Phần 14
“Không… Xuân! Thằng chó!! Sao mày dám địt vợ tao!! Xuân là của tao!!!”
Linh hồn Mạnh bên trong viên ngọc gào thét đau đớn khi chứng kiến Quân địt Xuân.
Sống với nhau mấy năm, lẽ nào Mạnh không có tình cảm với Xuân? Chỉ là bản tính hung hăng, gia trưởng đã khiến hắn đánh mất người vợ yêu quý của mình.
Sau khi ký đơn ly dị một thời gian, Mạnh mới hiểu trống vắng là như thế nào. Mỗi ngày đi làm về, không có bữa cơm mà hắn thường hay chê là dở tệ, không có những lời an ủi mà hắn thường mắng là “lắm lời”, không có những giọt nước mắt mà hắn gọi là yếu đuối, không có Xuân người mà hắn gọi là thừa thãi nhất trong cuộc đời mình.
Chỉ có một mình hắn, bốn góc tường và một cuộc sống cô độc.
Hắn đã dùng số tiền của Xuân để ăn chơi quên sầu, để tìm kiếm Xuân trong những cô gái mà hắn chơi.
Nhưng không ai cả!
Chẳng có ai chịu ăn những cú đấm của hắn mà chỉ khóc lóc van xin, sáng hôm sau lại ngọt ngào xin lỗi hắn.
Hắn cần Xuân.
Tưởng rằng cái ngày gặp lại đó, hắn có thể nói lời xin lỗi với cô. Nhưng không, bản tính gia trưởng tự cao vẫn luôn xem thường Xuân đã khiến hắn quên mất việc cần làm.
Rồi khi thấy Xuân ngửi quần lót của người khác, máu ghen vô lý đã nổi lên khiến hắn càng sai lầm và vạch ra con đường không thể cứu vãn cho mình. Những lúc làm tình với Xuân, hắn cũng muốn thử dịu dàng với cô, nhưng vì Xuân tỏ ra kinh tởm nên hắn chứng nào tật nấy, tiếp tục giữ lấy uy phong ảo của một người đàn ông.
Hắn yêu Xuân.
Nhưng cái tình yêu của hắn đáng sợ quá.
Có lẽ, phải chứng kiến người mình yêu làm tình với kẻ khác, chứng kiến cô ấy thỏa mãn với con cặc kia, chứng kiến cô ấy trao đi tất cả mọi thứ từng thuộc về hắn chính là hình phạt mà ông trời dành cho hắn.
Mạnh điên cuồng la hét nhưng chẳng ai nghe, bởi lẽ sư phụ hắn đã phong ấn âm thanh của viên ngọc, tránh làm phiền.
“Ồn ào quá! Chết đi!”
Sư phụ hắn lên tiếng.
Chút phần hồn còn lại cũng bị nghiền nát.
Trước khi chết, hắn thấy nụ cười của Xuân khi biết tin mình đã hoàn toàn hóa điên.
“Nếu cái chết của mình có thể khiến cô ấy vui… có lẽ đó là điều duy nhất mình có thể làm cho Xuân…”
Ở bên ngoài, Xuân đang hôn say đắm Quân, ánh mắt cô chợt nhìn về phía viên ngọc.
“Mạnh?” Xuân thầm nghĩ, một chút cảm giác vụt qua nhưng nhanh chóng bị Quân dập tắt bằng nụ hôn của mình.
“Tối nay, còn dài lắm!”
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: https://truyensex.life
Một tháng lại trôi qua, mới đó mà Quân đã sống ở thời đại này 3 tháng rồi. Sau khi xử lý vụ Xuân bị tống tiền, Quân đã bắt đầu học kiếm pháp. Sáng hắn học kiếm pháp Thiên Môn Đạo cùng Tiến, tối hắn học “kiếm thịt” cùng Xuân.
Tại sân nhà của mình, Quân vẫn đang thiền định tu luyện. Nhưng hắn không tu luyện Thiên Nhiên Tâm Hữu như thường thấy nữa. Những nhịp thở của Quân dần trở nên ổn định, một luồng sáng từ trong cơ thể hắn toát ra.
“Guh!!!”
Quân gầm lên khi ánh sáng trong người đang ngày càng mạnh hơn.
Cỏ cây trong vườn bỗng chốc trở nên rung động, một luồng infinergy mạnh mẽ đang kết tinh trong người Quân.
Gương mặt Quân nhăn nhó cố ổn định cơ thể. Rất nhanh, luồng sáng thu dần vào bên trong, một viên tinh thể nho nhỏ được hình thành.
Quân chính thức đột phá lên 3 sao.
“Tốt lắm haha!” Quân nhảy cẫng lên cảm nhận sự thay đổi lớn trong cơ thể.
“Infinergy đã dồi dào hơn rồi, cơ thể cũng khỏe mạnh hơn, quan trọng nhất là…” Quân chĩa tay về phía trước, một luồng ánh sáng phủ lấy bàn tay rồi bất ngờ bắn ra.
Khi đạt đến 3 sao, vô cực giả có khả năng phóng xuất infinergy ra khỏi cơ thể.
“Được lắm! Bữa sau đấu lại với Giang mới được!” Quân đang thầm cười thì bất ngờ thay, luồng năng lượng bắn ra bị tan rã ngay khi vừa bay được 1 mét.
“Cái đệt!” Mặc dù có thể phóng xuất nhưng Quân vẫn cần luyện tập nhiều hơn mới có thể thuần thục được. Thôi thì tạm như vậy được rồi.
“Tốt lắm Ngọc!” Quân nói trong suy nghĩ.
“Ờ! Luyện cũng khá nhanh đấy!” Một giọng nói vang lên trong đầu Quân.
Ngọc? Giọng nói bí ẩn? Rốt cuộc là sao?
Để hiểu được mọi chuyện, cần phải quay lại một tháng trước.
Khi Quân hỏi lý do tại sao phải giữ linh hồn trong viên ngọc lại, linh hồn đã truyền cho Quân một vài thông tin. Việc một linh hồn truyền thông tin cho một người sống không phải chuyện dễ dàng, thường thì phải nhập vào trong cơ thể mới truyền được. Nhưng Quân thì khác, hắn là một trường hợp đặc biệt.
Thông tin truyền vào khiến Quân có chút choáng, não bộ hoạt động hết công suất để xử lý.
“Quả nhiên là vậy. Mày chính là một Thông Linh Nhân… trời cao có mắt.”
“Thông Linh Nhân? Là cái quái gì?” Quân tự hỏi.
“Vì bị cái chuông kia triệt tiêu sức mạnh nên tao rất yếu, khó nói chuyện dài, chọn cách này để tiết kiệm thời gian. Tao muốn làm một giao dịch với mày. Hãy nuôi dưỡng linh hồn của tao, tao sẽ cho mày một thuật tu luyện…”
“Hờ? Thuật gì?” Quân thầm nghĩ rằng đó là chiêu tàng hình mà Mạnh dùng.
“Đây là một thuật tao lấy được từ một bí cảnh ngoài Bắc. Tuy nhiên, bản thân tao lại bị đánh cho tan xác và không thể tu luyện được. Bây giờ, tao sẽ truyền cho mày bí kíp đó. Nhưng mày phải hứa sẽ nuôi dưỡng linh hồn tao.”
“Hừ… thuật cao cấp thì sao chứ? Mày nghĩ tao không có tiền để mua sao?” Quân vẫn còn muốn gặng hỏi thêm thông tin.
“Có tiền cũng không thể mua được! Vì nó là thuật đã đưa một vô cực giả bình thường đến đỉnh cao 9 sao!”
“Cái gì?”
Lại nói về thuật, tuy không phân chia đẳng cấp rõ ràng vì thuật mang tác dụng khác biệt cho từng cá nhân, sẽ khó để xác định thuật nào mạnh hơn thuật nào. Tuy nhiên, nói riêng về thuật tu luyện có thể xếp loại dựa trên khả năng thăng tiến và giới hạn đạt được. Có một số thuật tu luyện chỉ giúp vô cực giả đạt đến 3 sao như Nhập Đạo Kinh, nhưng cũng có thuật tu luyện đưa vô cực giả đến 9 sao, cảnh giới cao nhất hiện tại. Về lý thuyết thì hoàn toàn có thuật đạt giúp người ta đạt đến 10 sao nhưng chắc chắn sẽ đòi hỏi những điều kiện cực kỳ khắc nghiệt.
Quân đã kẹt ở 2 sao quá lâu rồi. Thiên Nhiên Tâm Hữu thì không thể giúp hắn gia tăng cảnh giới dù nó cũng là thuật tu luyện. Quân đang định kiếm một thuật tu luyện nào đó có thể theo mình đường dài, đạt được cấp sao càng cao càng tốt bởi lẽ một khi đã tu luyện một thuật nào đó, rất tốn thời gian để chuyển sang thuật tu luyện khác, cấp sao càng cao, quá trình chuyển thuật càng khó. Chưa kể đến việc giữa các thuật sẽ có sự xung khắc lẫn nhau, tu luyện nhiều thuật sẽ dễ tẩu hỏa nhập ma, dã tràng xe cát.
Quân đang cân nhắc sẽ dùng tiền mua một thuật tu luyện giới hạn 6 sao. Ở cấp độ này hắn cũng có thể xem là một cường giả rồi.
Nhưng ai mà ngờ linh hồn kia lại muốn truyền cho hắn một thuật tu luyện 9 sao.
Vượt ngoài mong đợi.
Tuy nhiên, liệu linh hồn này có đáng tin không?
Lỡ thuật hắn đưa có vấn đề, khiến bản thân Quân gặp nguy hiểm thì sao?
“Tao không lừa mày đâu! Tao sẽ truyền cho mày nhập môn của thuật này.”
Nói xong, một luồng thông tin chạy từ linh hồn truyền sang Quân.
“Ánh sáng… bắn tùm lum?”
“Á đù!”
“Vip vip vip!”
Mặc dù trong lòng đang kinh hãi cộng vui sướng trước thuật tu luyện vừa nhận được nhưng Quân không biểu hiện ra mặt.
Đó cũng là lý do Quân chấp nhận giao kèo của linh hồn trong viên ngọc.
Sau cái đêm làm tình lần đầu với Xuân, Quân đã suy nghĩ về thân phận Thông Linh Nhân vừa phát hiện ra.
Thông Linh Nhân chính là những người có khả năng tác động linh hồn. Thông Linh Nhân thường sẽ có các mức độ sau: Ngoại cảm (giao tiếp được với linh hồn), thông linh (triệu hồi linh hồn, âm binh), ngự linh (có thể lập giao ước và nuôi dưỡng linh hồn), hộ linh (trời sinh đã có linh hồn phù hộ).
Nhưng tại sao Quân lại là một Thông Linh Nhân. Đa phần mọi người sẽ nghĩ thằng tác giả buff bẩn cho câu chuyện hợp lý nhưng không… Quân được thừa hưởng khả năng thông linh từ mẹ của mình. Gia tộc bên ngoại của hắn chính là gia tộc thông linh mạnh nhất Việt Nam.
Nhắc đến chuyện này, Quân lại cảm thấy cay cay. Hắn từng được bên ngoại kiểm tra khả năng thông linh, kết quả lại chỉ ra rằng hắn chỉ đạt đến mức ngoại cảm nhưng rất yếu. Cũng vì thế mà Quân (chủ cũ) bỏ quên luôn con đường trở thành Thông Linh Nhân.
Đúng lúc này, viên ngọc lên tiếng: “Tao là một linh hồn. Tao cảm giác rất rõ mày có thể ngự linh! Hãy thực hiện một giao ước linh hồn đi!”
“Giao ước gì?” Quân tò mò.
Linh hồn đưa ra giao kèo như sau: “Từ nay tôi sẽ sống ký sinh với Thông Linh Nhân, trở thành một phần của hắn. Nếu tôi truyền dạy sai thuật tu luyện, tôi sẽ bị tiêu tán. Còn nếu Thông Linh Nhân có ý định trừ khử hay giải trừ giao ước sẽ bị phản phệ liệt dương.”
Vừa dứt lời, từ trong viên ngọc, một tia năng lượng bắn ra, hóa thành một dấu ấn đặc biệt.
“Ặc, ác vậy mày!” Quân bên ngoài thì nói vậy, trong lòng lại nghi ngờ: “Liệt dương cũng không ghê gớm bằng chết! Giao kèo này không cân bằng cho hắn nhỉ. Có đáng nghi không nhỉ? Chưa kể…”
“Mày không được chiếm xác tao nữa!”
“Hừ, khi trở thành linh hồn phụ thuộc của mày, tao không có quyền đó! Đừng nói nhiều nữa, thời hạn giao ước chỉ vỏn vẹn 1 phút! Giao ước linh hồn yêu cầu cái giá cân bằng mới có thể thực hiện được, mày không cần phải lo tao cài cắm gì. Chỉ cần mày không làm trái giao ước là ổn.”
“Ờ biết rồi… tôi đồng ý!” Quân nói. Cùng lúc đó, từ trong lồng ngực, một tia năng lượng bắn ra, cũng hóa thành một dấu ấn đặc biệt tương tự.
“Hoàn tất!”
Linh hồn vừa dứt lời, hai dấu ấn hòa làm một. Cùng lúc đó, một luồng khói đen từ trong viên ngọc bay qua người Quân, nhập vào mi tâm của hắn.
“Tên của mày là gì?” Quân hỏi linh hồn.
“Không nhớ… không quan trọng…”
“Ờ… vì mày chui ra từ viên ngọc nên tao gọi là Ngọc! Vậy nha!”
“Sao cũng được!”
Sau khi ký kết thành công, Quân cũng tranh thủ tu luyện thứ thuật mà Ngọc đưa cho mình. Quả nhiên, dù tư chất bình thường nhưng Quân vẫn đột phá thành công, trở thành một vô cực giả 3 sao.
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: https://truyensex.life
Sau khi đột phá, Quân hí hửng chạy vào bếp tìm Xuân. Thấy cô vẫn đang vắt nước cam cho mình, hắn cười dâm rồi tụt quần ra.
“Đừng vắt cam nữa! Vắt tinh trùng của con đi!”
Xuân vừa quay lại thì thấy con cặc dài thòng của Quân đang phè phỡn trong tay. Một tháng trôi qua, giữa cô và hắn đã gần gũi hơn bao giờ hết. Tuy không rõ là mối quan hệ gì, nhưng cô cảm giác mình không thể sống thiếu Quân được, đúng hơn là thiếu con cặc của hắn.
Xuân nghỉ tay định tiến đến bú cặc nhưng bị Quân lắc đầu ngăn cản.
“Bò tới đây!” Quân chỉ tay xuống sàn, ra lệnh.
Xuân cũng rất ngoan, phục tùng theo yêu cầu của Quân. Một tháng qua, hắn đã thành công huấn luyện Xuân trở thành một con đĩ của riêng mình. Chỉ cần đem con cặc ra dụ, Quân có thể sai khiến Xuân làm bất cứ điều gì.
Xuân chống tay xuống sàn, bò đến như một con chó, gương mặt cô hiện rõ vẻ dâm đãng.
Bò tới chân của Quân, Xuân liếm từ bàn chân chạy dọc lên tận háng. Sau đó liếm sang hai hòn bi rồi ngậm cặc vào mồm.
Đang phê pha tận hưởng thì bất ngờ có tiếng chuông cửa làm Quân bực dọc.
“Thằng nào phá quá vậy?”
“Là ông chủ…” Xuân e dè khi chỉ tay vào màn hình.
“…” Quân nín họng ngay. Vội dừng trò chơi của mình lại và kêu Xuân mở cổng.
Cánh cổng khổng lồ mở ra, chiếc xe Vi Thunder chạy vào. Cánh cửa xe mở ra, ông Minh bước xuống, trên tay xách theo một chiếc cặp da.
“Ông chủ nghỉ ngơi nhé! Tôi xin phép!” Thành cúi đầu chào.
“Ừ đi đường cẩn thận!” Minh phất tay rồi bước vào nhà.
“Ông chủ mới về!” Như một quản gia chuyên nghiệp, Xuân chào mừng chủ nhân của ngôi nhà trở về.
“Ừm… dạo này có chuyện vui hay sao mà nhìn cô khác thế?” Minh hỏi trong khi tháo giày.
“À… cũng không có gì đặc biệt đâu!”
“Thằng nhóc dạo này sao rồi?”
Bị hỏi về Quân, Xuân có chút chột dạ.
“Cậu chủ đã thay đổi rất nhiều sau khi cai nghiện… cậu ấy siêng năng luyện tập và học hành lắm ạ!”
“Còn cả địt tôi mỗi ngày nữa…” Tất nhiên câu này Xuân chỉ dám nói trong lòng.
“Ừm vậy thì tốt!” Đã hai tháng ông Minh không về nhà do bận bịu chuyện công ty. Tình trạng của thằng con cũng chỉ nắm qua loa thông qua Xuân mà thôi. Khi biết hắn có tiến triển tốt, ông Minh cũng cảm thấy nhẹ lòng phần nào. Có lẽ thằng con của ông thật sự tỉnh ngộ rồi.
“Cô chuẩn bị bữa sáng cho tôi nhé!”
“Vâng ạ!”
“Thằng Quân ăn chưa?”
“Dạ chưa, cậu ấy vừa tu luyện xong!”
“Vậy làm cho nó một phần bánh mì ốp la… nó thích cái đó lắm!”
Ông Minh nói rồi về phòng. Lúc đi ngang qua phòng Quân, ông Minh tiện tay gõ cửa.
“Cửa không khóa! Cha vào đi!”
Ông Minh đẩy cửa vào thì thấy choáng ngộp. Căn phòng Quân vốn luôn gọn gàng vì hắn ít khi sử dụng nay lại bị lấp đầy bởi vô số quyển sách. Trên tường còn viết chi chít các công thức, câu văn, thuật pháp…
“Có chuyện gì vậy cha!”
Quân dừng bút, quay đầu lại nhìn ông Minh, sẵn tiện chỉnh gọng kính một cách tri thức.
“À… không có gì… con đang học à?” Ông Minh có hơi gượng gạo, chắc là chưa quen với phong cách này của thằng con.
“Vâng thưa cha!” Quân nhún vai, cố ý nhìn về phía chồng sách cao ngất ngưởng của mình như muốn ông Minh chú ý. Quân vốn không phải kẻ thích khoa trương như vậy, nhưng để lấy được thiện cảm của ông Minh, hắn cũng không ngại làm màu một phen.
“Đạt 3 sao rồi à?”
“Dạ vừa đột phá sáng nay!”
“Ừ, có tiến bộ!”
“Có gì đâu cha!” Quân khiêm tốn.
“Lát xuống ăn sáng, có chuyện cha cần nói!” Ông Minh quay lưng rời đi.
“Cha mày mạnh thật!” Ngọc nói.
Dựa theo ký ức, Quân biết được cha mình là một vô cực giả rất mạnh. Nhưng mạnh đến mức nào thì hắn chưa rõ.
“Không biết người cha này định nói gì?” Quân xoa cằm.
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: https://truyensex.life
Trên bàn ăn đã dọn hai đĩa điểm tâm, Quân và ông Minh ngồi đối mặt nhau.
“Cha có chuyện gì muốn nói vậy ạ?” Quân tò mò lắm rồi.
“Còn hơn một tháng nữa là đến ngày mừng thọ của ông nội…”
Câu này vừa dứt, một vài ký ức không đẹp ùa về với Quân. Ngày mừng thọ của ông nội hắn, cũng chính là gia chủ của gia tộc họ Nguyễn rõ ràng là ngày vui của toàn gia tộc, nhưng lại là ngày buồn của Quân.
Vào ngày đó, gia tộc sẽ tổ chức một kỳ kiểm tra cho các thanh thiếu niên trong tộc, những hạt mầm tương lai của nhà họ Nguyễn. Cũng chính vào ngày đó, Quân đã bị đánh giá là tư chất bình thường, bị toàn tộc lời ra tiếng vào. Cũng vào ngày đó, hắn đã thất bại thảm hại trong cuộc đọ sức với các anh em họ. Ký ức đáng buồn đó đã trở thành một bức tường tâm lý trong Quân. Kể từ đó, hắn không bao giờ đến mừng thọ ông nội nữa.
Tuy nhiên, ngày mừng thọ năm nay lại rất quan trọng với Quân. Bất kể tộc nhân nào của họ Nguyễn khi đủ 17 tuổi đều được phép tiến vào trong nghĩa trang gia tộc. Tất nhiên không chỉ vào đó để thăm mộ. Bên trong nghĩa trang chính là vô số truyền thừa từ các thế hệ trước.
“Hiểu rồi! Lại là cơ hội để mình mạnh lên!”
Tuy thi vào khoa Nghiên Cứu Tổng Hợp, chủ yếu phát triển theo hướng học giả nhưng cảnh giới cũng là một tiêu chí đánh giá. Lỡ như có đứa học giỏi ngang hắn, lại có cảnh giới cao hơn một chút dẫn đến hắn bị loại tức tưởi thì sao? Để không có tình trạng trên xảy ra, Quân quyết tâm trở nên mạnh hơn bằng mọi cách.
“Lần này… con sẽ tham gia!”
Quân đáp chắc nịch.
“Ừm! Vậy thì tốt! Cả Nhi cũng sẽ về nước để tham gia…”
Nhắc đến nhân vật tên Nhi, Quân bỗng nổi da gà.
“Ồ… phải rồi! Em gái thân yêu!”
Dựa theo ký ức, Quân vẫn còn một đứa em gái ruột nữa. Đặc biệt hơn, hắn và Nhi là một cặp song sinh!