Phần 27
Ngồi phía sau xe, gió thổi vào cơ thể làm Quyên hơi lạnh. Cô mặc chiếc váy liền thân ôm sát cơ thể nên gió dễ dàng luồn vào bên trong.
Thế là hai tay hơi siết chặt hông Phương một chút, cơ thể cô nép sát vào lưng nó hơn.
Có một chút men trong cơ thể nên cảm nhận của cô hơi khác thường, gương mặt hơi ửng hồng trông rất xinh đẹp. Chỉ tiếc là Phương đang lái xe nên không thấy gương mặt ngượng ngùng của Quyên. Khóe miệng cô nàng chợt khẽ cong lên một chút, đầu ngả vào lưng nó.
Phương cũng cảm nhận được cơ thể của Quyên đang tựa vào lưng mình, cảnh tượng này làm nó nhớ lại ngày mà nó chở Hạnh về. Cũng cái tình huống này đã tạo ra mối quan hệ đặc biệt giữa nó và Hạnh.
Chợt nó nhớ đến cô gái đang ngồi phía sau xe, môi khẽ cười nhẹ một cái, nó suy nghĩ cái gì đó nhưng rồi suy nghĩ đó lại bay theo gió.
“Đến rồi.” Nó nhẹ nhàng nói.
“Là đây hả. Em từng tới ăn chỗ này sao?” Quyên hơi bất ngờ, liền hỏi nó.
“Có ăn ở đây một lần. Thấy khung cảnh cũng khá đẹp.” Nó lại nói.
“Không ngờ mấy chỗ này em cũng biết nha. Đi chơi bời nhiều lắm đúng không?” Quyên nhẹ nhàng bước xuống xe, đôi giày cao gót của Quyên gõ xuống nền gạch bộp bộp.
“Haha… Cũng không phải là nhiều. Nhưng nơi này đẹp mà đúng không?” Phương tháo chiếc nón bảo hiểm trên đầu Quyên rồi máng lên xe, cười nói.
“Ừ. Chỗ này đẹp thật…” Định nói thêm gì đó nhưng Quyên lại thôi. Cô khẽ cười làm gương mặt trở nên rạng rỡ, gương mặt nàng không phải tinh xảo như diễn viên. Nhưng người thật sự yêu thích sẽ tìm ra được nét đẹp trên gương mặt nàng, ngũ quan hài hòa, chiếc miệng cong lên hay cười làm người khác cảm thấy sự vui tươi trên đó.
Bảo vệ đến dắt xe cho hai người, Phương nắm tay Quyên dắt vào bên trong làm cô cảm thấy thẹn thùng, gò má lại ửng hồng một chút.
Bước nhanh vào bên trong, khung cảnh thoáng đãng của nhà hàng tạo nên cảm giác thoải mái cho người ngoài bước vào.
Bên trái là khu khách sạn, một tòa nhà cao khoảng chục tầng được trang trí theo kiểu biệt thự cổ. Xung quanh là một hồ nước trong xanh và được thả một đàn cá koi bơi lội tung tăng bên dưới.
Đèn chiếu sáng được chiếu rọi khắp nơi thể hiện khung cảnh lung linh và huyền ảo.
Phía bên trái có một lối dài trải đá khoảng năm mươi mét, đi sâu vào bên trong mới đến được khu nhà hàng.
Khu nhà hàng khách sạn này khá đặc biệt, chủ đầu tư bỏ hơn chục tỷ đồng để mua lại khu đất này, lại không tiếc thêm mấy tỷ chỉ để trồng cây và nuôi cá.
Bên khu nhà hàng lại đặc biệt hơn một chút, nếu không phải xa xa có ánh đèn của hàng rào thì cứ tưởng khu nhà hàng này lại năm trên một cánh đồng sen bát ngát.
Đúng vậy, chủ đầu tư bỏ hơn một mẫu đất chỉ để trồng sen và nhà hàng này được dựng lên phía trên nó.
Nói nhà hàng nhưng thật ra cách bày trí nơi này thật giống với các quán đồng quê ở miền Tây. Những căn chòi nhỏ dựng lên trên cánh đồng sen bát ngát.
Đếm phổ rộng khắp cánh đồng sen, có đến hơn hai mươi chiếc chòi lớn nhỏ được dựng lên phía trên. Lớn thì có sức chứa hơn hai mươi người, nhỏ thì bốn năm người ngồi phía trong. Ở khu trung tâm là một căn nhà rộng khoảng nữa mẫu đất, dựng lên để phục vụ cho các tiệc lớn như đám cưới.
Phương nắm tay Quên bước lại gần quầy lễ tân, chọn một căn chòi nhỏ. Sau đó chưa đầy ba phút thì có một chiếc xe điện đến rước hai người vào trong.
Gió thổi vào đến nổi mát lạnh, Phương lấy áo khoác của mình rồi nhẹ nhàng trùm lên người Quyên.
Bởi vì trời tối nên không thưởng thức được khung cảnh tuyệt hảo ngay lúc này. Mùa sen nở.
Buổi tối chỉ có thể hít hà hương thơm ngào ngạt của những bông sen đang nở tung ngoài kia. Một hương thơm dịu dàng tươi mát.
Nếu có mặt đúng lúc còn có thể mượn chiếc xuồng nhỏ bơi ra giữa cánh đồng sen chụp hình, hóa thân thành cô thôn nữ đi hái sen.
“Có đói không.” Phương cầm menu trên tay tham khảo một chút rồi quay sang hỏi Quyên.
“Không… Ăn vài món được rồi. Ăn nhiều mập đó.” Quyên chống hai tay lên bàn rồi nói.
“Có định rủ thêm ai không?” Phương lại hỏi.
“Không. Chỉ hai đứa mình thôi.” Quyên nhìn Phương bằng ánh mắt ngọt ngào rồi lắc nhẹ đầu.
“Được… Vậy cho anh bốn món này đi.” Phương gật nhẹ đầu, lựa bốn món rồi nói với cô gái nhân viên bên cạnh.
Mỗi một căn chòi đều có một người nữ nhân viên đứng trực để tránh việc không kịp phục vụ khi khách cần tìm.
“Nhà em giàu đến như vậy sao.” Ngồi nhìn Phương một lát, Quyên lại hỏi.
“Cũng không tính là giàu mấy…” Phương cười khẽ.
“Vậy mà không giàu. Nhà em làm bao nhiêu mẫu đất.” Quyên bĩu môi, sau đó lại tò mò.
“Hơn bảy mươi mẫu.” Phương không giấu diếm Quyên, đảo mắt một vòng rồi nói.
“Gì cơ… Bảy mươi mẫu… Vậy mà em nói không giàu. Đúng là con trai chỉ biết nói dóc.” Quyên bất ngờ nhìn Phương, sau đó thốt lên.
Phương cười cười, lại kể tiếp: “Nếu hồi xưa ông bà nội không bị tịch thu đất. Giờ này nhà có tận ba bốn trăm mẫu đất kia. Hồi xưa ông bà cố là nhà hội đồng nhưng rất được lòng dân, mỗi năm đều cho tặng gạo hoặc lương thực cho bà con cứu đói nên được mọi người yêu quý.”
“Năm bị tịch thu đất, bà nội giận ông nội dữ lắm bởi vì ông nội thản nhiên không đòi lại số đất bị tịch thu kia. Bởi vì số đất đó toàn là do chính ông bà cố gây dựng nên, mua lại từ các người khai hoang mở đất chứ không phải là cướp của công sức người dân.”
“Ông nội nói nhà cũng đủ giàu rồi. Giữ được bao nhiêu thì giữ, cho được bao nhiêu thì cho, ông không bận tâm vì điều đó. Đất được chia cho bà con nghèo khổ thì cũng tốt.”
Quyên say mê nghe Phương kể, từ lời kể của Phương cũng thấy được sự giàu có của gia đình người ta, vừa giàu về tài sản còn giàu về cả tình nghĩa.
“Đồ ăn đến rồi…”
Phương kể xong thì đồ ăn cũng mang đến, cũng đều là các món ăn dân dã mà thôi. Nhưng chế biến thì lại do chính tay đầu bếp nổi tiếng ở đây chế biến.
Một dĩa cơm rang, một dĩa gỏi hải sản, một dĩa tôm, một món canh cải đắng nấu với chả cá.
Nó không chọn mấy món ăn quá cầu kỳ. Lúc đầu nó không định chọn mấy món này, nhưng Quyên bảo nó chọn mấy món đơn giản thôi, nó sau khi hỏi ý nàng thì liền chọn mấy món này.
Tuy đơn giản nhưng lại phù hợp với cái khung cảnh này. Gió nhè nhẹ thổi vào trong chòi mang theo mùi hương thơm dịu dàng của hoa sen nở.
“Nào ăn đi…” Phương lấy chén bới cho Quyên một ít cơm, sau đó gắp thêm cho cô vài thứ vào chén.
“Được.” Quyên cười vui vẻ nhận lấy chén cơm, nhẹ nhàng đưa lên miệng.
“Món này ngon quá. Ăn thêm một chút đi.”
“Món này cũng ngon nữa. Cải hơi đắng như thịt chả cá vừa dai vừa giòn lại có hậu ngọt.”
“Con tôm này thịt chắc lắm. Ơ… Tui không phải tiểu thư, để tui bóc vỏ cho.”
Quyên vừa ăn lại vừa tinh nghịch bình phẩm mấy món trên bàn, lại không quên gắp vào chén cho Phương. Hai người tình tứ giống như cặp tình nhân đang yêu nhau, vừa chăm sóc vừa vui vẻ bên nhau.
Cô nhân viên đứng bên ngoài khẽ cười, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn vào bên trong.
Ăn được một lúc, chợt Quyên nhớ ra liền nói: “Đúng rồi. Quà đâu.”
Quyên hướng mắt nhìn Phương, cái môi hồng của cô còn dính trên đó một lớp mỡ bóng lưỡng, trong miệng vẫn còn một ít thức ăn chưa nuốt xuống.
“Có rồi. Đang để bên ngoài.” Phương khẽ cười, sau đó gọi nhân viên mang vào.
“Uầy… Chuẩn bị từ khi nào vậy.” Quyên giật mình, ánh mắt tròn xoe nhìn chiếc bánh kem nằm trên tay Phương.
“Vừa hay gần đây có tiệm bánh kem. Khi nãy nhờ họ làm, hơi gấp nên không được như ý.” Phương cười nhẹ, ánh mắt ôn nhu nhìn Quyên.
Hôm nay là sinh nhật cô, đáng lẽ ra phải tổ chức thật linh đình nhưng lúc chiều lại gặp phải đám người kia.
Thứ mà nó định tặng Quyên cũng không phải cái bánh kem này.
“Nhắm mắt cầu nguyện đi.” Phương cắm lên đó hai cây nến, mượn chiếc bật lửa của nhân viên rồi nói.
“Được.” Quyên hạnh phúc gật nhẹ đầu, hai mí mắt cong vút khẽ nhắm lại, miệng lẩm bẩm chút gì đó rồi cái miệng nhỏ của nàng đưa ra thổi tắt nến.
“Chúc mừng sinh nhật…” Phương nhẹ nhàng vỗ tay, nó cũng rất vui vẻ khi nhìn thấy gương mặt đang tươi như hoa của Quyên.
Không phải là chưa bao giờ Quyên được thổi nến sinh nhật, nhưng có lẽ đây là lần đặc biệt nhất từ trước đến giờ.
“Chúc mừng sinh nhật…”
Lại thêm một câu chúc nữa từ Phương, nhưng lần này trên tay nó lại xuất hiện một sợi dây chuyền nhỏ.
“Ơ… Còn nữa sao…” Quyên hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, trái tim nàng như muốn nhảy ra bên ngoài, mắt tròn xe kèm ngạc nhiên.
“Để em đeo cho nhé.” Phương nhẹ nhàng nói, đi đến gần Quyên rồi khẽ đeo lên cổ nàng.
Nó để ý lúc trước Quyên cũng có đeo dây chuyền, nhưng sau đó không biết tại sao nàng lại không đeo nữa. Chiếc cổ cao của Quyên nếu đeo thêm sợi dây chuyền thì rất quyến rũ, nên nó mới mua tặng nàng.
Quyên ngây ngốc nhìn sợi dây chuyền được đeo lên cổ, cô không biết phải phản ứng như thế nào. Nội tâm tràn đầy sự hạnh phúc nhưng lại không biết thể hiện làm sao.
“Đẹp lắm nha…” Phương ngắm nghía một hồi, sau đó mở miệng.
“Thứ này đắt không?” Quyên một tay sờ sợi dây chuyền trên cổ, ngắm một ngồi rồi lại hỏi.
“Được đeo lên cổ của Quyên thì nó mới bắt đầu có giá trị.” Phương thở ra một câu ngọt ngào.
Quyên hai má ửng hồng như lửa đốt, ánh mắt một chút hốt hoảng kèm một chút si mê.
“Nào. Ăn thêm một chút đi.” Phương gắp thêm vài miếng thịt cho Quyên.
“Uống thêm một chút rượu không?” Quyên chợt đề nghị.
“Rượu sao… Có uống được không đó?” Phương bất ngờ trước đề nghị của Quyên, ánh mắt nghi ngờ nhìn cô.
“Được… Rượu nhẹ thôi.” Quyên ánh mắt vui vẻ, nàng gọi nhân viên vào dặn dò một chút.
Cô nhân viên ngay lập tức gật đầu sau đó đi chuẩn bị. Chưa đầy một lúc đã xuất hiện kèm một chai rượu vang trên tay và chai chiếc ly nhỏ.
…
Còn tiếp…
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyensex.life, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.