Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 84
Khi trước sang đây, Mộc Cắc cũng được Ying giúp đỡ học ít tiếng thái để dễ nói chuyện hơn, chứ qua đây tiếng thì không biết mà lại cứ tậm tịt mà đi lung tung thì có mà chết mất xác không biết vì sao lại chết.
Đi gần tới địa phận của gia tộc Niran, Dũng vẫn nhớ chỗ này, còn Ying thì chẳng thể nhận nhầm được nơi này. Tuy ra ngoài ở tại trong làng từ nhỏ nhưng dù gì chỗ này cũng là tổ tiên của cô sinh sông, dòng máu của họ đều chảy trong người giống như của cô. Còn lại nói, ông của cô, tộc trưởng cũng lâu rồi không có gặp, không biết ông còn khỏe hay không, sau khi cô đi có biến cố gì không…
– Này, mày với Ying vào đi, tao không vào đâu, chỗ này cũng thuộc Tam giác vàng cho nên tao chạy đi loanh quanh chút, có gì sẽ gặp tại cung điện của Vương tử. – Mộc Cắc nói rồi phủi đít đi, nó biết là sắp tới kiểu mẹ gì cũng có choảng nhau, Dũng chưa phải là cháu rể của gia tộc một cách chính thức cơ mà cũng không thể giết Dũng được, còn mình người ngoài, ấm ớ lại bị oan, cứ né trước rồi tính sau.
– Con mẹ mày, thế mà hôm qua thề như thật. – Dũng chửi, nhưng mà đây đúng là việc không liên quan tớI Mộc Cắc, nếu như vào lại xảy ra chuyện gì thì không hay, với tính cách của Mộc cắc nó mà gọi thêm Phi lé sang nữa chắc banh cái gia tộc người ta @@
Mộc Cắc chỉ cười rồi quay người rời đi, Dũng với Ying nắm tay nhau mà đi thẳng tới cổng, chiếc cổng vẫn cứ đóng im lìm như mọi lần. Dũng gõ vào cánh cổng bằng gỗ, chờ vài phút có người ra mở cổng mà chỉ thò mỗi cái đầu.
– Ai vậy??? Hử… sao… – Người mở cổng đang tính gắt thì nhìn thấy là Dũng với Ying, làm sao mà quên được hai người này cơ chứ.
Người đó đóng làm cái “rầm” làm Dũng với Ying ngơ ngác đứng nhìn, vừa rồi còn chưa kịp chào hỏi gì cơ mà? Sao lại đóng cửa không tiếp rồi? Hai người còn đang hoang mang thì cánh cổng lại mở ra lần nữa, nhưng lần này lại có nhiều người ra ngoài hơn.
– Chào các vị. – Dũng lên tiếng trước.
– Vào đây rồi nói. – Người đi ra nhìn ngang nhìn dọc rồi nói, ra tay vẫy hai người vào. Dũng với ying nhìn hành động này của người đó thì hơi khó hiểu nhưng cũng làm theo mà đi vào trong.
Bước vào sân của gia tộc, những ánh mắt đổ dồn nhìn hai người, có người không có thiện cảm, có người lại to ra vui vẻ một chút khi thấy họ, chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy.
– Chú, tộc trưởng đâu rồi ạ? – Ying hỏi người lúc nãy ra mở cổng.
– Tộc trưởng trong phòng, tôi dẫn cô cậu đi gặp. – Người đó liền đáp.
Hai người đi theo mà xuyên qua vào cái hành lang, cũng tới căn phòng ở trung tâm.
– Tộc trưởng, cháu gái ngài về rồi. – Người đó đứng ở cửa mà nói.
– Bảo nó vào đây. – Tộc trưởng nói, hai người lập tức đẩy cửa đi vào, cánh cửa được người kia đóng lạI.
– Cháu về rồi à? Cậu cũng đi cùng sao. – Tộc trưởng nói, lập tức Ying nhào tới ôm người ông của mình mà rơi những giọt nước mắt. Tộc Trưởng cũng vươn tay mà ôm lấy đứa cháu gái của mình, cũng thời gian rồi không có gặp, tiếng khóc của Ying ngày một to hơn, cô không còn cha mẹ, chỉ còn Tộc Trưởng là ruột thịt, sao mà không xúc động không nhớ cho được.
– Nào, con bé này, ta có chuyện quan trọng muốn nói với hai đứa đây. – Tộc trưởng kéo ying ra mà nói.
– Chuyện gì mà ông phải nghiêm trọng như vậy? – Ying cũng hơi cau mày, chuyện mà để cho Tộc trưởng phải căng như này thì chắc phải hệ lụy nhiều lắm.
– Thưa tộc trưởng, từ từ hãy nói đến chuyện đó, hôm nay sao hai bọn con về đây mà mọi người không hề phản ứng căng thẳng như trước vậy? – Dũng thắc mắc, chuyện này không đúng lắm.
– Được, vậy thì để ta giải đáp cái thắc mắc của con cũng nói luôn chuyện mà ta đang lo lắng. – Tộc trưởng nói.
“Từ lúc hai đứa rời đi, mọi người trong gia tộc cũng đều tự hiểu con là người có bản lĩnh nên mới có thể chiếm được tình cảm của Ying, trong gia tộc mặc dù đang gây dựng lại nhưng bất kỳ biến cố nào của Tam giác vàng chúng ta đều biết, cũng vì thuộc địa phận của Thái lan trong tam giác vàng nên giới ngầm của Thái lan cũng là điều bọn ta chú ý. Thông tin mà Thiên Long bang của con giúp cho Vương tử lấy lại được thế giới ngầm càng làm cho người trong gia tộc có cái nhìn khác về con. Họ đã chấp nhận mặc dù có vài người vẫn không thích nhưng đó chỉ là vì Ying quá đẹp va xuất xắc, nên là những người đón ghen ghét thôi, điều này không cần qua để ý. Chuyện chẳng có gì nếu như chúng ta không nhận được tin hai bang phái Trung quốc thông báo cho toàn bộ những thế lực dưới quyền… Truy sát Thiên Long bang của con, bất kỳ người nào đặt chân tới Tam giác vàng, khi nãy bọn con về đây, ta cũng biết rồi, ta lo lắng vì sợ bọn con sẽ bị đánh bất ngờ, may mắn không sao cả.” – Tộc trưởng kể lại toàn bộ và nói ra điều mà ông lo lắng nãy giờ.
– Hừ… bọn chúng đã hành động rồi à? – Dũng tức giận mà nghiến răng nói, sực nhớ ra Mộc Cắc còn đang đi lang thang ngoài kia, không biết sao rồi.
– Nếu như ở lại đây thì ta sẽ đảm bảo an toàn cho hai người. – Tộc trưởng nói.
– Cảm ơn tộc trưởng, nhưng hôm nay con tới đây là còn có chuyện này. – Dũng liền vào chủ đề chính.
– Có chuyện gì vậy? – Tộc trưởng hoi…
– Con muốn cho thiên Long bang cắm cọc ở Tam giác vàng, nhưng bây giờ mặc dù có thế giới ngầm của Thái Lan và có thế lực của Thiên Long ở Việt nam mà lại qua đây nên cần có sự hậu thuẫn từ Gia tộc Niran và các thế lực khác. – Dũng trình bày hết những gì mình cần nói.
– Chuyện này… Tam giác vàng là một khu vực cực kỳ nguy hiểm, từ trước đến nay có rất nhiều thế lực mới nổi đều bị diệt trừ, thậm chí có nhiều thế lực sóng sau đè sóng trước, ví dụ như gia tộc của ta, cũng bị tập kích mà suýt nữa vạn kiếp bất phục. Tam giác vàng là một khu vực nguy hiểm nhưng lại rất màu mỡ của thế giới ngầm, cho nên ai không muốn được đặt chân tại đây nâng cao thế lực chứ. Ta không thể thay mặt toàn bộ gia tộc được, chuyện này cần phải có sự đồng ý của toàn bộ mọi người. – Tộc Trương nói.
– Vậy bây giờ… – Dũng ngập ngừng nói.
– Ta sẽ tổ chức họp gia tộc để tham khảo ý kiến. Nhưng gia tộc còn đang gây dựng lại nếu như giúp con thì chắc chắn sẽ thành một tầm ngắm cho những thế lực khác. – Tộc trưởng nói, đây là điều ông đang băn khoăn, giúp DŨNG chắc chắn sẽ chuốc lấy phiền toái, nhưng với thực lực và tính cách của Dũng, thì đây cũng là một ván bài có thể đánh cược. Dũng – Thiên Long bang có thể phát triển càng mạnh thì cũng là đồng minh càng vững chắc, gia tộc gây dựng càng dễ dàng hơn, không phải là không thể…
– Vâng, vậy thì nhờ tộc trưởng giúp đỡ con. – Dũng nói, bây giờ Tộc trưởng đã chấp nhận chuyện mình với ying thì cũng như ông của mình rồi, nên xưng hô cho đúng bối phận.
– Hai đứa cứ nghỉ ngơi ở đây vài ngày đi, ta sẽ sắp xếp. – Tộc Trưởng nói.
Hai người gật đầu mà chẳng cần suy nghĩ.
Cùng chuyển góc theo chân một giang hồ, một trùm xã hội đen của Việt nam – Mộc Cắc, con đường rất to và rộng, trên xe là Mộc Cắc và một người nữa, nhìn cũng ra gì lắm cổ đeo quả dây chuyền bạc to bằng ngón tay cái.
Mộc Cắc chưa biết hết tiếng Thái, nên nói chuyện cứ ấp a ấp úng, chủ yếu bằng ngôn ngữ hình thể, nom đến buồn cười. Chả là lúc nãy Mộc cắc đang vừa đi vừa ngắm quả cảnh rừng ở đây thì ra đường lớn lúc nào không hay, đúng lúc con xe bán tải này chạy qua, liền đưa tay vẫy, người trên xe cũng rất dễ tính mà dừng xe lại cho Mộc Cắc đi nhờ.
Mộc Cắc trình bày đưa tới chỗ nào đông đúc và nhộn nhịp, muốn khai thác thông tin thì chỉ có những nơi như vậy mới có nhiều thông tin chất lượng được. Chiếc xe bon bon chạy, hai người trên xe cười đùa không ngớt, hình như đúng tần số mà cứ vậy trò chuyện, người thì vừa hỏi vừa ra dấu tay, người thì tiếng được tiếng không mà ú ớ nói, ai mà trên xe lúc này đoán chắc một thằng câm 1 thằng điếc ngồi cùng nhau @@
Chiếc xe dừng tại một khu rất hoành tráng, quán ăn và tất cả loại hàng quán đều có, dừng xe trước một ngôi nhà, do Mộc cắc lúc nãy có nhờ mô tả mua cái máy phiên dịch cầm tay, người này quá quen thuộc với mặt hàng này, ở nơi giáp ranh giữa các nước như này, đủ thứ loại người đủ dân tộc, đủ quốc tịch thì cái máy này nó phổ biến như điện thoại vậy. Vào trong quán, do cũng được Dũng đưa cho xấp tiền Thái đổi tại gần chỗ sân bay nên cũng tự tin lắm, làm một con cầm mà được hướng dẫn sử dụng loay hoay mãi mới biết dùng.
Sau khi cầm máy trên tay, Mộc cắc lập tức giao tiếp với người kia, cảm thấy như được thoát số phận tối cổ.
(Em xin bỏ qua bước cầm máy bấm nhé!!)
– Anh tên gì vậy? – Mộc Cắc hỏi.
– Sự quý giá. – Người này nói.
– Gì? Sao lại sự quý giá? – Mộc Cắc giật cả mình @@ lạm dụng máy quá nó thế ^^
– Somchai. – Người này nói lại lần nữa.
– À… À… Mộc Cắc. – Mộc cắc cũng giới thiệu tên, mãi Somchai mới nói lại đúng tên của Mộc cắc được.
Sau màn giới thiệu tên xong xuôi, hai người rủ nhau vào quán ăn, nhập gia tùy tục, mộc cắc rất nhanh đã như thân quen với Somchai. Hai người cười nói vui vẻ thì có một tốp khoảng 5 – 6 người đi vào, trên mặt có sẹo lồi cả lên, bặm trợn, lừ lừ ngồi ở bàn bên cạnh hai người.
Bọn này nói chuyện cũng rất to, Mộc cắc nghĩ đám này chắc cũng dân xã hội đen cho nên bật máy để sát chỗ cạnh bàn, mở chức năng thu âm lên tí rồi dịch sau, đúng người có tiền xài máy hiện cmn đại thật sự. Vô tình cánh tay của thằng đằng sau va vào người của Mộc Cắc khi kéo ghế, Mộc Cắc cũng chẳng để ý mà tiếp tục nhậu với Somchai.
Nhưng thằng kia nó lại quay xuống mà nói như quát, Mộc Cắc lập tức tắt máy mà mở chế độ dịch xem thằng kia nói gì với mình.
– Chó đẻ, mày đụng vào ai đấy? – Thằng kia nói.
– Xin lỗi cậu, chúng tôi sẽ chú ý. – Somchai nói, mộc Cắc còn chưa nói gì cả.
Thằng ranh con kia lại quay mặt lại mà ăn, nhưng “cạch”, lại tiếng va chạm lần nữa, lần này là thằng bên cạnh, Mộc cắc liền không nói không rằng, vớ chai bia bên cạnh mà vung ra sau.
“Bốp” chai bia vỡ van, bọn này đứng hết dậy, cầm bát với chai định choảng Mộc Cắc, nhưng chỉ vài phát mà bọn nó đã nằm hết ra sàn, đồ ăn bị vương vãi, bàn ghế đổ nghiêng ngả, chủ quán chạy ra mà xấn xổ tới.
– LÀM GÌ VẬY? PHÁ QUÁN TAO À? – Chủ quán mắng rõ to, Mộc Cắc nheo mặt mà nhìn.
– NHÌN CON CẶC, CHÓ ĐẺ, MÀY TÍNH PHÁ TAO LÀM ĂN À? – Chủ quán lại chửi tiếp.
– Thôi. Thôi tôi xin lỗi, thiệt hại bao nhiêu tôi xin đền bù. – Somchai biết làm ăn ở cái chỗ đất này, chắc chắn không phải đơn giản, sau lưng kiểu gì cũng có hậu thuẫn, vì vậy tốt nhất hòa hoãn là thượng sách cho tình bây giờ.
– Con mẹ tụi mày tới đây phá rồi xin lỗi à? – Chủ quán không hề nhiều lời, lập tức bấm nút ở cạnh cửa, hình như để báo gọi cho đám Bảo kê thì phải. Mộc Cắc cũng chẳng có thời gian, chán ngán mà ném xấp tiền xuống bàn rồi đi ra, hai người r axe, đang loay hoay để đánh xe ra ngoài thì một đám đã bu kín lấy xung quanh chiếc xe, Somchai run rẩy mà ngồi trong xe.
– Bọn mày thế lực nào mà tới địa bàn tao gây chuyện? – Thằng hình như cầm đầu đi tới đạp lên mui xe mà hỏi.
Mộc cắc xuống xe, chứ Somchai sợ tái cả mặt ngồi im, nhìn thế mà nhát như thỏ vậy.
Khi thằng cầm đầu cũng chẳng muốn dài dòng định hô đàn em nhảy vào tẩm quất cho mộc cắc thì có một thằng khều tay nó lại thì thầm gì đó rồi chỉ vào Mộc Cắc. Thằng cầm đầu bây giờ mới sựng người lại, nheo nheo mắt rồi nhanh chóng lùi lại.
– Rút – Thằng cầm đầu nói, cả đám không có động tác thừa liền quay người đi, Mộc Cắc hơi khó hiểu, vừa giờ còn định ăn tươi nuốt sống nó, mà giờ lại đi không một lời từ biệt thế này.
Somchai thì lại không biết gì, thấy bọn nó rút, mừng rỡ chạy ra mà khoac vai Mộc Cắc, thâm nghĩ, Mộc Cắc chắc là một người có địa vị và thế lực to lắm nên bọn nó mới nhìn đã khiếp rồi…