Con đường bá chủ – Quyển 11 – Phần 176

Phần 176
“Không thể!”
Cánh tay vừa duỗi đến hướng đan điền, Lạc Nam liền theo bản năng kinh hô một tiếng.
Đan điền là nơi ẩn chứa quá nhiều bí mật của hắn, tuyệt đối không thể để bất kỳ ai xâm phạm.
Hắn kích hoạt Vạn Cổ Bất Hủ Thân, đem tất cả Bất Hủ Kinh Văn tập trung bảo hộ ngay tại vùng bụng.
RĂNG RẮC…
Đáng tiếc theo bàn tay kia cưỡng ép đâm thẳng vào, vô số Bất Hủ Kinh Văn tưởng chừng cường đại bất khả xâm phạm lại như một tầng giấy mỏng rạn vỡ, bị các đầu ngón tay của nữ nhân dễ dàng xuyên thấu mà qua.
PHỐC!
Lạc Nam miệng phun máu tươi, tức giận quát lớn: “Sư bá ngươi làm gì? Không nể mặt mũi sư phụ ta một chút?”
“Sao phải nể mặt nàng?” Nữ nhân trêu tức hỏi ngược lại một câu, cánh tay đã đụng đến ranh giới của vùng vũ trụ rộng lớn trong đan điền Lạc Nam.
Lạc Nam rùng mình, hắn biết mình gặp phải nữ cường nhân không thèm nói lý lẽ.
Thiên Văn Quy Hoa Quyết kích hoạt, đóa hoa yêu dị mỹ lệ bạo lộ lên trên cánh tay, một cổ lực lượng bá đạo ngưng tụ vào quyền đầu, hướng về nữ nhân đấm thẳng đến.
“Bỉ Ngạn Hoa? Quá yếu…”
Nữ nhân hờ hững nói, ánh mắt ngưng tụ.
ĐÙNG!
Không gian vạn dặm triệt để nổ tung, theo sau đó là hàng nghìn tầng Sát Vực và Chiến Vực cùng lúc từ cơ thể nàng nghiền ép mà ra, ngưng tụ thành Thế.
Lạc Nam run lẩy bẩy khắp toàn thân, xương cốt vừa được rèn luyện xém chút đã hóa thành mảnh vụn, một cảm giác vô lực dâng trào, trong lòng dâng lên kinh đào hãi lãng.
Trời ạ, từ trước đến nay nhân vật sở vực cường đại nhất mà hắn từng thấy chính là mẫu thân Ninh Vô Song với hàng trăm tầng vực ngưng tụ thành Thế.
Nhưng nữ nhân trước mắt này lại sở hữu số lượng Vực nhiều gấp mười lần mẫu thân, bất kể là Chiến Vực hay Sát Vực đều đã tụ thành một ngàn tầng, dung hợp thành Thế bao phủ cả Hằng La Đại Hải, bá đạo trấn áp tất cả khiến Lạc Nam vô lực phản kháng.
Ở bên trong Thế của nàng, hắn như một con kiến hôi, nhỏ yếu đến đáng thương hại, ngay cả Bỉ Ngạn Hoa vừa mới hiện ra đã bị cưỡng ép thu liễm trở về, toàn thân yếu ớt không có chút khí lực.
Bên trong Thế, nữ nhân này mới là Bá Chủ chân chính, hắn ngay cả quyền làm chủ cơ thể mình cũng không có.
Sức mạnh tuyệt đối, áp đảo triệt để.
Khi đụng độ Bích Tiêu, ít nhiều hắn còn đủ sức vùng vẫy yếu ớt… nhưng khi đối mặt với vị sư bá này, hắn thật sự bất lực, bất lực hoàn toàn.
“Kẻ nào hoành hành ở Hằng La Đại Hải?”
Mà lúc này trên bầu trời liền vang lên thanh âm phẫn nộ của Hải Long Chí Tôn và Hải Long Lão Tổ.
Hiển nhiên việc toàn bộ Hằng La Đại Hải bị uy thế của nữ nhân tác động đã kinh động đến hai đại nhân vật như bọn hắn.
Lạc Nam trong mắt xuất hiện một tia vui mừng, thầm nghĩ hai kẻ này có mặt đúng lúc, mau chóng công kích nàng để hắn nhân cơ hội chuồn đi.
Đáng tiếc tình cảnh tiếp theo càng khiến Lạc Nam tuyệt vọng.
Đối diện với thân ảnh oai hùng của Hải Long Chí Tôn và Hải Long Lão Tổ vừa xuất hiện giữa thiên không, nữ nhân chỉ nhàn nhạt liếc mắt mở miệng một tiếng:
“Cút!”
ĐOÀNG ĐOÀNG.
Nàng vừa dứt lời, thiên không hiện lên hư ảnh đôi mắt thần bí uy nghiêm của nàng sau lớp mặt nạ, hai đạo lực lượng như cột sét khổng lồ kinh thiên động địa từ trong đôi mắt tàn bạo đánh xuống, ẩn bên trong đó là hàng nghìn tầng Sát Vực.
“Làm sao có thể?”
Hải Long Lão Tổ và Hải Long Chí Tôn chỉ kịp gào thét một tiếng đầy hoảng sợ, ngay cả tránh né cũng không thể, thân rồng liền hứng trọn hai luồng lực lượng mang tính hủy diệt.
PHỐC… PHỐC…
Máu rồng đỏ thẳm cuồng phún sau đó như mưa tràn lan rơi khắp mặt biển, Lạc Nam lòi cả hai mắt chứng kiến hai vị Thần Thú Thủy Long cấp độ Chí Tôn như diều đứt dây rơi thẳng xuống nước.
Theo sau đó bọn hắn liền hãi hùng biến trở thành hai con có nhỏ, vội vàng bơi lội đào vong, ngay cả rắm cũng không dám đánh một cái.
Đường đường là hai vị Chí Tôn đứng đầu biển cả, kết quả vừa mới hiện thân đã bị một cái liếc mắt đánh chạy như chó nhà có tang.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Mà lúc này bàn tay của nữ nhân đã duỗi vào bên trong vũ trụ của Hóa Vũ Bá Thần Thể.
“Không được!”
Lạc Nam phẫn nộ rít gào, hai mắt đỏ ngầu hằn lên từng tia máu.
Ý niệm vừa động, hắn thống ngự 80 cái hành tinh mãnh liệt xoay tròn, sau đó tập hợp giáng thẳng xuống cánh tay đang khám phá tìm tòi bên trong đan điền của mình.
Trước 80 cái hành tinh bá đạo đánh vào, nữ nhân cười nhạt, nhẹ động một đầu ngón tay.
ĐÙNG!
Lạc Nam toàn thân chấn động, trơ mắt chứng kiến sau một đợt va chạm với ngón tay của nữ nhân, 10 cái hành tinh của mình đã tan thành cặn bã, hoàn toàn hủy diệt, 70 cái hành tinh còn lại thì bật ngược trở về, yếu ớt vô cùng.
Cái trang giấy Hoàng Kim ngày thường tưởng chừng lợi hại khó lường lúc này lại đang trốn vào một góc vũ trụ, giả vờ như không tồn tại, ngay cả động đậy cũng không dám.
PHỐC!
Phản phệ khiến hắn một lần nữa phun máu, không ngờ đến chỉ trong một lần va chạm đã tổn thất 10 cái hành tinh, 70 cái còn lại cũng chẳng làm nên trò trống gì.
Nữ nhân này là nhân vật cấp Cấm Kỵ sao? Vì sao khủng bố đến như vậy?
Nhưng khuất phục không phải là bản tính của Lạc Nam, hắn vẫn muốn chống cự đến giây phút cuối cùng.
Ra lệnh cho tất cả các Đại Đỉnh dung hợp thành một thể, Bá Đỉnh xuất hiện, Oanh Thiên Tổ Phù rơi vào trong đỉnh bạo phát vô tận sóng xung kích.
Bỉ Ngạn Hoa một lần nữa nở rộ bên trên thân đỉnh, Bá Đỉnh thô bạo trấn thẳng vào cánh tay của nữ nhân.
“Hành vi của ngươi chỉ là mãng phu vô não, không làm nên trò trống gì, thật đáng thất vọng.”
“Trước thực lực tuyệt đối, ngươi nên mở miệng xin tha thì hơn!”
Nữ nhân hờ hững nói, toàn bộ bàn tay xòe ra chưởng thẳng về phía Bá Đỉnh đang lao đến.
HỰ!
Đan điền Lạc Nam bị chưởng đến nổ ra, Bá Đỉnh gặp phải bàn tay của nàng liền bị đẩy ra khỏi cơ thể hắn văng xa hàng ngàn dặm.
Bá Đỉnh bị đánh khỏi cơ thể, Lạc Nam càng thêm vô lực, suy yếu đến cực hạn…
Mà lúc này, bàn tay của nữ nhân đã tìm đến Linh Giới Châu, không nhanh không chậm duỗi vào, khí tức khóa chặt lấy Lạc Kỳ Nam và Tiểu Thiên Ý đang ngồi tu luyện.
“Ngươi đáng chết!”
Lạc Nam cảm giác được bất an sắp phải chia cách với nữ nhi, ngửa đầu rống to một tiếng.
Trong khoảnh khắc này, hắn điên cuồng điều động vô số Kinh Văn Bất Hủ ngâm tụng, Lục Đạo Luân Hồi Tâm bảo hộ, thậm chí là Cấm Kỵ Chi Nhãn cũng sẵn sàng tự bạo bất cứ lúc nào.
Nhưng mà trước phản kháng quyết liệt của Lạc Nam, một cánh tay còn lại của nữ nhân chậm rãi đặt lên bên ngoài cơ thể hắn, miệng thốt lên một chữ:
“PHONG!”
Chỉ với một chữ này, cánh tay truyền đến một cổ lực lượng tuyệt đối tác động lên khắp cơ thể hắn, bất kể là Lục Đạo Luân Hồi Tâm, Kinh Văn Bất Hủ hay Cấm Kỵ Chi Nhãn đều bị phong ấn một cách triệt để, tạm thời cắt đứt quyền kiểm soát của Lạc Nam đối với chúng nó, ba đại Cấm Kỵ hoàn toàn chẳng thể tạo nên chút uy hiếp nào đối với nữ nhân.
“KENG, đụng độ Cấm Kỵ – Thái Thượng Đạo Ngôn Kinh!”
“Từng câu từng chữ do người tu luyện Thái Thượng Đạo Ngôn Kinh vận chuyển công pháp nói ra đều là tượng trưng cho đại đạo, không thể thay đổi, không thể phản kháng, không thể chống cự, Đạo Ngôn đại diện cho quyền uy tuyệt đối trong lời nói!”
Trong đầu vang lên thanh âm cơ giới máy móc của Hệ Thống, Lạc Nam chỉ cảm thấy tinh thần của mình như muốn nổ tung.
Đã từ lâu Hệ Thống có một công năng mặc định, đó là cung cấp thông tin cho Lạc Nam nếu như hắn vô tình đụng độ đến Cấm Kỵ.
Cho nên giờ đây thông báo của Hệ Thống vang lên, hắn đã nhận ra mình nhỏ yếu đến mức nào trước mặt nữ nhân này.
Thực lực khủng bố lại còn sở hữu Cấm Kỵ mang tính nghịch thiên, ngoài căm giận tột cùng, hắn lấy gì để chống lại?
Thương thế lần này quá nặng, đan điền bị xé ra, 10 cái hành tinh vỡ vụn, cảm giác bất lực nhìn nữ nhi sắp bị bắt cóc khiến nội tâm hắn như sắp sụp đổ.
“Đó là cái gì?”
Chúng nữ đang sinh hoạt trong Linh Giới Châu sắc mặt đại biến chứng kiến một bàn tay đang xâm nhập.
Các nàng nhận ra điều chẳng lành, muốn liên hợp phản kháng, tất cả đều đồng loạt ngưng tụ thế công.
Nhưng khi trên cánh tay bạo phát hàng nghìn tầng Vực, tất cả chúng nữ đều vô lực bị trấn áp nằm rạp xuống đất, trơ mắt nhìn lấy Kỳ Nam và Thiên Ý bị cánh tay bá đạo bắt giữ, cưỡng ép rút ra khỏi Linh Giới Châu.
“Không thể được!”
Cửu Huân Dao, Diễm Nguyệt Kỳ mấy nữ phẫn nộ đến rách cả mí mắt.
Bản năng làm mẹ trỗi dậy, các nàng bất chấp cơ thể như muốn nổ tung thành mảnh vụn trước sức mạnh của hàng nghìn tầng Vực.
GÁY!
Thánh Kiếp Kim Ô phẫn nộ vùng vẫy, Thánh Kiếp Kim Lôi dung hợp Kim Ô Thánh Hỏa hướng về cánh tay điên cuồng tấn công.
Ở bên cạnh, Cửu Huân Dao đã hiến tế tất cả lực lượng để phát động Tế Bát Bạo Nhất Nộ, Cửu Mệnh Xà toàn lực tung ra một đòn mạnh nhất.
Trong ánh mắt tuyệt vọng của chúng nữ, công kích rất mạnh của hai nữ nhân đụng vào cánh tay liền như hạt cát chìm vào biển rộng, như giọt nước rơi xuống ao hồ, hoàn toàn chẳng để lại dù chỉ là một tia gợn sóng, thậm chí ngay cả Thế đang bao quanh cánh tay cũng không thể xuyên thủng.
Từ đầu đến cuối, cánh tay tinh tế tuyệt mỹ kia lại giống như ác ma hàng lâm mang theo vô tận ác mộng.
Không thèm bận tâm đến Bất Tử Thụ, Tiên Thiên Hồ Lô Đằng hay những thứ quý giá trong Linh Giới Châu, chỉ cướp đi hai nữ nhi vô giá của các nàng mà thôi.
Bên trong áo của Tiểu Thiên Ý, Tầm Bảo Thử và Chiêu Tài Miêu thu nhỏ lại trốn thật kỹ, ngay cả ló đầu ra cũng không dám, dù kết quả thế nào… hai vị trưởng bối cũng sẽ không bỏ rơi Tiểu Thiên Ý.
Mà Loan Loan cũng hóa thành con chim nhỏ ẩn bên trong óng tay áo của Tiểu Kỳ Nam.
Tất cả đều bị nữ nhân cường thế cướp đoạt.
“Không tệ, đúng là hai hạt giống tốt…” Cướp được Tiểu Thiên Ý và Lạc Kỳ Nam ra khỏi cơ thể Lạc Nam một cách đầy ngoan lệ, nữ nhân hài lòng gật gù, đem hắn như chó chết ném ra xa.
HỰ…
Lực lượng phản chấn quá mạnh, Lạc Nam cố gắng duy trì một tia ý thức trong cơn mê mang nhìn về phía Bích Tiêu như muốn đặt câu hỏi:
“Tại sao lại đối xử với ta như vậy?”
Nhưng mà ẩn sau lớp áo choàng, Bích Tiêu từ đầu đến cuối chỉ đưa mắt nhìn xa xăm, hoàn toàn chưa nhìn đến hắn.
“Các ngươi đã làm gì baba?”
Lạc Kỳ Nam và Tiểu Thiên Ý chứng kiến thảm trạng của Lạc Nam mà bật khóc.
Các nàng phẫn nộ đến khuôn mặt tuyệt mỹ xung huyết, muốn phản kháng, đáng tiếc ở trong hàng nghìn tầng Vực của nữ nhân, thật sự mềm yếu…
Nữ nhân cũng chẳng nhiều lời, chỉ nhẹ nhàng phất tay, Tiểu Kỳ Nam và Tiểu Thiên Ý liền bị chấn đến hôn mê bất tỉnh.
“Đi thôi…” Hư ảnh nữ nhân mang theo mấy nữ trở về bên trong Nhẫn đeo trên tay Bích Tiêu.
Từ đầu đến cuối đều không lộ ra cảm xúc quá lớn, dường như việc đàn áp và khi dễ Lạc Nam, bắt cóc nữ nhi của hắn đối với nàng là chuyện quá đỗi bình thường.
“Hắn không sao chứ?” Bích Tiêu lúc này mới lên tiếng, giọng điệu có chút không đành lòng nhìn Lạc Nam sắc mặt vặn vẹo đã ngất đi, cơ thể như xác chết trôi dạt giữa biển.
“Yên tâm, kẻ nằm ngoài khí vận không dễ chết như vậy.” Nữ nhân bình thản nói.
“Sao tỷ lại làm thế? Rõ ràng lúc đầu chúng ta thương lượng không phải như thế này.” Bích Tiêu giọng điệu chất vấn.
Vừa rồi không phải nàng không muốn cứu viện Lạc Nam, mà toàn bộ cơ thể nàng cũng đã bị đại tỷ thông qua Thái Thượng Đạo Ngôn Kinh phong tỏa chặt chẽ, ngay cả di động cũng vô pháp làm được.
Bích Tiêu hiểu chỉ có lực lượng quy tắc của Cấm Kỵ cường giả mới có thể cưỡng ép thoát khỏi tác động từ Thái Thượng Đạo Ngôn Kinh mà thôi.
Rõ ràng trước đó hai nàng đã thương lượng, đại tỷ dùng hư ảnh phân thân ẩn bên trong chiếc Nhẫn đi theo Lạc Nam, để có thể bồi dưỡng Lạc Kỳ Nam và Tiểu Thiên Ý mà không cần phụ tử bọn họ xa cách.
Nhưng hành vi của đại tỷ hoàn toàn vượt quá dự kiến của Bích Tiêu, ngay cả nàng cũng bị khống chế một cách đột ngột.
Đại tỷ bá đạo như vậy nàng đã sớm quen rồi, nhưng lần này thật sự có phần hơi quá đáng, dù sao tiểu tử kia cũng là đồ đệ của nhị tỷ.
Trước giọng điệu bất mãn của Bích Tiêu, nữ nhân thản nhiên đáp:
“Ta lâm thời đổi ý, sau khi ở bên trong Nhẫn chứng kiến hắn và những hành vi của hắn, ta liền quyết định tranh đoạt đồ đệ với nhị muội.”
“Cái gì?” Bích Tiêu trừng mắt nhìn: “Không phải tỷ nói chỉ muốn thu nữ nhân làm đồ đệ sao?”
“Hắn đủ tư cách để ta đổi ý, thu nam nhân làm đồ đệ.” Nữ nhân vẫn không nhanh không chậm đáp.
“Đã muốn thu hắn làm đồ, còn bắt hai nữ nhi của hắn làm gì?” Bích Tiêu tiếp tục thắc mắc.
“Hắn đã là đồ đệ, hai nàng xem như đồ tôn, ta giúp hắn dạy dỗ các nàng thành tài cũng được mà? Nhân tiện tìm thêm chút hận ý của hắn.” Nữ nhân nói.
Bích Tiêu bực mình giậm chân mắng: “Nhưng có ai thu đồ đệ như tỷ? Đem hắn hành cho gần chết rồi, nhất định sẽ rất hận ngươi.”
“Như vậy càng tốt, đúng với mục đích của ta.” Nữ nhân cười nhạt:
“Được che chở và bảo hộ không phải là thứ mà một cường giả chân chính nên có, ngược lại chỉ có thống khổ và cừu hận mới là động lực thúc đẩy một người trưởng thành đến mức tốt nhất.”
“Đóa hoa đẹp đẽ được chăm sóc trong lồng kính vĩnh viễn không thể ngoan cường bằng một gốc xương rồng xù xì, gai góc giữa sa mạc.”
Bích Tiêu á khẩu, liên tưởng về quá khứ và cuộc đời của đại tỷ đến khi có được thành tựu như ngày hôm nay, quả thật đã trải qua những tháng ngày tăm tối như địa ngục.
Một tiểu nữ nhân sáu tuổi, tay cầm một thanh sắt từ nơi xa xôi hẻo lánh bị cầm tù, một đường giết ra khiến Ngũ Châu Tứ Vực đều run sợ… thăng trầm trong lúc đó, huyết hải cốt sơn bỏ lại sau lưng, Bích Tiêu khó mà lý giải.
“Nhị tỷ nếu chưa chết sẽ tìm ngươi tính sổ.” Bích Tiêu uy hiếp mà nói.
“Nàng ta còn chưa có bản lĩnh đó.” Nữ nhân nhếch miệng:
“Ngược lại lần này tầm mắt của Quỳnh Tiêu rất không tệ, vậy mà đi trước ta một bước thu được tiểu tử này.”
“Haizz, nhưng vì căm hận ngươi, có lẽ ngày sau hắn sẽ cùng ngươi đứng ở phía đối nghịch, thậm chí bị kẻ khác đoạt mất khỏi tay ngươi.” Bích Tiêu thăm thẳm thở dài.
“Kẻ nào dám đoạt? Giết là được!” Nữ nhân trêu tức mà cười: “Về phần hắn hận ta? Cứ thoải mái mà tìm ta báo thù, nếu hắn làm được xem như ta không nhìn lầm người.”
Bích Tiêu triệt để câm nín, chẳng trách đại tỷ đắc tội với nhiều người như vậy, tính tình cường ngạnh bá đạo tột cùng ngay cả nhị tỷ cũng chịu không nổi.
Mà lúc này, hai nàng chứng kiến Bá Đỉnh vốn bị đánh văng thật xa đã tự động tìm đường bay trở về, chui vào đan điền của Lạc Nam.
Các loại Thiên Địa Dị Vật với công dụng trị thương nhanh chóng bao trùm khắp toàn thân, đặc biệt là Bất Diệt Viêm vô cùng ra sức làm lành vết thương cho hắn.
“Thấy không? Đã nói sẽ không chết!” Nữ nhân ra lệnh:
“Đi thôi!”
Bích Tiêu cắn cắn môi nhìn Lạc Nam thêm một lần, cuối cùng tất cả chỉ hóa thành một tiếng thở dài.
Bị đại tỷ nhìn trúng, cũng không biết là vinh hạnh hay bất hạnh cho tiểu tử này…
Áo choàng nhẹ phất, nàng đã lăng không rời đi.
Mà theo hư ảnh nữ nhân biến mất, Hằng La Đại Hải mới khôi phục thanh bình, cả một vùng biển như đang thở phào nhẹ nhõm, trút được gánh nặng…

To top
Đóng QC