Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 22: Chứng minh
– Em được phép đi vệ sinh.
Sau mệnh lệnh, Vương Bội gần như tuôn trào bên lỗ thoát sàn nhà vệ sinh. Cô đã phải chịu đựng vật rung khổng lồ cắm sâu trong cơ thể, và nhu cầu cơ bản của con người cùng một lúc. Rất may mắn, do hôm nay chiếc máy bật sớm, nên đã hết pin, chỉ có thể nằm yên bên trong cô. Nhưng cũng đủ tạo ra một áp lực khổng lồ tra tấn sức chịu đựng của cô.
Giờ phút này, khi được cho phép, không gì có thể kìm hãm cô nữa. Một vũng màu vàng nhanh chóng lan ra, từ giữa hai chân cô.
Trần Phong giật xích:
– Giơ một chân lên!
Vương Bội chỉ có thể run run giơ chân. Trong đầu hiện lên hình ảnh một con chó đang tè bên gốc cây, đã được Trần Phong chỉ cho cô để làm mẫu. Trong tiếng xì xèo chính cô tạo ra, hình ảnh trong đầu dần biến thành chính cô, đang giơ chân, tè bên gốc cây.
Trần Phong xịt vòi nước, từ đầu Vương Bội xuống đến chân cô. Cô giật mình nhớ ra việc phải làm. Khi chủ nhân tắm, cô phải kỳ lưng, và làm sạch cho chủ nhân, bằng lưỡi.
Nhìn cơ thể ngày càng thuần phục dưới chân, Trần Phong lấy ra một chiếc vòng nhỏ, trông như một chiếc nhẫn bằng titan lấp lánh đưa lên trước mắt cô:
– Bội nô nhìn này!
Trong sự ngơ ngác của cô, Phong nói:
– Vật này tượng trưng cho việc em hạnh phúc với thân phận làm một con chó của anh. Anh muốn em chứng minh sự trung thành của em. Em muốn không?
Vương Bội mở to đôi mắt:
– Em muốn!
Trần Phong nâng cằm cô, nhìn thẳng vào mắt xô:
– Để đeo được nó, sẽ phải xuyên qua da thịt, ba tháng mới lành?
– Em muốn! – Vương Bội khẳng định.
Trần Phong cười, cầm cái vòng nhỏ, giơ ngón tay trỏ, vẽ vòng tròn quanh đỉnh một bầu vú của cô. Nhìn nó dần cao lên, săn lại:
– Anh muốn em tự tay xuyên nó, vào chỗ này.
– Dạ – cô ưỡn ngực cao hơn, muốn thực hiện ngay lập tức.
– Không phải bây giờ, em làm xong một nhiệm vụ, đây sẽ là phần thưởng của em, đi theo em trọn đời. Khi nào em mang kết quả về trước mặt anh, em sẽ được sung sướng.
Sau đó, cầm một bàn tay với năm ngón tay thon dài xinh đẹp của cô, đeo cái vòng đó vào ngón áp út tượng trưng cho sự chung thủy của tình yêu.
– Nhiệm vụ đó là, ngày mai em phải…
… Bạn đang đọc truyện Đào tạo dâm nữ tại nguồn: https://truyensex.life
Hôm sau, Vương Bội được phép đến thăm ba cô, cô mang một chút thức ăn và nước đi vào căn phòng giam hơi thiếu ánh sáng ở khu nhà kho ngoại thành.
Vương Đạt đang bị xích chặt hai cánh tay trên thanh X. Râu ria mọc dài, khuôn mặt hốc hác nhìn chằm chằm vào cô gái đang mặc cái váy xinh tươi đang nói với hắn:
– Con mang thức ăn cho ba.
– Sao con đến được đây?
– Chủ nhân cho phép, ba ăn đi này – cô nở nụ cười tươi tắn.
– Chủ nhân? Mày làm con chó cái cho nó rồi à?
Vương Bội vẫn cười tươi:
– Nhờ ba nên con có phúc được làm con chó của chủ nhân. Ba ăn đi này. Xong con còn phải thay đồ cho ba. Con chỉ có 15 phút thôi đấy.
Vương Đạt nhìn trừng trừng:
– Mày…
– Ba đã từng thương con nhất, không để con biết đến những việc làm tội lỗi của ba. Che chở con khỏi những dơ bẩn của ba. Chứng tỏ, ba là người ba tốt. Vậy nên, con đã xin chủ nhân tha cho ba một lần, chỉ cần ba ăn năn hối cải, sẽ cho phép ba sống an lành.
– Mày câm mồm, chỉ cần tao thoát ra… tao sẽ giết cả nhà nó… aaaaa…
Vương Bội cầm cái lồng đã nhuốm bẩn hôi tanh, mở khóa và kéo ra. Bộ phận nhạy cảm nhất của người đàn ông bị thít chặt lâu ngày, đã tím bầm đau đớn.
Dùng một chút nước sạch rửa đi vết bẩn bám lâu ngày xong, cô dừng lại hỏi:
– Ba có biết đeo lâu sẽ dẫn đến hoại tử, buộc phải cắt bỏ không? Nếu ba chết, Vương Bội Vương Hoài sẽ phải chết cùng ba.
Vương Đạt đã đau đến toát mồ hôi, lại càng sợ hãi. Một đời tung hoành nam bắc, nay không những tù tội mà còn phải chịu sự sỉ nhục ngày này qua ngày khác. Nếu nay mà còn mất đi cái vật chứng tỏ đàn ông duy nhất thì lão thà chết còn hơn.
– Chủ nhân nói, chỉ cần ba quỳ xuống nhận lỗi, nhận ngài làm chủ, khai ra điều mà chủ nhân muốn, thì ba sẽ không phải đeo thứ này nữa. – Vương Bội lấy ra một cái lồng, có kích thước còn bé hơn cái cũ, bắt đầu đeo vào vị trí ấy.
Vương Đạt gồng cứng người, mặt lúc đỏ lúc xanh nhìn chính con gái ruột mình. Đứa con gái mà hắn yêu thương, đang đeo vào thứ đồ tra tấn hắn:
– Đồng ý, tao đồng ý… aaaa…
Vương Bội vẫn không ngừng tay, thít chặt rồi rút khóa.
– Nếu ba đồng ý sớm thì tốt rồi. Ba phải đeo nó thêm 1 tuần.
Cô tiến tới nới lỏng dây xích, rồi chọn góc bật camera quay cả hai người họ, Vương Đạt rời khỏi khung X, quỳ mọp xuống ôm lấy bộ phận sinh dục của mình đau đớn:
– Chủ nhân tha cho tôi…
Vương Bội cười tươi rói:
– Cảm ơn ba đã giúp còn hoàn thành nhiệm vụ. Ba giúp con chứng kiến một việc nhé.
Cô rửa sạch tay. Sau đó đứng trước mặt Vương Đạt cởi váy. Một cơ thể trắng trẻo lộ ra, chiếc quần lót trắng đang nhấp nhô một vật chuyển động bên trong cô. Cô nhìn Vương Đạt:
– Từ nay, Vương Bội là con chó trung thành nhất của chủ nhân, là con đĩ dơ bẩn nhất thuộc về một mình chủ nhân.
Nói xong, cô tự tay xuyên qua đầu vú, không một chút nhíu mày. Máu tươi chảy ròng ròng qua kẽ tay cô, nở một nụ cười tươi tắn:
– Cảm ơn ba…
Rồi quay người cầm camera, đi thẳng.
– … con sẽ chuộc tội thay ba!
Vương Đạt ngơ ngác quỳ. Hai hàng nước mắt rơi xuống, sự hối hận muộn màng.
Vương Bội được đưa về đến nhà Trần Phong. Đứng trong sân nhà, cô cởi bỏ bộ váy đẹp đẽ, quỳ xuống, rồi đẩy cửa bò vào. Cô ngước mặt vui vẻ, ưỡn ngực lên khoe:
– Chủ nhân, em đã hoàn thành nhiệm vụ.
Trần Phong buông điện thoại, ngoắc tay với cô, đợi cô bò đến:
– Em muốn thưởng gì? Vương Bội đột nhiên trở nên thèm khát một cách hoang dại:
– Tinh dịch của chủ nhân!
Và thế là Trần Phong đứng lên, đâm sâu vào họng cô:
– Vương Đạt vừa xin được đeo lồng mãi mãi. Đổi lại cho việc em ít phải đau đớn. Ý em thế nào?
Vương Bội quỳ gối, mặt đỏ bừng lắc mạnh đầu, nhưng không buông lỏng thứ trong miệng. Trần Phong cười nhẹ, rút thắt lưng quất xuống mông cô:
– Thật là một con chó ngoan.
Cuối cùng, sau khi bị sử dụng miệng và cổ họng như một cái lỗ phát tiết, Vương Bội cũng được nhận phần thưởng mà cô mong muốn. Vào giây phút cô nuốt xuống, một vòng sáng vàng lóe lên trong mắt cô, cô càng trở nên thèm khát cái thứ phần thưởng ấy hơn nữa. Cô lao đến liếm láp, cầu xin như không còn lý trí…