Phần 20
1 giờ chiều…
Trường học thời đại này không chỉ chú trọng vào kiến thức trên sách vở, mục tiêu đào tạo của tất cả các trường nhắm tới là văn võ song toàn. Học viện Biên Hòa cũng vậy, ban giám hiệu trường đã chia lịch học thành 2 buổi: Sáng cho các môn lý thuyết, chiều cho các môn rèn luyện thể chất, tu vi và thực chiến.
Tuần học đầu tiên có nhiều buổi lễ và đại hội diễn ra nên học viện không tổ chức dạy buổi chiều. Đó cũng là lý do sang đến tận tuần học thứ 2, lớp 12A9 mới được học tiết Thực Chiến đầu tiên!
Giáo viên của lớp là một cựu quân đã nghỉ hưu. Tuy lớn tuổi nhưng cơ thể người đàn ông này vẫn rất cường tráng, giống hệt cái tên của ông – Đô.
“Môn thực chiến không còn xa lạ với các em nữa vì đã được giảng dạy từ năm lớp 10. Tuy nhiên, thực chiến ở lớp 12 sẽ hoàn toàn khác biệt. Không còn những màn múa may quay cuồng nữa mà chúng ta sẽ học về thực chiến một cách chân thật nhất! Khốc liệt hơn, dã man hơn, nguy hiểm hơn… Các em phải hiểu rằng thực chiến không chỉ là một môn học, cuộc đời vốn là một trận chiến rồi. Sau này ra trường, khắp nơi đều ẩn chứa nguy hiểm, nếu không biết cách chiến đấu, đến bản thân cũng không thể bảo vệ được thì lúc đó lại trách tại sao bây giờ không chăm chỉ học thực chiến!”
Giọng điệu mạnh mẽ cùng khí chất của một cựu quân đã khiến tâm trạng lũ học sinh trở nên rực cháy. Quân cũng phải công nhận thầy Đô nói rất hay, trong lòng chờ đợi tiết thực chiến sẽ như thế nào.
“Theo quy chế mới thì môn học này các em sẽ hoạt động theo nhóm! Mỗi nhóm sẽ gồm 3 người và được chia ngẫu nhiên theo danh sách dưới đây.”
Thầy Đô phát ra vài tờ giấy ghi nhóm và các thành viên bên dưới.
“Anh em nhóm 3 đâu?”
“Thằng Hải với thằng Quyền chung nhóm với tao nè…”
“Má… chung nhóm với con nhỏ mình ghét.”
Cả lớp nhốn nháo tìm kiếm tên mình và những người sẽ cùng chung nhóm. Trong lòng ai cũng sẽ hy vọng được phân vào nhóm mạnh. Một số thanh niên thì khao khát được vào chung nhóm với Phương, cô nàng xinh nhất khối!
Quân thì lười chen chúc, hắn đứng từ xa dùng Thiên Nhiên Tâm Hữu để tìm tên của mình.
Mà hành vi này lại bị thầy Đô nhìn thấy.
“Thằng nhóc này… khá đấy!!”
Quân tìm một hồi thì thấy tên mình, hắn thuộc nhóm 6. Hai người đồng đội là Trương Ngọc Huyền và Vũ Mạnh Thái.
“Tháiiii! Tụi mình chung nhóm đấy!” Huyền hớn hở chạy lại bên Thái, bộ ngực no tròn nấp sau chiếc áo thể dục có phần bó sát khẽ rung lắc khiến tròng mắt của vài thằng con trai xém rớt ra ngoài.
Thái điềm đạm đáp: “Mong cậu giúp đỡ!”
“Hehe mình mới là người nói câu đó đấy!” Huyền xua tay, nụ cười nàng tựa như tỏa nắng.
Đúng lúc này, Quân tiến đến.
“Xin chào! Mình chung nhóm với 2 cậu đấy!”
Gương mặt của cả hai có chút sượng lại. Trước đây, Quân cũng từng có vài chuyện rắc rối với hai bạn học này.
Đầu tiên là Huyền! Năm lớp 10, Quân từng có ý cưa cẩm cô nàng sau thất bại trước Quỳnh Phương. Nhưng Huyền lại một lòng một dạ hướng về idol. Quân thì trẻ trâu, không ăn được liền đem idol của nàng ra chà đạp, sỉ vả.
Cả hai đã có một trận khẩu chiến cực căng từ trên lớp sang đến nhóm chat. Cuối cùng, Quân phải đầu hàng trước tình yêu mãnh liệt dành cho idol của Huyền. Cả hai sau đó cũng không còn nói chuyện với nhau nữa.
Về phần Thái, cậu bạn này khá hiền lành dù sở hữu một vẻ ngoài rất hầm hố. Với chức lớp phó lao động, Thái có quyền phân công trực nhật cho tất cả mọi người. Nhưng rất ít người tuân theo, nhất là Quân. Từ lúc vào trường đến giờ, Quân chưa bao giờ cầm cây chổi cả. Thái đã phải gánh hết phần của Quân! Cũng không ít lần Thái cảm thấy bất mãn nhưng vì bản tính quá đỗi hiền lành, hắn chỉ có thể cam chịu.
Thấy bầu không khí có chút khó xử, Quân vội nói: “Mặc dù trong quá khứ tụi mình đã có chút xích mích, nhưng mình mong 2 cậu có thể bỏ qua những chuyện cũ để cùng nhau hoàn thành tốt môn học này! Được không Huyền? Thái?”
Thái và Huyền chợt nhìn nhau, họ hiểu đối phương cũng nghĩ giống mình.
“Ừm… chuyện cũ rồi bỏ qua đi! Mình cũng chả nhớ gì tới việc cậu nói anh Ji Woon của mình xấu như cái giẻ lau nhà đâu!”
Huyền nhún vai.
Quân gãi đầu ngại ngùng, miệng thì nói xin lỗi nhưng trong tâm lại nghĩ: “Rồi chả nhớ dữ chưa?”
Nhưng giọng điệu đùa này cho thấy Huyền không có ý bất mãn gì với Quân nữa!
Về phần Thái, tên này chỉ gật gù thôi, không định nói chuyện với Quân.
Lúc này, các học sinh đã đứng theo nhóm của mình. Quân lướt mắt quan sát, đánh giá chiến lực của từng nhóm.
“Con nhỏ Uyên đó nhóm 5, chung với 2 con nhỏ khác.”
“Nhóm 9 gồm Phương, Thế Hải và Duyên… cũng có 2 ban cán sự…”
Thấy Quân đang đăm chiêu, Huyền lên tiếng: “Không cần lo lắng đâu, nhóm chúng mình có Thái là mạnh nhất rồi!”
Nghe vậy, Thái lắc đầu: “Không đâu… nhóm 9 mới đáng gờm. Quỳnh Phương nhìn vậy chứ rất mạnh đấy. Còn cả Thế Hải nữa… cậu ấy không chỉ học giỏi thôi đâu!”
“Cậu biết thực lực Thế Hải ra sao không?” Quân hỏi. Chủ cũ thân xác chuyên cúp học, đặc biệt là trong các tiết thực chiến nên Quân không có chút thông tin nào về thực lực của các học sinh khác.
Thái có gì đó hơi ngại nhưng vẫn trả lời: “Thế Hải thuần thục môn võ Sát Tinh Lực, các chiêu thức đều cực kỳ nguy hiểm, một khi dính chiêu không trọng thương cũng sẽ chết!”
“Thú vị!” Quân xoa cằm cười nhẹ. Biểu hiện này làm cả Thái và Huyền bất ngờ. Dù Quân có thay đổi nhưng thực lực vẫn chưa để lộ ra lần nào, có lẽ vì thế Thái và Huyền nghĩ Quân vẫn là kẻ yếu đuối như xưa.
“Còn Phương thì sao?” Quân lại hỏi.
“Lê gia nổi tiếng với môn võ đặc trưng của mình, Lê Gia Quyền! Môn võ này tập trung vào tốc độ và biến ảo. Đối phó khá khó đấy!”
Huyền cung cấp thông tin cho Quân. Người còn lại Quân không cần hỏi bởi vì hắn và cô nàng tên Duyên kia từng giao chiến với nhau… trên giường. Duyên cũng từng là một cô nàng ngoan ngoãn hiền lành. Có lẽ vì thế mà cô nàng rơi vào tay của Quân một cách dễ dàng, lại còn nôn ra hết bí mật về đời tư, trao luôn lần đầu cho Quân. Nhưng chuyện tình của cả hai không quá dài, nhất là khi Quân thể hiện rõ bản chất rác rưởi của mình.
“Tao lạy mày Quân ơi! Sao ai mày cũng gây chuyện hết vậy?” Quân thầm chửi.
“Tuy bên kia thực lực mạnh… nhưng mà chưa chắc đoàn kết đâu nha!” Huyền trưng ra gương mặt thích thú.
Quân và Thái cũng hiểu rõ nàng đang muốn nhắc đến điều gì.
Như đã nói nội bộ lớp 12A9 chia bè xẻ phái rất nhiều, những mâu thuẫn từ nhỏ đến lớn luôn thường trực. Mâu thuẫn lớn nhất là giữa Thế Hải và Phương. Hai người này từng tranh nhau chức lớp trưởng, tranh giành từng phiếu bầu một. Tuy cuộc chiến ấy đã ngã ngũ với phần thắng thuộc về Phương nhưng cũng khiến lớp bị chia thành 4 thế lực, một bên theo Phương, một bên theo Thế Hải, một bên trung lập và Quân.
“Còn các cậu… chúng ta là đồng đội rồi nên có thể giới thiệu về thực lực đôi chút không?” Quân nhìn sang Thái và Huyền.
“Huyền Âm Đạo là thuật tu luyện chủ đạo của mình. Lấy âm thanh công kích, thiên về khống chế!” Huyền tự tin nói.
“Phá Thế Quyền và Thái Cực Thể là điểm mạnh của mình. Một cái chuyên công kích, một cái chuyên phòng thủ!” Thái thành thật nói ra.
“Thiên Môn Đạo là môn võ của mình!” Quân vừa nói ra xong, ánh mắt của Thái và Huyền có chút nghi ngờ.
Thiên Môn Đạo là môn võ bị đánh giá khá thấp để học. Tuy nhập môn của nó khá dễ song để tiến đến sâu hơn cần rất nhiều cảm ngộ. Tất nhiên, Huyền và Thái chỉ nghĩ Quân đạt đến mức nhập môn thôi.
“Được rồi! Hôm nay chúng ta sẽ làm một bài kiểm tra nho nhỏ, vừa để các em hiểu đồng đội của mình, vừa để tôi có thể đánh giá và lên kế hoạch huấn luyện cho từng nhóm!”
Đảo mắt một vòng, thấy lũ học sinh đều tập trung, Đô nói tiếp: “Bài kiểm tra như sau: 10 nhóm sẽ chia thành 5 cặp đấu với nhau. Không được phép đánh vào chỗ hiểm, không được phép tung ra sát chiêu, không được phép sử dụng vũ khí. Một nhóm sẽ bị xử thua khi tất cả thành viên bị đánh ra khỏi sàn đấu hoặc một thành viên đầu hàng! Nhóm nào thắng sẽ được cộng điểm quá trình, nhóm nào thua thì phải chịu phạt chạy bộ 100 vòng quanh sân trường!”
Tuy đều là vô cực giả nhưng chạy bộ 100 vòng cũng rất cực! Vậy nên nhóm nào cũng quyết tâm giành chiến thắng.
“Các cặp đấu đã được chia ngẫu nhiên trong danh sách này! Tất sẽ có 1 tiết dành cho việc bàn luận chiến thuật.”
Nói rồi, thầy Đô giơ ra một tờ giấy A4, bên trên là tên các nhóm chia làm 2 cột, mỗi cột 5 nhóm. Hai nhóm chung một hàng sẽ đấu với nhau.
Có nhóm hí hửng khi thấy đối thủ dễ thì sẽ có nhóm lo lắng khi thấy đối thủ mạnh.
Nhưng rồi mọi người đều cực kỳ mong chờ khi thấy cặp đấu cuối: Nhóm 6 và nhóm 9.
Ánh mắt của thành viên 2 nhóm trên trở nên nghiêm túc.
“Ban cán sự đại chiến à?”
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: https://truyensex.life
Sau 1 tiết bàn luận, các cặp đấu lần lượt lên sàn. Ở cấp độ 3 sao và chênh lệch không quá nhiều giữa các học sinh, những trận chiến cũng không quá căng thẳng, hai bên thay nhau thi triển chiêu thức cho đến khi có một bên cạn infinergy trước thì thua.
Có 1 cặp đấu nổi bật khi cả hai bên đều là vô cực giả theo hướng tanker. Theo dõi cặp đấu này khiến nhiều học sinh ngủ một giấc. Nhưng mở mắt ra vẫn thấy hai bên đánh nhau.
“Cặp đấu cuối! Nhóm 6 và Nhóm 9!”
Nghe tiếng gọi của thầy Đô, thành viên hai nhóm nhanh chóng tiến lên sàn đấu.
“Hú!! Trận này căng cực!”
“Cá cược không?”
“Ngon… tao cược nhóm 9 thắng!”
“Tao cược nhóm 9!”
“Nhóm 6 đê!!!”
Các học sinh bên dưới tỏ ra phấn khích. Trận chiến này chắc chắn sẽ đem đến rất nhiều điều thú vị khi thành viên hai bên toàn cộm cán. Đặc biệt nhất phải kể đến Quân, đây là lần hiếm hoi cả lớp được chứng kiến thực lực của hắn, nhất là sau khi thay đổi tính cách.
Đẩy gọng kính lên, Thế Hải bảo: “Dù không ưa nhau nhưng tôi mong cậu sẽ không cố tình để thua…”
Phương nghe vậy chỉ cười nhẹ, đáp trả: “Nếu cần giúp đỡ thì cứ kêu tôi! Đừng ngại nhé!”
“…” Duyên cảm thấy ngột ngạt khi vào chung nhóm với 2 người này. Bỏ lơ cái bầu không khí lục đục, Duyên hướng mắt về Quân. Hắn đang thảo luận gì đó với các đồng đội.
Đối với Duyên, Quân có lẽ là vết nhơ khó xóa nhòa trong cuộc đời, nhất là khi lần đầu của nàng lại cho hắn. Dù bây giờ đã có bạn trai mới nhưng ám ảnh về Quân vẫn còn khiến Duyên lúc nào cũng ôm hận thù với hắn. Nhưng dạo gần đây, Quân lại thay đổi một cách tích cực, điều này làm Duyên có chút rối bời trong suy nghĩ. Cảm giác thù ghét vẫn còn đó nhưng chẳng hiểu sao lại yếu ớt hơn trước rất nhiều.
“Mà giờ mình và hắn không còn gì nữa… dù có tốt lên cũng chẳng liên quan đến mình!”
Trong lúc này, Quân cùng Thái và Huyền đã hội ý xong. Hắn quay lưng lại thì bắt gặp ánh mắt của Duyên. Quân nhếch môi nở một nụ cười khó hiểu.
Điệu cười lọt vào mắt Duyên, khiến mặt cô nàng đỏ lên rồi chợt chuyển sang tím tái. Những ký ức cũ ùa về, đó là một buổi tối khi nàng và Quân hẹn hò tại một quán bar nọ. Quân chuốc say nàng, sau đó đem nàng về nhà hắn. Khi Duyên tỉnh dậy, nàng thấy lồn mình đau nhói. Quân thì đang hì hục đẩy con cặc bự chảng của hắn vào trong, đồng thời cắn xé lấy bầu vú non nớt của nàng.
Lúc đó say quá, Duyên không biết phản kháng thế nào, bản thân cũng có chút tình cảm với Quân nên đành nằm yên chịu trận.
Khi hành xử xong xuôi, Quân mặc kệ cảm xúc của Duyên, thỏa mãn nở nụ cười y hệt lúc này.
“Thằng chó đó!” Duyên siết chặt nắm tay.
“Cứ làm như vậy nhé!” Quân chốt lại một câu với giọng điệu tự tin. Huyền và Thái có chút không quen khi để Quân lãnh đạo, nhưng những gì hắn nói hoàn toàn có lý.
“Bắt đầu!!!”
Thầy Đô vừa dứt lời, khí thế hai bên đột ngột tăng vọt. Ngay lập tức, Thế Hải và Phương xông lên trước. Duyên ở lại phía sau yểm trợ bằng khả năng tấn công tầm xa của mình.
Chiến thuật này cũng được áp dụng cho bên Quân với tuyến trước là Thái cùng Quân, phía sau có Huyền hỗ trợ.
“Tôi xử tên Thái! Cậu xử tên Quân!” Thế Hải nói rồi lao đến Thái. Phương tuy không ưa bị ra lệnh nhưng kế hoạch này hoàn toàn hợp lý.
Thái mạnh về khả năng phòng thủ! Nếu để Phương đối đầu sẽ khá bất lợi vì nàng chỉ thiên về tốc độ và biến ảo, không có chiêu thức nào có thể xuyên phá lớp phòng thủ cứng chắc của Thái. Ngược lại, Thế Hải với Sát Tinh Lực có thể gây ra một lượng lớn sát thương, nhanh chóng giải quyết được Thái.
Trong khi đó, Phương sẽ giải quyết Quân. Tên này theo đánh giá của cả nhóm là không đáng quan tâm, nhất là khi cảnh giới của hắn chỉ là 3 sao sơ cấp, còn Phương lại là 3 sao trung cấp, cách biệt này đủ an toàn để Phương có thể áp đảo Quân.
Chưa kể phía sau còn có Duyên hỗ trợ dồn sát thương từ xa vào Quân. Dù Quân có nghịch thiên cỡ nào cũng không thể thoát được trước 2 người.
Còn Huyền? Thế Hải biết rõ thế mạnh của cô nàng là hỗ trợ! Chỉ cần đánh bại Thái và Quân thì một mình Huyền chẳng thể thay đổi thế cục trận đấu được.
“Hỏa Thuật – Thiêu Đốt Sinh Linh!”
Duyên cũng đã tung chiêu, 3 con chim lửa được hình thành, xé gió bay đến vị trí của Quân.
Nhưng…
Huyền Âm Cường Hóa – Gia Tốc!
Huyền Âm Cường Hóa – Vững Chãi!
Huyền đâu phải bình hoa? Nàng cất lên một tiếng ngân nga, những luồng âm thanh theo chỉ định của nàng hòa vào người Thái và Quân.
“Thái Cực Thể!!”
Cơ thể Thái trở phình to lên, những khối cơ tựa như được bơm căng sức sống. Lúc này đây, sức phòng thủ của Thái đang gia tăng chóng mặt.
“Vô ích thôi!” Thế Hải cười trong lòng. Từng giao đấu với Thái vài lần, Thế Hải hiểu rõ cách để đánh bại đối thủ. Thái tuy mạnh nhưng lối đánh quá đơn giản, chỉ biết lao vào tấn công, nếu bị trả đòn thì dùng Thái Cực Thể để chống chịu. Cách đánh điên khùng ăn miếng trả miếng này có thể hiệu quả với những kẻ có uy lực đòn đánh tầm trung, còn đối phó với người có chiêu thức uy lực mạnh mẽ như Thế Hải thì hoàn toàn vô dụng.
Vậy mà sau bao lần giao đấu, Thái vẫn mắc phải sai lầm cũ, lao đầu về Thế Hải. Có lẽ Thái đã có tiến bộ trong khâu phòng thủ. Nhưng vậy thì đã sao? Thế Hải không hề giậm chân tại chỗ!
Nhưng…
“Duyên cẩn thận!!!” Phương bất ngờ hét lên rồi xoay lưng phóng về phía Duyên. Thế Hải trợn mắt khi Quân bỗng chốc biến mất khỏi tầm nhìn. Chỉ trong một khoảnh khắc, Quân đã vượt qua khỏi sự truy cản của Phương, lao thẳng về hậu phương đội bạn.
“Hắn nhắm tới Duyên! Không sao… mình hạ xong thằng Thái, cùng con Phương vẫn xử được hắn và Huyền.”
Thế Hải nhảy số rất nhanh, hắn vẫn tiếp tục lao đến Thái.
“Một đổi một! Lời!” Đó là những gì Thế Hải nghĩ cho đến khi tóc gáy vô thức dựng lên.
“Không!!!” Phương không kịp la lên. Trong lúc đang bung hết tốc độ để truy cản Quân thì bất ngờ thay, hắn lại đổi hướng. Điều này khiến cả Phương cũng không phản ứng kịp.
“Tại sao lại đổi hướng? Hắn nhắm vào Hải sao?”
Phương dí theo Quân mà trong đầu muốn nổ tung. Tốc độ là thứ mà nàng luôn tự hào. Nhưng khi bám đuổi Quân, nàng có rướn hết người, vươn tay dài bao nhiêu cũng không thể chạm vào hắn.
Cảm giác chết tiệt này khiến nàng cực kỳ khó chịu.
Tả thì có vẻ lâu nhưng thực chất mọi thứ diễn ra rất nhanh, từ lúc Quân lao đến, vượt qua Phương rồi bất ngờ bẻ hướng sang Thế Hải chỉ mất có 4 giây đồng hồ.
Vừa được Huyền gia tăng tốc độ, vừa có trợ lực từ dòng chảy tự nhiên, lại có thêm Bứt Tốc của Thiên Môn Đạo, xét về tốc độ trên sân này không ai đọ lại Quân rồi!
Thấy Quân bay như tên lửa đến mình. Thế Hải trừng mắt, vội dừng thế công lại rồi bất ngờ phóng ra chỗ khác.
Ngay lúc này, ánh mắt của Huyền và Thái lóe lên. Trước khi vào trận, họ đã bàn bạc với nhau rất kỹ cho tình huống này…
“Sát Tinh Lực không chỉ mạnh về tấn công, thuật này còn hỗ trợ thêm các chiêu thức di chuyển rất nhanh.” Quân nói.
Sát Tinh Lực vốn là bộ kỹ năng sát thủ tạo ra, không thể thiếu sự cơ động được! Quân chưa từng nghe qua chiêu này nhưng Ngọc thì khác.
“Sát Tinh Lực có một chiêu thức khá giống Thuấn Thân, tuy nhiên khoảng cách di chuyển và tốc độ không bằng! Nếu mày muốn nhắm vào tên nhóc đó thì phải tính toán kỹ!”
Quân thật sự muốn nhắm vào Thế Hải. Vì sao? Vì tên này đóng vai trò sát thương chính! Chỉ cần xử lý được hắn sẽ dễ thở hơn rất nhiều.
“Được rồi! Kế hoạch sẽ là như vầy… Thế Hải chắc chắn sẽ nhắm tới Thái đầu tiên. Cậu cứ tương kế tựu kế lao đến hắn như mọi khi đi… nhớ là đúng cách mép sân đấu khoảng 5 mét.”
“Ok, mình cũng định thử lại Thái Cực Thể hay Sát Tinh Lực mạnh hơn…” Thái bị Sát Tinh Lực đánh bại mấy lần rồi nhưng vẫn cố chấp.
“Tiếc là cậu không thể so kèo đâu! Nhiệm vụ của cậu là làm mồi nhử để Thế Hải toàn tâm tấn công. Trong khi đó, Phương chắc chắn sẽ nhắm đến mình! Còn Duyên thì không rõ… có thể sẽ cản trở Huyền hoặc nhắm đến mình… khả năng nhắm đến Thái là thấp nhất! Dù Duyên nhắm ai cũng không quan trọng, chỉ cần khi cậu ấy vừa ra đòn, mình sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để vượt qua Phương! Huyền hãy hỗ trợ mình!”
“Vượt qua Phương? Cậu chắc không?” Huyền hỏi. Dù nàng có khả năng gia tăng tốc độ nhưng nàng biết rằng như vậy là chưa đủ so với Phương.
“Yên tâm!!!” Quân đáp chắc nịch.
“Vượt qua Phương… nghĩa là cậu muốn tấn công Duyên trước? Đó cũng là lý do cậu đợi cô nàng tung chiêu?” Thái xoa cằm.
“Không… mục tiêu của mình là Thế Hải. Mình cần vòng ra sau lưng hắn, phối hợp với cậu để khép góc.”
“Khép góc?” Huyền và Thái nhìn nhau.
“Ừ! Sát Tinh Lực tuy mạnh nhưng có điểm yếu là khi dùng chiêu sẽ không thể dùng infinergy hộ thể. Nếu mình tấn công Thế Hải, có 2 trường hợp xảy ra: Một là nó tiếp tục lao đến tấn công Thái, như vậy mình sẽ có cơ hội tấn công vào nó dễ dàng, hai là nó sẽ di chuyển đi chỗ khác hòng né đòn!!” Quân đưa 2 ngón tay ra và phân tích.
“Trường hợp số 1 rất ít khả năng xảy ra…” Thái phỏng đoán dựa theo tính cách cũng như những lần giao đấu với Thế Hải.
“Ừ! Cậu ta sẽ không để bản thân bị thương đâu! Như vậy trường hợp 2 sẽ xảy ra, cậu tính làm sao?” Huyền cũng tiếp lời.
“Không sao, dù trường hợp 1 hay 2 mình vẫn có cách ứng phó thôi!” Quân nói trước ánh mắt có phần tò mò của hai người đồng đội.
Và vào thời khắc này, họ sẽ biết được Quân ứng phó thế nào!
Thế Hải đã nhanh chóng nhảy hẳn về bên phải của mình để tránh bị Quân áp sát.
Cùng lúc này, Phương đã đuổi kịp Quân, tay nàng nắm lấy vai hắn.
“Không ổn rồi!” Thái và Huyền cảm thấy Quân đã quá tự tin rồi! Nhưng…
Thế Hải trợn mắt khi thấy Quân nhếch môi.
Roẹt!
Bàn tay Phương tưởng chừng đang siết chặt vai Quân lại bất ngờ cảm thấy trống rỗng.
“Cái gì?” Phương kinh ngạc một thì Thế Hải kinh ngạc mười. Bởi lẽ chỉ trong tích tắc, Quân đã xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Thiên Môn Đạo – Phá Không Quyền!
Quân vung một đấm hướng đến Thế Hải. Cú đấm được trợ lực từ dòng chảy tự nhiên khiến nó nguy hiểm vô cùng.
Thế Hải phản ứng kịp, hắn đưa tay lên đỡ đòn.
Binh!!!
Cú đấm đã bị chặn lại, không thể chạm vào các vị trí khác.
Nhưng dư lực của nó khiến cho Thế Hải, người đang đứng ngay sát mép sân đấu mất thăng bằng.
Bịch!
Thế Hải ngơ ngác khi thấy bản thân đã nằm dưới đất.
Còn infinergy, còn nhiều chiêu thức tấn công để thi triển, vậy mà Thế Hải đã bị loại một cách không cam tâm.
Kế hoạch ứng phó của Thế Hải không tồi. Nhưng nhân tố đột biến – Nguyễn Minh Quân đã phá hỏng tất cả. Ai mà ngờ hắn có tốc độ vượt trội hơn cả Phương, ai mà ngờ hắn lại nhắm đến mình đầu tiên, càng không ngờ cú đấm của hắn lại mạnh đến vậy.
“Ra vậy…” Huyền mở to mắt. Khoảnh khắc mà Thế Hải bị đánh ra khỏi sân đấu, nàng mới hiểu Quân đã tính toán đến cỡ nào. Ngay từ lúc đầu, hắn đã sắp xếp vị trí của Thái lệch về bên trái một chút, ép Thế Hải giao chiến khi cách mép sân đấu khoảng 5 mét.
Rồi khi Quân bất ngờ thoát khỏi kiểm soát của Phương và lao đến tấn công, Thế Hải rơi vào thế bị khép góc, phương án di chuyển tốt nhất chính là ra đến mép sân đấu rồi từ từ lui về.
Nhưng điều đó cũng nằm trong tính toán của Quân. Với Thuấn Thân, Quân ngay lập tức áp sát và dồn Thế Hải vào đường cùng. Kết quả sau đó ai cũng rõ, Thế Hải đã bị đánh rơi.
“Tên này không đơn giản… khoan đã!!!” Huyền đang tính hét lên nhưng không kịp.
Quân bỗng cảm thấy sau lưng hơi nóng. Duyên từ xa đã thi triển một cú chưởng với luồng năng lượng rực cháy nhắm thẳng vào Quân.
Bùm!!!
“Hay lắm!” Thế Hải tin chắc bị trúng chiêu này, Quân sẽ bị đánh rơi bởi vị trí hắn cách mép sân đấu rất gần. Như vậy là 1 đổi 1!
Nhưng Thế Hải trợn tròn mắt khi thấy Quân vẫn còn đứng yên, chiếc áo bị rách một mảng ở phần lưng.
Áo thể dục ở học viện Biên Hòa được thiết kế bằng chất liệu đặc biệt nên rất bền. Nhưng đòn đánh của Duyên lại làm áo Quân rách, chứng tỏ nàng không hề nương tay, tung ra đòn cực mạnh.
Thế nhưng bằng cách nào Quân vẫn có thể trụ vững ở đó?
Sao hắn không bị đánh bay khỏi sân?
“…” Thầy Đô nhíu mày khi phát hiện một chút ánh sáng vàng yếu ớt toát ra từ cơ thể Quân.
Phương cũng không đứng yên, nàng lập tức chớp thời cơ lao đến tấn công Quân.
Lê Gia Quyền – Điệp Vũ Trùng Kích.
Thân ảnh Phương lập lòe như cánh bướm, nàng bay đến tấn công vào Quân.
“Huyền Âm Kích!”
Huyền hét lên một tiếng, một luồng sóng âm cực mạnh bắn vào khoảng trống giữa Phương và Quân.
Cảm thấy nguy hiểm, Phương lập tức lui lại né chiêu, nhờ thế mà Quân không rơi vào tình huống nguy hiểm. Thái cũng mau chóng lao đến muốn tấn công Phương nhưng bị Quân cản lại.
“Để mình!!! Hai cậu xử Duyên đi!”
Nói xong, Quân phóng đến tấn công Phương!
“Cái gì… tên này bỏ qua mình!!” Duyên cảm thấy bứt rứt khó hiểu. Thái và Huyền liền nhắm đến nàng ngay, để mặc Quân đánh với Phương.
“Dùng Kim Cang Thể và Thuấn Thân đã mất nhiều infinergy! Mày còn dám đánh nhau với con nhỏ đó?”
Ngọc la lên.
“Haha bình tĩnh nào! Chỉ là một trận đấu tập thôi! Hiếm có cơ hội đánh với người tài lắm đấy!”
Quân cười phấn khích.
“Hừ!” Phương cảm giác Quân khinh thường khi dám đấu 1 – 1 với mình. Nàng lập tức thể hiện uy phong bằng tốc độ của Lê Gia Quyền.
Phương di chuyển qua lại liên tục, để lại tàn ảnh trên đường đi. Chỉ trong chốc lát, Quân như bị bao vây bởi một chục Phương!
“So tốc độ?” Quân men theo dòng chảy tự nhiên, bất ngờ tấn công vào Phương. Nhưng khi cú đấm vung ra lại chỉ đấm vào tàn ảnh. Phương lúc này xuất hiện ở trên đầu Quân, hai tay tung chưởng vào vai đối thủ.
“Guh!!!” Quân cảm giác hai tay tê liệt.
Phương đáp ra sau định thừa thắng tấn công thì bất ngờ bị phản đòn.
Thiên Môn Đạo – Trí Mã Diệt Lang.
Lại là cú đạp tống hậu nguy hiểm, nhưng Phương đã kịp thời lách sang một bên để né tránh. Lúc này, Quân xoay chân trụ, quét cái chân vừa đạp tống hậu kia theo một đường cong chết chóc. Nhưng Phương vẫn nhanh hơn một khắc, nàng vừa kịp thoát khỏi trước khi gót giày của Quân chạm vào mặt.
Nhưng Quân lại mượn thế từ cú vung chân, hắn giẫm mạnh chân xuống đất, đổi trụ mới! Chân làm trụ lúc nãy nhún lên.
Thiên Môn Đạo – Bứt Tốc!
Quân phóng một phát đã ập đến Phương, tay hắn cũng vung sẵn nắm đấm.
“Đừng có mơ!”
Cơ thể Phương như hóa thành một dải lụa, nàng uốn một cái liền đưa cả cơ thể trượt khỏi phạm vi tấn công của Quân rồi bất ngờ áp sát từ bên trái.
“Nhìn kìa… combo của Thiên Môn Đạo!”
“Tên Quân này mạnh vậy sao?”
“Nhưng Phương vẫn rất nhanh!”
Học sinh 12A9 xôn xao.
“Quân!!”
Uyên vô thức chắp tay lại, đôi mắt thì dán chặt vào từng bước chuyển động của Quân. Không hiểu sao, nàng tin rằng Quân sẽ thắng.
Theo dõi cuộc đấu này còn có các lớp khác của trường. Đáng chú ý nhất là lớp 10C3, lớp của thủ khoa đầu vào, Trần Dạ Tuyết.
“…” Đứng từ xa, Tuyết tập trung quan sát trận chiến của Quân và Phương. Nàng chú ý từng động tác một như đề phòng cho tương lai.
“Ủa… anh kia quen quen… là cái người nhìn mình hôm bữa!” Tuyết nhíu mày khi nhận ra Quân.
Lê Gia Quyền vừa nhanh vừa ảo. Mỗi đòn đánh ra đều có thể tạo hư ảnh khiến Quân không kịp phán đoán. Nhưng Quân chịu đòn cũng rất kinh, thỉnh thoảng lại bật Kim Cang Thể lên để chống chịu.
“Tên này mạnh vậy?” Phương bắt đầu cảm thấy hơi đuối rồi. Nhưng nàng vẫn cố dồn Quân vào góc sân đấu.
Trận chiến này, đội của nàng khó mà giành chiến thắng. Một mình nàng đánh với Quân đã vất vả như vậy rồi. Duyên thì bị cả Huyền và Thái vây bắt, sớm muộn cũng sẽ thua thôi!
“Nếu vậy… đánh hạ hắn cũng được!”
Quân đã bị dồn đến góc sân đấu, hắn không còn đường lui nữa rồi.
“Được rồi!” Phương tung ra một cú nhắm thẳng vào ngực Quân, đánh bật hắn ra khỏi sân đấu.
“Hắn cười!!!” Nhưng Phương phát hiện ra có gì đó không ổn. Sao Quân lại nở nụ cười?
Ngay lập tức nàng có câu trả lời!
Thuấn Thân một lần nữa phát huy.
Quân như hòa vào không khí rồi bất ngờ xuất hiện phía sau lưng Phương.
Hắn vung tay đẩy một cái vừa đủ để Phương rơi khỏi sân.
“Chết tiệt!”
Từ trước đến nay, Phương luôn xem Quân là một kẻ không ra gì từ đạo đức cho đến thực lực. Vậy mà lúc này, hắn lại hạ được Thế Hải và cả nàng!
Nàng không cam tâm.
Một ý niệm chạy ngang trong đầu.
Phương xoay người giữa không trung.
Hai chân nàng kẹp lấy đầu Quân.
“Guh!!”
Phương dồn infinergy lên phía thân trên, tạo ra một sức nặng để quật Quân ngã cùng mình.
Mà Quân sau lần Thuấn Thân lúc nãy đã cạn infinergy rồi.
Cứ thế, Quân bị Phương kéo theo cùng rớt xuống đất.
Nhưng mà…
Mọi chuyện lại phát sinh theo hướng không ngờ đến. Có lẽ vì Phương xử lý trong tư thế khó, lại quyết định quá vội nên nàng vô ý kéo Quân quá mạnh.
Kết quả, mặt của Quân lao thẳng vào giữa hai chân Phương.
“!!!”
“???”
Quân cảm giác mặt mình đâm rất mạnh vào cái thánh địa của tiểu thư nhà họ Lê.
Bị đập vào chỗ hiểm, Phương thốn nhẹ, gương mặt lúc nào cũng hòa nhã lại đỏ bừng lên.
Nàng vội nắm đầu Quân đẩy ra.
Đôi mắt đùng đùng sát khí nhìn hắn.
Quân thì ra vẻ vô tội, nhưng trong lòng lại nghĩ: “Thơm thật…”
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: https://truyensex.life
“Yeah! Thiệt vui quá! Không ngờ đội mình lại thắng dễ như vậy!”
Huyền mừng rỡ.
“Tất cả là nhờ tính toán của Quân!” Thái giơ ngón cái trước mặt.
Quân nhún vai: “Có gì đâu mà!”
Rồi hắn nhìn sang một đoàn 15 người đang chạy bộ. Đây đều là thành viên của các đội thua cuộc. Họ đang thực hiện hình phạt chạy 100 vòng!
Vô tình hắn lại bắt gặp ánh mắt của Phương. Nhưng nàng ta rất nhanh bơ hắn. Ngay sau đó, Thế Hải ở phía sau trừng mắt nhìn Quân.
“Đánh tập tí thôi, làm gì mà lườm dữ vậy em trai?” Quân cười thầm.
“Xíu tụi mình đi ăn đi! Ăn mừng chiến thắng đầu tiên của nhóm 6!” Huyền đề nghị.
“Cũng được! Mai không có bài tập!” Thái đồng ý.
Cả hai nhìn sang Quân, gương mặt hắn có chút bất đắc dĩ: “À… xin lỗi, xíu nữa mình có việc bận rồi!”
Việc bận mà Quân nói chính là đến nhà Uyên và cho cô nàng mượn bảo vật để nghiên cứu. Suốt tuần học đầu, hắn vẫn đều đặn đến nhà Uyên. Hắn cũng học được vài thủ thuật luyện chế cơ bản rồi, nhưng mọi thứ vẫn còn mơ hồ lắm!
“À… tiếc nhỉ! Hay để khi khác!” Huyền bĩu môi.
Đúng lúc này, Quân thấy điện thoại rung, hắn mở lên thì thấy tin nhắn qua Vfus đến từ Uyên.
“Hôm nay nhà mình có người! Chắc dời lại hôm khác nhé!”
Quân đọc xong ngước mắt lên nhìn Huyền và Thái.
“Ê… quay xe!”
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: https://truyensex.life
Đứng trên lan can, đôi mắt ẩn nấp sau mái tóc xù cứ dõi theo bóng lưng Quân và hai người chung nhóm với hắn.
Nghĩ gì đó, Uyên cúi đầu cười mỉm. Nhưng nụ cười đó sao lại gượng ép đến vậy?
Uyên xách cặp rồi đi bộ về. Đi được 20 phút thì nàng về đến khu mình sống. Bỗng, có ai đó gọi nàng.
“Con đầu xù?”
Người kia có vẻ chưa chắc chắn lắm nhưng Uyên chỉ cần nghe giọng đã biết chắc là ai.
Gương mặt nàng tái mét!
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: https://truyensex.life
“Trả phòng nè! Hết nhiêu tiền?” Danh với nét mặt đỏ bừng, tay thì khoác lấy một cô gái trạc tuổi có tướng mạo không tồi.
“Của anh hết 10 triệu, đây là hóa đơn ạ!” Nhân viên thanh toán vui vẻ nói.
“Ok! Cầm lấy 15 triệu, khỏi thối!!”
Danh hào phóng quăng tiền. Đám đàn em phía sau thì huých tay nhau thì thầm: “Đại ca bữa nay chơi sộp thế!”
“Có gái mà, phải lấy le!”
Thanh toán xong, cả nhóm gần 15 người có cả nam lẫn nữ đi chơi tăng 2!
“Dọn phòng số 10 đi!”
Theo lệnh của quản lý, một ông lão cầm theo các dụng cụ vệ sinh đến trước phòng số 10. Đây là phòng mà nhóm của Danh vừa sử dụng.
Đẩy cửa bước vào, ông lão chợt trợn tròn mắt.
Ngay dưới sàn nhà, Uyên đang nằm bất động, quần áo xộc xệch, cơ thể đầy vết thương…