Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 66
Thầy Đô và thầy Lý rốt cuộc cũng giãn cơ mặt ra khi thấy các học sinh của mình an toàn. Vụ tai nạn kinh hoàng này xém tí đã khiến 2 thầy giáo lên cơn đau tim. Thử nghĩ đám học sinh này gặp bất trắc gì xem, chả phải hai thầy sẽ đối mặt với sự phẫn nộ đến từ phụ huynh. Dù họ không có làm gì sai, nhưng là người chịu trách nhiệm, họ vẫn phải đứng mũi chịu sào.
“Không tính những người đã bị loại, có đội nào chưa đủ thành viên không?”
Thầy Đô trầm giọng. Lúc này, Huyền cùng Thái chạy lên: “Thầy ơi… Quân… Quân…” Huyền không giữ được cảm xúc, liền bật khóc. Mà ở phía xa, Uyên cũng sầu bi không kém.
Thái hít một hơi, vội nói lại sự tình một cách vắn tắt.
“Cái gì? Rắn Titan 6 sao?” Thầy Đô kinh hãi không thôi. Quái vật 6 sao là thứ tồn tại kinh hoàng cỡ nào chứ?
“Thầy, đội của em cũng thiếu người…” Duyên lên tiếng, ánh mắt tràn ngập lo lắng: “Phương, cậu ấy mất tích rồi…”
Duyên kể ra sự tình, tiếp nối sau vụ Quân bị rắn nuốt, một đàn quái vật hung hãn chạy đến. Nhờ có đàn quái vật này, con rắn mới buông tha cho cả bọn, liền săn lũ quái vật còn lại.
Duyên là người ở gần Phương nhất, cả hai lúc đó đang ẩn náu trên một cành cây cao. Chỉ vài phút sau, có một chiếc trực thăng với huy hiệu hội Hiệp Sĩ bay đến.
Duyên mừng rỡ hò reo: “Có người tới cứu rồi Phương…”
Không nghe ai đáp, Duyên quay đầu lại không thấy Phương đâu nữa.
“Rõ ràng lúc đó em vẫn còn cảm giác Phương ở phía sau… nhưng… nhưng cậu ấy biến mất không một tiếng động… không biết đã có chuyện gì xảy ra!”
Mặt thầy Đô tối đen.
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: https://truyensex.life
Sinh đứng trước cái hang mà Rắn Titan để lại, hắn suy nghĩ gì đó rồi ra lệnh: “Mau cho người thăm dò địa đạo này, tìm ra con rắn kia!”
Sau đó, Sinh lại hướng đến một nhóm khác: “Sử dụng radar dò tìm cao cấp nhất để tìm Lê Quỳnh Phương!”
Ánh mắt Sinh đảo qua đảo lại, trong lòng bắt đầu tính toán thiệt hơn.
“Thằng nhóc đó bị rắn tha đi! Chuyện sống chết của nó không đáng quan tâm! Vấn đề là đối phó với cha nó… về tình về lý mình đều không thua thiệt… nhưng cha nó vẫn rất đáng ngại.”
“Con bé Quỳnh Phương kia là cầu nối quan trọng! Không thể để mất được.”
“Tiếp đến là kẻ nào đứng sau vụ này! Phá kết giới, gây ra hỗn loạn lớn như vậy… xem ra thế lực không đơn giản.”
Đang trầm tư thì có một người đeo kính cận dày cộp hớt hãi chạy đến: “Hội trưởng… hội trưởng! Tìm thấy rồi!”
Gã kính cận đem một chiếc máy tính bảng ra, bên trên đang phát một đoạn video ngắn cỡ 3 giây.
Theo cam kết giữa hội Lục Giác và học viện Biên Hòa, những thước phim trực tuyến quay lại quá trình tập huấn của từng đội sẽ được lưu trữ. Sinh đã yêu cầu 2 trận sư cung cấp cho mình để phân tích, tìm ra manh mối nào đó.
“Đây anh nhìn xem!” Sinh cầm máy tính bảng, xem lại đoạn video. Nội dung của nó là cảnh một đội nọ đang di chuyển trên các cành cây.
“Khoan!” Ánh mắt Sinh sáng lên.
Hắn dừng lại, zoom đoạn video vào chỗ cành cây nọ.
Hình ảnh dù rất mờ nhưng Sinh vẫn thấy được điểm bất thường.
Tại sao lại có cái bóng trên cành cây này?
“Chưa hết! Em còn tổng hợp ra một số cảnh khác bắt được hình ảnh khả nghi.”
Tên kính cận tiếp tục mở các đoạn cắt video cho Sinh xem.
“Tổng hợp từ nhiều góc độ, ít nhất có 3 người khác các học sinh xuất hiện tại nơi đây! Em đã dùng AI để phác thảo lại hình dáng của chúng.”
Nghe vậy, trong đầu Sinh như bùng nổ, hắn đảo mắt rồi nói: “Bên Lục Giác đã xác nhận kết giới không có dấu hiệu hư hỏng trước khi bắt đầu buổi tập huấn, càng không thể có kẻ đột nhập vào khi kết giới đã được thành lập. Bọn này phải ẩn nấp trước khi kết giới được lập. Mặc kệ chúng dùng thứ gì để thoát khỏi radar dò tìm, nhưng trước khi vào đây đều phải mua vé.”
Tên kính cận gật đầu.
“Chúng ta sẽ dựa theo lịch sử bán vé, khoanh vùng những người mua vé trước khi kết giới được lập. Dựa theo hình ảnh của AI đưa ra, chúng ta sẽ ưu tiên những đối tượng có tỉ lệ trùng khớp cao hơn!”
“Tốt! Mau liên hệ với Cảnh Binh, nhờ họ trợ giúp một đội tra khẩu cung!” Sinh khoác tay.
“Hehe tuân lệnh!” Tên kính cận gật đầu. Hắn tên là Khải, cánh tay đắc lực của Sinh. Tên này có đầu óc cực kỳ linh hoạt, được Sinh bồi dưỡng để trở thành quân sư cho mình. Ngay lúc này, khi hầu hết các thành viên của hội Hiệp Sĩ mù mịt, hắn đã tìm ra manh mối và đề xuất được hướng giải quyết.
Một lần nữa, Sinh nhìn xuống hố sâu.
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: https://truyensex.life
“Cách gì?” Quân nhíu mày hỏi.
“Mộc Yêu này mạnh như vậy là nhờ rễ được kết nối với Địa Mạch.” Tú đang nói lại ngắt quãng, định giải thích cho Quân Địa Mạch là gì.
“Không cần đâu! Cái này tôi biết!” Quân lắc đầu.
Địa Mạch có thể liên tưởng như kinh mạch của con người vậy, chỉ khác là nó nằm trong lòng đất. Tùy theo hướng chảy, lưu lượng, độ giao thoa của Địa Mạch sẽ ảnh hưởng đến quá trình kiến tạo địa hình!
Cái này là kiến thức nâng cao của môn địa lí thôi!
“Trái lại, tôi muốn hỏi tại sao cô biết thông tin trên?” Quân chưa vội nghe Tú nói, hắn muốn xác thực thông tin rõ ràng. Làm cái gì cũng phải có nguyên nhân, nói cái gì cũng phải có chứng cứ. Nếu như Tú trả lời mình đoán, vậy rõ ràng chẳng có gì đáng để nghe.
Tú gật đầu: “Tôi từng là một nhà địa chất! Khi quan sát hắn cùng cái cây bản thể, tôi nhận ra địa mạch đang dao động bên dưới. Điều đó đồng nghĩa hắn và địa mạch có liên kết.”
“Ừm!” Quân gật đầu, nghĩ thầm: “Hèn gì linh trí nó thấp… hóa ra là vì rễ có liên kết với địa mạch nên mới mạnh được như vậy!”
Tú tiếp tục nói: “Nhờ vào địa mạch, Mộc Yêu có thể định hướng được lối đi, vượt qua màn sương có trận pháp kia. Tôi muốn lợi dụng điểm này, bồi dưỡng ra một Mộc Yêu chỉ đường cho chúng ta ra ngoài.”
Đôi mắt Quân dừng chớp trong giây lát, sau đó hỏi: “Mộc Yêu? Ở đâu?”
“Tôi có!”
Mắt Quân lần này chớp liên tục, hắn hơi ngã người ra sau.
“Mộc Yêu ở đâu? Cô đẻ ra à?” Không nhịn được, Quân nói nhảm một câu.
Tú trợn mắt, cố dẹp sự khó chịu để đáp lại: “Tôi tìm thấy! Nơi đây khí hậu ôn hòa, lại có địa mạch dồi dào chảy ngang, không phải rất thích hợp cho lũ Mộc Yêu sinh trưởng sao?”
“Nhưng tập tính loài Mộc Yêu rất coi trọng lãnh thổ, con Mộc Yêu kia sao có thể để một Mộc Yêu khác tồn tại chứ?”
Cái này là kiến thức cơ bản mà Quân đọc từ Bách Khoa Toàn Thư Quái Vật. Để tránh phải chia sẻ nguồn dinh dưỡng, các loài Mộc Yêu thường có lãnh thổ riêng và bảo vệ nó hết mình, riêng bản thân nó cũng sẽ tránh không xâm phạm lãnh thổ kẻ khác, trừ phi kẻ kia quá yếu. Thỉnh thoảng, trong lãnh thổ của Mộc Yêu sẽ xuất hiện một số Mộc Yêu nhỏ khai mở linh trí (3 sao). Nhưng niềm vui ấy sẽ mau chóng trôi qua đối với con Mộc Yêu sơ sinh vì chủ của lãnh thổ sẽ nhổ gốc nó khi phát hiện ra…
“Con Mộc Yêu đó nằm trong màn sương!” Tú đáp.
Quân lúc này mới ồ lên một tiếng.
“Nhưng tôi phải giúp thế nào?”
“Cậu biết loài Hoa Tịnh Thu không?”
Sắc mặt Quân bỗng chốc đen lại.
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: https://truyensex.life
Một ngày mới lại bắt đầu.
Những cô gái ở đây ra ngoài, cố tìm kiếm một thứ trò vui để giết thời gian. Nơi đây tuy rộng lớn, nhưng chẳng khác gì một cái lồng giam, ngột ngạt đến mức không thể thở.
Hạnh ngồi ở gần bờ suối, ánh mắt có chút thất thần.
Trong số 4 cô gái ở đây, chỉ có mình cô và Tú biết về chuyện lồng giam này có thêm một người.
Tối qua, Tú đã lén đi bàn bạc với cậu nhóc kia chuyện gì đó. Khi trở về đã rất khuya, Hanah và My đều đã ngủ, chỉ có mỗi Hạnh là trằn trọc. Tú không giải thích quá nhiều, chỉ nói rằng chúng ta có cơ hội thoát ra khỏi đây.
Hạnh muốn biết thêm nhưng Tú từ chối. Dù vậy, Hạnh vẫn cảm giác được hy vọng thật sự mở ra trước mắt.
“Không biết Tú dùng cách gì nhỉ?”
Đang bâng quơ thì My hỏi: “Cô Hạnh, tên đó ngủ say quá vậy… có khi nào hắn sắp đi nữa không!”
“Ừm, cứ mỗi lần ngủ say li bì như vậy, nghĩa là ông ta sắp đi xa… chị em mình lại đỡ phải cực rồi!” Hanah lườm cái hang.
Họ không biết rằng, vào lúc này, tên Mộc Yêu đang tiết kiệm năng lượng để tạo ra Linh Quả.
Buổi làm tình hôm qua đã giúp hắn mọc ra 6 Linh Quả.
“Ủa mà chị Tú đi đâu vậy nhỉ?” My ngó nghiêng.
“Chắc đi tìm đường ra nữa đấy mà!” Hanah cười mỉa mai, nhưng không biết là đang mỉa mai Tú hay mỉa mai chính mình.
Cô cũng từng lục tìm mọi ngóc ngách để kiếm đường thoát, cuối cùng bất lực bỏ cuộc.
“Trông em an phận quá nhỉ?” Hanah hỏi My.
Cô bé này từ khi bị bán vào đây chưa lần nào có ý định tìm kiếm lối về.
My cười nhạt: “Dù có thoát ra, em cũng có nơi trở về đâu!”
Cha của My đã bán nàng ấy, nếu bây giờ nàng trở về, sớm muộn cũng bị bán thôi.
Nhà đã không còn là nơi để về.
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: https://truyensex.life
Lúc này, Quân đang ngồi tu luyện Thiên Nhiên Tâm Hữu. Hắn dạo này bỏ bê tu luyện thuật này quá. Nhưng dù có tu bao nhiêu, hắn vẫn chưa đạt đến cảnh giới điều khiển dòng chảy như cái hôm gặp Cương Tử.
Một phần là vì cảnh giới này quá khắt khe.
Một phần là vì dòng chảy tự nhiên không đủ mạnh.
Chợt, Tú đến cắt ngang quá trình tu luyện.
“Đi thôi Quân!” Tú kêu.
“Ừm!” Quân chống đầu gối đứng dậy.
Hôm qua vào cuối buổi trò chuyện, cả hai đã làm việc mà lẽ ra phải làm từ đầu cuộc hội thoại, giới thiệu tên cho nhau!
Tú vẫn mặc trên người bộ trang phục bằng lá cây. Nàng không muốn mặc chúng đâu, nhưng ở nơi này làm gì có quần áo chỉn chu cho nàng? Bộ quần áo lúc mặc vào đây đã bị tên Mộc Yêu xé rách rồi!
Quân nhìn theo cặp mông của đang lắc lư của Tú, lại nhìn lên vòng eo thon thả, nhìn lên tấm lưng trần. Tú quả thật là một cô gái đẹp. Cái nét đẹp của nàng có gì đó âm hiểm, có gì đó bí ẩn, có gì đó đáng sợ. Nói chung là cái đẹp có hơi hướng ma mị nhưng bị một tầng dễ thương che khuất.
Cả hai đến trước làn sương mờ bao quanh nơi này. Quân nhớ ra gì đó, liền hỏi: “Có một thắc mắc! Cô làm sao nhớ đường đi đến chỗ Mộc Yêu kia? Chẳng phải trận pháp ở đây làm cô lạc đường sao?”
Tú đáp: “Trận pháp ở đây khiến tôi đi đâu cũng quay về chỗ cũ. Nhưng tôi nhận ra một chuyện, ứng với mỗi điểm xuất phát chỉ có một lộ trình nhất định! Vậy nên, chỉ cần nhớ điểm xuất phát, tôi sẽ đi đến chỗ Mộc Yêu!”
“Ừm!” Quân gật đầu, trong lòng lại đánh giá cô nàng này còn có cái nét đẹp tri thức nữa.
“Tôi rất hứng thú muốn biết thân phận của cô đấy!” Quân cười nhẹ, đi sát bên Tú.
“Điều đó quan trọng sao?” Tú nhún vai.
Cả hai tiến vào màn sương.
“Ủa trong đây vẫn có dòng chảy tự nhiên mà?” Quân thầm nghĩ, sau đó thử phóng thích giác quan nhưng không được.
Hắn hiểu rồi, không phải màn sương này không có dòng chảy tự nhiên, chỉ là màn sương ngăn chặn các loại thủ thuật thăm dò thôi.
“Trận pháp thú vị, nếu ra khỏi đây, mình sẽ học thử!”
Đi một hồi, Tú và Quân dừng lại.
Trước mặt họ lúc này chính là Mộc Yêu – Hoa Tịnh Thu.
Hoa Tịnh Thu là loài Mộc Yêu cực kỳ nguy hiểm đối với đàn ông. Lúc xưa, có một thám hiểm gia chu du khắp nơi trên thế giới. Vào một đêm trăng thanh gió mát, khi đang nằm ngủ trong rừng, ông phát hiện có tiếng ai đó gọi. Ông ta đi theo tiếng gọi thì thấy một bông hoa màu đỏ rực, tính thêm cả phần thân cây thì đóa hoa này gấp đôi người trưởng thành. Ở trong bông hoa có thiếu nữ đang e thẹn, nàng ta đẹp một cách kinh phàm, sắc đẹp ấy tựa như rực sáng giữa khu rừng tăm tối. Thám hiểm gia chép miệng mấy cái liền, vội hỏi: “Em tên gì? Có bồ chưa?”
Thiếu nữ cười khúc khích: “Em không có tên! Nhưng bồ thì em sắp có!”
Thiếu nữ vươn đôi chân dài ra, quặp lấy đầu thám hiểm gia.
Nàng nhẹ nhàng ghé vào tai: “… chính là anh đó!”
Thám hiểm gia vui mừng khôn siết, vội cùng thiếu nữa ân ái.
Thám hiểm gia nào biết bông hoa kinh diễm ấy đang rút đi sinh khí thông qua tinh trùng của hắn.
Cũng may, thám hiểm gia càng làm càng thấy có gì đó sai sai, cuối cùng tỉnh táo bỏ chạy.
Nhờ đó, thế giới biết đến một loại Mộc Yêu mới chuyên hút tinh trùng để bồi bổ, họ đặt tên cho nó là Hoa Tịnh Thu.
Trở lại câu chuyện, khi thấy Hoa Tịnh Thu, Quân có biểu cảm cực kỳ thú vị, đầu tiên là há hốc mồm, sau đó quay sang nhìn Tú, rồi lại há hốc mồm nhìn hoa Tịnh Thu.
“Đây… đây là cái gì?”
Hắn chỉ tay vào bông hoa màu đỏ có 6 cánh đang rũ rượi dưới chân.
Tú hiểu tại sao Quân thất vọng như vậy.
Ngày hôm qua…
“Hoa Tịnh Thu, loài hoa chuyên hút tinh trùng để mạnh lên đó hả?”
“Ừ!” Tú gật đầu chắc nịch, lại nói: “Bông hoa này vẫn còn quá nhỏ, linh trí của nó có chút khiếm khuyết, cậu… cho nó ăn tinh trùng để nó có linh trí hoàn hảo, lúc đó chúng ta sẽ dụ dỗ dẫn đường ra ngoài!”
“…” Quân đảo mắt một chút, nói nhảm trong lòng: “Đây chẳng phải là bán thân sao? Cô có biết tinh trùng bây giờ đắt giá lắm không? Tinh trùng của tôi phải bắn vào tử cung gái đẹp chứ, sao lại bắn vào một con Mộc Yêu… cơ mà đẹp thì được.”
Mặc dù kế hoạch này có phần tốn thời gian, nhưng có lẽ đây là cách tốt nhất rồi.
“Nếu được mình rất muốn kêu thằng Mộc Yêu kia đấm một cái để kích hoạt sợi dây chuyền, nhưng chắc gì cha mình tới đây kịp… có khi tới chỉ để hốt xác mình. Cha ơi là cha! Cho cái bảo bối vô dụng!”
Quân cũng có kỳ vọng rằng cha sẽ lần theo dấu vết con rắn để tìm đến đây và giải cứu hắn. Chỉ có điều hắn không dám chắc cha có thể phá được trận pháp không. Hắn chưa bao giờ thấy ông Minh ra tay nên không biết thực lực ra sao. Thay vì ngồi chờ đợi người khác, hắn trước hết phải tự cứu lấy mình đã, có cơ hội thì phải nắm chắc.
“Đúng không Quang?”
Sau đó, Quân bắt đầu suy nghĩ, mong đợi rằng bông hoa Tịnh Thu kia sẽ đẹp như lời đồn.
Nhưng kết quả thì sao? Bông hoa này thậm chí còn… giống hệt một bông hoa bình thường.
“Thế này… thì chịch choạt kiểu gì?” Quân quay sang nhìn Tú với ánh mắt khó hiểu.
“Tôi chỉ nói là xin tinh trùng của cậu thôi! Chứ đâu có nói là cậu phải làm với bông hoa!” Tú bỗng dưng tháo kính xuống.
“Khoan đã… ý cô là sao?” Quân nhíu mày một cái, đầu hắn bỗng dưng bùng nổ.
Lúc này, gương mặt Tú có chút đỏ. Nàng khi tháo kính ra thật khác, trông không còn phong thái tự tin thường có, thay vào đó là một vẻ e thẹn khó hiểu.
“Tôi sẽ giúp cậu… phóng tinh!”
Quân ngây người ra, con cặc trong quần dựng đứng!