Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 46
Rời khỏi căn biệt thự, ông Kim kêu tài xế chở mình về nhà. Ngồi cùng hàng ghế sau với ông là một cô thư ký xinh đẹp với mái tóc suôn dài, đôi mắt cô vừa lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự tinh tế cần có. Đây là thư ký Yến, đã theo ông Kim được 5 năm.
“Ngài chủ tịch có hài lòng về món quà vừa rồi không ạ?”
“Cũng được… nhưng dạo này anh cần một thứ gì đó mới mẻ hơn…” Ông Kim nói xong liền kéo khóa quần của mình, đưa con cặc đã cương cứng từ trước ra ngoài.
Dựa theo độ cương cứng này, Yến hiểu rõ chủ tịch Kim chưa thỏa mãn chút nào.
“Là lỗi của em!” Nói rồi, Yến vén mái tóc của mình lên, nhẹ nhàng cúi đầu xuống, bờ môi đỏ mọng mở ra ngậm lấy con cặc của Kim.
Ngồi phía trước, chàng tài xế thi thoảng đá mắt về phía sau, trong lòng ghen tị với chủ tịch Kim.
“Người giàu đúng là sướng!”
Về đến nhà, ông Kim đẩy cửa bước vào liền thấy ba bà vợ của mình đã đứng đợi sẵn. Một người thì cởi giày, một người thì cởi áo, một người thì cầm cặp giùm.
“Lại là mùi nước hoa rẻ tiền này…” Chu Mộng nhíu mày thầm mắng, trong ba bà vợ thì bà Mộng là người hay ghen nhất.
“Sao trông anh có vẻ mệt mỏi, khí huyết không thông, để em mát xa điều trị cho anh!” Trương Bạch Điệp lo lắng hỏi han, cô là người cực kỳ để ý đến sức khỏe của chồng.
Trong khi đó, cô vợ trẻ nhất, Hana Yuki lại chả quan tâm gì đến ông Kim, chỉ nũng nịu nói: “Anh à, em đang muốn mua một cuốn sách cổ!!”
“Cứ mua đi!” Ông Kim nhéo má Yuki.
Hai bà vợ còn lại ngứa mắt cực kỳ, cảm giác ông Kim luôn thiên vị cô vợ mới hơn. Ông Kim thấy vậy cũng dang rộng cánh tay ôm cả ba vào lòng.
“Nào nào… đừng có như vậy chứ! Có bữa sáng chưa?”
“Dạ rồi!”
“Ừ, mấy đứa nhỏ dậy chưa?”
“Thủy vẫn còn ngủ, Đức thì ra ngoài rồi anh!” Chu Mộng đáp.
“Cái thằng này mới sáng đã đi đâu rồi?” Ông Kim thầm lắc đầu, ông chỉ có một thằng con trai, vậy mà nó với ông lại chẳng hợp tần số chút nào.
“Baaaa!”
Đúng lúc này, Quỳnh Hoa chạy đến nhảy vào lòng ba. Cô bé chỉ mới mười tuổi nhưng lại mang sắc đẹp rạng ngời của một mỹ nhân, tin chắc rằng tương lai sẽ là một giai nhân nghiêng nước nghiêng thành.
“Còn An Nhiên mới mớm sữa xong, lại ngủ tiếp rồi!” Yuki cất tiếng.
“Ừ, ba em yêu vào phòng ăn trước đi, anh đi kêu Thủy dậy!”
Ông Kim hôn mỗi người một cái rồi bước lên tầng 2.
Đẩy cửa phòng con gái bước vào, một mùi hương quyến rũ xộc thẳng đến mũi ông Kim.
Đôi mắt ông khẽ rung động khi nhìn thấy làn da trắng nõn của Thủy. Phải nói gương mặt của nàng làm ông nhớ đến Chu Mộng thời còn trẻ quá, lúc đó Chu Mộng đẹp cực kỳ, khiến ông say mê như điếu đổ. Năm tháng đã phai dần nhan sắc của bà ấy, nhưng giờ ông Kim có thể tìm lại được nó ở con gái mình, Thanh Thủy.
Bất giác, con cặc của ông lại cương cứng lên, điều này khiến một người làm cha như ông xấu hổ.
Phong lưu thì phong lưu, sao đến con gái cũng để ý được chứ.
Ông Kim lắc đầu rồi kêu Thủy dậy.
Cô nàng nũng nịu rồi ngồi dậy vươn vai, dây áo trễ xuống làm một phần bộ ngực của nàng lộ ra. Ông Kim xoay mặt rời đi, cứ nhìn thế này ông sợ mình không làm chủ được mất.
Bữa sáng của nhà chủ tịch Nguyễn Thị tất nhiên không tầm thường, toàn là những món điểm tâm có giá trị sánh ngang một năm chi tiêu của các gia đình hộ bình thường.
“Khi nào con về trường?”
“Ngày mai cha!” Thanh Thủy đáp, gương mặt thoáng nét buồn ngủ.
Sau đó, nàng tỏ vẻ hiếu kỳ, quay sang nói với cha: “Đã có thông tin gì về thứ đó chưa cha?”
“Chưa… thông tin rất hạn chế! Mà bác Siêu của con dường như cũng để tâm đến thứ đó.”
Thứ đó mà Thủy và cha đang nói chính là “kiếm ý tối thượng”, thứ được cho là đã giúp Quân tung ra một nhát chém kinh đảo. Sau sự kiện đêm mừng thọ, ông Vương đã biểu hiện một mặt rất khác. Ông gấp gáp bế quan, giao lại quyền hành cho 4 người con. Hành vi này thật sự khiến người khác nghi ngờ.
“Vậy còn điều tra về thằng Quân thì sao?”
Thanh Thủy tin rằng cha mình không thể bỏ qua nhân tố này.
“Nó vẫn đi học bình thường… đôi lúc lại đến công ty khai khoáng… xem ra nó cũng muốn chiếm hữu công ty! Cô Thư có vẻ gặp khó rồi đây!” Ông Kim cười nhạt.
“Có khi nào 2 người họ liên kết không cha?”
“Khó lắm, cô Thư con rất ghét nhà thằng Quân, muốn liên kết không phải chuyện dễ dàng gì!”
“Cũng đúng! Vậy còn thái độ của nhà chúng ta với nhà thằng Quân thì sao cha?”
“Trông con có vẻ rất để ý tới nó!”
“Dĩ nhiên rồi, cha cũng thấy được tiềm năng của nó mà đúng không? Nhà cô Thư hay nhà bác Siêu đều từng có xích mích với chú Minh, nhưng nhà chúng ta thì không, mà chú Minh lại trông không hề để tâm đến chức vị gia chủ, nếu có thể liên kết thì tốt biết mấy!”
“Cũng được thôi. Nhưng có một điều khiến cha nghi ngờ, dù chú Minh của con không để ý đến ngôi vị gia chủ, nhưng thằng Quân thì sao?”
“Cha nói cũng đúng, chưa chắc nó không muốn tranh quyền… nhưng mà cha yên tâm, con nghĩ mình sẽ thuyết phục được nó!” Thanh Thủy tự tin về điều trên. Thao túng con người là sở thích của nàng.
“Ừ… cứ thử xem sao!” Ông Kim gật gù.
“Ngựa quen đường cũ, mình không tin một thằng đam mê gái gú rượu chè như Quân hoàn toàn thay đổi được. Vẫn có điểm để mình khai thác…” Gương mặt Thủy trở nên gian tà, khiến Quỳnh Hoa ngồi cạnh xém tí bật khóc.
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: https://truyensex.life
“Sao lạnh thấu xương vậy nè!” Quân đang định đẩy cửa bước vào tòa nhà thì rùng mình. Chẳng lẽ thời tiết Đà Lạt lạnh đến mức làm một vô cực giả như hắn ớn lạnh sao?
“Cảm giác như có ai đó đang âm mưu hãm hại mình…” Quân thở nhẹ một hơi rồi dứt khoác đẩy cửa bước vào.
Vừa bước vào đại sảnh đã khiến Quân cảm giác ấm hơn. Hắn bước đến quầy lễ tân. Tiếp đón hắn là một nữ tiếp tân xinh xắn, cô nàng nhoẻn miệng chào: “Xin chào quý khách đến với Nymph’s Lodge. Quý khách muốn đặt phòng ạ?”
“Nymph”s Lodge, cái tên thật khiến người khác náo nức!” Quân thầm nghĩ rồi lắc đầu: “Tôi đến đây để gặp một người!”
Cùng với đó, Quân đặt lên quầy một chiếc thẻ.
Nhìn vào chiếc thẻ, sắc mặt của nữ tiếp tân thoáng kinh ngạc, thái độ trở nên cung kính hơn với Quân.
“Xin quý khách ngồi đợi một lát, tôi sẽ thông báo với cô chủ!”
Quân gật đầu rồi chọn một góc để đặt mông. Hắn đảo mắt nhìn quanh kiến trúc của đại sảnh. Một cảm giác bí ẩn và huyền diệu ẩn hiện trên từng chi tiết nhỏ. Chú ý ở bức tường đối diện với cửa chính, Quân thấy có trưng bày rất nhiều tranh vẽ. Điều này khiến Quân vô thức bước lại gần để chiêm ngưỡng. Vốn dĩ hắn có thể dùng Thiên Nhiên Tâm Hữu, nhưng như vậy còn gì là thưởng thức.
“Ủa… đây là…” Khi đứng gần những bức tranh, Quân mới nhìn ra nội dung của nó vẽ gì.
“Đây là bức tranh của cô chủ chúng tôi tự tay vẽ.”
Người vừa lên tiếng là một tên bảnh trai, khoác trên mình bộ vest sang trọng.
“Cô chủ đã đồng ý gặp cậu, xin mời theo tôi!”
Dưới sự dẫn lối của tên bảnh trai kia, Quân đi vào một chiếc thang máy đặc biệt chỉ dành riêng cho chủ nhân tòa nhà này.
Thang máy lao vun vút qua các tầng, cuối cùng dừng lại ở tầng cao nhất. Cánh cửa mở ra, Quân xém tí hú hồn. Nào ngờ trên sân thượng của tòa nhà này lại tồn tại một khuôn viên xanh mướt đang bị sương mờ bao phủ, ở phía xa xa còn có một ngôi nhà đơn sơ nhưng ấm cúng.
Quân nhìn sang thì thấy tên bảnh trai hướng tay về phía ngôi nhà, hắn hiểu ý liền tiến bước.
Cánh cửa ngôi nhà tự động mở ra khi Quân vừa đến gần. Hắn không biết đây là công nghệ hay sức mạnh huyền bí nào đó tác động.
Vào trong nhà, Quân ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng, dường như là của nến thơm.
Căn nhà được trang trí lộn xộn nhưng lại khiến người ta cảm giác như đang đối diện với một kiệt tác nghệ thuật. Trong nhà cũng được treo rất nhiều tranh vẽ. Quân đảo mắt một vòng rồi dừng lại ở chiếc lều màu đen, có họa tiết đôi mắt đang dựng ở giữa phòng.
Quân tiến đến, vén tấm màn chắn trước cửa lều, đôi mắt hắn khẽ rung khi nhìn thấy người ngồi bên trong.
Một cô gái đâu đó tầm 27 – 28 tuổi đang khoác trên mình một chiếc áo có mũ trùm huyền bí, trông cứ như mấy bà tiên tri hay xuất hiện trên phim ảnh. Gương mặt cô xinh đẹp nhưng lãnh đạm, đôi mắt chỉ có một màu trắng nhưng lại khiến người ta cảm giác bị nhìn thấu tâm can.
Khoảnh khắc Quân bước vào trong, cô gái ấy mỉm cười:
“Chào cậu! Nguyễn Minh Quân!”
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: https://truyensex.life
Giọng nói của cô gái khiến Quân cảm giác mình đang đứng giữa một dòng sông, lâng lâng vô định.
“Là thủ đoạn linh hồn! Cẩn thận!” Ngọc lên tiếng cảnh tỉnh.
Quân lúc này mới tỉnh ra, hắn ngồi xuống đối diện cô gái, cất tiếng hỏi: “Cô biết tôi từ trước à?”
“Không, nhưng nhìn vào thì biết!”
“Nhìn vào thì biết?” Quân cảm giác có chút ớn lạnh, cứ như đang khỏa thân trước mặt cô gái này.
“Dượng Tiên là người giới thiệu cô cho tôi, dượng ấy nói cô có khả năng nhìn thấy vận mệnh người khác.”
“Ừm!” Cô gái kia chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên gì cả, tựa như muốn nói tao biết rồi.
Cái hôm ở khách sạn Dlokcuc, Vân Tiên đã đưa cho Quân thông tin về Nymph’s Lodge. Đây không chỉ là một tòa nhà bình thường, mà còn là nơi ở của sư phụ Vân Tiên, người đã chỉ dạy hắn thuật bói toán, chiêm tinh và xem tướng. Vị này năng lực xem bói cao hơn hắn rất nhiều lần, những gì Vân Tiên làm được chỉ là chút trò vặt đối với sư phụ.
Sư phụ ấy từng tặng cho hắn một tấm thẻ, chỉ cần đem tấm thẻ này đến Nymph’s Lodge sẽ có cơ hội gặp mặt sư phụ. Phải biết danh tiếng của vị sư phụ này cao ngất ngưỡng, có vô số nhân vật lớn muốn gặp cô nhưng không được nữa kìa.
Quay trở lại với câu chuyện, người đang ngồi trước mặt Quân chính là sư phụ của Vân Tiên, tên là Diệu Kiến.
“Tôi đến đây để hỏi cô một vài điều!”
Quân nói.
“Được… mỗi lần giải đáp sẽ có giá 100 triệu!”
“Cái gì? Mắc vậy sao?” Quân xém hét lên.
“Ừm! 100 triệu nhé!” Thấy Diệu Kiến giơ bàn tay ra, Quân mới sực nhận ra mình vừa hỏi.
“Mẹ nó… vậy mà cũng tính!” Quân thầm mắng cô gái này thật vô liêm sỉ.
“Dượng Tiên có đưa cho tôi lá bài này, dượng ấy bảo vận mệnh tôi đang bị một màn sương che mờ và không nhìn thấy được!”
Quân đặt lá bài lên bàn rồi đẩy đến trước mặt Diệu Kiến. Cô ta cầm lấy lá bài, đến xem cũng chẳng thèm xem, ném lá bài thẳng vào sọt rác trước ánh mắt trợn tròn của Quân.
“Thứ này chẳng có ích gì đâu! Cậu muốn biết vận mệnh của mình ư? Hay là một thứ khác?”
Quân nghĩ gì đó rồi lại kể: “Thật ra, dạo gần đây, tôi có một gặp một số hiện tượng lạ… tôi mơ thấy mình trong vai một vô cực giả rất mạnh, đối đầu với rất nhiều kẻ mạnh khác. Cảm giác kiếm ý…”
Nói đến đây, Quân chợt nghĩ liệu Diệu Kiến có biết kiếm ý là gì không, nhưng cô ta gật đầu bảo hắn nói tiếp, ngụ ý rằng bản thân hiểu khái niệm kiếm ý.
“Kiếm ý dạt dào trong cơ thể, thứ kiếm ý ấy rất mãnh liệt… tôi chém một cái, toàn bộ vô cực giả trước mắt bị tiêu diệt! Phải nói là một đòn cực kỳ mạnh! Và rồi…”
Không đợi Quân nói tiếp, Diệu Kiến đã lên tiếng: “Và rồi cậu nhận thấy bản thân mình đang mang một trọng trách nào đó! Cảm giác trong lòng luôn thôi thúc phải hoàn thành một việc gì đó mà bản thân không biết…”
“Đúng, đúng vậy!” Quân ngày càng tin vào năng lực của Diệu Kiến.
“Tôi hiểu rồi, cậu đã thừa kế di nguyện của một ai đó! Nó khiến cậu cảm giác vận mệnh của mình có vấn đề… haha… cậu bị tên nhóc Tiên lừa rồi! Vấn đề không phải nằm ở định mệnh của cậu đâu! Dĩ nhiên nếu cậu muốn biết thì tôi có thể nói cho cậu, nhưng tốn thêm tiền đấy!”
“Cái gì… di nguyện là sao?”
“Di nguyện cũng giống như một bản di chúc nhưng nó thần kỳ hơn. Nó có thể xem là một phần nhỏ của linh hồn, tồn tại ở một trạng thái không xác định, vô hình vô ảnh, vô thanh vô tức. Vô cực giả có cảnh giới càng cao, trong lòng có chấp niệm nào đó chưa thể thực hiện thì khi chết có khả năng cao sẽ để lại di nguyện. Rất ít người biết về khái niệm di nguyện nên không chủ động bảo quản cho người đã khuất, để các di nguyện tự do phóng thích trong môi trường sống. Và nếu gặp được người có liên quan đến di nguyện, hoặc là hợp mệnh, hợp tướng, sẽ xảy ra hiện tượng kế thừa. Người được kế thừa sẽ nhìn thấy chấp niệm trong di nguyện và nảy sinh cảm giác muốn giải quyết chấp niệm! 200 triệu!”
“Ặc… tính toán vậy…” Quân thầm nghĩ.
“Nếu tôi không giải quyết chấp niệm thì sao?” Quân nói. Hắn chưa tính hỏi chấp niệm kia là gì, bởi hắn sợ nếu mình biết rõ thì sẽ khiến bản thân hao tâm tổn sức muốn đi giải quyết ngay. Chưa biết giải quyết có được gì không, chứ thấy tốn thời gian là cái chắc rồi đó. Hắn còn có mục tiêu của riêng mình nữa!
“Nhẹ thì buồn bực khó chịu, nặng thì sinh ra tâm ma. Có một trường hợp đặc biệt là di nguyện quá mạnh mẽ, khiến cậu cảm giác như mình đang là một người khác, quên đi chính mình!”
Tự dưng nói đến đây, Quân cảm giác có gì đó không ổn. Tạm bỏ qua cái di nguyện của vô cực giả cầm kiếm kia, nói theo cách của Diệu Kiến, có khi nào Nguyễn Minh Quân cũng đã thừa kế di nguyện của Quân thế kỷ 21 và ảo tưởng rằng Quân thế kỷ 21 là bản thân.
“Mẹ nó, mình là mình! Nghĩ làm gì…” Quân bỏ qua cái nghi vấn trên, dù là ai đi chăng nữa cũng đâu có quan trọng!
“300 Triệu rồi nhé!”
Quân nghe xong mà lòng đau như cắt, chưa gì tiền đã bay vèo vèo rồi. Cũng may hắn vừa nhận được một khoản thừa kế kếch xù nên không sợ thiếu.
Nghĩ đi rồi nghĩ lại một hồi, Quân cảm giác vẫn nên biết rõ di nguyện đó là gì và của ai. Chứ hắn không chịu được cái tình trạng bức bối tâm lý này rồi! Nhìn hắn có vẻ ổn nhưng thực chất trong lòng cứ hỗn loạn, không yên ổn phút giây nào.
Mà tự dưng suy nghĩ thế này khiến hắn nhớ ra gì đó.
Người ta nói sau khi tỉnh dậy sẽ quên 80% giấc mơ, Quân cũng vậy. May thay, trong lúc suy nghĩ ở đây, hắn lại nhớ ra chút manh mối. Ở cuối giấc mơ, có giọng nói bí ẩn đã bảo hắn rằng: “Hãy học thứ đó! Đến khi nào đạt đến trình độ của ta! Hãy đến tìm ta…”
“Sao suy nghĩ mấy ngày qua mà không nhớ ra chút nào nhỉ?” Quân tự hỏi rồi nhìn sang Diệu Kiến. Dường như hiểu được thắc mắc trong lòng hắn, cô ta chỉ tay lên túp lều: “Chiếc lều này có khắc trận pháp Minh Mẫn khiến người ta tỉnh táo và suy nghĩ thông suốt! Cái này không tính tiền vì tôi tốt bụng quảng cáo thôi!”
“Chà, phải mua một cái như vậy về mới được… mà người phụ nữ này đáng sợ thật… cứ như biết trước mọi thứ…”
Quân sau đó đem lời ở cuối giấc mơ kể cho Diệu Kiến.
“Giờ tôi muốn biết về di nguyện mà tôi được kế thừa gần đây! Càng nhiều thông tin càng tốt.”
“Được rồi! Thả lỏng tinh thần đi!”
Diệu Kiến nói.
Quân thở một hơi nhẹ ra ngoài.
Đôi mắt Quân chăm chú nhìn vào cặp mắt trắng bốc của Diệu Kiến.
Một luồng khí tức kỳ lạ tỏa ra từ đôi mắt.
Quân có chút giật mình nhưng không sợ lắm, bởi hắn cảm giác khí tức kia không nguy hiểm.
Quân dần cảm thấy đầu óc trở nên mơ hồ sau đó dần chìm vào giấc ngủ.