Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 2
Vấn đề là Trang Đài đã từng du học ở Mỹ, tiếng Anh thì thông thạo nhưng tiếng Pháp thì mù tịt, đám người Micheal Vũ, Peter Huỳnh cũng “đực” mặt ra… Nhìn nhau.
“Hi hi ha ha…” Thấy vẻ mặt ngờ nghệch của đám người Trang Đài, Micheal khi bị hắn “hù”… Tú Nhi, Tuyết, Yến, Thụy Vũ không nhịn được phải bật cười…
“Đức tổng nói tiếng Pháp… ý hỏi “các người có hiểu không vậy?”… Biết hắn chỉ biết 1 vài câu… Loan cố nín cười giải thích.
“Đồ cà chớn… Tưởng biết tiếng Pháp là hay lắm sao…” Bị “quê” vì không hiểu tiếng Pháp, Trang Đài xụ mặt, trong bụng thầm mắng.
“Khụ… khụ… khụ… Yến… Em trả lời câu hỏi của Ái Linh đi…”
“Ừm… Ái Linh, trả lời câu hỏi của cô nha. Trong lúc này chủ yếu là cần người có kiến thức và kinh nghiệm về quản lý. Hihi… Các vị, cái này mới là quan trọng nè. Thời gian bay từ VN qua Canada tính luôn thời gian quá cảnh, thường là hơn 24 giờ cho nên người qua Canada làm việc sẽ được ngồi khoang hạng thương gia nếu muốn, còn như nếu ngồi hạng phổ thông thì sẽ được hưởng số tiền chênh lệch, để cho dễ hiểu, thí dụ nha, nếu hạng phổ thông từ VN qua Canada là 20 triệu còn hạng thương gia là 100 triệu thì các vị sẽ được bỏ túi 80 triệu. Khách sạn được công ty chi trả, tiền ăn uống mỗi ngày là 70 đô, hơn 70 đô thì các vị tự bỏ tiền túi. Ừm… Còn nữa, nếu là người có gia đinh, cứ mỗi ba tháng sẽ được về VN một lần thăm nhà nếu không vợ qua Canada thăm cũng được công ty chi trả chi phí di chuyển…” Yến nói một hơi…
Không hẹn. Mọi người trong phòng họp “bên kia” nửa vòng trái đất nhìn nhau. Ai cũng âm thầm tính nhẩm… 70 đô 1 ngày? 2100 Đô 1 tháng, lấy 100 đô mua mì gói thượng đẳng ăn. Con bà nó, ăn mì gói 1 tháng tốn bao nhiêu tiền chứ, có thể bỏ túi 2000 đô? Thôi, cho dù xài sang 1 chút cũng còn 1500 đô… là 30 triệu? 6 tháng là 180 triệu, cộng thêm tiền khác biệt giữa hạng phổ thông và hạng thương gia là 80 triệu, như vậy nếu qua bên đó chịu khó 6 tháng là hơn 2 trăm triệu… Má ơi… Là 200 triệu đó…
Hoành – Lan nhìn nhau… cố kìm cơn xúc động.
Đương, Thông dĩ nhiên động tâm rồi. Canada đó, không phải là Campuchia hay Lào lại có thể kiếm được 1 mớ, nếu mình chọn qua bên đó, sau 3 tháng ngu gì về, để vợ đi qua đó cho biết…
Ái Linh lẩm bẩm tinh toán, hai mắt sáng ngời, cánh tay tự động giơ cao lên thấp thỏm hỏi.
“Đức… Đức tổng… Tôi… Tôi tình nguyện được không?”
“Sao lại không chứ chỉ cần Trưởng đoàn OK là được… Hi hi, nói chơi thôi… Ái Linh, cô tình nguyện là tốt rồi…”
“Trưởng đoàn?” Mọi người nhìn nhau. Là ai vậy? Nhưng chỉ một vài giây, mọi ánh mắt hướng về Phó Tổng…
“Aiz… làm công cho cậu thật là không may chút nào. Tôi cảm thấy bị bóc lột đến tận xương tủy. Còn ai tình nguyện nữa không, cho tôi biết để tiện sắp xếp. Điều quan trọng là phải có hộ chiếu đó, còn phải xin Visa với bên Canada…” Loan “nhăn mặt”, với câu này nàng mặc nhiên nhìn nhận…
“Ha ha hi hi…” Mọi người biết Phó Tổng nói đùa nên bật cười vui vẻ…
“Lần này tôi là trưởng đoàn nhưng những lần sau Hồng Ngọc, Lam Điền, Vệ Lan nếu các cô có hứng thú…” Loan nói thêm.
“À… Được…” Hồng Ngọc mỉm cười…
“Nếu cần thì tôi có thể giúp một tay” Giơ tay nói “tình nguyện” thì có chút làm sao ấy, có vẻ bon chen tranh giành, Thông mỉm cười buột miệng nói một câu nghe như là sẵn sàng “giúp đỡ” thật ra trong lòng rất ước ao.
Trước kia, tuy có bằng kỹ sư xây dựng nhưng vì đắc tội với Thái Hữu Cơ nên chẳng có công ty nào dám mướn, không muốn xa nhà Thông đành phải lang thang bán vé số phụ giúp gia đình, thu nhập chẳng được bao nhiêu nhưng vô cùng vất vả. Cách đây không lâu, thời vận thay đổi, được Đức tổng chiếu cố, người bán số dạo bây giờ là Giám đốc Phòng Giám định và Quản lý chất liệu xây dựng, lương tháng 30 “chai”, còn được cấp chiếc Toyota Innova để di chuyển trong công tác. Thông nhớ lúc mình nói với vợ, Hồng Sâm kinh hãi, tưởng ông chồng lang thang dưới trời nắng nóng nên bị khùng. Trên đời này đâu có chuyện tốt như vậy chứ. Ây… Ai dè là thiệt… Lương tháng 30 “chai”… là lương khủng. Người có mức lương như vậy ở Đồng Tháp này không nhiều đâu.
Bây giờ có dịp đi vì công ty mà qua Canada, biết đâu chừng ở lâu hơn 3 tháng thì con vợ có thể đi du lịch qua đó? Hãnh diện biết dường nào, vì vậy Thông ướm lời.
“Hi hi… Tôi còn độc thân, làm việc ở đâu cũng vậy, nếu Công ty cần tôi qua đó vài tháng hay lâu hơn…”No problem”…” Nhún vai, Micheal Vũ mỉm cười, trong lòng thích mê tơi nhưng ra vẻ “sao cũng được”cũng chỉ vì mặt mũi. Bấy lâu nay ai lúc nào gã cũng chứng tỏ ta đây “cao quý” có lý nào hôm nay ra mặt tranh giành chứ.
“Thôi được, Phó Tổng lo chuyện này…” Đức nói xong cùng bọn Tú Nhi vẫy tay chào, hắn còn phải họp với Hoàng Bích Trâm, nếu không thì lớn chuyện…
“Thôi được rồi… Tan họp… Ừm… Ngoài anh Hoành và Ái Linh. Tôi sẽ suy xét chọn thêm 2 người nữa. Các vị cũng biết rồi, ai cũng muốn đi thì chuyện ở ai làm đây…” Nhìn ra tâm tư của mọi người, Loan phất tay.
“Không phải tình nguyện sao?” Adam hụt hẫng, tiếc hùi hụi, nếu biết vậy thì lúc đầu cứ như Ái Linh giơ tay là được rồi.
“Phó Tổng nói phải, ai cũng muốn đi qua bên đó làm vậy ở đây thì sao. Hơn nữa, xét cho cùng, cũng tùy theo vào chuyên môn và kinh nghiệm, không thể ai đi cũng được. Cần nhất là ngoại ngữ” Peter Huỳnh mỉm cười, nghe thì rất hợp lý nhưng ý ngầm nhắc nhở Loan xét lại. Cái tên Hoành kia thì không tính, Đức tổng đã đích thân điểm danh nhưng Ái Linh và Thông tốt nghiệp trong nước, tiếng Anh sao có thể so sánh được với những người tốt nghiệp ở Mỹ chứ.
“Điểm này rất quan trọng…” Micheal gật gù tán đồng.
Biết mình không phải là nhân tuyển lý tưởng, Adam làm thinh, gã thuộc về nhân sự, kỹ thuật không liên quan tới gã. Trang Đài sắc mặt thản nhiên, không biết đang nghĩ gì.
Ái Linh mặt lợt lạt trông đến tội nghiệp, nàng không ngờ mấy tên này ngày thường thì nói tốt lắm, có cần gì thì sẽ tận tình chỉ bảo giúp đỡ, bây giờ rõ ràng nói cạnh nói khóe để Phó Tổng suy xét loại nàng ra, đúng là đồ khốn mà. Thật là khó biết được lòng người.
Đương cũng không nói tiếng nào, thầm cười trong bụng, nãy giờ không tỏ thái độ, cần sao? Giao tình của mình và Đức tổng thân thiết như vậy, ngay cả Ngọc Hân bây giờ đang ở bên đó. Bà xã mình là Chánh văn phòng, hơn bao giờ hết, Đương cũng muốn đi.
“Ái Linh… Đức tổng đã nói như vậy, nếu chưa có hộ chiếu thì lo làm hộ chiếu đi…” Loan phất tay, kinh nghiệm đầy rẫy, nàng nhìn ra vì chút quyền lợi mà có người muốn đấu đá nhau. Aiz…
Thông nhìn Đương, để cho chắc ăn xem ra phải tối nay tới nhà thăm hỏi Chánh văn phòng Ngọc Thy một chút mới được…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: https://truyensex.life
“Anh định xây công xưởng ở đâu?” Mắt chăm chú nhìn vào màn hình của laptop, tay lướt trên bàn phím, Thụy Vũ chợt hỏi, nàng đang tu chỉnh kế hoạch thư cho dự án.
“Còn ở đâu nữa, 100% là Long Xuyên rồi” Tú Nhi liếc “ông Tổng”…
“Hi hi… Thông minh” Đức đưa ngón tay cái.
“Ò… hiểu rồi… Muốn làm Hoàng Bích Trâm vui…” Thụy Vũ trừng mắt.
“Ậy… Đừng nói bậy nha, cái gì làm Hoàng Bích Trâm vui chứ, đây là chính sách, chỉ là trùng hợp thôi mà… Hi hi.”
“Tin anh mới là lạ…” Tuyết bĩu môi.
“Ngồi… Ngồi xuống anh nói cho nghe, đừng để cái mặt chù ụ như vậy mà. Yến nữa, Thụy Vũ, Tú Nhi, 3 em cũng vậy… nà… Các em cũng biết rồi, nếu Hoàng Bích Trâm có chiến tích thì Chủ tịch Hải sẽ rất có thể là TBT hoặc Thủ tướng nếu TBT có thể thêm 1 nhiệm kỳ nữa.”
“Hả?” Tú Nhi sửng sốt.
“Suỵt… Đây là bí mật, đừng nói lớn. Mặc dù trong phòng chỉ có 4 nàng và đang ở tận bên Bắc Mỹ nhưng giọng hắn nhỏ lại như sợ ai nghe…”
Long Xuyên…
Bích Trâm nhìn màn ảnh laptop rồi nhìn đồng hồ, đã quá giờ hẹn gần nửa giờ rồi, nàng thầm mắng “tên mắc dịch” dám để nàng chờ, thật là to gan, hay là chết đi đâu rồi.
“Hay là anh ta ngủ quên? Giờ này bên đó gần 12 giờ đêm” Phương Trang nhìn đồng hồ, không để ý Thanh Phượng đang nháy nháy mắt…
“Ngủ quên? Hắn mà ngủ sớm vậy sao. Biết đâu bây giờ đang phong lưu… khụ… khụ… khụ…” Nói nửa chừng sực nhớ trước mặt là hai thuộc hạ thân tín, Bích Trâm giả ho sù sụ để khỏa lấp sự thất thố của mình. Nhưng nghỉ tới có lẽ giờ này hắn đang ôm ấp ai đó mà quên hẹn khiến nàng cảm thấy khó chịu.
“Có thể là xảy ra chuyện đột xuất nào đó… Chờ thêm chút nữa…” Biết Bích Trâm đang tức giận, Thanh Phương miễn cưỡng nói tốt cho hắn để Thủ Trưởng hạ hỏa mặc dù trong đầu nàng cũng đang nghĩ vậy. Cái tên này rất phong lưu bay bướm, chung quanh cả đám đàn bà, giờ này nhất định là “đêm xuân đáng giá ngàn vàng” với ai đó rồi.
“Ờ… Phải phải… Chắc là có chuyện gì đó…” Biết mình lỡ lời khi nói hắn “ngủ quên”, nghe thì bình thường lắm nhưng nghĩ kỷ lại, hẹn với Thủ trưởng mà “ngủ quên” như vậy có nghĩa là không coi Thủ trưởng ra gì sao? Là tội “đại hình” đó…
Ngay lúc này, có tiếng chuông vang lên từ máy laptop. Bích Trâm “hất mặt” làm ngơ cho bõ ghét. Nàng chờ hắn gần nửa giờ, chuông vừa kêu vài tiếng là bắt máy à? Thật là mất mặt, không có cửa đâu, phải để hắn chờ.
“Biết Thủ trưởng hờn mát, Thanh Phượng vội vàng lấy “mouse” kết nối, tức thì gương mặt hắn hiện ra nhe răng cười, lại khoe tiếng Pháp.
“Hi hi… Bonjour ma chérie… Ụa… Sao lại là cô… Bích Trâm đâu?”
“Có người mời ăn trưa nên Thủ trưởng đi rồi” Chợt nghĩ tới Trình Quốc Cường mấy ngày nay sáng chiều tặng hoa, Thanh Phượng nảy ra ý định muốn thử xem hắn có giận hay ghen tức khi có người mời Thủ trưởng ra ngoài ăn cơm. Nếu không tức giận thì ít ra cũng phải tỏ ra khẩn trương muốn biết là ai chứ.
Ai dè trái ngược, hắn đưa tay che miệng ngáp ra vẻ mỏi mệt.
Vậy à… Aiz… Thôi được, để hôm khác. Thật ra tôi cũng vì chuyện của các cô nên phải thương lượng nhờ vả người ta cho nên hơi trễ. Không sao, không gấp, để bữa khác bây giờ đi ngủ đây.