Truyện cô giáo Thu – Phần 22

Phần 22
Thu với Trường ra quán lấy xe, cô phi xe về mà không tránh được bị Trường vươn tay bóp mông một cái, Thu nguýt muốn cháy con ngươi. Cô về tới nhà thì Phúc vẫn còn ngủ, cô đi chợ mua ít đồ về nấu cơm chờ Phúc dậy rồi đánh chén. 12h trưa, Phúc uể oải đi xuống, cứ mỗi lần bia rượu xong là người thế đấy, Thu nhin chồng mệt mỏi mà xót quá.
– Anh đừng uống nữa, như này hại lắm. – Thu quan tâm.
– Anh biết, nhưng công việc không tránh được vợ ạ. – Phúc đi tới ôm lấy Thu, thơm lên má cô một cái.
– Em biết, nhưng anh cứ như này sớm muộn cũng bệnh mất thôi. – Thu nhăn mặt nói với chồng.
– Anh biết rồi mà vợ. – Phúc vẫn ôm vợ như muốn xoa dịu đi nỗi lo của cô.
Thu không nói nữa, cô nói với chồng mà cứ như không vậy, cũng hậm hực mà giữ trong lòng.
Cuộc sống vợ chồng cư thế diễn ra, 1 tuần sau, Thu cũng biết tin Trường đã kết hôn từ mọi người trong phòng hội đồng, cô cũng thở phào nhẹ nhõm hơn, lòng trút bỏ đi chút gánh nặng, vậy là Trường không bám dính lây cô được nữa rồi, nhưng hình ảnh con cặc của Trường lại thoáng qua trong đầu Thu, cô đỏ bừng mặt mà gạt đi cái suy nghĩ vẩn vơ đó. Mặc dù cô biết, vậy là từ giờ cũng không cần gặp lại conc ặc đó nữa, cô cũng thích nó nhưng cái gì nên dừng lại thì phải dừng lại, đó là sai trái, là tội lỗi…
Phúc đợt này chăm chỉ làm tình hơn với Thu, hình như cũng mót có đứa con cho vui cửa vui nhà rồi thì phải. Hai vợ chồng hôm nay dẫn nhau đi ăn nhà hàng, họ vui vẻ và hạnh phúc. Họ chỉ cần tình yêu của hiện tại, còn tương lai phải hơn như thế này nữa, Thu cũng muốn sinh cho Phúc một đứa con thật kháu khỉnh, cả nhà đều hạnh phúc ngập tràn trong căn nhà của họ.
Sau khi lượt học sinh mới nhập học, năm 2018, Thu sau khi dạy hai năm thì cũng lên làm cô giáo chủ nhiệm của một lớp, cô rất vui và niềm nở, đây là lứa học sinh đầu tiên, những chồi non đầu tiên mà cô chịu trách nhiệm dạy bảo chúng trong vòng 1 năm tới. Cảm giác này rất lạ và vui sướng, Thu nói với chồng, cả hai ôm nhau mà chúc mừng Thu, còn gì hạnh phúc hơn 1 giáo viên hết lòng vì nghề dạy được làm chủ nhiệm lần đầu tiên chứ???
Rất nhanh, buổi họp phụ huynh đầu năm được diễn ra rất nhanh, Thu cũng khá hồi hộp khi ngồi trên bục mà nhìn xuống những người có tuổi và những người trung tuổi, họ đều là phụ huynh của những đứa trẻ trong lớp cô.
– Hôm nay buổi họp phụ huynh đầu tiên của lớp ta, cháu xin phép được chào mọi người và giới thiệu một chút ạ. Cháu tên Thu là giáo viên chủ nhiệm của lớp 4A, rất hân hạnh được gặp mọi người trong buổi họp phụ huynh này ạ. – Thu phát biểu, cô nói rất lưu loát nhưng cũng có chút run run trong lời nói.
Phụ huynh ai cũng dõi ánh mắt nhìn Thu, làm cô có phần hơi ngượng một chút. Bên cạnh các bà các chị đi họp thì cũng không thể thiếu những phụ huynh là đàn ông, là bố hoặc ông của bọn trẻ, mấy ông có tuổi thì không nói, nhưng mấy ông tầm trung tuổi nhìn cô Thu mà thấy xao xuyến quá đi mất, xinh đẹp trẻ trung lại còn nói chuyện rất dễ nghe nữa chứ.
Hôm nay Thu mặc chiếc áo sơ mi trắng, sơ vin trong chiếc quần cạp cao, đi đôi guốc nhìn cực kỳ thanh lịch và đẹp theo kiểu quyến rũ nhưng kín đáo.
– Chúng ta hôm nay sẽ có vài vấn đề về đóng góp đầu năm của nhà trường đề ra, tiền quỹ của lớp và bầu ra hội trưởng phụ huynh và hội phó để giúp đỡ cháu cũng như là các phụ huynh khác để chúng ta dễ dàng trao đổi thông tin và quản lý hướng học tập của các cháu trên lớp cũng như ở nhà ạ. – Thu nói.
Sau khi nói xong thì bàn bạc cuối cùng cũng đến phần bầu ra hội trưởng và hội phó để kết thúc cuộc họp.
– Có ai đứng ra để nhận trọng trách này không ạ? – Thu lên tiếng hỏi, cô đnahs mắt quanh cả lớp nhưng không thấy phụ huynh nào lên tiếng.
Cô định chỉ định ra một phụ huynh thì có 1 cánh tay dơ lên, Thu quay ra nhìn, là một người đàn ông tầm hơn 30 tuổi, khá phong độ, nói là bảnh zai đúng hơn, người này có vẻ làm kinh doanh thì phải, đầu tóc bóng lộn, và quần áo chỉnh tề, rất giống 1 ông chủ.
– Mời… anh ạ. – Thu nói, nhìn người này trẻ quá cô chẳng biết gọi sao, gọi chú thì hơi già, anh thôi vậy, giữ phép lịch sự giao tiếp.
– Tôi tên Quân, 38 tuổi là phụ huynh của cháu Nam, tôi xin phép đứng ra tự đề cử làm hội trưởng. – Quân đứng dậy nói, tất cả đều đưa ánh mắt nhìn Quân, ai mà không biết, học ở đây là người trong xã cả, là một giám đốc của công ty sản xuất thức ăn chăn nuôi, rất có tiền, giàu có.
– Vâng, vậy còn ai muốn tự đề cử nữa không ạ? Mọi người đều nhất trí chứ ạ? – Thu đưa ra câu hỏi, không ai nói gì, vậy là đồng ý rồi.
Mọi người bàn tán sôi nổi rồi kết thúc buổi họp phụ huynh. Thu chủ động mời Quân và một người nữa là hội phó ở lại để trao đổi 1 chút nữa. Rồi cho nhau số điện thoại để liên lạc. Quân cực kỳ vui mừng, ngay từ lúc nhìn thấy Thu, tên này cũng đã thích Thu rồi, nên tìm mọi cách để có thể nói chuyện được với Thu nên đã ứng cử làm hội trưởng, chứ hắn thiết tha mẹ gì cái chân này, chả được gì lại còn thấy phiền hơn.
Về đến nhà, Thu thấy Phúc nay không ở nhà, hình như lại ra mô hình, cô cũng lười ra đó, vì cứ ra đó là đội nhân công ở đó cứ nhìn cô với ánh mắt soi mói, nên không thích ra. Thu nhấc máy gọi cho chồng, hỏi xem anh có ăn cơm nhà không còn nấu.
“Alo, anh có ăn cơm nhà không anh?” – Thu hỏi…
“À không, anh quên không dặn vợ, anh đi xuống đông anh chỗ lân trước rồi, bảo có loại mới nên anh xuống xme thử, chắc phải mai kia mới về được nha vợ, ở nhà ăn uống rồi đóng cửa ngủ nghỉ cẩn thận nhé”. – Phúc nói rồi tắt máy.
Thu hơi buồn, cô nhớ lại một câu thơ từng đọc qua:
“Có chồng hờ hững cũng như không”
Chả hiểu sao, đợt này Phúc rất chăm chỉ làm tình với cô mà yêu thương cô nhưng Thu vẫn thấy anh ta có gì đó hơi thay đổi một chút, lạnh nhạt hơn một chút thì phải… hay có thể là do công việc của anh nên Thu mới cảm thấy như vậy.
Thu lại lủi thủi một mình mà chán nản.
“Reng… reng… reng”
Thu thấy số lạ, cô cũng định tắt nhưng nhỡ đâu là ai có việc gấp thì chết dở. Cô đành bấm nghe xem sao, nếu làm phiền thì tắt vội.
“Alo? Cô thu phải không ạ?” – Đầu dây bên kia…
“Dạ, ai vậy ạ?” – Thu đáp rất nhẹ nhàng.
“Tôi Quân, hội trưởng phụ huynh đây.” – Thì ra là Quân gọI, Thu hơi thắc mắc, vừa mới họp phụ huynh mà Quân gọi gì vào lúc này???
“À… vâng, có chuyện gì vậy anh?” – Thu hỏi…
“Tôi về có nói qua với vợ, cô cho tôi hỏi một chút.” – Quân nói…
“Vâng, anh cứ hỏi đi ạ.” – Thu đáp…
“Gia đình tôi thì hai vợ chồng đi làm quanh năm, ít ở nhà, muốn nhờ cô dạy kèm cháu nó học, chúng tôi sẽ gửi phí dạy kèm thêm cho cháu, cô chủ nhiệm chắc các môn có thể tốt chứ ạ? Đặc biệt là tiếng anh được không cô?” – Quân nói 1 tràng…
“À… vâng thì những môn này với giáo viên tiểu học rất đơn giản, cho nên tôi có đầy đủ kiến thức, nhưng mà chuyện dạy kèm thêm thì tôi nghĩ rằng anh chị từ từ vì bây giờ cháu nó còn nhỏ, áp lực học tập nhiều sẽ gây cho cháu ức chế suy nghĩ dẫn đến khá tiêu cực.” – Thu giải thích.
“Vì tôi cũng trình bày rồi, chỉ là cô giúp vợ chồng tôi kèm cháu lúc học bài ở nhà tôi tầm 2 – 3 tiếng thôi cô ạ.” – Quân vẫn rất từ tốn nói.
“Chuyện này thì tôi hiểu cho các phụ huynh bận mải, nhưng mà tôi nghĩ để tôi suy nghĩ rồi trả lời anh chị nhé, vì tôi cũng chưa dạy kèm cháu nào trước giờ cả.” – Thu thành thật nói.
“Vâng, vậy thì vợ chồng tôi chờ cô ạ” – Quân nói rồi chào tạm biệt cúp máy.
Thu tắt máy mà cũng đắn đo, cô thấy điều kiện này cũng khá hợp lý, bây giờ như lúc này, Phúc không ở nhà cho nên cô có thể đi dạy để bán thời gian cũng được vì dù sao cũng rảnh rỗi, còn tiền nong thì cô cũng khá giả, chẳng lo lắng gì chuyện đó. Nhưng mà nên chờ Phúc về để hỏi anh đã, dù sao cũng phải báo với anh chứ không thể tự ý mà làm được.
“Ting… ting”
Thu mở máy lên là Trường nhắn tin?
“Hôm nay có rảnh không em?” – Trường hỏi…
“Có chuyện gì vậy?” Thu nhắn lại, cô hơi bất ngờ vì trường nhắn, cô định không trả lời.
“Anh nhớ em quá, gặp nhau chút nhé?” Trường hỏi…
“Không, anh lấy vợ rồi, chúng ta nên dừng ở đây thôi. Làm ơn hãy chăm lo cho gia đình của anh đi.” Thu nhắn…
“Nhưng anh nhớ em quá, cho anh gặp lần này được không? Anh với vợ có dự định tháng sau sẽ đi miền nam để làm ăn.” Trường nói.
“Vậy thì anh nên cùng vợ cố gắng chứ đừng nhắn tin cho tôi nữa.” – Thu dứt khoát.
“Em, làm ơn cho anh gặp lần này thôi.” Trường năn nỉ trong tin nhắn.
Thu không trả lời nữa, cô dứt khoát mà vào mục chặn luôn số điện thoại của Trường, lại tiếp tục hình ảnh con cặc đã một thời gian bị chôn vui nay lại hiện ra trong tâm trí cô.
Thu lại tiếp tục mà cố gắng trải qua tới tối, khi này là 8h tối, Thu muốn ngủ sớm, cô định lên tầng thì có tiếng bấm chuông cổng. Thu hơi tò mò, bây giờ muộn thế này rồi còn ai mà tới nữa, hay là bố mẹ cô hoặc bố mẹ của Phúc. Thu khoác chiếc áo mỏng che đậy đi chiếc đầm ngủ bên trong, cô đi xuống mở cổng.
Là Trường??? Sao anh ta lại ở đây.
– Sao lại là anh??? Anh qua đây làm gì? – Thu ngạc nhiên hỏi.
– Anh nhớ em quá, Phúc có nhà không? Anh vào làm với nó vài chén? – Trường hỏi, hắn ta cũng tỉnh đòn, mua ít mồi với bia qua, định bụng Phúc có hỏi thì sẽ bảo qua rủ anh ta làm tí cồn, nhưng mục đích là gặp Thu. Hắn muốn ngắm cô, nhớ quá rồi.
– Anh về mau đi, anh Phúc đi dông anh rồi. – Thu nói, cô muốn đuổi Trường về, chứ hàng xóm lại thấy Trường đứng ở cổng thập thò mà Phúc không ở nhà lại rách việc khi tới tai Phúc, Ở quê thì 1 có thành 10 hoặc thành 100 lận.
– Vậy thì tốt quá. – Trường nói rồi đẩy cổng mà định phi xe vào, nhưng Thu ngăn lại.
– Anh có thôi đi không? Tôi xin anh đấy. Bây giờ anh đã có vợ rồi, anh nên yêu thương chăm sóc cho vợ mình đi. – Thu khổ sở van xin.
– Nếu em không cho anh vào, thì đi cùng anh đi, anh biết lâu nay em cũng nhớ của anh lắm đúng không? – Trường trơ trẽn hỏi.
– Anh im đi. – Thu nói rồi khóa cổng quay vào nhà.
– Em không đồng ý, đừng quên anh trước khi đi sẽ đi rêu rao chuyện của em với anh cho cả cái Trường của em biết. – Trường nói, Thu đứng khựng lại, cô quay người lại.
– Anh nghĩ có người tin à? – Thu cũng tỉnh đòn, nói mà không có bằng chứng? Ai tin?
– Nhưng chồng em? Buồn cười khi mà có thằng kể và tả chi tiết về cơ thể vợ mình lại chính xác hoàn toàn??? Thì nó có tin không??? Mọi người không tin??? Nhưng chồng em chắc cũng không như người ta đâu nhỉ? – Trường cười đểu. Toàn bộ cơ thể Thu đã lõa lồ bao nhiêu lần trước mặt hắn??? Còn cái gì che đậy nữa??? Vậy thì có khó gì trong việc miêu tả?? Mà tâm lý của tất cả thằng chồng, khi vợ mình bị lôi vào 1 câu chuyện liên quan tới ngoại tình, lòng nghi ngờ và sự ghen tuông sẽ lên cực cao, vậy thì liệu có yên ổn không???
Thu nghĩ ngợi, trường nắm quá nhiều điểm yếu của cô, chỉ là cô có dám để hắn thử hay không thôi, tất nhiên câu trả lời là không rồi… không thể được…
– Sao? Cho anh vào chứ? – Trường cười mà hỏi.
Thu bặm môi, xem ra hôm nay Trường không bỏ qua dễ dàng được rồi, cô sai khi trước đây đã buông thả khi làm tình cùng hắn, đây là hậu quả cô phải chịu đừng…
– Đi ra ngoài, không làm ở nhà tôi được. – Thu nói, giọng nói có phần nghẹn ngào và chát chúa, tới giây phút này mà Trường vẫn không tha cho cô. Thu mở cổng, cô đi ra ngoài leo lên xe Trường, ngồi đằng sau mà ánh mắt cô đưa ra xa xăm, khuôn mặt buồn khổ, tay chân tức giận đến run rẩy…
Cô sai từ khi bắt đầu… tới bây giờ vẫn còn sai… sự trả giá này… là đáng cho cô hay không??? Cô là gái chăng??? Trường tới cô leo lên xe hắn đi, đi đâu??? Tất nhiên đi địt rồi!!! Vậy cô có phải gái không??? Thu thấy trớ trêu cho cuộc đời của mình… vết sẹo này… bao giờ cô mới quên được!!!

To top
Đóng QC