Phần 31
Sau hơn ba tiếng ngồi tàu cao tốc thì cuối cùng tàu cũng cập bến. Sáu người xách hành lý lên bờ. Phương bắt một chiếc taxi chở mọi người và hành lý tới homestay đã đặt trước.
“Lịch trình hôm nay sao mậy.” Đức xách hai chiếc va li bước theo sau Phương, nó hỏi.
Nghe Đức hỏi thì cả bốn người còn lại cũng rất mong chờ câu trả lời từ Phương. Mọi hoạt động trong chuyến đi này đều do Phương sắp xếp, mọi người còn chưa được biết kế hoạch cụ thể.
“Bây giờ vẫn còn sớm, mọi người về homestay nghỉ ngơi một lát. Tại đó sẽ có câu cá, câu mực vào ban đêm, sau khi câu cá và câu mực có thể tự nấu nướng ăn uống thoải mái. Còn không thì có thể ghé bến cảng gần đó mua hải sản sẵn để tối ăn.”
“Mọi người nghỉ ngơi, bốn giờ sẽ ăn chiều nên có tắm biển thì lên trước bốn giờ để chuẩn bị. Sáu giờ có thuyền chở mọi người ra biển câu cá và câu mực. Còn muốn lặn biển ngắm san hô thì sáng mai bảy giờ sẽ có chuyến đi.”
Phương vừa bước đi vừa nói, nó cũng không lên kế hoạch sẵn. Chỉ dự tính sẽ làm gì và chơi gì mà thôi.
“Còn có cả lặn biển nữa à. Mình thích lắm nhưng chưa bao giờ được đi.” Nương rất thích thú trước những hoạt động mà Phương vừa kể.
“À mà mọi người đã biết bơi hết chưa.” Phương chợt nhớ ra. Nếu không biết bơi thì lặn biển sẽ rất nguy hiểm, nên hỏi mọi người trước để đề phòng tình huống xấu.
“Mình biết nha.” Nương và Kiều đồng thanh trả lời, hai mắt rực rỡ đầy mong chờ.
“Hai thằng bây không biết thì cho ở nhà.” Phương quay sang nói với Phúc và Đức.
“Biết chứ… Tao biết bơi từ nhỏ rồi.” Đức vội trả lời.
“Tao cũng biết sơ sơ.” Phúc cười nói, dân thành phố nên bố mẹ bắt nó học qua bơi lội. Không bơi nhiều nên có chút khó khăn, tập dợt lại một chút thì sẽ quen. Bơi ngoài biển dễ hơn bơi trong bể bơi rất nhiều vì cơ thể con người sẽ nổi lên khá dễ dàng khi bơi ngoài biển.
“Có em không biết bơi nè. Anh tập bơi cho em đi.” Vi tinh nghịch ôm lấy cánh tay rồi làm nũng.
“Được… Trưa nay ra biển tập bơi nhé.” Phương cười cười, nó biết Vi đang giả vờ.
Một cô gái thích đi biển như Vi thì không biết bơi là một chuyện lạ, hơn nữa lần trước đi biển nó cũng bắt gặp cô nàng bơi khá giỏi.
“Ye… Ye…” Vi vui vẻ tung tăng bên Phương.
Vi nhỏ tuổi nhất trong đám nên được hai cô gái kia rất ưa thích, thấy dáng vẻ hồn nhiên của Vi làm hai cô gái bật cười.
Taxi chạy thêm chưa đầy mười phút thì đã đến homestay mà Phương đặt.
“Xin chào. Các anh chị đã đặt phòng trước chưa?” Một anh chàng nhân viên nhanh chóng ra chào đón. Dáng người cao gầy, gương mặt góc cạnh, nước da có hơi đen chắc do lao động vất vả ngoài biển, nhìn tổng thể trông khá chất phát thật thà.
“Có rồi… Tên Phương, đặt bốn phòng đó.” Phương mỉm cười trả lời.
“À thì ra là anh.” Anh chàng nhân viên nhanh chóng xác nhận. Anh ta nhìn liếc qua một vòng bốn người thì chợt mỉm cười rồi nói tiếp.
“Hiện tại do khai trương nên khách khá đông. Không biết anh chị có thể nhượng lại một phòng không ạ. Nếu được thì rất cảm ơn các anh chị, còn nếu không thì cũng chẳng sao.” Nói rất lễ độ, nói xong liền cười. Việc xin lại một phòng quả thật rất khó khăn, nhưng hôm nay khai trương có một số khách muốn ở lại, hơn nữa sáu người ở bốn phòng quá lãng phí nên mới đề nghị.
Phương thấy thái độ của anh nhân viên rất thành khẩn, nó ưu tiên đặt bốn phòng để dự trù trường hợp của Phúc với Nương.
“Hai người tính sao. Ở chung được không…” Phương cười bất đắc dĩ.
Nương ánh chập chờn đang suy nghĩ chút gì đó, cô nàng khẽ nhìn sang Phúc sau đó ngập ngừng nói: “Thêm một phòng thì tốn thêm tiền quá… hay là… Mình ở chung… đi…”
“Mày sao… Chịu không chốt lẹ kìa.” Đức vội chen ngang, đã đẩy thuyền tới mức độ này rồi mà còn làm giá.
“Ơ… Ờ… Cũng được… Đỡ tốn thêm tiền…” Phúc trái tim đập rộn ràng, nó chưa từng ngủ với một cô gái nào chung phòng. Hôm nay lại có một người chủ động ngủ với nó làm nó vừa bất ngờ vừa lo sợ.
“Rồi vậy đi.” Phương cười hài lòng, xem ra nó lo xa quá rồi.
“Không biết nhường lại một phòng rồi không biết homestay có ưu đãi gì cho chúng tôi không?” Phương quay sang hỏi lại anh nhân viên. Nó không phải người dễ dãi, tuy đúng theo ý định của nó là Phúc với Nương sẽ ở chung một phòng. Nhưng nó nhượng lại một phòng cho homestay cũng phải được một chút lợi ích gì đó.
“Dạ có chứ. Hôm nay có buổi tiệc mừng khai trương, tất cả khách mời đã có vé tham dự. Nhưng ngoại lệ sẽ dành sáu vé cho sáu anh chị đến tham gia. Anh chị thấy sao?” Anh nhân viên vui vẻ nói, trong buổi tiệc này có khá nhiều hoạt động vui. Nếu may mắn còn được nhận thêm một số phần quà từ ban tổ chức.
“Thời gian khi nào?” Phương lại hỏi, không biết có trùng với thời gian để mọi người có thể đi câu cá với câu mực hay không, đã đăng ký trước nên hủy sẽ rất mất công.
“Không biết anh đã đăng ký dịch vụ đi câu hay chưa.” Anh nhân viên nhiệt tình hỏi.
“Có rồi.” Phương gật đầu xác nhận.
“Vậy cũng không sao. Tôi sẽ rất giúp mọi người dời lại vào ngày mai, có thể đi câu cá và lặn biển vào buổi sáng. Còn việc đi câu mực thì hiện tại đã qua mùa nên nếu đi câu sẽ không được nhiều. Chúng tôi sẽ cấp miễn phí cho các anh chị mỗi người một vé trải nghiệm vào lần sau.” Anh nhân viên lại tiếp tục nói rất ân cần.
“Người ta nói nhiều như vậy rồi. Không được lần này thì còn lần khác mà.” Vi kéo tay Phương nhắc nhở. Cô nàng thấy anh nhân viên cũng rất khó xử trong tình huống này, chỉ nhượng một phòng trống thôi mà phải mất quá nhiều thứ.
“Ý mọi người sao.” Phương lại quay ra hỏi mọi người.
“Được. Tao không có ý kiến.” Đức trả lời.
“Vậy cũng được. Không lần này thì lần khác thôi.” Phúc lên tiếng.
Cả Nương và Kiều cũng gật đầu đồng ý, hai cô gái cũng nhận thấy anh nhân viên quá nhiệt tình với bọn họ. Để không làm anh ta khó xử nên nhanh chóng gật đầu.
“Vậy được… Nhờ anh sắp xếp nhé.” Phương mỉm cười quay lại nói với anh nhân viên. Chuyến đi này tuy nó lo hết nhưng vì sự vui vẻ của tất cả mọi người nên nó không thể tự quyết định được.
“Dạ rất cảm ơn các anh chị. Tôi sẽ dẫn anh chị đi nhận phòng ạ.” Anh nhân viên vui vẻ gật đầu, sau đó hướng tay dẫn mọi người ra phía sau.
Khu homestay một mặt hướng biển, tất cả phòng được dựng lên như những căn chòi hình tam giác nằm xếp lên nhau rất có trật tự. Nhìn tổng thể khá giống một khu nhà ở của người thổ dân trong rất đặc sắc.
Cả sáu người đều đi nhận phòng, ba căn phòng nằm ở cạnh nhau tầng trên cùng phía bên trái, ở dưới họ không có bất kỳ căn phòng nào khác nên rất thoải mái. Trong phòng có một mặt hướng ra biển được lắp kính có thể đóng mở, người trong phòng dễ dàng đón gió biển cũng như ngắm nhìn cảnh biển thơ mộng.
Sau khi tất cả về phòng nằm nghỉ ngơi một lát, ba cô gái cũng thay đồ ra biển tắm. Một lúc sau Phương với hai thằng kia cũng xuống theo.
Phương bị Vi kéo đi hướng dẫn nàng tập bơi, cô nàng đã biết bơi nên cố tình vùng vẫy lung tung rất tinh nghịch.
Đức với Kiều thì khỏi phải nói, do đã quen nhau nên thoải mái chơi đùa. Còn Nương với Phúc thì thỉnh thoảng chọc phá nhau một ít rồi thôi.
Khách đến ở nhiều nhưng bãi biển rất rộng nên cảm giác rất thoải mái. Sáu người bọn họ chơi đùa một lúc thì cũng đã đến giờ ăn nhẹ buổi chiều.
Lịch bị dời lại nên một số tiết mục phải hủy bỏ, tuy nhiên Phương mong chờ buổi tiệc kia có điều gì đó đặc biệt bù lại.
… Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: https://truyensex.life
Trời vừa sập tối, Phương với Vi ngồi trên bàn kế cửa sổ ngắm nhìn hoàng hôn đang buông xuống chân trời. Trong khung cảnh thật lãng mạn nhưng đối với hai người thật có ý nghĩa không nhiều, dù có đi chăng nữa cũng chỉ là một kỷ niệm đẹp trong ký ức mà thôi.
Vi trong đầu âm thầm ngẫm nghĩ về mối quan hệ giữa cô và Phương. Cô nàng biết rõ Phương đối với mình chỉ là mối quan hệ có qua có lại mà thôi. Vi không nghĩ rằng mối quan hệ này sẽ tiến xa hơn nữa.
Một phần bởi vì sắp tới Vi sẽ không còn ở đây nữa, sau khi học xong năm nay gia đình Vi bắt buộc cô sang nước ngoài du học. Thời gian có thể ở bên cạnh Phương chỉ có thể đếm bằng ngày, với tính cách lãng tử hào hoa của Phương thì sẽ nhanh chóng quên đi cô mà thôi.
Tuy vậy nhưng trong thời gian qua giữa hai người đã có vô số kỷ niệm đẹp cùng nhau, điều đó làm Vi rất thỏa mãn. Sau khi gặp Phương thì Vi đã dừng lại tất cả những hoạt động trên các nền tảng đen kia. Những thứ đó không làm Vi cảm thấy thích thú nữa.
Nếu có thêm một cơ hội, Vi cũng sẽ muốn cùng Phương đi đến hết phần đời còn lại. Nhưng rõ ràng điều đó chỉ là ảo tưởng mà thôi.
Phương quay sang thấy Vi đôi mắt đang mải mê nhìn chăm chú ra ngoài biển khơi, trong mắt nàng thể hiện một nỗi tâm sự gì đó không thể nói ra.
Nó cười nhẹ trong lòng, nó cũng dễ dàng nhận ra Vi có một chút gì đó với nó mặc dù hai người đã thỏa thuận với nhau về mối quan hệ này.
“Tùy duyên đi.” Nó mỉm cười thầm nghĩ, sau đó quay sang nói với Vi: “Tới giờ rồi, vào thay đồ đi dự tiệc nào.”
Vi vui vẻ gật nhẹ đầu, khẽ hôn lên môi nó một cái sau đó tung tăng lấy đồ bước vào phòng tắm.
Sau khi tắm rửa thay đồ xong thì đến lượt Phương vào tắm, trong thời gian đó Vi tranh thủ makeup một tí.
Sau hơn một giờ thì mọi thứ cũng chuẩn bị xong, cả sáu người đi cùng nhau tới sảng lớn dự tiệc.
Vi với Kiều dường như chung một gu ăn mặt. Một chiếc áo crop top ngắn bên trong khoe vòng eo thon gọn kèm chiếc áo sơ mi bên ngoài trông vừa năng động vừa gợi cảm.
Còn Nương thì lại mặc một chiếc váy thướt tha đầy nét dịu dàng, bên cạnh cô thì Phúc cũng ăn mặc rất lịch sự, một chiếc áo sơ mi trắng dài tay kèm theo chiếc quần jean đầy lịch lãm.
“Không ngờ mày cũng biết ăn mặc lắm chứ.” Đức vỗ nhẹ lên vai Phúc sau đó cười nói.
“Ai như mày… Đi dự tiệc mặc áo cây dừa…” Phúc quay sang nhìn thấy cái áo thằng Đức đang mặc liền trêu chọc.
“Bà mẹ ai biết có dụ này đâu… Tao mặc đại… Hahaha…” Đức thoải mái nói, mặt nó dày lắm, không sợ người khác chú ý đâu.
Phương cũng mặc chiếc áo sơ mi đen, làn da trắng trẻo của nó liền được tôn vinh lên thêm một bật, sánh bên nó là Vi cũng khoác chiếc áo sơ mi đen bên ngoài cho có đôi có cặp.
Cả sáu người nhanh chóng đi tới đại sảnh, cũng không phải là một nơi được xây dựng hoành tráng gì. Chỉ là một khu tiệc lớn được dựng lên một cách kiên cố bên cạnh bờ biển, bên trên lợp mái lá nhưng trông cũng khá trang trọng.
Bên trong đó cũng đã có vô số khu bàn lớn nhỏ được sắp xếp từ trước. Bên trên đã bày đầy đủ rượu bia để mọi người có thể thoải mái ăn chơi.
Trong khu tiệc xuất hiện vô số nam thanh nữ tú, trong số đó có vài người nổi tiếng cũng có mặt là tâm điểm chú ý của mọi người. Mỗi khi mấy người này xuất hiện là một số lượng lớn fan bu xung quanh xin chụp hình chung.
Phương nhìn một vòng đoán hôm nay dự tiệc tầm khoảng trăm người, đa số là các thanh thiếu niên. Phía trên cùng có vài người đứng tuổi chắc có lẽ đại diện cho tổ chức hoặc cô ty tài trợ nào đó.
Sáu người bọn họ được sắp xếp ngồi chung một bàn với bốn người khác. Bốn người kia cũng là hai nam và hai nữ. Hai người nam lần lượt là Lâm và Khanh, còn hai nữ là Khánh Chi và Quỳnh Trâm.
Cũng khá may mắn là cả bốn người đều không chênh lệch bao nhiêu tuổi nên nói chuyện rất thoải mái. Sau hơn chưa đầy mười phút dường như đã trở thành bạn bè từ bao giờ.
“Rất vui được làm quen với cậu. Nếu có cơ hội thì các bạn ghé vào nhà hàng của mình sẽ tiếp đón nhé.” Lâm vui vẻ đứng lên bắt tay với Phương. Người này tự giới thiệu là con của chủ nhà hàng lớn trong tỉnh của khu vực này. Nhà hàng chuyên các món hải sản biển nên khá đắt đỏ, nhưng tiền nào của đó. Các món ăn rất được thực khách đánh giá cao.
Lâm rất vui vẻ trò chuyện làm quen với mọi người, không thể hiện sự giàu có của mình sau khi được biết hoàn cảnh gia đình của Đức và Phúc.
Còn Khanh là bạn học của Lâm, gia đình cũng không khá giả gì mấy. Nhưng hai người chơi thân với nhau từ nhỏ nên liền trở thành chí cốt cho tới thời điểm này.
Mọi người nói chuyện thêm một lúc thì buổi tiệc cũng bắt đầu.
Mở màn là đọc diễn văn khai mạc chương trình, sau đó trình bày giới thiệu sơ lược về homestay cũng như các định hướng trong tương lai.
Sau khi các hoạt động khai mạc hoàn tất thì các buổi diễn văn nghệ cũng được bắt đầu. Chủ nơi này cũng chịu khó chi mạnh tay mời hai nữ ca sĩ đang hot gần đây về biểu diễn, nhờ đó đã được sự ủng hộ từ khách mời rất nhiệt tình.
“Nào… Nâng ly chúc mừng chúng ta được gặp nhau. Hy vọng trong tương lai sẽ còn gặp nhau tiếp tục.”
“1… 2… 3… Dô…”
Buổi tiệc ăn uống cũng bắt đầu khai mạc, rất nhiều món ăn được đưa lên bàn. Cũng có một số món hải sản đắt đỏ được dọn lên. Mỗi người được nửa con tôm hùm, một con tôm tít gần nửa ký và vô số hải sản trên bàn mời gọi mọi người thưởng thức.
“Òa… No quá…”
Sau hơn nửa giờ ăn uống, thằng Đức thở ra một hơi. Nó từ chiều tới giờ ráng để bụng để đi ăn tiệc, đúng là không phụ bộ đồ lòng mà nó chuẩn bị. Giờ này cái bụng nó đã tròn hơn một chút.
“Mày ăn no rồi đúng không? Để tao gọi phục vụ lên món tiếp.” Phương cười lớn nói.
“Đu má còn nữa hả…”
“Hahaha…”
Mọi người cười vang trước thái độ của thằng Đức, biết rằng Phương vừa đùa nên thằng Đức một mặt lườm nó.
Bên dưới ăn uống rộn ràng, ông chủ cũng nhiệt tình đến mời từng bàn, ông chủ cũng không quá lớn tuổi, độ chừng bốn mươi trông vô cùng phong độ. Một số người còn có nhã ý chụp hình chung bởi vì phong thái chững chạc của ông.
“Thật cảm ơn cậu đã nhường phòng. Nếu không thì khách quý của tôi sẽ giận tôi mất.” Ông chủ vui vẻ khoác tay lên vai Phương nói.
“Không có vấn đề. Chẳng phải ông đã đền bù cho chúng tôi rồi hay sao.” Phương thoải mái nói rõ ràng.
“Người trẻ tuổi các cậu thật phóng khoáng. Nào tôi mời các cậu một ly.” Ông chủ lập tức cười lớn, phong thái vô cùng nhiệt tình.
Các tiếc mục trên kia vẫn còn đang diễn ra rất sôi động, vừa rồi là một cuộc chơi nhỏ được tổ chức phía trên. Sau đó là tiết mục bốc thăm trúng thưởng, sau khi bốc thăm trúng thưởng xong thì MC bảo mọi người quay về vị trí chờ đón tiếc mục tiếp theo.
“Rất vui khi được có mặt với các quý vị ngày hôm nay. Tiết mục của chúng tôi tiếp theo hy vọng sẽ góp phần tạo kỷ niệm đẹp cho này hôm nay.”
MC nói xong thì một thùng phiếu bốc thăm được mang ra, sau khi đặt ngay ngắn thì MC lại lên tiếng tiếp.
“Không biết ở đây có ai dẫn crush theo hay là đang độc thân không?” MC lớn tiếng hỏi.
“Có… Có… Đang ế đây nè…”
Vô số âm thanh trả lời từ bên dưới rất hào hứng khi nghe câu hỏi của vị MC.
“Được… Vậy tiếc mục này sẽ bắt đầu. Trên tay các vị là các vé đã có sẵn số thứ tự, chúng tôi sẽ bốc ngẫu nhiên cho năm người, năm người đó sẽ nhận được năm bó hoa và năm bó hoa sẽ giống như một lời tỏ tình được gửi đến người còn lại. Nếu người được chọn đã có chủ thì hy vọng họ sẽ trao lại quyền đó cho một người khác hợp lý hơn. Hy vọng ngày hôm nay sẽ có thêm những tình yêu mới.” MC dõng dạc nói.
“Ồ…”
Mọi người ồ lên một tiếng ngạc nhiên và bất ngờ. Ông chủ này quả thật rất hiểu ý bọn trẻ bây giờ.
“Bây giờ chúng tôi sẽ bắt đầu bốc thăm.”
“18… 07… 97… 54… 67… Chúc mừng năm người mang số thứ tự này. Nhanh chóng bước lên nhận bó hoa rực rỡ này.”
Năm bó hoa hồng đỏ được mang lên đặt gọn gàng trên bàn.
“Tao 63 mày 65… 67 là…” Thằng Đức đưa tấm vé trong tay nó ra sau đó lẩm bẩm số thứ tự: “Của mày đó Phúc…”
…
Còn tiếp…
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyensex.life, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.