Con đường bá chủ – Quyển 11 – Phần 209

Phần 209
“Cao Xương Bình Nguyên, cảnh tượng có vẻ khá yên bình đấy…”
Ngồi trên Kiếm của Nhàn Văn Đạo Sĩ, từng cơn gió thổi qua, bầu trời trong xanh, mây trắng bay lượn, nhìn bình nguyên xanh mát tưởng như vô tận bên dưới, Lạc Nam có chút cảm thán nói.
“Nơi này Nguyên Khí khá nồng, lại thêm môi trường lý tưởng, vì sao đã bay hàng vạn dặm vẫn chưa thấy thế lực nào tồn tại?” Lạc Hà nói ra thắc mắc:
“Những chỗ như thế này tưởng chừng các thế lực nên tranh nhau cướp làm lãnh thổ mới đúng.”
“Không phải là không muốn, mà là không dám…” Nhàn Văn Đạo Sĩ dùng thanh âm quái dị nói.
“Tại sao?” Lạc Nam cùng Lạc Hà tò mò giương mắt nhìn.
Nhàn Văn Đạo Sĩ lấy ra một khối Nguyên Thạch ném xuống.
Cốc…
Nguyên Thạch rơi xuống bình nguyên, chạm vào mặt đất.
RĂNG RẮC.
RỐNG!
Mặt đất nứt ra, một tôn sinh vật hình thú cực độ quái dị từ dưới lòng đất bất chợt trồi lên, sắc mặt hung lệ điên cuồng oanh tạc khối Nguyên Thạch.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Những cái xúc tua như một đám giòi khổng lồ từ hai bên tay điên cuồng phóng ra như muốn trút hết phẫn nộ, nghiền khối Nguyên Thạch thành bột phấn.
Nhận thấy mặt đất xung quanh không còn tiếng động, sinh vật lại độn thổ vào trong đất, biến mất dạng như chưa từng tồn tại.
“Oẹ…” Lạc Hà nhịn không được nôn khan, với tâm cảnh của một Thánh Đế như nàng cũng cảm thấy buồn nôn trước dáng vẻ của sinh vật vừa mới xuất hiện.
Ngay cả Lạc Nam cũng vô thức nổi da gà, kinh tởm hỏi: “Đó là cái thứ gì?”
Sinh vật vừa rồi có hình dạng to lớn, có tay và chân như con người nhưng lại không hề có đầu.
Điều đáng kinh tởm ở chỗ là toàn thân nó là lít nha lít nhí các con giòi lúc nhúc, từ trên xuống dưới như một ổ giòi vậy, xấu xí không thể tả hết, cực kỳ ghê tởm.
Nhàn Văn Đạo Sĩ vuốt cằm, chậm rãi giải thích:
“Cao Xương Bình Nguyên này nhìn thì xinh đẹp yên bình, thực ra dưới lòng đất lại là một quang cảnh hoàn toàn khác.”
Thấy Lạc Nam và Lạc Hà chăm chú lắng nghe, Nhàn Văn Đạo Sĩ tiếp tục nói:
“Nơi này là một ngục tù giam cầm cả một chủng tộc thời thượng cổ, cũng chẳng biết chủng tộc này đã làm nên chuyện gì, vậy mà trêu vào một vị đại năng cấp độ Cấm Kỵ nắm giữ Nguyền Rủa Chi Đạo.”
“Kết quả có thể thấy, vị Cấm Kỵ kia đã nguyền rủa toàn bộ chủng tộc biến thành loại sinh vật ghê gớm, xấu xí như vừa rồi, mất hết thần trí, tính tình lúc nào cũng điên cuồng táo bạo, phải sống dưới lòng đất, không được thoát khỏi phạm vi Cao Xương Bình Nguyên nửa bước.”
“Tu sĩ xung quanh đây xưng bọn chúng là Tội Nguyền Sinh Vật.”
“Ực…” Lam Nam vô thức nuốt nước miếng, đại năng Cấm Kỵ nắm giữ Nguyền Rủa thật là khủng bố, vậy mà đem cả một chủng tộc biến thành hình dáng đáng ghê sợ như vừa rồi, cũng không biết là thù hận đến mức độ nào mới làm được hành vi như vậy.
“Hừ, nơi này ghê tởm như vậy mà chúng ta còn đi vào?” Lạc Hà cau mày hừ một tiếng:
“Có thể đi đường vòng được mà?”
“Yên tâm đi!” Nhàn Văn Đạo Sĩ giải đáp:
“Tội Nguyền Sinh Vật không thể phi hành, càng không thể tiếp xúc với ánh sáng quá mười giây, vậy nên chỉ cần chúng ta ngự không mà đi, bọn chúng ở bên dưới không thể làm gì, cũng sẽ không công kích chúng ta.”
Trước đây khi ngao du thiên hạ, Nhàn Văn Đạo Sĩ đã đi qua Cao Xương Bình Nguyên nên cực kỳ rõ ràng vấn đề an nguy, không cần thiết phải lo lắng.
Lạc Nam chép chép miệng, Nguyên Giới vĩnh viễn luôn có những cái mới lạ.
Chẳng trách không có bất kỳ thế lực nào dám chọn Cao Xương Bình Nguyên làm địa bàn, nghĩ đến việc phải đối đầu với đám Tội Nguyền Sinh Vật kia đã đủ tê dại cả da đầu rồi.
Theo như Lạc Nam suy nghĩ, có đủ khả năng trêu chọc một vị Cấm Kỵ thì chủng tộc thượng cổ kia kém nhất cũng phải là Chí Tôn, nghĩ đến trong đám Tội Nguyền Sinh Vật có Chí Tôn biến thành cũng đủ làm hắn rùng mình.
“Phạm vi Cao Xương Bình Nguyên khá lớn, không ai biết có bao nhiêu Tội Nguyền Sinh Vật tồn tại dưới lòng đất.” Nhàn Văn Đạo Sĩ cười nói:
“Nhưng có một số tu sĩ tài cao gan lớn, lựa chọn đến nơi này để chiến đấu với Tội Nguyền Sinh Vật, gia tăng kinh nghiệm chiến đấu, rèn luyện khả năng thi triển Vũ Kỹ, cũng khá hiệu quả.”
“Một khi cảm thấy không thể địch lại nữa, chỉ cần trèo lên Pháp Bảo bay lên cao là xong, hoàn toàn không lo lắng vấn đề nguy hiểm đến tính mạng.”
“Có hứng thú thử một chút hay không?”
“Không hứng thú.” Lạc Nam lập tức lắc đầu.
Chủ yếu là dáng vẻ của đám sinh vật đó thật sự quá xấu, nhìn rất mất mỹ cảm, hắn cũng lười dùng bọn chúng để rèn luyện chiến lực.
Nhàn Văn Đạo Sĩ cười cười, cũng không miễn cưỡng Lạc Nam, tiếp tục điều động Thủy Kiếm băng qua Cao Xương Bình Nguyên.
Mà Lạc Nam lúc này cũng rảnh rỗi chẳng có chuyện gì làm, liền lấy ra vật phẩm đạt được từ hai cái Rương Đặc Biệt gần đây nhất quan sát.
Ở trong cái rương đồng lấy được bên trong thôn trấn nhỏ là một con mộc nhân nhỏ xíu, dáng vẻ như người được khắc từ gỗ, kích thước chỉ bằng một cái ngón tay, nhìn qua không có gì đặc biệt.
Nhưng sau khi tìm hiểu thông tin, Lạc Nam khá có hứng thú với con mộc nhân này.
Nó là vật phẩm chỉ có thể sử dụng một lần gọi là Phản Kiếp Mộc Nhân, chỉ cần mang nó theo bên người, nếu ai đó dám âm thầm thi triển nguyền rủa thuật vào ngươi, thì ngươi chẳng những không sao, mà kẻ đó còn bị Phản Kiếp Mộc Nhân phản phệ ngược lại uy lực của nguyền rủa đó gấp trăm ngàn lần.
Đang ở một nơi với rất nhiều sinh linh bị nguyền rủa, Lạc Nam liền nhận ra giá trị của Phản Kiếp Mộc Nhân là không thể đo lường, chỉ tiếc nó chỉ có thể sử dụng một lần, sau khi phản phệ lên kẻ nguyền rủa chủ nhân của mình thành công liền sẽ tiêu tán thành tro bụi.
Lạc Nam cẩn thận đem Phản Kiếp Mộc Nhân nhét vào trong ngực, hy vọng đừng tên đui mù nào ở sau lưng nguyền rủa bản thân.
Vật phẩm tiếp theo lấy được từ rương đặc biệt trong quan tài của Niếp Niếp lại là một khối Lệnh Bài.
Lệnh bài được làm từ một khối xương trắng, nhìn qua sẽ không có gì đặc biệt nếu trên đó không có khắc ba chữ lớn: “Thi Thần Tông!”
Lạc Nam giật nảy mình, lệnh bài này chẳng lẽ có liên quan đến Thi Thần Tông mà mẫu thân của Niếp Niếp đề cập đến? Trùng hợp như vậy sao?
Vội vàng xem xét thông tin, hắn liền biết lệnh bài này được xưng là Thi Thần Lệnh Bài, cũng chỉ có thể sử dụng được một lần duy nhất.
Đó là một khi kích hoạt Thi Thần Lệnh Bài, ngươi sẽ triệu hồi được di tích cổ xưa của Thi Thần Tông tái hiện thế gian ở phạm vi phụ cận.
Điều này đồng nghĩa với di tích Thi Thần Tông vẫn còn là bí ẩn, chưa có người thành công khai thác nó, mà quyền quyết định di tích này bao giờ xuất thế, tái hiện ở đâu… tất cả đều phụ thuộc vào mong muốn của Lạc Nam.
“Không tệ, không tệ chút nào…” Hài lòng đem Thi Thần Lệnh Bài thu hồi, hiện tại hắn cũng chưa nóng vội.
Trước hết nên ưu tiên hoàn thành nhiệm vụ Tu La Giáo, việc khám phá di tích đến khi nào rảnh rỗi thực hiện cũng chưa muộn.
Lạc Nam nhếch miệng cười nhạt, hai chiếc Rương Đặc Biệt này không làm hắn thất vọng a.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 11 tại nguồn: https://truyensex.life
ẦM ẦM ẦM…
Thanh âm chấn động liên tục truyền đến từ khoảng cách không xa, kèm theo đó là tiếng hú hét, gầm thét liên tục cực kỳ quái dị của Tội Nguyền Sinh Vật.
“Cái này, thật sự có người đang dùng Tội Nguyền Sinh Vật rèn luyện chiến lực sao?” Lạc Nam cảm thấy hứng thú.
Nhàn Văn Đạo Sĩ cười cười, liền điều khiển Thủy Kiếm nhanh chóng tiếp cận.
Rất nhanh, một cảnh tượng khiến toàn thân Lạc Nam chấn động.
Áo choàng đỏ tung bay, mặt nạ quỷ nổi bật, một thân một mình, bạo phát sức mạnh dữ dội đại chiến giữa vòng vây của năm con Tội Nguyền Sinh Vật.
“Kẻ này… thật sự khủng bố.”
Mà chứng kiến biểu hiện của kẻ đeo mặt nạ quỷ, ánh mắt Nhàn Văn Đạo Sĩ và Lạc Hà dần dần trở nên ngưng trọng.
Chỉ thấy kẻ đó chỉ bạo phát tu vi Đại Thánh Viên Mãn, nhưng lại có thể đại chiến hăng hái, không hề lâm vào thế hạ phong khi vây quanh y là năm Tội Nguyền Sinh Vật sánh ngang Thánh Vương.
Chẳng những vượt hai đại cảnh giới chiến đấu, mà còn lấy một địch năm.
“Thật sao?” Lạc Hà hoài nghi mình nhìn lầm, vô thức đưa mắt về hướng Lạc Nam, bởi vì ở trong suy nghĩ của nàng, chỉ có thiếu chủ của mình mới yêu nghiệt như vậy.
Nhàn Văn Đạo Sĩ chăm chú nhìn, chỉ thấy kẻ đeo mặt nạ quỷ có khả năng điều động và khống chế Nguyên Khí trong trời đất ở bốn phương tám hướng xung quanh vô cùng kinh khủng, chỉ là Đại Thánh nhưng thống ngự Nguyên Khí không thua gì Thánh Hoàng.
Công kích cũng cực kỳ đơn giản mà táo bạo, quyền và cước liên tục đấm ra, mỗi một đấm và mỗi một quyền đều mang theo Sát Thế và Chiến Thế cường đại, tạo thành từng đợt uy lực mang tính hủy diệt nổ tung, nghiền nát đám giòi bọ hàng nghìn con như một cái máy xoay thịt.
Cảnh tượng tiếp theo càng khiến mấy người kinh dị.
“Chiến Thiên Quyền!”
Kẻ đeo mặt nạ quỷ ngửa đầu cười dài, chiến ý xung thiên, số lượng Vực bên trong Chiến Thế gia tăng gấp đôi trong khoảnh khắc.
Bên trong cơ thể, sức mạnh 300 cái đan điền cùng lúc bạo nổ mà ra.
OÀNH!
Một quyền kinh thiên động địa.
PHỐC… PHỐC… PHỐC… PHỐC… PHỐC…
Năm tôn Tội Nguyền Sinh Vật nổ tung thành bọt máu, vô số con giòi lít nha lít nhít nổ tung, tình cảnh khiến người xem tê dại cả da đầu.
“Không tệ…” Lạc Nam ánh mắt híp lại, bờ môi vô thức nhếch lên.
Nguyên Giới bao la vô hạn xem như không to lớn như tưởng tượng của hắn, không ngờ ở tại Cao Xương Bình Nguyên này được chứng kiến thân ảnh đó đại triển thần uy.
Áo choàng đỏ, mặt nạ quỷ màu đỏ, ưa thích dùng quyền và cước một cách thô bạo, lại thêm khả năng thống ngự lực lượng vượt trội, bạo phát kinh hồn…
Còn ai khác ngoài người quen của Lạc Nam đây?
Quỷ Đỏ với Vô Hạn Trường Sinh Kinh.
Không hổ danh là Long Chí Tôn chi đồ, mặc dù đặt chân đến Nguyên Giới sau hắn nhưng tiến bộ lại vượt bậc đến như vậy.
Tu vi Nguyên Tu thậm chí đã cao hơn hắn vài tiểu cảnh giới.
Dùng một đám Tội Nguyền Sinh Vật và Cao Xương Bình Nguyên để rèn luyện chiến lực, điều này rất hợp với phong cách hành sự của Quỷ Đỏ.
Mà lúc này, Quỷ Đỏ cũng đã chú ý đến mấy người Lạc Nam, bất quá ánh mắt sau lớp mặt nạ thuần một cảm giác xa lạ, hoàn toàn chẳng có chút cảm xúc nào.
Quỷ Đỏ cũng không có ý định tiến lên chào hỏi, ngược lại quay lưng đi như muốn tiếp tục rèn luyện.
RỐNG!
Mặt đất lại chấn động, một tôn sinh vật khổng lồ khác trồi lên, vô số con giòi trên cơ thể như những sợi dây thừng lao ra, hướng về Quỷ Đỏ trói chặt tới.
Lại là Tội Nguyền Sinh Vật, chỉ là đẳng cấp của nó sánh ngang Thánh Tôn, mạnh hơn cả năm con Thánh Vương trước đó.
“Hừ!”
Quỷ Đỏ hừ lạnh một tiếng, trong lòng nghiêm nghị niệm:
“Chiến Mệnh Thiên Thể – mở!”
Trong khoảnh khắc này, Chiến Thế của Quỷ Đỏ ngân vang, từ thể nội của hắn như có thiên binh vạn mã gào thét, một cổ chiến ý ngông cuồng, xem nhẹ anh hùng thiên hạ bạo phát mà ra.
Quỷ Đỏ hai tay nâng lên, động tác vô cùng nhanh gọn dứt khoát.
“Che Thiên Chưởng!”
“Cổ Đế Quyền!”
“Tịch Không Chỉ!”
“Loạn Hải Cước!”
“Trấn Ngục Ấn!”
Chỉ trong một ý niệm, Quỷ Đỏ huy động đủ vô tận lực lượng đánh ra năm loại Thánh Kỹ cường đại tầng tầng lớp lớp, chất chồng lên nhau.
“Làm sao có thể? Tốc độ xuất thủ quá nhanh, hắn thậm chí không cần kết ấn?” Lạc Hà thanh âm run rẩy.
“Đó là Chiến Mệnh Thiên Thể, loại Thể Chất cho phép người thi triển vũ kỹ không cần kết ấn, trực tiếp phát động đòn tấn công.” Nhàn Văn Đạo Sĩ có kiến thức bất phàm mở miệng.
OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH.
Năm đòn vũ kỹ cường đại với sức mạnh từ vài trăm cái đan điền dung hợp nện thẳng vào Tội Nguyền Sinh Linh cấp Thánh Tôn vừa mới hiện thân.
PHỐC, XUY…
Chỉ thấy toàn thân nó hiện ra những cái lỗ máu đen kịch, trạng thái cực kỳ thê thảm ngã nhào trên đất.
RỐNG!
Tội Nguyền Sinh Vật phẫn nộ rít gào, cơ thể lập tức phân thân thành vô số con giòi khổng lồ, từ bốn phương tám hướng lao đến Quỷ Đỏ muốn cắn xé hắn thành cặn bã.
Quỷ Đỏ nở nụ cười ngạo nghễ, 300 cái đan điền cùng lúc chuyển động, kết hợp với Chiến Mệnh Thiên Thể.
Chỉ trong nháy mắt, Quỷ Đỏ tung ra 300 quyền.
Máu tươi nhuộm đỏ bình nguyên xanh biếc, đám giòi đang trong quá trình lao đến đã bị quyền kình nện nát thành máu loãng, ngay cả động cũng chưa động được vào cơ thể Quỷ Đỏ dù chỉ một chút.
Quá mức áp đảo, Đại Thánh mà lại áp đảo Thánh Tôn đến mức như thế…
“Từ đâu ra yêu nghiệt thế này?” Nhàn Văn Đạo sĩ tròng mắt co rút lại.
“Kẻ này chắc hẳn có thể lấy tu vi Đại Thánh chiến một trận sòng phẳng với Thiếu Chủ.” Lạc Hà âm thầm suy nghĩ.
“Haha, đồ đệ của Long Chí Tôn sao có thể tầm thường?” Lạc Nam hưng phấn cười.
“Cái gì?” Nhàn Văn Đạo Sĩ xém chút nhảy dựng, không ngờ kẻ thần bí kia lại là đồ đệ của nhân vật sắp đột phá Cấm Kỵ, hiện còn giữ top đầu của Chí Tôn Bảng.
Quả nhiên không phải tầm thường…
Quỷ Đỏ thành công tiêu diệt một con Tội Nguyền Sinh Vật cấp bậc Thánh Tôn, liền đưa mắt về phía ba người Lạc Nam mở miệng:
“Các vị xem đủ chưa? Âm thầm theo dõi thủ đoạn chiến đấu của người khác không phải hành vi lễ phép!”
Bởi vì thân mang Cấm Kỵ, Quỷ Đỏ cực kỳ không thích có kẻ xem cách mình chiến đấu, lo lắng bản thân bị phát hiện.
Đó cũng là lý do y đến Cao Xương Bình Nguyên rèn luyện một thân một mình, ngay cả người của Trụ Việt Tông biết được hành tung của y cũng là đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Lạc Nam bất chợt từ trên Thủy Kiếm đứng lên, miệng nở nụ cười tà.
Trong ánh mắt khó hiểu của đám người, hắn lấy ra 99 khối Nguyên Thạch ném xuống mặt đất.
RỐNG RỐNG RỐNG RỐNG RỐNG…
Hành vi của Lạc Nam lập tức làm toàn bộ đại địa chấn động, đám Tội Nguyền Sinh Vật như bị kích thích liên tiếp trồi lên, số lượng đông đảo.
Chỉ thoáng chốc, 99 tôn Tội Nguyền Sinh Vật vừa bị khiêu khích đã lao ra, đem cả Quỷ Đỏ và Lạc Nam vây quanh.
Lạc Nam tốc biến nhảy vọt ra, đứng đối diện với Quỷ Đỏ, thản nhiên tuyên chiến:
“Có dám xem ai giết được nhiều Tội Nguyền Sinh Vật hơn?”

To top
Đóng QC