở trước cửa một căn phòng khác, có hai người vừa dùng bữa xong và chuẩn bị ra về. Một người đàn ông có vẻ ngoài bóng bẩy, phong độ. Người còn lại là nữ, thoạt nhìn tưởng chừng 30 tuổi nhưng thực chất đã hơn 40, phong cách ăn mặc phóng khoáng, có chất người làm trong giới giải trí.
“Trông quen mắt thế nhỉ?” Quân tự hỏi người phụ nữ kia là ai. Quay sang Huyền, Quân hỏi:
“Sao vậy?”
“À… không có gì…” Huyền lắc đầu, vội xoay người về cửa phòng nhưng bất giác dừng lại do có người gọi.
“Huyền?” Người phụ nữ vội vã bước đến, tiếng cao gót vang vọng khắp hành lang.
Quân đứng gần nên thấy rõ sự biến chuyển trên mặt Huyền. Đôi mắt nàng tựa như đen lại, cơ mặt khẽ run rồi cứng đờ, hơi thở rớt mất một nhịp.
Nàng quay sang nhìn người phụ nữ, trầm giọng đáp: “Mẹ!”
“Mẹ?” Quân mở to mắt ra, quả thật cả hai có nét gì đó rất giống nhau. Nhưng đó không phải lý do mà Quân cảm giác quen mắt với người phụ nữ.
“Khoan đã… hình như cô ta là ca sĩ. Phải rồi, bữa mình có nghe qua một bài hát của cô ấy, ca sĩ Thu Hà!” Quân sực nhớ ra. Như một phép lịch sự bình thường, Quân chào hỏi với Thu Hà: “Chào cô ạ!”
“Ừm, chào con!” Thu Hà cười nhẹ, lại hỏi Huyền: “Con nhận được quà mẹ tặng chưa?”
“Rồi!”
“Con thích không?”
“Vứt rồi!”
Huyền nói.
Khoảng lặng lập tức bao trùm, Như Ý thấy tình hình không ổn, liền lập tức lui đi.
“Thôi, con đang đi ăn với bạn!” Nói xong, Huyền kéo Quân vào trong phòng, không cho hắn cơ hội chào hỏi gì nữa.
Rầm!
Cửa phòng đóng lại.
Thu Hà đưa đôi mắt chứa đầy phức cảm nhìn vào cánh cửa.
Người đàn ông đi cùng nàng bước đến, vỗ lên vai như để an ủi.
Cùng với đó, một dòng suy nghĩ chạy qua đầu người đàn ông: “Tên nhóc lúc nãy là Nguyễn Minh Quân?”
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: https://truyensex.life
Ngồi trong phòng, Huyền im lặng, Quân cũng im lặng. Biết nàng ấy không có tâm trạng chọn món, Quân liền tự tay gọi, đặc biệt lựa những món làm dịu cảm xúc.
Đồ ăn được dọn lên, Huyền tính ăn cho có lệ nhưng khi nếm thử món soup, một cảm giác dịu nhẹ, ngọt ngào lan tỏa khắp đầu lưỡi, khiến nàng muốn ăn thêm, ăn thêm nữa.
Dần dần, nét mặt Huyền đã tốt hơn.
“Uống rượu không?” Huyền hỏi.
Không muốn ảnh hưởng đến mạch cảm xúc của Huyền, Quân gọi 2 chai rượu.
Vừa đem rượu lên, Quân chưa kịp rót ra ly đã bị Huyền giật lấy, nàng nốc một phát đi hết một chai.
“Con mẹ nó! Thần cồn à?” Quân thầm nghĩ sau này có kèo nhậu nào khó, phải rủ Huyền đi theo để nàng uống giùm.
Một chai chưa đủ, Huyền định uống thêm chai còn lại nhưng bị Quân ngăn cản.
“Cậu không tò mò à?” Huyền đưa ánh mắt hơi ướt hỏi Quân. Hắn ta vừa rót rượu vừa trả lời: “Mình nghĩ nếu cậu muốn thì cậu sẽ kể thôi!”
Đưa ly rượu cho Huyền rồi sẵn tiện cụng một cái. Cả hai sau đó cùng uống. Đột nhiên, Huyền cúi mặt xuống bàn, rồi thở dài một hơi: “Người đó là mẹ mình!”
“Ừ…” Quân gật đầu.
“Gia đình mình từng rất hạnh phúc. Ba làm họa sĩ nghiệp dư, mẹ làm ca sĩ phòng trà.”
“Gia đình nghệ thuật à?” Quân thầm nhủ.
“Mình thích hát lắm, có lẽ giống mẹ, cũng từng ước mơ làm ca sĩ. Nhưng cho đến một ngày nọ, ba mình phát hiện ra mẹ…” Huyền nghẹn giọng.
“… phát hiện mẹ mình ngoại tình với ông bầu… mẹ làm vậy để đổi lấy cơ hội nổi tiếng… cả hai sau đó đã cãi vã rất nhiều. Cuối cùng, ba mình vẫn chấp nhận bỏ qua… mình nghĩ là vì mình khi ấy còn nhỏ. Nhưng mẹ mình chứng nào tật nấy, lại tiếp tục đi đi về về với những người đàn ông có tiền, có quyền. Cuồi cùng, ba mình uất ức mà bệnh rồi mất sớm. Sau việc đó, mẹ mình không những chẳng hối tiếc, lại như chim sổ lồng…”
“Ra vậy!” Thấy Huyền có vẻ không nói tiếp được, Quân liền vỗ vai an ủi. Không ngờ một cô gái luôn năng động, vui tươi như Huyền lại trải qua một quá khứ bi thương đến vậy. Nghĩ lại, cô bé Uyên cũng giống Huyền, gia đình cả hai đều tan vỡ vì những chuyện khác nhau, nhưng cuối cùng, cả hai đều mạnh mẽ đối mặt, chưa bao giờ để lộ ra cảm xúc yếu đuối. Tất nhiên không tính lúc này!
Khóe mắt Huyền có vài giọt lệ.
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: https://truyensex.life
Hôm nay Huyền say khướt, còn Quân thì khá tỉnh, hắn uống ít hơn Huyền tận mấy chai.
“Bỏ ra! Để mình uống nữa!” Huyền bước đi không vững, phải để Quân dìu đi.
“Thôi bữa khác uống! Giờ cậu say rồi!”
“Say gì mà say! Mình chưa say… cậu sợ đúng không, đồ nhát gan!”
“Ờ ờ… cậu là nhất! Để mình bắt taxi đưa cậu về.”
“Không! Cậu chở mình! Cậu phải chở mình! Cậu cũng bỏ mình như mẹ đúng không?” Huyền òa khóc, con gái khi say vẫn là một thứ gì đó khó giải thích.
“Rồi rồi!” Quân đành đồng ý. Ngồi trên xe, Quân dùng áo khoác buộc chặt Huyền vào, sau đó rịn ga đi.
“Kỳ lạ, hôm nay Như Ý không ra tiễn à?” Trên đường đi, Quân tự hỏi. Là do ngại chuyện của Huyền, hay là bận việc nhỉ? Đang suy luận để cho não tỉnh táo thì Quân cảm giác Huyền nhéo mình.
“Gì vậy?”
“Lưng cậu cứng quá!”
“Tại ngực cậu mềm quá thôi!” Quân giễu cợt, lúc này bộ ngực Huyền dính chặt vào lưng hắn.
“Hừ!” Huyền nhéo Quân, nhưng vẫn để ngực chạm vào lưng.
“Giờ thì cậu biết bí mật của mình rồi! Có muốn đem ra uy hiếp xóa video không?” Huyền hỏi.
“Mình đâu có vô liêm sỉ tới vậy?” Quân lắc đầu.
“Cậu đúng là đồ khô khan, chả biết nói lời nào an ủi cả!”
Câu này Quân nhận, hắn khá dở trong việc an ủi ai đó.
“Rồi sau này bạn gái cậu buồn thì làm sao?”
“Hôn một cái!” Quân tính nói đùa làm một nháy nhưng cảm giác không nên.
“Hôn sẽ hết buồn à?”
“Ừm! Cậu chưa hôn bao giờ à?” Quân hỏi, chợt thấy hai tay Huyền có vẻ co lại.
“Mình để dành cho anh Ji Woon!”
“Hờ, quên mất!” Quân thầm nói, cô nàng này cái gì cũng là Ji Woon Ji Woon.
“Cậu chắc hôn nhiều rồi à?”
“Không đếm xuể!” Dù ở trong tư cách Nguyễn Minh Quân hay nhà khoa học Quân, hắn đều có chung một câu trả lời.
“Hôn có vị gì?”
“Nếu bây giờ cậu hôn mình thì sẽ có vị ngọt và đắng!”
“Mắc gì hôn cậu?” Huyền nhíu mày.
“Lấy ví dụ cho dễ hiểu thôi!” Quân nhún vai.
Cuối cùng cũng tới nhà Huyền, trông nàng có vẻ đỡ say hơn, Quân thu hồi lại cái nón bảo hiểm rồi tạm biệt.
“Cảm ơn nhé!” Huyền tươi cười.
“Không có gì!” Quân vẫy tay.
Tự dưng Huyền giữ hắn lại.
“Sao vậy?” Quân hỏi.
“Không… không có gì… về cẩn thận nhé!”
“Tưởng cậu định hôn tạm biệt!”
“Mơ đê!”