Phần 204
Một đường vô cùng thuận lợi, ba người Lạc Nam tiến sâu vào Thi Địa, rốt cuộc cũng đến được nơi cần đến.
Đó là một tòa lăng mộ khá khang trang, tọa lạc trên diện tích khá lớn so với những nơi an nghỉ khác.
Giữa lăng mộ là một cổ quan tài có màu sắc như đồng cổ nhưng lại không phải bằng đồng, cũng chẳng biết làm bằng chất liệu gì.
Lạc Nam lúc này bước đến đối diện với quan tài, dùng lực gõ mõ mạnh hơn như muốn người nằm trong quan tài nghe thấy, đồng thời miệng không ngừng niệm:
“Có khách vãng lai, thành tâm thăm viếng, không mang địch ý, giao dịch công bình, hồn mau xuất hiện…”
“Có khách vãng lai, thành tâm thăm viếng, không mang địch ý, giao dịch công bình, hồn mau xuất hiện…”
“Có khách vãng lai, thành tâm thăm viếng, không mang địch ý, giao dịch công bình, hồn mau xuất hiện…”
KẼO KẸT…
Mà khi câu niệm lần thứ ba của hắn vừa dứt, quan tài cổ xưa ở giữa lăng mộ bắt đầu rung động kịch liệt.
Lạc Hà và Nhàn Văn Đạo Sĩ dù là Thánh Đế cũng âm thầm khẩn trương, lần đầu trải nghiệm chuyện như thế này khiến hai người có cảm giác kỳ lạ.
Lạc Nam cũng chẳng khá hơn là bao, bất quá nhờ nắm giữ tin tức từ Thiên Cơ Lâu nên hắn cũng đỡ bỡ ngỡ hơn so với hai người, sắc mặt nghiêm túc, thành tâm chờ đợi.
KẼO KẸT…
Theo nắp quan tài trượt ra một cái khe, từ trong đó liền có một tia Linh Hồn mờ mờ ảo ảo huyễn hóa mà lên, hai mắt khóa chặt lấy ba người Lạc Nam.
Cẩn thận quan sát, Linh Hồn này có dáng vẻ của một lão già râu tóc bạc trắng, toàn thân áo trắng, diện mục uy nghiêm, tuy chỉ là tia Linh Hồn nhưng vẫn có phong thái của bậc cường giả bề nghễ nhất phương, khiến người đối diện không dám có chút xem thường.
“Gặp qua Chư Trận Chí Tôn.” Lạc Nam lúc này mới dừng gõ mõ, ngược lại chắp tay hạ bái nói.
Linh hồn ông lão chỉ nhẹ gật đầu, cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ chờ đợi Lạc Nam tiếp tục, từ đầu đến cuối im lặng vô cùng.
Cũng không phải ông ta không muốn nói chuyện, mà là ở trạng thái gần đất xa trời này, dù mở miệng một câu cũng tốn thêm một phần Hồn Lực dẫn đến cái chết càng đến gần hơn, vì thế cũng không mong muốn sẽ tiêu tốn lực lượng mở miệng.
“Ba người chúng ta muốn sử dụng nhờ Truyền Tống Trận, nơi đến là Kiếm Châu, có thể truyền tống đến phạm vi càng gần Kiếm Châu càng tốt.” Lạc Nam cũng không nói lừa thừa thãi, trực tiếp lấy ra ba kiện đồ vật đặt xuống đất.
Đưa mắt quan sát, chỉ thấy ba đồ vật này đều ẩn chứa lượng Sinh Mệnh Lực cực kỳ nồng đậm.
Đầu tiên là một bình máu của Cửu Diệp Liên Hoa đã tu luyện đến Đại Thánh.
Kế đó là một bình máu của Nhân Sâm Chục Tỷ Năm tu vi cũng là Đại Thánh.
Cuối cùng là một khối Hồn Thạch Nhũ có kích thước lớn bằng nắm tay.
Chứng kiến ba loại đồ vật này, ánh mắt của Chư Trận Chí Tôn quả nhiên sáng lên một chút.
Những kẻ an nghỉ ở đây cũng chưa từng hy vọng có thể trong một lần giao dịch duy nhất đã đổi được vật phẩm khiến mình khải tử hoàn sinh ngay lập tức, ngược lại tích lũy sự sống, khôi phục từng chút một đã là tốt lắm rồi.
Chư Trận Chí Tôn cũng giống như vậy, ba đồ vật mà Lạc Nam lấy ra đủ để khôi phục một phần thương thế cả cơ thể và linh hồn của ông ta, vì vậy đã động tâm rồi.
“Thành giao…” Chư Trận Chí Tôn khẽ gật đầu, rốt cuộc cất tiếng:
“Bất quá lão phu chỉ có thể đưa các ngươi truyền tống đến càng gần châu thổ của Kiếm Châu càng tốt mà thôi, chắc chắn không thể ngay lập tức đến Kiếm Châu ngay được, khoảng cách thật sự quá mức xa xôi…”
“Như vậy đã rất tốt rồi, đa tạ Chí Tôn.” Lạc Nam khách khí chắp tay.
Chư Trận Chí Tôn phất tay, ba kiện vật phẩm toàn bộ biến mất.
Lúc này ông ta liền động ý niệm.
Quan tài đang nằm ở trung tâm lăng mộ lơ lửng bay lên, kèm theo đó là vô số Trận Văn bất chợt lóe sáng rực rỡ khắp phạm vi lăng mộ.
“Đây là Truyền Tống Trận.” Nhàn Văn Đạo Sĩ hít sâu một hơi, không nghĩ đến nơi hoang vu như Thi Địa này sẽ xuất hiện Truyền Tống Trận, hơn nữa nhìn đẳng cấp còn cao hơn cả Truyền Tống Trận của các chi nhánh Trân Bảo Lâu nữa.
Lạc Hà cũng là âm thầm kinh ngạc với diễn biến phát sinh.
Như hiểu ra thắc mắc của hai người, Lạc Nam mỉm cười giải đáp:
“Chư Trận Chí Tôn trước đây là một vị Chiến Trận Sư cấp Chí Tôn, khi tiến vào Thi Địa an nghỉ đã bố trí ra một tòa Truyền Tống Trận cao cấp này, có thể truyền tống theo yêu cầu của người viếng thi, phạm vi truyền tống còn tùy thuộc vào đẳng cấp vật phẩm mà chúng ta lấy ra giao dịch.”
“Ra là như vậy.” Hai người bừng tỉnh đại ngộ.
Nói như vậy khác nào bên trong Thi Địa này có một trạm trung chuyển tức thời đâu chứ? Để những người viếng thi chỉ cần bỏ tài nguyên ra là có thể truyền tống rời khỏi Thi Địa, đến một nơi khác rồi.
Đương nhiên để sử dụng Truyền Tống Trận này cái giá phải bỏ ra vượt qua nhiều lần so với Truyền Tống Trận ở Trân Bảo Lâu, gặp phải trường hợp khẩn cấp như Lạc Nam lúc này mới sử dụng mà thôi.
Một bình máu Cửu Diệp Liên Hoa, một bình máu Nhân Sâm Chục Tỷ Năm, một khối Hồn Thạch Nhũ… từng này đồ vật nếu đem bán ra cũng đủ sử dụng Truyền Tống Trận của Trân Bảo Lâu vài chục lần rồi.
“Thiếu chủ, đi vào Truyền Tống Trận của hắn, chẳng may hắn nổi ý đồ làm hại chúng ta, phá hoại trận pháp trong lúc truyền tống thì sao?” Lạc Hà cẩn thận truyền âm hỏi.
Nàng lo lắng không phải không có lý, một khi đã vào Truyền Tống Trận thì cũng giống như đem an nguy của mình cho người Chiến Trận Sư khống trận vậy.
Trân Bảo Lâu dù sao cũng là thế lực làm ăn kinh doanh uy tín nên người khác tin tưởng sử dụng dịch vụ Truyền Tống Trận của bọn hắn.
Trong khi đó lão già ở Thi Địa này có trời mới biết trong lòng có ý muốn hại người hay không.
“Yên tâm đi!” Lạc Nam truyền âm trấn an:
“Chư Trận Chí Tôn cũng muốn cùng những người Viếng Thi làm ăn lâu dài, việc hãm hại chúng ta không có lợi ích gì cho hắn, huống hồ nếu phá hư Truyền Tống Trận này, với hiện trạng suy yếu lúc này của hắn làm sao bố trí lại được nữa? Ngày sau lấy gì cùng người Viếng Thi khác giao dịch?”
Tin tức về cách thức rút ngắn thời gian đến Kiếm Châu này là do Thiên Cơ Lâu cung cấp thông tin, vì vậy nhân phẩm của Chư Trận Chí Tôn rất đáng tin cậy.
Lạc Nam nói thế thì Lạc Hà cũng yên tâm.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Mà lúc này Truyền Tống Trận rốt cuộc khởi động hoàn tất, tạo thành một vòng sáng chói mắt ở giữa màn đêm âm u của Thi Địa.
“Vào đi!” Chư Trận Chí Tôn ra hiệu.
Lạc Nam gật đầu, cùng Nhàn Văn Đạo Sĩ và Lạc Hà tiến vào trận pháp.
Chư Trận Chí Tôn khẽ phất tay, tất cả Trận Văn đồng loạt vận chuyển, ánh sáng lóe lên.
Thân ảnh ba người tan biến tại chỗ…
Chư Trận Chí Tôn sắc mặt nghiêm túc, sau khi đánh thêm vài luồng Trận Văn ổn định trận pháp, lúc này mới thì thào mở miệng:
“Lão phu đã rút ngắn khoảng cách với Kiếm Châu nhất có thể, hạ cánh ở nơi nào tùy thuộc vào vận khí của các ngươi vậy…”
Khoảng cách càng xa, thời gian truyền tống diễn ra càng lâu.
Đặc biệt là khi muốn truyền tống qua hàng loạt đình hình, khu vực, rút ngắn khoảng cách giữa hai đại châu lục chắc chắn sẽ tiêu tốn rất nhiều thời gian.
Vì vậy Lạc Nam mấy người cũng không nóng vội, yên tĩnh khép hờ hai mắt chờ quá trình truyền tống kết thúc.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 11 tại nguồn: https://truyensex.life
Mà cùng thời điểm, tại vùng không gian đen kịch khác, một thân ảnh áo trắng như tuyết đang cấp tốc hành tẩu.
Chỉ thấy sau lưng nàng là một đôi cánh Kim Ô Thánh Hỏa đang điên cuồng vũ động, toàn thân bao trùm trong Nghịch Long Chiến Thân để tăng cường khả năng phòng ngự nhằm chống lại áp lực không gian, xung quanh cơ thể có Thời Gian Gia Tốc gấp vài chục lần để đẩy nhanh tốc độ, Không Gian Chi Lực tác động lên bốn phía không gian xung quanh để liên tục xuyên không mà đi, bất chấp tại nơi này ẩn giấu nhiều nguy hiểm.
Điều đặc biệt, trên tay nàng còn cầm một chiếc quạt tinh xảo và lộng lẫy đang không ngừng vũ động, đánh tan các vòng xoáy không gian cản trở trước mặt.
Nếu Lạc Nam có mặt ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra thân ảnh áo trắng này là nữ nhi Lạc Kỳ Nam của mình, mà chiếc quạt trên tay nàng chính là Thanh Loan hóa thành Binh Nhân Tộc Loan Vũ Phiến.
Bằng vào Thời Không Thánh Thể và các loại khả năng cường đại, Lạc Kỳ Nam chỉ mới là một Thánh Tướng lại có thể xuyên toa không gian mà đi, điều mà ngay cả Thánh Đế Viên Mãn cũng không dám tùy tiện thực hiện.
Bằng mọi giá nàng phải trốn đi, trở về đoàn tụ với baba, mẫu thân và các dì càng nhanh càng tốt.
Bên trong Không Gian Pháp Bảo, muội muội Lạc Thiên Ý cũng đang khẩn trương đến cực điểm, cầu nguyện tỷ tỷ của mình có thể đào thoát thành công.
Hy vọng nữ nhân như ác ma kia vẫn đang bế quan tu luyện, không hay biết công cuộc bỏ trốn của các nàng.
Chỉ bất quá mọi thứ dường như không được suôn sẻ như mong muốn…
Đang liên tục xuyên qua tầng tầng không gian, Lạc Kỳ Nam đột nhiên cảm thấy bốn phía xung quanh chấn động dữ dội.
Theo sau đó, sắc mặt nàng ngưng trọng đến cực điểm khi nhìn thấy tám cái Hư Không Loạn Lưu đen kịch âm trầm như tám cái miệng quái vật đột ngột xuất hiện, phong tỏa bát phương, dồn ép nàng vào trung tâm như muốn tiêu diệt triệt để.
Đảo mắt nhìn qua, Lạc Kỳ Nam càng biểu lộ nghiêm nghị hơn khi nàng nhận ra tám cái Hư Không Loạn Lưu giống tám cái vòng xoáy đó lại đang do người khác điều khiển.
Chỉ thấy ở xung quanh nàng, tám sinh linh toàn thân trong suốt như hòa nhập cùng không gian làm một thể, bọn họ có hình dạng cực kỳ to lớn như cự nhân, cơ thể kiên cố ngự trị trong không gian, dường như áp lực cực lớn ở hoàn cảnh khắc nghiệt này chẳng thể ảnh hưởng đến bọn hắn, trái lại khi bị không gian ép vào, sắc mặt của tám kẻ này còn hiện lên vẻ hưởng thụ.
Từng đôi tay lực lưỡng của bọn họ đang điên cuồng đấm vào không gian, tạo thành những vòng xoáy dữ dội dồn ép về phía nàng.
Tám cái Hư Không Loạn Lưu kia không phải tự nhiên mà có, chúng nó đều là do tám sinh linh khổng lồ đó đánh ra mà thành.
“Đây là chủng tộc gì?” Lạc Kỳ Nam không dám có chút xem thường, nhưng cũng không có ý định chấp nhận thất bại.
Hai tay mãnh liệt kết ấn, nàng thánh thót quát lên:
“Thời Không Đầm Lầy!”
Theo động tác của nàng, Thời Gian và Không Gian đều trở nên sền sệt như một vũng bùn to lớn, tác động trực diện lên tám thân ảnh khổng lồ kia.
Có chút hiệu quả, khi rơi vào Thời Không Đầm Lầy, rõ ràng tốc độ điều khiển Hư Không Loạn Lưu của bọn hắn đã bị chậm lại, Lạc Kỳ Nam nhân cơ hội đó thi triển Dịch Chuyển Không Gian, thành công thoát khỏi thế bát phương bao phủ.
RĂNG RẮC…
Nhưng chỉ ngay sau đó, tám tồn tại kia đã cường bạo đấm nát Không Gian Đầm Lầy của Lạc Kỳ Nam khiến Thời Không Chi Lực vỡ vụn.
Bọn hắn cất tiếng cười gằn, cùng lúc gầm lên:
“Xiềng Xích Hư Không!”
Chỉ thoáng chốc, không gian xung quanh Lạc Kỳ Nam hóa thành vô số mắc xích khóa chặt lấy cơ thể nàng, khóa chặt cổ tay và cổ chân, vòng eo, vùng đầu… nơi nào cũng bị khóa lấy một cách triệt để.
“Chết!”
Tám người đồng thanh gầm lên, cách không đấm mạnh về phía nàng.
Lạc Kỳ Nam như bị định trụ giữa không gian, nàng nhận ra tu vi của tám kẻ này cao hơn mình ít nhất là hai đại cảnh giới.
“Thần Thông – Long Đằng Thoát Xác!”
Lạc Kỳ Nam hét lên một tiếng, thể nội vang vọng tiếng Long Ngâm, toàn bộ cơ thể nàng hóa thành một cái xác rồng bị trói chặt.
Mà bản thể của Lạc Kỳ Nam cũng thành công thoát khốn trong gang tấc, quay đầu nhìn lại đã thấy xác của Nghịch Long đã bị tám kẻ kia đấm cho vỡ nát.
“Hừ!”
Tám người mất kiên nhẫn hừ lạnh, hai mắt như điện:
“Không Gian Thế!”
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Chỉ thoáng chốc, vạn dặm không gian liền trở thành địa bàn của bọn hắn, tám loại thế dung nhập vào nhau, toàn diện ép vào cơ thể Lạc Kỳ Nam.
RĂNG RẮC…
Nghịch Long Chiến Thân của nàng vỡ vụn.
Lạc Kỳ Nam kiên trì cắn răng, có tiếng Thanh Loan thét gào, Loan Vũ Phiến kết hợp cùng Hỗn Nguyên Thủ Trạc phát ra ánh sáng, công kích liên tục vào hoàn cảnh xung quanh.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Không gian chấn động, thanh âm va chạm dữ dội không ngừng vang lên.
Đáng tiếc Không Gian Thế của địch nhân do tám kẻ dung hợp thành một, Lạc Kỳ Nam dù cường đại đến đâu cũng không thể phá nát được sự tồn tại của nó.
Ánh mắt nàng lấp lóe, đã nhận ra không thể cùng địch nhân lấy cứng chọi cứng, cách duy nhất để giữ an toàn là đào tẩu mà thôi.
“Thần Thông – Không Gian Song Song!”
Thời Không Thánh Thể lại được kích hoạt, Lạc Kỳ Nam nghiêm nghị quát lên, đôi tay thon dài hướng về tám tên địch nhân duỗi đến.
Trong khoảnh khắc, Không Gian bị chia cắt thành hai vùng độc lập, cùng song song tồn tại, Lạc Kỳ Nam ở một phương, tám tên địch nhân ở một phương khác, không thể động chạm đến nhau.
“Thủ đoạn thật nhiều, bất quá thân mang Thời Không Thánh Thể, không thể để ngươi sống được!” Tám tên sinh linh cùng lúc cười lạnh, đồng thanh niệm:
“Thần Thông – Không Gian Dung Hợp!”
Thoáng chốc, tất cả cách vùng không gian trong phạm vi bị tác động một lần nữa dung hợp thành một, bao gồm cả không gian đang chứa đựng Lạc Kỳ Nam.
“Cửu Tinh Thánh Kỹ – Lỗ Đen Thôn Nạp!”
Tám sinh linh lại thô bạo đấm vào trước mặt, cùng liên hợp tạo thành một cái lỗ đen khổng lồ trước mặt, mang theo hấp lực điên cuồng hướng về phía Lạc Kỳ Nam hút vào.
VÙ VÙ VÙ…
Nàng chỉ cảm thấy toàn thân không thể chống nổi lực hút cực đại của đối thủ, ngay cả thời gian làm ra phản ứng cũng không có đã bị điên cuồng hút vào lỗ đen.
Vẫn không bỏ cuộc, Pháp Bảo Không Gian lóe lên.
Tiểu Thiên Ý hiên ngang lẫm liệt xuất hiện, Cửu Đầu Nghịch Long hiện thân, năm trăm đường Long Văn tái hiện, tám cái đầu rồng khổng lồ uy nghiêm ngưng tụ lực lượng, điên cuồng bắn vào lỗ đen.
NGAO!
RĂNG RẮC…
Chiến lực của Tiểu Thiên Ý quả nhiên kinh khủng, công kích của nàng vậy mà khiến lỗ đen nguy hiểm kia xuất hiện vết rách, có dấu hiệu nổ tung.
Đáng tiếc tám tên sinh linh sau một phen kinh ngạc lại nở nụ cười lạnh lẽo.
Bọn hắn há miệng rộng điên cuồng gặm cắn Không Gian xung quanh, chỉ thoáng chốc sức mạnh lại tăng trưởng, hấp lực từ lỗ đen càng khủng bố hơn.
“AAAAA”
Lạc Kỳ Nam và Tiểu Thiên Ý thất thanh hét lớn, thân thể bị cưỡng chế thu vào lỗ đen, sắc mặt trắng bệch.
Các nàng cảm thấy bên trong lỗ đen như một cái máy xoay thịt, một khi rơi vào e rằng ngay cả mãnh vụn cũng không còn.
Tiểu Thiên Ý sắc mặt trở nên điên cuồng, nàng muốn tách một phân thân trong chín đầu đi ra, dùng một phân thân hy sinh tự bạo để phá hủy lỗ đen, cứu sống mình và tỷ tỷ.
Đây đã là thời khắc sống còn, không thể do dự nữa…
Một cái đầu rồng trên chín cái đầu rồng mất đi, phân thân Tiểu Thiên Ý xuất hiện, điên cuồng kích nổ lực lượng trong đan điền lao về phía lỗ đen…
Bất quá ngay tình cảnh nguy cấp đó, một đôi bàn tay trắng nõn như ngọc xuyên qua vô tận thời không nhẹ nhàng duỗi ra…
Một tay chụp lấy phân thân của Tiểu Thiên Ý đánh ngược trở về cơ thể nàng, không để tiểu nha đầu tự bạo.
Một bàn tay khác cũng hờ hững chụp nát cái lỗ đen khổng lồ như bóp nát một đám giấy vụn, lực lượng bá đạo khuếch tán.
PHỐC!
Tám tên sinh linh không ngờ đến tình cảnh này, toàn bộ cơ thể nổ tung vì phản chấn cực đại, chỉ còn một tên như được cố tình tha mạng, hấp hối lăn lộn…
Còn chưa kịp kinh sợ, một thanh âm hờ hững lạnh nhạt không chút cảm tình đã vang lên bên tai hắn:
“Cự Không Tộc bất kính với đồ tôn của bổn tọa, phạt toàn tộc các ngươi làm nô lệ của nàng vĩnh thế!”