Người tình kỳ ảo – Phần 1

Phần 1
Hưng về đến nhà, lập tức nằm vật lên ghế sofa, chẳng muốn nhúc nhích. Cảm giác như người vô hình như 1 hố đen muốn nuốt chửng lấy hắn. Sinh ra trong gia đình chỉ được gọi là khá giả, không có vẻ ngoài và năng lực vượt trội, hắn luôn như 1 kẻ vô hình. Sinh ra là con thứ 2 trong gia đình 3 người, không được kỳ vọng như anh cả, cũng chẳng được chiều chuộng như em gái út.
Đi học thì không giỏi không dốt, hắn khá giỏi thể thao nhưng lại chẳng phải là người giỏi nhất nên luôn chỉ là “thằng bạn cùng lớp” của bất kỳ ai. Khi đi làm thì năng lực làm việc bình thường, khả năng giao tiếp kém, trong giờ làm việc không phối hợp với ai, sau giờ làm việc cũng không thật sự hăng hái đi giao lưu. Có lẽ cả đời hắn chỉ được nhớ tới như 1 người nào đó chung lớp, chung cơ quan, nhìn quen mặt, nhưng không nhớ tên. Hắn cũng đi uống bia cùng mấy thằng bạn cùng lớp, cùng cơ quan để hòa mình vào đó, nhưng khả năng bia rượu không ổn, cũng như không có khả năng chém gió khiến hắn lại trở thành 1 thành viên có cũng được, không có cũng không sao của các hội bia bọt anh em.
Hắn đôi lúc cũng muốn thân thiết với ai đó, nhưng tính hướng nội khiến hắn lại dừng lại ở mức xã giao nhạt nhẽo.
Nhiều lần bắt chuyện với các cô bạn cùng lớp, cùng cơ quan, nhưng cũng không có chuyện gì nhiều để nói, nên hắn dù không xấu trai, cũng chẳng vô dụng nhưng hắn chưa từng có nổi một mảnh tình vắt vai. 25 tuổi, hắn có 1 chung cư nho nhỏ do cha mẹ cho 1 nửa và hắn tích cóp cùng vay vốn để mua, hắn ra ở riêng. Nhưng việc ra ở riêng này khiến hắn càng cảm thấy vô hình trong mắt mọi người, đến cả người nhắc hắn ăn cơm đi như mẹ hắn cũng chẳng còn nữa.
Như mọi ngày, hắn đi làm về và vứt cái cặp lên bàn, nằm vật lên ghế sofa, chẳng muốn làm gì vì cảm giác cô đơn vô cùng tận. Định đi ngủ, nhưng rồi hắn lại thay đồ, định lên phòng tập nhưng hắn bỗng cảm thấy ngột ngạt nên chạy xuống sân chung cư vận động chút xíu. Chạy được 3km, hắn ngồi nghỉ dưới cái ghế đá khuất dưới bóng cây du. Đột nhiên đèn quanh sân của chung cư vụt tắt, hắn nhìn lên trời, hôm nay là hôm rằm, trăng rất to và sáng.
Vừa hạ mắt xuống định đứng dậy đi về thì giật mình thấy có 1 người ngồi ở đầu ghế bên kia, xuất hiện như từ bóng tối hiện ra. Người đàn ông đó nói 1 câu không đầu không cuối: ” Như người vô hình đôi khi cũng rất tốt”, rồi vỗ vai hắn, nhét vào tay hắn 1 lon có vẻ là nước ngọt, rồi xoay người bỏ đi. Hắn bất giác cũng bật lon nước ra chậm rãi uống hết lon nước ngọt, rồi trở về nhà, tắm rửa, bật máy lên coding nốt 1 đoạn lúc chiều chưa làm xong rồi đi ngủ. Trước khi chìm vào giấc ngủ, hắn nhớ lại câu nói của người kỳ lạ lúc tối, rồi lẩm bẩm: ” Như người vô hình đôi khi cũng rất tốt” rồi ngủ mất.
Sáng hôm sau Hưng dậy, lại chạy 5 vòng quanh sân chung cư chứ không lên phòng tập, về ăn sáng rồi đi làm. Hắn quẹt thẻ, nhân tiện mỉm cười xã giao với 1 cô gái bên phòng hành chính, nhưng cô ta chẳng thèm nhếch môi chào hắn, quay ngoắt người đi vào phòng. Hắn đột nhiên lẩm bẩm: “Như người vô hình đôi khi cũng rất tốt”, tự nhiên hắn thấy như 1 làn nước mát dội lên người, hắn thấy thư giãn đến lạ, rồi vui vẻ về chỗ ngồi, bật máy lên bắt đầu làm việc. Đến trưa, mọi người lục tục đứng dậy đi ăn, hắn cũng lẳng lặng đi theo mọi người như 1 cái máy. Nhưng kỳ lạ là dường như mọi người không nhìn thấy hắn, thằng bé phục vụ cũng không hề hỏi hắn ăn gì. Cảm thấy lạnh toát sống lưng hắn xô ghế đi vào nhà vệ sinh, trong gương quả thật không thấy bóng phản chiếu của hắn. Hắn sợ hãi lao ra hét, đột nhiên cả quán ăn lặng ngắt nhìn xung quanh xem tiếng hét phát ra từ đâu. Hắn xô 1 người đứng cạnh, người đó kinh hoàng khi thấy đột nhiên bị xô đẩy. Mọi người hoảng hốt bỏ chạy như gặp ma. Hóa ra hắn chỉ vô hình, còn lại vẫn tồn tại. Hắn nhất thời không chấp nhận nổi việc này, ôm đầu ngồi xuống trong đám đông vẫn hò hét nhau bỏ chạy.
Hắn ngồi chán rồi quay về cơ quan làm việc, mọi người vẫn bàn tán về chuyện đáng sợ hôm nay ở quán ăn trưa, nhưng vẫn chẳng ai phát hiện ra hắn vắng mặt, hóa ra ngay cả khi hắn ở đó, hắn vẫn như vô hình trong mắt mọi người. Hắn đứng dậy đi ra cầu thang bộ, hắn cần yên tĩnh một chút. Đi ra đó, hắn chợt nghe tiếng chụt chụt phát ra, đi lên vài bước, hắn thấy cô gái mà hắn thích thầm bấy lâu đang uốn éo dính chặt lấy sếp hắn, người đã có vợ con, hắn giận dữ đi lên, đá bốp vào cái mông trắng hếu của thằng sếp dâm dục, lấy tay véo bầu vú trắng hếu của đứa con gái đĩ thoã. Hai con người xấu xa đó hét toáng lên vì sợ, hối hả kéo quần xách váy bỏ chạy.
Chán nản, hắn bỏ về, cũng chẳng ai quan tâm. Về tới nhà hắn email cho sếp xin được làm việc tại nhà 1 thời gian, rồi tắt máy, nằm vật ra giường. Hắn trút bỏ quần áo mà chỉ hắn mới nhìn thấy, trần chuồng sờ khắp thân thể như sợ chính thân thể đó cũng biến mất. Hắn đi tắm, dòng nước trong suốt lặng lẽ chảy dọc thân thể hắn 1 cách kỳ lạ.
Lặng yên hồi lâu rồi hắn ngủ thiếp đi tới tối, đói quá, hắn đi ăn, nhưng chẳng có ai để nhận order, hắn tự đi vào bếp của quán phở, làm lấy 1 bát để ăn. Vẫn trần chuồng như vậy, hắn đi về chung cư. Đi dọc hành lang để về nhà mình, hắn thấy những ngôi nhà vọng ra tiếng cười, hắn chợt nảy ra tò mò muốn biết những người đó sống như thế nào. Hắn nhìn thấy 1 bóng dáng đi trong hành lang, hắn bất chi bất giác lặng lẽ đi sau, hóa ra là 1 người đàn bà ở cách nhà hắn 7 căn đang mở cửa nhà, hắn khéo léo lách vào theo cô ta.
Hắn đi vòng quanh nhà thấy ảnh treo quanh nhà, có vẻ cô ta có 1 ông chồng khá đẹp trai. Nhưng tối nay không có ai ở nhà cả, cô ta ôm mặt khóc, khóc chán chê, cô ta đi tắm, hắn đi theo và nhìn thấy cô vẫn vừa khóc vừa tắm, khuôn mặt, làn da và vóc dáng đẹp không thể tả, nhưng tiếng khóc dai dẳng khiến hắn thấy khó thở, vừa muốn ôm cô ta an ủi, vừa muốn bỏ chạy để thoát khỏi sự ai oán đó. Hắn đứng dậy, lặng lẽ mở cửa bước ra hành lang định trở về nhà.
Hắn lại thấy 1 cô gái khác mặc váy ngắn màu đỏ chót đang lảo đảo đi trên hành lang, đó là cô gái mà hắn đã từng cười và chào 1 lần nhưng cô ta lờ hắn đi. Hắn đi nhanh lên để áp sát người cô ta, định nhân lúc này sàm sỡ, nhưng khi cửa nhà cô ta mở ra, bên trong là 1 mớ hỗn độn, bẩn thỉu và cô ta cũng đã say mèm, nằm vật ra đó mà nôn mửa.
Hắn đành nâng cô ta ra khỏi bãi nôn, lấy cho cô ta cốc nước, rồi định về. Đột nhiên cô ta sờ trúng tay hắn, nắm lấy rồi nói lẩm bẩm gì đó vô nghĩa. Hắn hất tay ra, quay về nhà tắm sạch, định đi ngủ, nhưng lại tò mò về người đàn bà khóc lóc lúc nãy, không hiểu sao hắn lại mở cửa ra, đi sang căn hộ đó, chợt nhận ra lúc nãy hắn chưa dập hẳn cửa, thế là hắn đẩy cửa, bước vào trong.
Người đàn bà đang nằm trên chiếc giường trong phòng ngủ lớn, không kéo rèm, ánh trăng 16 chiếu lên thân thể chần chuồng. Cô ấy ôm chặt lấy thân thể của mình, tiếng khóc không ai oán như lúc tối mà lặng lẽ chảy, cô ấy lấy 1 viên thuốc ngủ từ đầu giường, với tay lấy ly rượu bên cạnh rồi uống. Hắn cứ đứng đó ngây ngốc nhìn. Cô ta đã ngủ thiếp đi, hắn chầm chậm đi đến, bế cô ấy lên, rồi cũng chần chuồng như vậy ôm cô ngủ.
Hắn cũng quá mệt mỏi sau 1 ngày dài với nhiều biến cố. 2 người ôm nhau ngủ say 1 đêm, hắn tỉnh dậy khi tia nắng đầu tiên chiếu vào cửa sổ. Dưới ánh sáng ban mai, thân thể người phụ nữ vẫn đẹp 1 cách tuyệt diệu, làn da như ánh lên 1 lớp ngọc trai, vú ưỡn lên căng đầy, hắn không kìm được, há miệng mút nhẹ đầu vú màu hồng nhạt, người đàn bà nấc nhẹ 1 tiếng, hắn hoảng hốt bỏ chạy về nhà.

To top
Đóng QC