Phần 3
Tôi đã thực sự làm điều gì sai trái trong những năm qua? Ba cái tát của cậu tôi như làm cho tôi tỉnh ra. Và dần dần những ký ức mờ ảo bỗng trở nên rõ ràng trong tâm trí tôi. Tôi cúi đầu, cuộn tròn trên giường bệnh và suy ngẫm trong niềm đau.
Trước đây, tôi luôn phàn nàn rằng số phận quá tàn nhẫn và bất công với tôi, và tôi đổ lỗi tất cả cho mẹ tôi.
Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng số phận có công bằng với mẹ tôi hay không. Có lẽ nào số phận của mẹ tôi là như vậy? Mẹ tôi đã nếm trải sự tủi nhục và đau khổ hơn tôi rất nhiều. Nhưng mẹ tôi đã làm gì sai? Mẹ thực sự đã mắc nợ tôi hay sao?
Trên thực tế, mẹ tôi là nạn nhân từ đầu đến cuối. Mẹ chưa bao giờ có một ngày tốt đẹp kể từ khi bà mang thai tôi. Dù phải chịu bao nhiêu nỗi oan ức nhọc nhằn, mẹ tôi cũng không bao giờ tâm sự trước mặt tôi.
Nhưng điều khiến tôi ân hận nhất là không chỉ bị người ngoài khinh thường mà mẹ còn phải đối diện với sự oán hận và thờ ơ của tôi, con trai mẹ, mỗi khi tôi về nhà. Bây giờ nghĩ lại, những nguyên tắc này thật ra rất đơn giản, nhưng không biết vì sao tôi lại không hiểu nó trước đây.
Cuối cùng, tôi đau đớn phát hiện ra rằng chính sự ích kỷ thảm hại và tính tự cao tự đại của tôi đã khiến cho lương tâm tôi bị mù quáng.
“Cậu trai à, cậu cứ ngồi như vậy cả buổi chiều rồi, lo uống nước đi chứ.”
Tôi quay đầu lại và thấy đó là bệnh nhân ở giường bên cạnh tôi, một ông già khoảng 50 tuổi. Giọng điệu của ông ấy rất nhẹ nhàng. Tôi lặng lẽ cầm lấy ly nước, vẫn cúi đầu im lặng.
“Chuyện lúc nãy tôi đã nghe, mặc dù tôi là người ngoài cuộc, lẽ ra không nên xía vào chuyện nhà của cậu, nhưng tôi vẫn không thể không muốn nói vài lời.”
Thấy tôi vẫn im lặng, ông già lại nói tiếp:
‘Tôi thấy cậu hiểu lầm về mẹ cậu rất nhiều. Còn vì sao thì tôi không muốn biết. Tôi chỉ nói với cậu về chuyện của tôi. Khi còn trẻ như cậu, tôi rất lầm lì, suốt ngày chơi bời với đám bạn và đánh nhau vì tiền. Mẹ tôi đã tan nát trái tim vì tôi, đã nhiều lần cố thuyết phục, mắng mỏ tôi, thậm chí còn quỳ xuống van xin tôi đừng gây chuyện lộn xộn xung quanh. Nhưng tôi không thèm nghe, cứ nghĩ mẹ tôi thật là phiền phức. Cho đến một lần, khi tôi và một người bạn của tôi đang uống rượu ở nhà, và chúng tôi cãi nhau về một vấn đề lặt vặt rồi sau đó đánh lộn. Tôi vô tình đâm chết anh ta bằng một con dao găm. Tôi rất hoảng sợ và nghĩ rằng vậy là tiêu đời rồi. Sau đó, mẹ tôi về nhà thấy vậy bà cũng rất sợ hãi, nhưng đã nhanh chóng bình tĩnh lại. Bả đã đưa hết tiền cho tôi và bảo tôi biến đi, chạy bao xa tùy thích và đừng quay lại.
Tôi đã chạy trốn hai năm nay, chưa về nhà một lần. Chuyện gì xảy ra ở nhà sau khi tôi bỏ trốn, tôi không hề biết. Sau đó, tôi nghĩ chắc mọi chuyện đã ổn nên lẻn về nhà. Khi về đến nhà, tôi thấy cửa bị khóa. Người hàng xóm nói rằng sau khi tôi đi, mẹ tôi đã cầm lấy con dao và đầu hàng. Luật pháp không hoàn hảo, và không mất nhiều thời gian sau đó mẹ tôi bị kết án chung thân. Do sức khỏe của mẹ tôi rất kém nên bà đã chết vì bệnh sau một năm ở trong tù.
Sau khi biết tất cả những điều này, cuối cùng tôi cũng có lương tâm, vì tôi phát hiện ra rằng cái chết của mẹ tôi là do tôi gây ra, và mẹ tôi đã đánh đổi mạng sống của mình để cho tôi được sống. Giờ đây đã quá muộn rồi, tôi không còn cơ hội để báo đáp mẹ.
Cậu trai à, tôi nói điều này chỉ với hy vọng rằng cậu sẽ không giống như tôi. Cậu có một người mẹ tốt, cậu phải hiếu thảo với mẹ cậu, bất kể là bà đã làm điều gì sai với cậu trước đây.’
Tôi lại bị sốc, so với ông già này thì tôi còn hạnh phúc hơn biết bao. Ngay lập tức, tôi mặc quần áo vào và chạy vội về nhà, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: “Con muốn quỳ xuống dưới chân mẹ và xin thành tâm sám hối với mẹ.”
Khi tôi vội vã chạy về nhà, bầu trời đầy sao. Khi đến nhà, tôi thấy trong phòng mẹ tôi vẫn còn sáng đèn. Qua cửa sổ, tôi thấy mẹ tôi ngồi thẫn thờ ở mép giường. Cậu tôi vẫn còn ở trong nhà, đang ngồi xổm dưới đất và phì phèo hút một điếu thuốc.
“Cậu nó ơi, tôi sợ quá. Thằng Miêu còn nhỏ mà hôm nay cậu lại đánh nó và nặng lời với nó như vậy, tôi chỉ sợ nó nghĩ quẩn rồi làm điều gì đó dại dột!”
“Em không hiểu nổi tại sao nó lại không hiểu ra sự thật sau khi nghiên cứu rất nhiều sách. Em nghĩ đó là vì chị đã chiều chuộng nó. Nó không biết những năm qua cuộc sống của chị đã khó khăn như thế nào. Vì đứa con bất hiếu này mà suýt chút nữa là chị đã mất mạng rồi. Nó vẫn đối xử với chị như vậy đó. Em không biết nó đọc tất cả sách vở ở đâu mà ra nông nổi này.”
“Nó cay đắng trong lòng vì sinh ra không có cha và bị người khác khinh thường. Tất cả là lỗi của tôi, nó đổ lỗi cho tôi rồi ghét tôi. Chỉ cần nó hứa, tôi sẽ hạnh phúc cho dù tôi có sai trái như thế nào đi nữa.”
Nghe được những gì mẹ và cậu tôi nói với nhau, tôi không kiềm chế được nữa, đứng ở ngoài cửa sổ và òa khóc. Tôi đẩy cửa ra và chạy đến bên mẹ tôi, quỳ xuống ôm lấy chân mẹ, vừa khóc vừa nói:
“Mẹ ơi, đừng nói nữa. Con sai rồi. Tất cả là lỗi của con. Con không phải là con người, con là cầm thú, không xứng đáng là con trai của mẹ. Mẹ làm ơn giết con đi!”
Mẹ tôi sững sờ trước cảnh tượng bất ngờ này, và khi hiểu ra, mẹ cũng xúc động khóc theo.
“Miêu à, đừng làm vậy, mẹ biết cuộc sống của con không dễ dàng gì. Con là một đứa trẻ ngoan, mẹ không hề trách mắng con.”
Hai mẹ con tôi ôm nhau khóc. Nhìn thấy cảnh này, cậu tôi không khỏi đỏ mắt, cậu bước đến trước mặt chúng tôi, vừa hưng phấn vừa nhẹ nhõm nói:
“Miêu, rốt cuộc con cũng hiểu ra. Cổ nhân có câu “Nếu một đứa con hoang đàng biết quay đầu lại thì không có tiền bạc nào đánh đổi được”. Bây giờ vẫn chưa quá muộn để quay đầu lại. Miêu à, sau này con nhất định phải hiếu thảo với mẹ con nhé.”
Tôi đã trưởng thành lên rất nhiều, và chưa bao giờ tôi khóc như đêm nay. Trong vòng tay mẹ, tôi đã khóc thật đau đớn, và đã khóc thật hạnh phúc. Tôi hy vọng những giọt nước mắt hối hận này có thể làm loãng đi cảm giác tội lỗi trong lòng tôi.
Vài ngày sau, tôi lại đến trường. Vốn dĩ tôi muốn ở nhà với mẹ tôi thêm vài ngày, nhưng mẹ muốn tôi quay lại trường sớm hơn để không trì hoãn việc học hành của tôi. Tôi cũng nói với mẹ tôi hãy giữ gìn sức khỏe, đừng làm việc gì quá sức, sau này tôi sẽ về thăm mẹ thường xuyên.
Ngày chia tay mẹ để về lại trường đại học, tôi đi bộ một đoạn đường dài, và khi ngoảnh lại thì thấy mẹ tôi vẫn đứng đó dõi theo tôi. Tôi âm thầm thề nguyện trong lòng rằng sau này chắc chắn tôi phải đối xử thật tốt với mẹ tôi, để bà được vui vẻ và hạnh phúc và có một cuộc sống thật tốt.
Chúng ta đôi khi bị bối rối với những loại tình cảm trong cuộc sống, có rất nhiều điều mơ hồ như vậy. Khi bạn không có chúng, điều đó dường như không thành vấn đề, và bạn có thể dành cả cuộc đời mình trong sự bàng hoàng. Nhưng một khi bạn có nó, bạn không bao giờ có thể sống mà không có nó. Những điều này thường hiện diện xung quanh ta, như sự chân thành, tình cảm gia đình, và tình yêu.
Sau khi từ trường về nhà, tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn bao giờ hết và dường như tôi lớn khôn lên rất nhiều. Tôi không còn phàn nàn, cũng không cảm thấy xấu hổ về nguồn gốc khiêm tốn của mình nữa. Tôi bắt đầu cảm thấy vô cùng tự hào vì có một người mẹ tuyệt vời.
Một năm sau, tôi tốt nghiệp đại học. Do điểm số xuất sắc của tôi, tôi đã được một công ty lớn thu nhận. Sau khi tìm được việc làm, điều đầu tiên tôi muốn thực hiện là đưa mẹ về ở bên tôi.
Lúc đầu, mẹ tôi không bằng lòng lắm. Dù sao thì bà đã sống mấy chục năm trong vùng núi này rồi, khó có thể buông bỏ mối quan hệ tình cảm với mảnh đất quê hương mình. Điều mẹ không thể buông bỏ nhất là gia đình của cậu tôi. Nhưng dưới sự kiên nhẫn thuyết phục của cậu, mẹ miễn cưỡng đồng ý.
Để chăm sóc cho mẹ tôi, tôi đã mua một căn hộ chung cư có ba phòng ngủ ở gần công ty, và được trả góp. Mẹ tôi vốn đã quen sống trong những ngôi nhà lụp xụp ở làng quê, thực sự không thoải mái khi sống trong tòa chung cư cao tầng giống như một cái lồng chim như thế này.
Mẹ tôi đi thang máy lần đầu tiên trong đời để đến ngôi nhà mới của mình ở tầng 15. Khi cửa mở, mẹ ngơ ngác nhìn tôi mà không dám vào. Mẹ tôi vốn đã quen với cuộc sống nghèo khó, đối diện với ngôi nhà mới khang trang và sáng sủa, không thể tin rằng đây sẽ là nơi ở mới của mình.
Nhìn vào cách trang trí sáng sủa và ấm áp trong phòng, đồ nội thất mới và tiện nghi, cũng như những đồ dùng gia đình chưa từng thấy trước đây, mẹ tôi giống như bước vào vườn địa đàng. Mẹ cứ hết nhìn cái này lại sờ cái kia với vẻ mặt vui vẻ háo hức như một đứa trẻ trước đống đồ chơi, xung quanh mẹ đầy thứ mới lạ.
“Ngôi nhà này đẹp quá Miêu ơi. Người trong thành phố thật là sướng. Chắc là mắc tiền lắm hả con trai?”
“Mẹ con mình hãy sống ở đây. Khi nào con có tiền nhiều hơn, chúng ta sẽ đổi sang một ngôi nhà lớn hơn nữa.”
Tôi đỡ mẹ ngồi xuống ghế sofa, và có thể thấy mẹ tôi rất phấn khích, quầng mắt của mẹ đỏ hoe.
Mẹ tôi luôn ở trong nhà. Sau khi sự phấn khích và tươi mới ban đầu trôi qua, điều tiếp theo là một cảm giác vô cùng xa lạ và không tương thích với mọi thứ ở đây.
Mẹ tôi phải học nhiều điều rất đơn giản đối với tôi. Mẹ không biết cách sử dụng lò vi sóng hay chạy máy giặt, và mẹ không thể ngủ ngon với nệm Simmons. Mẹ phải ở nhà hầu hết thời gian nên cảm thấy rất cô đơn.
Vào ban ngày, khoảng thời gian hạnh phúc nhất đối với mẹ tôi là nấu những bữa ăn ngon và ăn tối cùng với tôi khi tôi về nhà. Tôi cũng vậy. Và tôi luôn về nhà đúng giờ sau khi tan sở mỗi ngày, bởi vì tôi sợ rằng mẹ tôi sẽ buồn vì ở nhà một mình. Sau bữa tối, tôi xem ti vi cùng mẹ, trò chuyện hoặc đi dạo trong khu vườn ở tầng dưới.
Khi ở nhà một mình, mẹ tôi luôn bận rộn. Mẹ giữ nhà sạch sẽ và ngăn nắp, cọ rửa mọi thứ không tì vết. Dường như công việc nặng nhọc đã trở thành một phần trong cuộc sống của mẹ tôi.
Khi mới chuyển đến ở, mẹ tôi đã gây ra rất nhiều trò cười vì bà vô cùng khó chịu với lối sống mới. Ví dụ như khi nấu cơm, vì không biết dùng nồi cơm điện nên cơm bị cháy hoặc bị sống. Mẹ tôi cũng rất sợ đi thang máy, vì từng bị kẹt trong đó và suýt đi lạc đường. Nhưng điều đáng xấu hổ nhất và là một điều khó quên đã xảy ra trong phòng tắm.
Hôm đó là Chủ nhật, tôi bận rộn suốt cả buổi chiều để lắp đặt máy nước nóng dùng điện trong phòng tắm. Sau bữa tối, tôi bảo mẹ đi tắm. Mẹ tôi thường tắm trong thùng gỗ. Đây là lần đầu tiên mẹ sử dụng máy nước nóng để tắm, vì vậy bà có hơi lo lắng.
Sau khi được tôi chỉ dạy một thời gian dài, mẹ tôi hầu như không học được gì nhiều. Sau khi mẹ vào trong phòng tắm, tôi quay trở lại phòng khách để xem tivi. Sau khi ngồi xuống được vài phút, tôi bỗng nghe có tiếng hét lên từ phòng tắm. Tôi sợ có chuyện gì xảy ra với mẹ tôi nên vội chạy đến mở cửa phòng tắm ra.
Trong phòng tắm mờ sương, chiếc vòi hoa sen rơi xuống sàn và đang phun nước nóng bỏng tay. Mẹ tôi nằm bên thành bồn tắm và nhìn tôi với vẻ sửng sốt. Thấy mẹ không bị sao, sự căng thẳng trong lòng tôi nhẹ nhõm hẳn.
Nhưng khi hướng mắt về phía mẹ, trái tim non trẻ của tôi lại không khỏi đập loạn nhịp. Bởi vì tôi thấy một điều mà tôi chưa từng thấy trước đây. Trong cơn hoảng loạn, mẹ tôi quên lấy đồ che người lại, nên tôi có thể nhìn thấy cơ thể trần truồng của bà.
Mặc dù tôi đã nhìn thấy một số người đẹp khỏa thân, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cơ thể của mẹ tôi.
Mẹ tôi có dáng người nhỏ nhắn, cân đối, eo thon, mông tròn và nảy nở. Trải qua hơn hai mươi năm nắng gió, làn da của mẹ tôi hơi ngăm đen nhưng vẫn rất mỏng manh. Vú mẹ không to lắm, nhưng chúng đầy đặn và phúng phính, núm vú vẫn còn màu đỏ.
Búi tóc của mẹ được tháo ra, mái tóc đen nhánh xõa trên đôi vai tròn và mịn màng của mẹ. Hai bắp đùi khép chặt, để lộ một đám cỏ um tùm ở gốc đùi.
Tuy chỉ vài giây ngắn ngủi, nhưng với tôi đó là một cú sốc không có gì so sánh được. Thời gian như bị đóng băng. Mặc dù tôi đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, nhưng vẫn không thể ngăn được xung năng sinh lý nguyên thủy nhất đang trào dâng trong người tôi.
Mẹ tôi chợt nhận ra sự việc, bà xấu hổ đến mức vội lấy khăn che người, mặt đỏ bừng và nói:
“Suýt chút nữa là mẹ bị bỏng rồi. Giờ thì mẹ không sao, con có thể ra ngoài.”
Tôi như vừa tỉnh dậy từ giấc mơ, mặt đỏ bừng, đồng ý một cách mất tự nhiên và cúi đầu đi ra.
Trở lại phòng khách, nhưng tôi vẫn không thể bình tâm được. Xưa nay tôi chỉ coi mẹ tôi là mẹ, nhưng hôm nay tôi mới nhận ra mẹ tôi cũng là một người phụ nữ.
Bây giờ nghĩ lại, mẹ tôi năm nay mới 38 tuổi. Ngoại hình của mẹ thật ra rất duyên dáng và xinh đẹp, với khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu và đôi mắt đen tuyền. Tuy không thể gọi là sắc nước hương trời nhưng rất cuốn hút. Đặc biệt, sự đơn sơ và dịu dàng càng tôn thêm nét quyến rũ nữ tính của mẹ tôi.
Tôi cũng từng nghĩ rằng với tư cách một người mẹ, mẹ tôi đã vất vả vì tôi hai mươi năm rồi. Là một người phụ nữ, mẹ tôi chưa bao giờ được trải nghiệm niềm vui được làm phụ nữ dù chỉ một ngày. Thật là bất hạnh cho mẹ.
Cả đêm, tôi bị mất ngủ. Trước mắt tôi cứ hiện ra hình ảnh cơ thể trần truồng của mẹ.
Trong vài ngày tiếp theo, khi hai mẹ con tôi ở cùng nhau, chúng tôi có chút không thoải mái với nhau. Tôi cố gắng làm cho mình quên đi điều đó vào ban đêm, nhưng tôi không thể quên được. Tôi cảm thấy mình thật là xấu xa và kinh tởm.
Phải mất nhiều ngày nữa, cho đến khi áp lực công việc khiến tôi dần quên đi chuyện đó.
Thấm thoát đã hơn nữa năm trôi qua khi mẹ tôi sống trong ngôi nhà mới. Cơ thể của mẹ mũm mĩm hơn nhiều so với trước khi bà tới đây. Làn da của mẹ tôi cũng trắng trẻo và mềm mại hơn. Với những chiếc váy sang trọng và vừa vặn, trông mẹ tôi càng thêm quyến rũ.
Nhưng điều quan trọng hơn cả là mẹ tôi giờ đây không còn cô đơn nữa. Sự dịu dàng và tốt bụng của mẹ đã giành được sự ưu ái của những người hàng xóm xung quanh, và mẹ đã có nhiều người bạn tốt. Thấy mẹ tôi vui vẻ hạnh phúc hơn theo từng ngày, tôi mừng lắm. Cảm giác tội lỗi trong lòng tôi cũng nhẹ nhõm đi phần nào.
Tôi đang thầm nghĩ, nếu mẹ tôi có thêm một người bạn đời thì càng tốt. Mẹ tôi còn trẻ nên có quyền được hưởng thụ niềm vui được làm phụ nữ, mà điều này thì con trai của mẹ lại không thể làm được.
Tôi thấy rằng mẹ tôi cũng nhớ đến chuyện đó. Mỗi khi nhìn thấy sự hòa thuận, yêu thương và hạnh phúc của những cặp vợ chồng hàng xóm xung quanh, sự đố kỵ của mẹ luôn thể hiện một cách vô thức. Tôi nghĩ là mẹ tôi vẫn còn băn khoăn nên chưa dám nói với tôi. Có lẽ tôi nên nói chuyện với mẹ tôi về vấn đề này.
“Miêu này, lần trước con dẫn bạn gái về mẹ thấy nó đẹp đó, giờ tiến triển ra sao rồi? Mong ước lớn nhất của mẹ bây giờ là con sớm lấy vợ và sinh cho mẹ một đứa cháu trai bụ bẫm, để cho mẹ ôm ấp nựng nịu.”
“Mẹ à, tụi con mới quen nhau thôi mà, không biết có hợp nhau hay không. Hơn nữa con còn trẻ, sự nghiệp mới là quan trọng nhất nên con không muốn kết hôn sớm đâu.”
“Con mà còn trẻ cái gì nữa, năm nay đã 23 tuổi rồi. Ở dưới quê, cỡ tuổi con là đã có vợ hết rồi. Hãy nhìn sang nhà hàng xóm kìa, nó trẻ hơn con hai tuổi mà bây giờ có con có cái chạy nhảy khắp nơi luôn.”
“Mẹ ơi, con nghĩ là dù mẹ có muốn ẵm cháu đến phát điên thì thật ra mẹ cũng nên tìm một người bạn đời cùng đồng hành để chuyện trò. Và mẹ sẽ không cô đơn nếu có một người biết điều gì lạnh và điều gì nóng ở bên cạnh mẹ.”
Tôi không ngờ mình lại nói như vậy. Mẹ tôi thẹn thùng, mặt đỏ bừng lên. Một lúc sau mẹ nói:
“Tất cả cuộc sống của mẹ là dành cho con, Miêu à. Mẹ đã già rồi nên không còn có suy nghĩ đó nữa. Kiếp này mẹ sống với đứa con trai ngoan như con là mẹ hài lòng lắm rồi.”
“Mẹ ơi, mẹ chưa đến 40 tuổi mà già gì, mẹ sẽ còn sống rất lâu nữa mà. Có một người xưa nói rằng các cặp vợ chồng trẻ đến với nhau là do duyên số. Còn mẹ đã làm việc cực khổ vì con đã hai mươi năm qua, vì vậy giờ đây mẹ nên để cho bản thân mình được tận hưởng đi chứ. Con trai của mẹ hiểu được lòng mẹ, bây giờ mẹ vẫn còn trẻ, sẽ không có ai cười khi mẹ muốn tái giá cả. Mình là mẹ con mà có gì ngại, mẹ muốn điều gì thì cứ việc nói ra.”
Câu nói của tôi hình như đã động đến trái tim mẹ. Mẹ tôi đỏ mặt và cúi đầu trong sự bối rối ngại ngùng. Một hồi lâu sau, mẹ thì thầm:
“Thật ra không phải là mẹ không nghĩ về chuyện đó, chỉ là không có ai muốn một người đàn bà giống như mẹ.”
“Mẹ hiểu sai rồi. So sánh ngoại hình và tính cách, mẹ không hề thua kém những người phụ nữ khác chút nào. Chỉ cần mẹ sẵn lòng, chắc chắn sẽ có cơ hội. Con nghĩ bác Tấn ở tầng trên là người rất tốt đó mẹ. Ổng cũng sống có một mình và không có con cái. Vợ ổng ôm con theo trai, tới giờ ổng vẫn ở như vậy. Mẹ này, mẹ có muốn con nhờ người dạm hỏi giúp mẹ không?”
Nghe tôi nói vậy, mẹ tôi càng đỏ mặt hơn, không dám ngẩng đầu lên nhìn tôi vì xấu hổ. Mẹ vội nói:
“Kìa Miêu, con nói gì kỳ cục vậy. Sao lại có chuyện con cái giúp mẹ tìm chồng bao giờ. Nếu hàng xóm phát hiện ra chuyện này thì làm sao mẹ dám ra ngoài gặp gỡ mọi người? Ái chà, đừng có ép mẹ về chuyện này, hãy để cho mẹ suy nghĩ lại đi con trai.”
Cuộc trò chuyện này khiến mẹ tôi rất xúc động. Tôi không mất nhiều thời gian để nhận thấy một số thay đổi ở mẹ.
Mối quan hệ của mẹ tôi với bác Tấn đã tăng lên đáng kể. Họ thường cùng nhau đi tập thể dục buổi sáng và đi mua sắm. Mẹ tôi cũng trở nên thích ăn diện, mua các loại mỹ phẩm và nước hoa, những thứ chưa từng dùng đến lặng lẽ xuất hiện trên người mẹ.
Hơn nữa, mẹ tôi đã trở nên vui vẻ hơn và thích cười hơn. Thấy mẹ vui hơn mỗi ngày, tôi cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều.
Đôi khi tôi nhắc đến bác Tấn trước mặt mẹ một cách cố ý hoặc vô ý. Lúc nào mẹ tôi cũng đỏ mặt vì xấu hổ, nhưng sự ngọt ngào trong lòng mẹ được bộc lộ trọn vẹn.
Nhìn dáng vẻ hạnh phúc của mẹ tôi cũng khiến tôi thực sự ghen tị, vì so với mẹ tôi thì đường tình duyên của tôi luôn không được như ý. Bạn gái hiện tại của tôi đã là bạn gái thứ năm. Cô ấy làm cùng công ty tôi, và tôi đã hẹn hò với cô ấy được vài tháng. Phải nói rằng dù là ngoại hình hay nền tảng gia đình thì điều kiện của cô ấy đều rất tốt, nhưng có một số lý do khiến tôi không thể tìm thấy loại cảm giác đó đối với cô ấy.
Bởi vì cô ấy không phải là mẫu người mà tôi đang tìm kiếm. Nhưng rốt cuộc thì những gì tôi muốn tìm là gì? Ngay cả tôi cũng rất bối rối, và tôi không thể nói được.
Cuối cùng, sự thờ ơ của tôi đã khiến bạn gái mới của tôi mất kiên nhẫn. Khi tôi đến bệnh viện trễ hẹn vài phút vì bị cảm, bạn gái tôi nhân cơ hội đó nổi cơn tam bành, nói rằng tôi không quan tâm đến cô ấy và đe dọa sẽ chia tay tôi.
Giờ đây tôi không còn là anh chàng lông bông như khi còn theo đuổi Bạch Mi và hớ hênh nữa. Trong lúc nóng nảy nghĩ đến chuyện chia tay, tôi liền quay người rời đi.
Khi về đến nhà, tôi đau đầu kinh khủng. Người tôi lúc nóng lúc lạnh và cảm thấy chịu không nổi nữa. Thấy bộ dạng của tôi, mẹ tôi vội bảo tôi vào phòng nằm nghỉ mà lòng đầy lo lắng. Mẹ đắp mền cho tôi trước, sau đó phủ khăn ướt lên trán tôi rồi cho tôi uống thuốc.
Tôi bị chóng mặt và cảm thấy nóng đến nỗi đá tung cái mền ra khỏi người. Mẹ sợ tôi bị cảm nên lại trùm mền lên người tôi. Lúc này tôi đã mê sảng và cứ nói những câu vô nghĩa. Dần dần, khi thuốc phát huy tác dụng, tôi ngủ thiếp đi.
Không biết đã bao lâu, nhưng vì khát nước, tôi tỉnh dậy thì thấy mẹ tôi vẫn ngồi ở mép giường. Mẹ đang ngủ thiếp đi khi đang chống tay trên cằm. Nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn 2 giờ khuya. Tôi rất xúc động khi nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của mẹ tôi. Mắt tôi rưng rưng, tôi không thể không nắm lấy tay mẹ. Mẹ tôi tỉnh giấc, đỏ mặt rút tay lại và nói với vẻ hơi xấu hổ:
“Con đã đỡ hơn chưa Miên? Con thấy đó, mẹ đã già thật rồi, ngồi ở đây một lát là ngủ luôn.”
“Mẹ ơi, tại sao mẹ không đi ngủ? Đừng hủy hoại thân thể của mẹ vì con. Cứ đi ngủ đi mẹ, con đã đổ mồ hôi nên cảm thấy đỡ hơn rồi.”
“Con trai của mẹ bệnh như vầy làm sao mà mẹ ngủ cho được. Mẹ không canh chừng con là con lại đá cái mền ra ngoài. Con đổ mồ hôi rất nhiều, cơ thể còn yếu lắm. Cứ nằm xuống đi, mẹ sẽ cho con ăn.”
“Không cần đâu mẹ.”
Nhưng mẹ tôi không thèm nghe lời tôi, vẫn đi vô bếp. Một lát sau, mẹ bưng tô mì trứng nóng hổi và thơm phức vào giường tôi và nói:
“Nè Miêu, ngồi dậy ăn cho nóng đi con.”
Tôi vui mừng không nói nên lời, lặng lẽ cầm lấy tô mì. Có thể là tôi chưa khỏi bệnh nên không còn chút sức lực nào nên tô mì suýt chút nữa là bị đổ. Mẹ tôi nhanh chóng đỡ lấy cái tô và nói một cách đau khổ:
“Đó, thấy chưa Miên, con vẫn chưa khỏi bệnh đâu. Để mẹ đút cho con ăn nha.”
Tôi không từ chối được nên đành để mẹ tôi đút cho. Mẹ bón cẩn thận từng muỗng một vì sợ làm bỏng tôi, gắp mì lên và thổi liên tục trước khi đưa vào miệng tôi. Thấy tôi ăn ngon, mẹ tôi cười thật tươi. Tôi nhìn chằm chằm vào mẹ trong khi ăn mì.
Dưới ánh đèn dịu nhẹ, có một vầng hào quang mờ nhạt trên khuôn mặt mẹ tôi. Với lòng tốt và sự tập trung, tôi nghĩ rằng mẹ tôi thực sự rất xinh đẹp, và tôi không thể không bị mê hoặc bởi điều đó.
Chợt một ý nghĩ bất giác dâng lên trong lòng tôi: Giá mà mình gặp được một người con gái dịu dàng và chu đáo như mẹ. Một người bạn đời tốt phải là như thế này! Trong khoảnh khắc, cuối cùng tôi cũng hiểu rằng nữa kia mà tôi hằng tìm kiếm chính là một người phụ nữ giống như mẹ tôi.
Sau khi nghĩ về điều đó, tôi buộc miệng thốt lên:
“Mẹ ơi, mẹ thật là tốt bụng quá.”
“Đồ ngốc, con là máu thịt do mẹ sinh ra. Nếu mẹ không đối xử tốt với con thì còn tốt với ai nữa. Thôi lo ăn cho khỏe đi, đừng có nhìn chằm chằm vào mẹ như vậy.”
“Thật ra thì mẹ rất là xinh đẹp, và mẹ ngày càng đẹp hơn.”
“Đừng cười mẹ nha, Miêu, con đã tán tỉnh cô gái đó chưa?”
“Mẹ ơi, mẹ là…”
“Vừa rồi con cứ nói nhảm làm mẹ sợ. Nếu con có gì muốn nói thì cứ việc nói ra chứ đừng để trong lòng. Miêu à, con muốn gì, nói cho mẹ nghe đi. Có gì để mẹ nhờ người tìm bạn gái giúp cho con.”
“Con… con chỉ muốn tìm một người bạn gái giống như mẹ thôi.”
“Lại nói nhảm nữa rồi, chả đâu vào đâu.”
“Mẹ à, con rất muốn tìm một người bạn gái xinh đẹp, dịu dàng và chu đáo giống như mẹ đó. Nhưng tiếc là bây giờ có quá ít người như vậy.”
Mẹ tôi phải bật cười, tưởng rằng tôi nói đùa và tiếp tục đút mì cho tôi ăn.
Kể từ hôm đó, mối quan tâm của tôi đối với mẹ trở nên sâu đậm hơn. Sau một ngày bận rộn, tôi nóng lòng về nhà và dành thời gian ở bên mẹ tôi. Được ăn và được trò chuyện với mẹ đã trở thành khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong ngày của tôi. Đôi khi tôi đang đi công tác, mẹ tôi là thứ tôi không thể buông bỏ nhất. Chỉ sau khi nói chuyện qua điện thoại với mẹ mỗi đêm thì tôi mới có thể ngủ ngon.
Thỉnh thoảng, khi cùng mẹ tôi đi mua sắm, tôi chủ động nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của mẹ. Lúc đầu, mẹ không quen và cảm thấy rất xấu hổ. Tôi nói với mẹ rằng mình là hai mẹ con nên không có gì phải xấu hổ cả. Nhưng mẹ không thể nắm lại tay tôi, vì vậy tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc nắm giữ tay mẹ.
Dần dần, những cảm xúc của tôi đối với mẹ tôi đang lặng lẽ thay đổi. Tình yêu mà tôi dành cho mẹ không còn đơn thuần là tình yêu của một đứa con trai dành cho người mẹ của mình, mà còn xen lẫn rất nhiều tình yêu mà tôi thậm chí cũng không thể hiểu được rõ ràng. Đặc biệt, sau khi tôi coi mẹ tôi như một người phụ nữ.
Trong khoảng thời gian này, tôi hết lần này đến lần khác phải chịu đựng những thất bại về tình cảm. Tôi đã chán nản khi nghĩ đến chuyện lập gia đình và kết hôn. Cuối cùng, tôi cũng hiểu rằng mặc dù đã sống ở thành phố này vài năm nhưng trong thâm tâm tôi biết mình vẫn là con trai của một người đàn bà thôn quê.
Rốt cuộc, những cô gái hào nhoáng trong thành phố có thể không dành cho tôi. Người phụ nữ thuần khiết và nhân hậu như mẹ tôi, mẫu người mà tôi đang tìm kiếm có thể đã biến mất trong thành phố này.
Nhiều lúc tôi chợt nghĩ, nếu hai mẹ con tôi không phải là mẹ con thì tốt biết mấy, và chắc chắn tôi sẽ cưới mẹ tôi làm vợ.
Nhưng rồi trong lòng tôi lại tự trách móc mình tại sao lại có những ý nghĩ xấu xa như vậy về mẹ mình. Dù gì thì bà là mẹ ruột của tôi kia mà. Mặc dù vậy, tôi không thể không nghĩ về điều đó. Tại sao tôi lại trở thành như thế này, tôi cũng không biết nữa!
Tôi đã tìm kiếm nhiều sách, hy vọng tìm được câu trả lời từ chúng. Trong một cuốn sách, tôi học được rằng khi một người đàn ông còn trẻ, anh ta thường có những tưởng tượng tình dục về mẹ mình và có một phức cảm Oedipus, điều này khá là bình thường.
Bất cứ khi nào nghĩ đến những điều này, tôi liền cảm thấy nhẹ nhõm một chút trong lòng. Tôi nghĩ lý do tại sao mình lại có những suy nghĩ bất thường về mẹ cũng có thể do tôi còn quá trẻ và non nớt.
Nhưng sự nhẹ nhõm này cũng chỉ tồn tại trong một thời gian ngắn. Bây giờ mỗi khi nhìn thấy mẹ tôi và bác Tấn bên nhau, tôi cảm thấy rất khó chịu trong lòng, một kiểu ghen tuông chỉ xuất hiện giữa những người yêu nhau sẽ tự phát sinh.
Nhưng tôi không thể nào nói cho mẹ tôi biết về tất cả những rắc rối này, bởi vì dù sao tôi chính là người đã cố gắng hết sức gắn kết họ lại với nhau.