Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 49
Tuy rằng nó chỉ nhìn sơ qua, nhưng đôi mắt và mái tóc của Ngọc Như nó chẳng thể nào mà không nhận ra được. Cả dáng vẻ của nàng đều xuất hiện trong tâm trí nó, không giờ phút nào mà nó quên nàng cả.
Việc Ngọc Như xuất hiện tại chỗ này làm nó vô cùng bất ngờ. Sau khi định vị lại thì nó mới ngay lập tức nhận ra đây chính là khu nhà của Ngọc Như, điều này càng làm nó cảm thấy bất an.
Hơn nữa nàng còn đang nằm trong danh sách tình nghi lây nhiễm cao, sự tình này càng làm nó lo lắng hơn nữa.
Ngọc Như ban đầu không nhận ra nó, nhưng sau khi Phương phát ra tiếng nói thì làm nàng ngay lập tức nhớ ra.
Trong vô thức gọi tên Phương càng làm nàng xấu hổ.
Đây là những ngày đầu chống dịch, việc bị nhiễm bệnh được xem như là một tội đồ của xã hội.
Lúc này mọi người vẫn còn rất bài xích đối với người đã bị nhiễm rất mạnh, còn những người có nguy cơ cao như nàng cũng nằm trong nhóm đối tượng được quan tâm rất mạnh.
Ngoài kia bốn người đã lên xe đi trong ánh mắt nghi kỵ của vô số người xung quanh, Ngọc Như chứng kiến điều đó thì nàng càng hoảng sợ hơn nữa.
Việc nàng có mặt ở đây không phải do nàng cố ý gây ra. Hơn nữa người nhiễm cũng không biết rằng mình đang nhiễm bệnh, khi có biểu hiện thì một trong số họ đã tự giác đi khai báo bệnh.
“Em không sao chứ?” Phương vô cùng lo lắng, nhưng nó vẫn còn công việc để làm nên không thể nói chuyện với nàng lâu được, chỉ nhanh chóng hỏi thăm tình hình.
“Em… Không sao… Nhưng tại sao anh lại làm việc này?” Ngọc Như giọng nó run run bất ổn, nhưng miệng vẫn bảo rằng không sao.
Nàng chợt nhớ lại bộ quần áo Phương đang mặc, đây không phải là bộ quần áo cho nhân viên tuyến đầu chống dịch hay sao. Trên gương mặt nàng xuất hiện sự lo lắng tột độ.
Nàng thật sự đã có tình cảm với Phương, người con trai này luôn luôn quan tâm đến nàng, mang đến cho nàng rất nhiều cảm xúc hạnh phúc trong thời gian qua.
Rõ ràng những ngày trước Phương báo rằng đang ở nhà mà, lẽ ra bây giờ Phương không nên xuất hiện ở đây mới đúng.
“Anh… Em không sao là tốt rồi.” Phương không biết phải trả lời câu hỏi của Ngọc Như ra sao, mấy ngày nay nó nói dối với tất cả cô gái rằng nó vẫn sống tốt ở nhà. Không một ai hay tin rằng nó đã lao đi tình nguyện chống dịch cả.
Dưới ánh mắt lo lắng của Ngọc Như, Phương cũng không biết phải đối mặt như thế nào.
“Anh không nên làm việc này…” Ngọc Như nắm lấy cánh tay của Phương, đôi tay kia đã đeo lên chiếc bao tay y tế từ khi nào nên không cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của nàng.
“Em bình tĩnh. Đây là chuyện anh nên làm mà.” Phương trả lời câu hỏi của nàng, nó cũng rất bối rối khi bị Ngọc Như phát hiện rằng mình đang lừa dối nàng.
“Không… Lỡ có chuyện gì rồi sao?” Ngọc Như đứng dậy, trên mắt nàng chợt xuất hiện hai giọt nước mắt, cảm xúc lúc này của nàng vô cùng rối loạn.
“Không có chuyện gì đâu… Ngoan nào…” Phương khẽ kéo nàng vào lòng mình, bàn tay nó nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài lúc nào cũng suôn mượt kia.
Ngọc Như không nói gì cả, bàn tay nàng càng siết chặt bàn tay của Phương. Nàng đang lo sợ, lo sợ về một điều gì đó trong tương lai.
“Ngoan… Anh còn làm việc…” Phương lại khẽ nói, an ủi nàng thông qua hành động.
Dỗ dành cô nàng một lát rồi Phương mới tiếp tục công việc.
Mọi người bên ngoài đang vô cùng ngỡ ngàng trước sự việc của Phương và Ngọc Như, trong đầu rất nhiều người tại đây đang dâng lên vô số câu hỏi. Phương là ai và tại sao lại quen Ngọc Như.
Ngọc Như đối với cái xóm này thì ai cũng biết, ai cũng quý mến nàng, duy chỉ có mẹ và cô em gái kia là mọi người không xuất hiện thiện tâm.
Những người kia sau khi không phát hiện thêm người nhiễm bệnh thì ai về nhà nấy và tự cách ly ở nhà.
Sau khi tất cả mọi người giải tán thì lúc này Phương cùng mọi người dọn đồ quay trở về trụ sở.
“Thằng Phương này… Khi nãy mày không lên tiếng thì tao cũng không biết đó là mày. Lần sau không làm công việc đó nữa, chuyển sang hỗ trợ lấy mẫu đi.” Anh Chiến trên xe trở về thì lớn tiếng nói với Phương.
Khi phân công công việc cho mọi người thì tất cả đều không biết ai là ai. Thế là Phương đành ra ý kiến: “Mọi người sau khi mặc đồ thì không ai nhận biết được đối phương, mọi người sau khi mặc đồ vào thì ghi tên mình ra sau lưng để mọi người dễ nhận biết.”
“Đúng rồi… Suy nghĩ hay đó Phương…” Anh Chiến khẽ vỗ vai Phương và vô cùng tán thành ý kiến của nó, mọi người xung quanh cũng gật gù đồng ý không ai phản đối.
“Ừ mà đúng rồi… Con bé khi nãy…” im lặng một lúc, thì anh Chiến chợt nhớ lại sự tình khi nãy, có ý hỏi Phương.
“Bạn gái em…” Phương không giấu mọi người nữa, nó đành nói ra sự thật.
“Vậy mà cứ im im… cái thằng này…” anh Vũ ngồi kế bên liền lớn tiếng nói.
“Phương… Em suy nghĩ kỹ rồi chứ?” Anh Chiến lại tiếp tục hỏi Phương.
Anh Chiến là người nắm rõ tình hình địa bàn trong xã mình nhất, biết nhà nào có người như thế nào đều nằm trong lòng bàn tay của anh.
Đối với gia đình Ngọc Như thì anh cũng có biết đôi chút, nhà cửa cho đến bây giờ thành ra như vậy anh cũng có biết đôi chút.
Hơn nữa gia cảnh của Phương thì anh rõ như ban ngày, dường như trong mối quan hệ nàng có chút gì đó không tương xứng.
Phương chỉ giật nhẹ đầu mà không đáp, nó hiểu ý anh Chiến là như thế nào. Anh Chiến sau khi nhận câu trả lời của Phương thì không tiếp tục hỏi nữa, mà anh lại phân công công việc cho những ngày tiếp theo.
Sau khi phát hiện ổ dịch thì công việc của mọi người sẽ trở nên nặng nề hơn. Có thể sẽ giảm bớt số người trực lại để bổ sung cho công tác truy quét vết bệnh.
“Khi nãy là bạn trai con đó à?” Bên trong nhà, Ngọc Như đôi mắt còn hơi ửng đỏ, nàng đang nằm võng thì một người phụ nữ bước vào hỏi.
Ngọc Như không trả lời, chỉ gật nhẹ đầu đáp.
“Được đó… Mẹ nghe Như Hoa kể nhiều rồi… Haha… Tưởng gì… Nó giàu lắm đúng không?” Mẹ Ngọc Như mắt sáng rỡ, liên tục hỏi.
“Mẹ à… Đừng có hỏi mấy câu như vậy nữa. Bao nhiêu tiền con làm ra đều đưa mẹ hết rồi bây giờ mẹ còn muốn gì nữa.” Ngọc Như nghe câu hỏi kia làm tâm trạng nàng nổi bùng lên.
“Mẹ đang suy nghĩ tốt cho con thôi… Được được… mẹ không hỏi nữa… Nhớ giữ tốt…” Mẹ Ngọc Như lớn tiếng cười, sau đó quay lưng đi.
Ngọc Như nghe câu nói kia làm nàng vô cùng xấu hổ, không biết kiếp trước nàng gây nên lỗi lầm gì mà bây giờ lại khổ như thế này.
… Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: https://truyensex.life
Phương về phòng nằm vắt tay lên trán suy nghĩ, chuyện của nó với Ngọc Như đến tình hình hiện tại ai cũng có ý kiến.
Tiếp xúc với nàng nhiều sẽ hiểu tính cách của Ngọc Như đó chính là đơn thuần và vô cùng hiểu chuyện.
Còn việc gia đình nàng như thế nào thì Phương thậm chí không quan tâm. Khi nãy anh Chiến vừa tâm sự với nó một chút, anh Chiến định không nói thêm những vẫn vô cùng để tâm chuyện này.
Cho dù ai nói như thế nào nó vẫn không nghĩ đến việc chấm dứt mối quan hệ với nàng, kể từ lần gặp đầu tiên cho tới bây giờ thì giữa nàng với Ngọc Như đang tiến triển rất tốt.
Còn việc cô em gái gây họa của Ngọc Như thì nó chẳng quan tâm tới, việc nó đã không để tâm thì chính là không suy nghĩ nhiều.
Đang nằm suy nghĩ, nó chợt nhận được cuộc gọi từ mẹ của nó.
Mẹ Phương vẫn khăng khăng ý định muốn nó quay trở về nhà, bởi vì tình hình bên ngoài ngày càng nguy hiểm.
Nó phải căng não khuyên nhủ và xin phép thì mẹ nó mới mềm lòng để nó tiếp tục công việc này.
Quả thật từ sau khi ổ dịch bùng phát thì trên gương mặt tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng vô cùng. Đối với một người thoải mái như anh Vũ mà còn cảm thấy áp lực thì những người khác không biết sẽ như thế nào.
Nhưng bằng mọi cách phải tiếp tục công việc và tìm cách ngăn chặn cho đến mức thấp nhất, không để lây lan dịch bệnh ra bên ngoài.
“Mẹ gọi về hả?” Anh Vũ bước vào, khi nãy nghe Phương với mẹ trò chuyện một lúc cũng hiểu một chút câu chuyện.
“Đúng vậy… Nhưng mà bây giờ em về thì lại càng nguy hiểm cho ba mẹ hơn.” Phương khẽ cười, bây giờ trên mặt nó chính là chiếc khẩu trang, kể từ khi di chuyển từ ổ dịch về thì tất cả mọi người đều phải mang khẩu trang và thực hiện cách ly ba mét.
“Anh không biết em suy nghĩ như thế nào. Nhưng nếu có cơ hội thì anh sẽ quay trở về cùng với gia đình.” Anh Vũ ngồi bệt ngoài cửa, trong câu nói của anh mang nhiều tâm sự.
Phương biết ngày nào anh cũng dành thời gian gọi về gia đình nhỏ của mình. Hai đứa trẻ ở nhà vẫn đang rất tốt, tuy nhiên xa ba nhiều ngày nên tụi nhỏ nhớ và hay quấy khóc.
Nhiều khi Vũ phải dỗ mãi thì hai đứa nhỏ mới chịu ngủ, nhìn hai đứa nhỏ qua màn hình điện thoại càng làm Vũ cảm thấy nhớ chúng nó hơn.
Vũ vừa nói dứt câu thì nó hiểu anh đang suy nghĩ chuyện gì. Nếu lựa chọn thì Vũ chắc chắn sẽ chọn ở bên gia đình hơn là cô đơn tại nơi này.
“Hay là anh xin phép về đi.” Phương nằm vắt cổ lên thành giường, lại vu vơ nói.
“Về được tao về rồi… hahaha…” Vũ cười lớn, tuy có trong lòng có chút buồn phiền nhưng cũng không làm nụ cười trên gương mặt anh biến mất.
Tâm sự với Vũ thêm một chút thì trời cũng đã khuya, hơn mười giờ đêm. Nó nhắn tin hỏi thăm một vòng sau đó chìm vào giấc ngủ.
Những ngày sau nó cùng với đội tiếp tục công việc khử khuẩn cho khu ổ dịch. Kèm theo đó là đi lấy mẫu những người đang nằm trong diện tình nghi, Ngọc Như cũng nằm trong số đó.
Mấy ngày nay nó không còn trực ở chốt nữa, mà nó cùng với đội đi đến ổ dịch lấy mẫu và thỉnh thoảng đi cấp phát gạo cho một số nhà thuộc diện khó khăn.
Cũng trong những ngày này nó cảm thấy đâu mới chính là tình người, những ông bà lão trong những căn nhà xập xệ nhưng lại tràn đầy thứ được gọi là tấm lòng.
Thỉnh thoảng những bó rau xanh mơn mởn được các ông các bà hái để tặng cho đội mang về ăn, hay một số nhà có nuôi cá cũng cho đội vài ký. Một xe gạo mang đi lại chở về một xe tình làng nghĩa xóm. Có cá, có rau, thậm chí có nhà còn mang cả gà ra làm để cho đội.
Nó nhớ mấy ngày trực chốt thỉnh thoảng còn có vài đứa bé mang cả chè xôi ra cho mấy anh em cùng ăn.
Điều đó làm nó cảm thấy vô cùng ấm áp trong những ngày dịch như thế này. Một đốm lửa nhỏ làm ấm tâm hồn trong một cơn mưa bão.
Đã hơn một tháng kể từ ngày nó tiếp nhận nhiệm vụ ở đây, tuy có vô vàn nguy hiểm nhưng cũng không làm nó cảm thấy chùn chân.
Mấy ngày này khu vực nhà của Ngọc Như xảy ra một vài chuyện, có vài người xích mích về việc lây nhiễm nên gây sự với hàng xóm xung quanh.
Đó âu cũng chính là sự hoảng sợ trong chính thâm tâm của họ mà thôi, nhưng ai cũng sợ như ai mà.
Trong mấy ngày này cũng có thêm vài người nhiễm bệnh, nhưng may mắn phát hiện sớm và khoanh vùng kịp nên không lây lan ra xung quanh.
Cũng chính vì việc đó nên hàng xóm mới bất bình với nhau, rằng anh bị bệnh tại sao lại còn đi nói chuyện với người nhà tôi.
Nhưng việc nhiễm bệnh không thể nào lường trước được. Không ai muốn bản thân mình mắc bệnh cả.
Dần trở về sau không còn ai kỳ thị người nhiễm bệnh nữa, nhưng bây giờ thì điều đó đang diễn ra rất mạnh trong thời điểm này.
“Con chỉ bị cảm thôi mà… mẹ đừng có lo.” Giọng một cô gái khẽ vang lên trong phòng.
“Cảm gì mà hai ngày nay chưa hết, mai là ngày test nhanh rồi. Con mà có mệnh hệ gì thì không được với mẹ đâu.” Tiếp theo đó là giọng nói của một người phụ nữ vang lên.
Hai người ngồi trong phòng kín nói chuyện, dường như sợ hàng xóm xung quanh nghe thấy cuộc trò chuyện.
“Không sao đâu mẹ. Anh kia làm bên đó… có gì xin ảnh một tiếng là xong á mà.” Giọng cô gái nọ lại vang lên.
“Có được không?” Người phụ nữ nọ hơi lo lắng.
“Được mà… Chuyện đó để con…”
“Ầm…”
“Mày im ngay… Mày hại người khác chưa đủ hay sao.”
Chợt cánh cửa phòng mở toang, từ bên ngoài một giọng nói lớn văng vẳng vào bên trong phòng.
…
Còn tiếp…