Bí mật gia tộc – Phần 5: Hội ngộ cố nhân

Phần 5: Hội ngộ cố nhân
… Bữa tối trong căn nhà rộng lớn chỉ có ba người vẫn diễn ra bình thường như mọi khi. Thỉnh thoảng Ngọc Diệp nhìn trộm bố chồng như để dò xét điều gì đó. Nhưng biểu hiện của lão Quân lại không cho thấy có gì khác thường cả.
Trong mắt Ngọc Diệp, hình ảnh ông Quân đạo mạo, đức hạnh trước đây vốn đã có chút lệch lạc sau vụ nhà tắm hôm trước thì nay dường như đã trở nên méo mó hoàn toàn.
– “Đúng là đàn ông, chả ông nào mà không hám gái cả” – Nàng thầm nghĩ trong đầu rồi tự nhoẻn miệng cười.
– “Con sao đấy?”
Bà Cúc hỏi khi thấy biểu hiện hơi lạ của con dâu.
– “À, dạ không, con chỉ đang nhớ lại câu chuyện vớ vẩn với đám bạn hồi chiều thôi ạ”
Bà mẹ chồng đâu biết rằng lúc này ngồi ăn cơm mà trong đầu cô con dâu đang nghĩ bao nhiêu điều hỗn tạp. Dĩ nhiên, hình ảnh con cu của chồng bà cũng không thể thiếu trong mớ tâm tư miên man đó của nàng.
… Màn đêm buông xuống, cả thành phố đã chìm vào giấc nồng. Trong phòng ngủ trên tầng lầu cao vút. Người vợ trẻ trằn trọc chưa thể chợp mắt. Đầu nàng vẫn mông lung với những suy nghĩ có từ ban chiều.
Điều đó khiến nàng không được thoải mái trong người, cứ bứt rứt khó chịu làm sao ấy. Làm một ngụm nước ấm, Ngọc Diệp mở cửa ra ngoài ban công kiếm chút thư thái cho đầu óc.
Là một trong những căn Penthouse thượng hạng của thành phố, ngôi nhà của chủ tịch Hoàng Gia ngoài diện tích sinh hoạt gần 500 m2 thì còn có một hành lang ban công dài nối với khu vườn thượng uyển vài trăm m2 bao quanh.
Đêm hè gió thổi lồng lộng mát rượi, quang cảnh thành phố lung linh huyền ảo. Cuộc sống ở đây thật đúng nghĩa của sự tận hưởng.
Gió thổi rèm cửa sổ phòng ông Quân phấp phới vô tình gây ra sự chú ý với Ngọc Diệp. Những suy nghĩ thầm kín trong đầu tự nhiên khơi gợi sự tò mò nơi con người nàng.
Rón rén như kẻ ăn trộm, Ngọc Diệp nhẹ bước tới cửa phòng bố chồng ghé mắt nhìn vào. Mồm nàng lập tức há hốc, bàn tay vội vã ôm lấy miệng như sợ người khác nghe thấy tiếng thở của mình.
Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, ông Quân cởi trần mặc độc cái quần đùi ngáy khò khò trên đệm. Thân hình núc ních nhiều nếp nhăn đầy lông lá. Con cặc như cây gậy chống tạo nên một cái lều cao vót thẳng tắp trong chiếc quần ngắn kia. Chẳng cần trực tiếp đo đếm Ngọc Diệp cũng đoán được con cặc đang cương cứng với độ dài khủng khiếp.
Hai má đỏ nựng, đôi tai nóng bừng, mắt Diệp mở to nhìn chằm chằm vào cái dùi cui dựng ngược kia của bố chồng. Một cảm giác hồi hộp pha chút sợ sệt dấy lên trong đại não.
Bỗng ông Quân trở mình khiến cho Ngọc Diệp giật bắn người, suýt chút nữa va đầu vào cánh cửa. Nàng vội lủi nhanh về phòng như bị ma đuổi, tim đập thình thịch muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hú hồn hú vía.
… Sau hôm bắt gặp bố chồng vào khách sạn với bồ, cuộc sống trong nhà vẫn diễn ra bình thường. Tuy nhiên không biết do vô tình hay hữu ý, bắt đầu xuất hiện những thay đổi trong sinh hoạt hàng ngày của Ngọc Diệp.
Nàng thường xuyên diện những trang phục thoáng đãng, mát mẻ và kiệm vải. Áo có cổ khoét sâu, váy ngắn quá nửa đùi, quần thì cộc và bó hơn trước đây.
Bà Cúc không quan tâm lắm đến thay đổi đó của con dâu, bởi theo bà do trời đã chuyển sang Hè nên con dâu mặc vậy cho thoải mái. Chỉ khổ cho ông Quân, sau vụ nhà tắm lần trước, ông đã cố gắng gạt đi những suy nghĩ đen tối đang ngày một lớn dần trong đầu thì nay lại bị tra tấn bởi những khiêu khích thị giác diễn ra thường xuyên kia nữa.
Thỉnh thoảng, dù không cố tình nhưng ánh mắt của ông lại được chiêm ngưỡng đôi gò bồng đảo với khe núi thăm thẳm ở giữa mỗi khi cô con dâu đi ngang qua hoặc ngồi ăn ở vị trí đối diện. Đôi mông mẩy tròn căng của nàng ẩn hiện sau lớp quần bó sát. Cặp đùi trắng tinh thường xuyên lộ ra quá nữa luôn ám ảnh ông mỗi khi nàng lướt qua.
Những lúc như vậy, ông đều cố dùng lý trí để gạt bỏ những ham muốn trỗi dậy trong lòng. Khẩu quyết “đó là con dâu mình, đó là con dâu mình” được ông áp dụng như câu thần chú, nó giúp ông vượt qua được những cơn nứng có thể đến bất cứ lúc nào khi ở gần con dâu.
Thế nhưng, khi suy nghĩ trong đầu có thể ít nhiều được khống chế thì bản năng giống đực cùng lượng hóc môn sinh dục dồi dào lại đâu có chịu để ông yên. Nó hành hạ ông một cách khốn nạn, khổ sở.
May mắn thay, mỗi lần dục vọng trỗi dậy ông đều có địa chỉ để giải tỏa. Không ai khác, cô thư ký xinh đẹp Phương Dung với lỗ lồn luôn sẵn sàng chính là địa chỉ ông tìm đến để xả khi lên cơn động dục trước con dâu.
Về phần Ngọc Diệp, kể từ đêm đó tần suất thủ dâm của nàng cũng dày hơn trước. Gần như đêm nào nàng cũng phải làm ít nhất một lần cho hạ hỏa. Và trong những lúc tự làm mình lên mây như vậy, hình ảnh con cặc to tướng kia lại là chất xúc tác không thể thiếu cho những cảm xúc thăng hoa của nàng.
… Một tháng sau.
Cuộc họp hội đồng quản trị diễn ra căng thẳng với tâm điểm xoay quanh vấn đề huy động vốn hoàn thành các dự án dang dở. Hoàng Phong tham gia phiên họp bằng phương thức trực tuyến.
Một loạt vấn đề được đem ra mổ xẻ. Giá cả vật liệu xây dựng leo thang, các nhà thầu thúc công nợ, nhân công thiếu hụt, ngân hàng siết dòng tiền hoặc chậm giải ngân, lãi suất bị đẩy lên cao, một số dự án bị kiện vì chậm tiến độ bàn giao nhà…
Số tiền thu được từ việc bán mảng dệt may tháng trước sau khi tính toán chi li thì cũng không thấm tháp vào đâu khi cũng chỉ giúp tập đoàn cầm cự được tối đa 6 tháng.
Người chịu trách nhiệm chính cho những vấn đề hiện tại của tập đoàn không ai khác chính là ông Quân, phó chủ tịch phụ trách tài chính. Mặc dù là vợ chồng nhưng trong cuộc họp bà Cúc không tiếc lời để chỉ trích ông, thậm chí nhiều lúc còn đay nghiến, chì chiết thậm tệ.
Sự căng thẳng của cuộc họp bị ngắt quãng khi thư ký Phương Dung gõ cửa đi vào.
– “Thư chủ tịch, có một vị khách đặc biệt muốn gặp bà ạ”
– “Cô không thấy là tôi đang họp à? Đặc biệt thì cũng đi ra, sắp lịch lúc khác cho tôi”
– “Dạ, nhưng ông ta nói là có thể giúp chúng ta giải quyết được mọi vấn đề hiện nay”
Cả phòng họp lập tức quay về hướng Phương Dung. Cơ mặt bà Cúc cũng giãn ra một chút.
– “Ông ta là ai thế?”
– “Dạ ông ấy tự giới thiệu là Mạnh Dũng, chủ tịch tập đoàn Quốc Trung, bên đã mua mảng dệt may của chúng ta tháng trước đó ạ”
… CẠCH…
Chiếc bút trên tay bà Cúc rơi xuống bàn. Đôi mắt bà lặng đi, gò má hai bên giật giật, người ngả bịch ra sau ghế.
Hai tiếng Mạnh Dũng như sét đánh ngang tai với bà. Mặc dù không chắc có phải là “cố nhân” không nhưng khi nghe cái tên đó là bao ký ức đau khổ chôn giấu mấy chục năm bỗng nhiên lại ùa về. Nó khiến bà choáng váng, xa xẩm mặt mày.
– “Bà bị sao thế. Không được khỏe chỗ nào ư?”
– “Mẹ, mẹ sao vậy?”
Cả ông Quân và Ngọc Diệp sốt sắng đồng thanh lên tiếng.
Bà Cúc giơ tay huơ huơ như muốn nói “Không có vấn đề gì”
– “Cô bảo ông ta đợi tôi một lát. Mười phút nữa thì mời vào phòng tôi. Còn bây giờ, mọi người tạm nghỉ, chiều chúng ta họp tiếp.”
Giọng nói bà run run.
Mặc dù thấy những biểu hiện bất thường của vợ nhưng ông Quân cũng không tiện hỏi thêm, lặng lẽ thu dọn tài liệu rồi cùng mọi người rời phòng họp.
… Trở về phòng làm việc của mình, khi ngang qua sảnh lễ tân, ông Quân thấy một người đàn ông trung tuổi lịch lãm trong bộ vest đen đang ngồi chờ ở đó. Dường như đây chính là vị khách mà Phương Dung vừa đề cập tới lúc nãy.
Mặc dù chỉ nhìn lướt qua nhưng ông Quân thấy vị khách kia toát lên một điều gì đó rất là quen thuộc như đã từng gặp nhau nhiều lần. Tuy nhiên nhất thời lúc này ông Quân không thể nhớ đã gặp ở đâu. Sự phân vân theo ông về tới tận phòng làm việc.
Thả mình xuống chiếc ghế da mềm mại, sang trọng. Đầu óc ông Quân vẫn đang mải truy xét không biết đã từng gặp người đàn ông kia ở đâu rồi. Một cảm giác thân quen trào lên rất lạ.
Thế rồi ông giật nảy mình khi ánh mắt ông dừng lại nơi tấm ảnh gia đình đặt trên bàn làm việc. Trong ảnh là ông, bà Cúc, Phong cùng cô con dâu Ngọc Diệp đang tươi cười hạnh phúc.
Tay ông rụng rời, mắt hoa lên. Giờ ông hiểu tại sao lại thấy người đàn ông ngoài kia trông quen quen. Chẳng phải khuôn mặt này ông vẫn nhìn suốt mấy chục năm qua sao? Hoàng Phong, con trai ông. Sao nó lại giống lão kia đến vậy?
Ánh mắt Nguyễn Quân thất thần hướng lên trần nhà rồi lại nhìn vào bức ảnh. Một mối lo sợ mơ hồ dấy lên trong ông mạnh mẽ.
… Cộc… Cộc… Cộc…
Người khách lạ kia gõ cửa phòng chủ tịch.
– “Mời vào…”
Tiếng người phụ nữ từ trong vọng ra.
– “Chào em”
Người đàn lên tiếng trước trong sự ngỡ ngàng đến bàng hoàng của bà Hoàng Cúc.
Lo lắng, hồ nghi và cả một chút hồi hộp của bà từ nãy giờ đã được giải đáp. Người đàn ông kia chính là Mạnh Dũng, kẻ đã bỏ rơi bà mấy chục năm về trước.
– “Ông…”
Bà Cúc chỉ ú ớ nói được một tiếng rồi miệng cứng đơ lại, con mắt rực lên sự căm phẫn, uất hận, khóe mắt cay cay, rưng rưng.
… Không gian trở nên lắng đọng trong vài phút. Hai con người đứng đó nhìn nhau vừa thân quen nhưng lại như xa lạ.
– “Ông còn quay về đây làm gì…”
Bà Cúc gằn giọng, giọt nước mắt không kìm được lăn dài trên má.
– “Anh trở lại thăm em và…”
Người đàn ông kia bình thản, vừa nói vừa tiến về phía bà Cúc.
– “Ông còn dám vác mặt về đây nữa ư?”
– “Anh biết, anh có lỗi với em… nhưng…”
– “Ông có biết vì ông mà tôi đã phải khổ sở đến nhường nào không?”
Lúc này thì bà Cúc đã khóc lên thành tiếng. Người đàn bà thường ngày cương nghị, hét ra lửa, được mệnh danh là bà đầm thép trong ngành bất động sản vậy mà giờ đây lại đang rơi lệ một cách đáng thương, tội nghiệp.
Người đàn ông kia dừng lại, khẽ cúi đầu như một kẻ biết lỗi.
… Lúc này, ở trong phòng, ông Quân lòng dạ như lửa đốt. Những lo sợ và hoài nghi đang thi nhau tra tấn thần kinh ông. Càng nhìn Hoàng Phong lại càng thấy giống người đàn ông kia một cách kỳ lạ. Trông như hai giọt nước vậy.
– “Chẳng nhẽ ngay từ đầu mình đã bị cắm sừng?”
– “Mấy chục năm nay mình nuôi con tu hú sao?”
– “Không. Không thể như thế được”
Ruột ông sôi lên, gan như bị nung nóng chảy. Nguyễn Quân đứng bật dậy, lao ra khỏi cửa, bước nhanh về phòng làm việc của vợ. Phút chốc ông đã đứng trước phòng bà chủ tịch, tay định đẩy cửa đi vào.
– “Ông câm đi, không có đứa con nào ở đây cả. Hoàng Phong là con của tôi với chồng”
Cuộc nói chuyện bên trong của hai người đang khá gay gắt. Bà Cúc dường như đã không còn giữ được bình tĩnh.
– “Anh biết, đó là lỗi của anh. Anh đã làm em tổn thương, đã bắt em phá thai, đã rời bỏ em. Nhưng em đã giúp anh sửa sai, em vẫn giữ lại đứa con đúng không?”
– “Ông im đi. Tôi cấm ông nhắc đến Hoàng Phong một lần nữa”
– “Em nhìn đi, Hoàng Phong hoàn toàn giống anh hồi trẻ. Hơn nữa tuổi của nó đúng bằng đứa trẻ trong bụng em hồi đó”
Ông Dũng nói xong đặt tấm hình chụp cận mặt Hoàng Phong đặt lên bàn. Bà Cúc không dám nhìn bức ảnh, chỉ quay mặt đi sụt sùi.
– “Như vậy là em đã thừa nhận rồi đúng không?”
– “Ông cút đi cho khuất mắt tôi”.
Hoàng Cúc một lần nữa quát to. Bà đã mất hết kiểm soát và hoàn toàn không ý thức được rằng cuộc nói chuyện của hai người đang được lắng nghe bởi một người đàn ông đang đau khổ đứng ngoài cửa từ bấy giờ.
Ông Quân đứng đó như trời trồng, nuốt từng câu từng chữ mà hai con người phía trong nhả ra. Mỗi lời họ nói như một mũi dao đâm thẳng vào tim ông vậy. Hóa ra bao năm nay ông là vật thế thân, là một kẻ đổ vỏ không hơn không kém.
– “Có lẽ giờ em đang mất bình tĩnh. Chúng ta hẵng tạm gác chuyện riêng sang một bên. Anh đến đây để đưa ra một đề nghị hợp tác. Anh có thể giúp Hoàng Gia vượt qua những khủng hoảng trước mắt. Em có thể không tha thứ cho anh nhưng hãy vì Hoàng Gia và vì Hoàng Phong. Đây là danh thiếp của anh. Hẹn gặp em 8h tối nay tại XYZ. Anh hy vọng em hãy bình tâm suy nghĩ cho kỹ.”
– “Ông cút đi”
Bà Cúc một lần nữa quát lớn.
Ông Dũng nhếch mép cười rồi quay người rời đi.
Phía ngoài, ông Quân vội vã trở về phòng khi tiếng bước chân tiến lại gần cánh cửa. Trước một sự thật quá đỗi phũ phàng mà ông không dám trực diện đối mặt, chỉ có thể trốn chạy như một tên ăn trộm.
Ông không biết rằng, phía cuối hành lang, cô con dâu Ngọc Diệp từ nãy vô tình đã quan sát được hết những hành động của ông với không sót một biểu cảm nào.
Khi người đàn ông kia đi ngang qua Ngọc Diệp, một cảm giác quen quen cũng ngay lập tức xuất hiện trong nàng. Tuy nhiên, trái với ông Quân, chỉ phút chốc Ngọc Diệp đã nhận ra ngay sự giống nhau đến kỳ lạ giữa người đàn ông này với Hoàng Phong chồng mình.
Với sự sắc sảo và nhạy bén của người phụ nữ, sau một thoáng cau mày, Ngọc Diệp đã lờ mờ đoán ra được ẩn tình trong mối quan hệ của ba con người không hề đơn giản này.
– “Chẳng nhẽ mẹ và ông khách kia là… vậy Phong là…”
– “Hóa ra ông ăn chả thì bà cũng ăn nem”
Miệng nở một nụ cười đắc ý cho sự nhanh trí của mình, nàng nhanh chóng trở về vị trí làm việc.
… Buổi chiều, chẳng có thêm cuộc họp hội đồng quản trị nào được diễn ra. Cả bà Cúc và ông Quân đều chết dí ở trong phòng của mình. Mỗi người đang đều mải đắm chìm trong nỗi đau khổ riêng của bản thân.
Ông Quân ngồi đó, hệt khúc gỗ, mắt nhìn chằm chằm vào khung ảnh nhỏ. Nụ cười cùng ánh mắt rạng rỡ của cả gia đình là động lực cho ông mỗi khi bắt đầu một ngày làm việc mới. Nhưng giờ đây cũng những nụ cười đó, ánh mắt đó lại như những viên đạn bắn thẳng vào ngực ông vậy. Ôi, sao mà đau đến thế.
… Hơn bảy giờ tối. Ông Quân lững thững bước vào trong ô tô. Chiếc Audi của vợ vẫn đỗ bên cạnh xe của ông. Một cách thểu lão, ông nhấn ga lao ra khỏi hầm.
… KÉT…
Đột nhiên, như chợt nghĩ ra điều gì đó, ông Quân phanh gấp, lùi xe vào một góc ven đường, mắt hướng về phía công ty chờ đợi.
15 phút sau, chiếc xe của vợ ông lao ra, rẽ sang hướng ngược lại so với đường về nhà. Ông Quân liền nổ máy bám theo.
Đúng như dự cảm không hề mong muốn của ông. Chiếc Audi đỗ ngay sảnh lớn khách sạn XYZ. Từ trong cửa chính, người đàn ông lịch lãm ban sáng đã chờ sẵn. Sau vài ba câu nói gì đó, họ đi thẳng tới nhà hàng ở sảnh bên phải của khách sạn.
Ông Quân tắt máy, mở cửa định xông vào trong nhưng dường như có một điều gì đó vô hình kéo rịt ông xuống ghế. Cay đắng và đau khổ, ông phi xe thẳng về nhà.
… Cạch…
– “Bố về rồi đấy ạ? Bố tắm rửa rồi ra dùng bữa”
Cô con dâu đon đả khi bố chồng vừa bước vào trong nhà. Trên bàn ăn, thức ăn thơm ngậy đã bày sẵn với đầy đủ bát dĩa như mọi ngày. Ngọc Diệp quả là một cô gái đảm đang.
– “Thôi, bố mệt lắm, bố không ăn đâu. À mà con chưa ăn à?”
– “Dạ con chưa, con đợi bố mẹ về rồi cùng ăn một thể ạ”.
Đúng vậy, ở cái nhà này, bữa tối thường bắt đầu lúc 7h với đầy đủ các thành viên. Một là ăn, hai là bận việc ở ngoài không ăn chứ không bao giờ có chuyện người ăn trước kẻ ăn sau.
– “Ừ, thôi, bố con mình cùng ăn vậy. Mẹ con hôm nay không ăn cơm nhà đâu”
Dường như thấy có lỗi với cô con dâu vẫn đang đợi cơm nên ông Quân miễn cưỡng ngồi xuống bàn mặc dù bụng dạ ông lúc này chả thiết tha gì tới chuyện ăn uống.
– “Đúng là một cô con dâu tốt”
Ông Quân vừa nhìn cô con dâu lúi húi lấy đồ ăn cho mình vừa lẩm nhẩm nghĩ trong đầu. Miệng khẽ nở nụ cười khiên cưỡng.
– “Nó đâu phải là con dâu của mày. Nó là con dâu của mụ Cúc và thằng Dũng kia kìa”
Một giọng nói oang oang trong đầu, khiến cho nụ cười trên môi phụt tắt, mặt xa xẩm lại.
– “Con mời bố ăn cơm ạ”
– “Ờ… ờ… con ăn đi”
Ông Quân trả lời ú ớ vì vẫn đang mải lắng nghe giọng nói kia sang sảng trong não.
– “Con lấy cho bố chai rượu”
– “Dạ… rượu à bố…”
– “Ừ…”
Ngọc Diệp hơi ngạc nhiên vì từ trước tới giờ trừ khi nhà có khách còn đâu dùng cơm hàng ngày không khi nào ông uống rượu trong bữa ăn cả.
– “Chắc là tại vì chuyện lúc sáng…”
Nàng vừa mở tủ lấy rượu vừa mỉm cười với suy nghĩ trong đầu.
– “Con mời bố ạ”
Ngọc Diệp vừa nói vừa ngả người về phía trước đặt chai rượu tây cùng chiếc ly trước mặt bố chồng.
Nguyễn Quân lập tức bị hoa mắt khi cặp vú to múp, trắng tròn của con dâu ngồn ngộn trong cổ áo rộng khoét sâu đập vào mặt, cách có vài găng tay. Khoảnh khắc tuy ngắn ngủi nhưng cũng đủ khiến hóc môn sinh dục trong người ông dâng trào, khuấy động.
Nhưng cũng gần như ngay tức thì cảm xúc đó bị xua đi bởi những nỗi niềm mà ông đang mang nặng trĩu trong lòng.
… Tại nhà hàng trong khách sạn XYZ.
– “Cảm ơn em vì bữa tối tuyệt vời. Sau bao nhiêu năm anh mới lại có được cảm giác ấm cúng đến vậy.”
– “Anh biết là em vẫn còn giận anh, nhưng quá khứ đã qua rồi mình hãy cho qua đi”
– “Giờ chúng mình đã già cả rồi. Hãy nghĩ tới tương lai của bọn trẻ”
– “Em hãy cân nhắc đề nghị của anh. Anh nghĩ giờ chỉ có anh mới có thể giúp được Hoàng Gia thôi”
Ông Dũng cứ thao thao bất tuyệt trong khi bà Cúc từ đầu bữa tới giờ rất ít lên tiếng.
– “Ông Dũng này. Thứ nhất tôi đến đây với tư cách là chủ tịch tập đoàn Hoàng Gia chứ không phải là cô Hoàng Cúc ngày xưa mà ông biết. Thứ hai, nếu ông tôn trọng điều tôi vừa nói thì chúng ta tiếp tục nói chuyện còn không thì thôi, coi như chúng ta chưa từng gặp mặt”
Bà Cúc lúc này mới chính thức lên tiếng một cách tròn vành rõ chữ, giọng đầy nghiêm nghị, cứng rắn mặc dù trong lòng bà đang nẫu như ruột thị.
– “Ờ… OK em. Anh nhất trí”
Ông Dũng ngập ngừng đồng thuận.
– “Và một điều quan trọng nữa, ông không được nhắc tới Hoàng Phong trong các cuộc nói chuyện giữa ông và tôi hay với bất cứ ai trong Hoàng Gia”.
– “OK. Vậy coi như chúng ta đã đạt được thỏa thuận hợp tác. Ngày mai anh sẽ đến Hoàng Gia, chúng ta sẽ bàn bạc cụ thể nhé”
– “Không. Ông cũng không được phép tới Hoàng Gia trừ khi được tôi cho phép. Tám giờ tối mai, tôi sẽ gặp ông tại đây, chúng ta bàn tiếp”.
Nói xong Hoàng Cúc đứng lên bỏ đi một cách đầy dứt khoát.
Mạnh Dũng đứng đó, có chút tiếc nuối và hụt hẫng nhưng rồi trên môi khẽ nở nụ cười. Với ông ta, dường như từng đó đã là quá đủ cho những bước đầu trong ngày trở về.
… Đêm đã về khuya, trong phòng ngủ sáng đèn của Ngọc Diệp. Trên giường, hai thân ảnh đang nhấp nhô thực hiện nghi thức giao phối. Khối thịt to lớn, đen đúa, lông lá đang ôm ghì, phủ kín phía trên thân hình mảnh mai, ềm mại bên dưới dưới.
Từ chi trắng trẻo của người phụ nữ quặp chặt, nổi bật trên tấm lưng đen đúa của người đàn ông. Toàn thân nàng đang phải chịu một sức ép cực lớn khi mà thân thể phía trên hết nâng lên lại dập xuống.
… Phạch… Phạch… Phạch… Phạch…
– “Ơhhhh… ưhmmm… em sướng quá… Quân ơi… ơhhhh…”
– “Ohhhh… ahhhh… tê hết buồi anh rồi… Diệp ơi… ahhhh…”
… Phạch… Phạch… Phạch… Phạch…
Không gian ngập tràn âm thanh va chạm da thịt cùng tiếng rên thống thiết không dứt của cả hai.
Gã đàn ông đang mải miết với những cú thúc cặc kia là Nguyễn Quân, còn người phụ nữ không ngừng ngân nga rên rỉ sung sướng phía dưới không ai khác chính là Ngọc Diệp, con dâu của lão.
– “Ơhhhh… địt sâu vào lồn em đi… em sướng… ưhhh… ưhmmm…”
… Phạch… Phạch… Phạch… Phạch…
Quang cảnh xung quanh thật hỗn độn, áo quần vương vãi, chăn nệm xộc xệch loang lỗ vệt nước. Điều hòa đang chạy hết công suất nhưng mồ hôi của cả hai vã ra như tắm. Chỉ dấu cho thấy màn giao phối của họ đã diễn ra từ khá lâu.
Ngọc Diệp ngửa mặt lên trời khó nhọc ngớp từng ngụm không khí trong tiếng rên la thống thiết. Hai tay nàng ôm ghì cái đầu bạc của lão Quân vùi vào giữa hai bầu vú đồ sộ của mình. Đôi tay lão vòng xuống dưới bợ lấy cặp mông săn chắc của con dâu làm điểm tựa cho cái hông của lão không ngừng tống những cú đâm lút cán con cặc khổng lồ vào cái lồn đã sưng tấy ngập ngụa nước sướng của nàng.
… Phạch… Phạch… Phạch… Phạch…
– “Ưhhh… địt nát lồn em đi… em sắp ra… ơhhhh…”
– “Ohhhh… ahhh… Anh cũng sắp xuất đây… ahhhhh…”
– “Ơhhh… xuất đi anh… bắn hết tinh trùng vào lồn em đi… ơhhhh…”
… PHẠCH… PHẠCH… PHẠCH… PHẠCH…
– “Ơhhh… ưhhhh… em ra… em… raaaaa… ơhhhhh…”
– “Ahhh… anh raaaaa… ahhhhh”
… PHẠCH…
Tiếng rên thống thiết của cả hai vang lên cũng là lúc từng đợt tinh dịch nóng hổi từ cái buồi to tướng đã trương to hết cỡ của lão Quân phọt ra bắn thẳng vào tử cung của Ngọc Diệp. Con cặc phình to sủi bọt nhả tinh vào âm đạo đang co siết mạnh mẽ đem đến sướng khoái như muốn nổ tung thân mình cho người phụ nữ.
– “Ơhhhhh… em sướnggggg… ưhmmm…”
… RUỲNH…
– “CÁC NGƯỜI ĐANG LÀM CÁI GÌ THẾ NÀY”
Bà Cúc đạp cửa xông vào quát tháo một cách điên dại.
– “Ahhhhh…”
Ngọc Diệp hoảng sợ hét lên, thân mình bật khỏi tấm nệm. Mồ hôi vã ra đầm đìa, gương mặt hoang mang tột độ.
Hóa ra đó chỉ là giấc mơ.
Phía dưới, háng nàng vẫn đang co giật dữ dội, từng tràng dâm thủy ùn ùn ứa ra theo nhịp quặn thắt của thành âm đạo. Cảm giác tê sướng khoái lạc tưởng chỉ có trong mơ vẫn đang không ngừng lan tỏa từ cuống lồn chạy theo các dây thần kinh phủ sóng khắp cơ thể của nàng.
Cảm xúc chân thực như vừa trải qua một cuộc làm tình vũ bão vậy. Một giấc mơ mây mưa xác thịt mang đến cho nàng hoan ái dục thú tột đỉnh, niềm khoái hoạt chưa từng thấy trong đời.
… Mất gần năm phút Ngọc Diệp mới hoàn toàn nhận thức được thực tại xung quanh. Chỉ là một giấc mơ. Nhưng sao nó lại mang tới cho nàng cảm giác chân thực đến kỳ lạ, tê sướng khoái cảm tột độ.
Tay nàng sờ xuống háng. Nước từ trong lồn vẫn âm thầm rỉ ra. Cái quần lót đã ướt nhoe nhoét, thấm đẫm cả váy ngủ phía ngoài.
– “Mày thật hư đốn Diệp ạ”
Nàng mỉm cười khi bàn tay dính đầy dâm thủy được giơ lên.
Ngọc Diệp đâu biết rằng có một cặp mắt hau háu đã theo dõi toàn bộ cử chỉ và cảm xúc của nàng từ nãy tới giờ qua khung cửa sổ.

To top
Đóng QC