Phần 6
– Reng… Reng… Reng… Tiếng đồng hồ báo thức đến giờ đi học của Dũng vang lên. Nhưng lần báo thức của đồng hồ hôm nay, nó hoàn toàn vô dụng vì từ đêm qua đến giờ Dũng vẫn chưa hề ngủ. Hắn chỉ nằm trên giường cả đêm với suy nghĩ cuộc sống của nó sẽ ra sao sau đêm hôm qua. Hắn không thể nào chớp mắt nghỉ ngơi đc, chứ đừng nói là ngủ ngon lành như mọi khi.
Khi tiếng đồng hồ báo thức vang lên, nó cắt ngang mọi suy nghĩ của hắn lúc này. Hắn cố gắng lê cái cơ thể đang nặng trĩu và mệt mỏi đứng dậy. Cố gắng sắp xếp sách vở và thay quần áo để đi học. Khi tất cả đã xong hắn đi xuống nhà một cách nặng nề, lúc xuống tầng 2 ánh mắt hắn tự động nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia. Đó là cánh cửa của căn phòng đêm qua đã xảy ra một chuyện tồi tệ với nó lúc này. Nhưng trước đó nó lại mang đến cho hắn một cái cảm giác trái ngược hoàn toàn bây giờ. Hắn cứ đứng do dõi mắt vào cánh cửa mà mong muốn một việc trong lòng. Đó là mẹ hắn sẽ mở cửa ra dặn dò các thứ và cho nó tiền ăn vặt… nhiều thứ khác nữa. Nhưng điều đó sợ là sẽ không bao giờ xảy ra đc nữa.
Hắn lê cái cơ thể nặng nề, mệt mỏi của hắn xuống nhà mở cửa để đi học. Hắn còn không dám mở lời chào mẹ con đi học đây, như mọi khi mà chỉ mở cửa và ra đi.
– Soẹt… tttt! Lan đang ngồi trong phòng suy nghĩ lại chuyện điên rồ vừa xảy ra tối qua. Thì nàng nghe tiếng mở cửa, và nàng cũng biết đó là ai. Đúng vậy! Là thằng Dũng nó mở cửa để đi học, nhưng lòng nàng cũng cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó quen thuộc. Đó là tiếng chào bố mẹ trước khi ra khỏi nhà của con nàng như mọi ngày. Mà hôm nay nó im ắng đáng sợ, nó kinh hãi đến nỗi khi nghe tiếng mở cửa kéo dài khiến nàng hơi rùng mình và nổi cả da gà lên.
Nàng cũng ý thức đc là, cũng đã đến giờ đi làm của mình rồi. Nàng lấy điện thoại mở lên xem đồng hồ và lịch làm việc hôm nay. Khi đã xem qua lịch làm việc, nàng đi đến tủ định lấy đồ mặc đi làm. Nhưng khi đi đến đứng trước cái gương ở tủ, nàng như nhìn thấy một cái xác chết. Đôi mắt thâm đen, mệt mỏi, bờ môi cũng nhợt nhạt, khô hoắc, sắc mặt còn tồi tệ hơn nó trắng bạch… vv. Đó là vì cả đêm qua nàng không hề ngủ, mà không những thế cả đêm nàng cứ suy nghĩ, lẩm bẩm một mình như người điên. Nàng nhìn mình trong gương với ánh mắt sợ sệt.
“Sao mình lại ra nông nỗi này cơ chứ!”. Nàng không muốn mọi người xung quanh nhìn thấy bộ dạng lúc này. Nàng luôn phải tỏa sáng, xinh đẹp, quý phái vì địa vị và sự nổi tiếng mà nàng khó khăn lắm mới gây dựng được. Khi nhìn được cái bộ dạng thê thảm của nàng lúc này, nàng đã quyết định hôm nay mình sẽ nghỉ làm. Nàng đi đến bên giường lấy điện thoại và nhắn tin cho con Linh xin nghỉ dùm vì bị sốt. Con Linh thấy tin nhắn xin nghỉ nhờ của nàng thấy lo lắng liền gọi điện.
– Alo, chị có làm sao vậy?
– À chị thấy hơi sốt thôi, chắc qua uống hơi nhiều chứ không sao đâu.
– Có cần gì không em qua giúp cho?
– Chị không sao, chỉ sốt nhẹ với mệt thôi. Em cứ xin nghỉ dùm chị là được.
– Ok chị, chị nghỉ đi.
– Ừ em! Sau cuộc nói chuyện ngắn gọn với con Linh, nàng thấy ổn hơn, yên bình hơn. Nàng lại ngồi vẩn vơ ở trên giường bắt đầu suy nghĩ tiếp về việc hôm qua. Với rất nhiều ý nghĩ trong đầu nó khiến nàng mệt mỏi và đau đầu và thiếp đi lúc nào mà không biết.
Trong khi đó bên kia cũng không khá là mấy. Dũng lên lớp với trạng thái lờ đờ, mất tập trung và suy nghĩ lung tung. Khiến một việc chưa bao giờ xảy ra, là hắn bị cô giáo nhắc nhở trong giờ. Điều đó nó giống chuyện lạ bình dương ở lớp nó. Cả lớp hắn nhìn hắn cách lạ lẫm, vì không ai có thể nghĩ có ngày mà nó cũng bị cô giáo nhắc nhở. Đó là điều bất khả thi, nhất là những đứa từng học với nó từ cấp 2 đến giờ cũng chưa bao giờ thấy. Hắn luôn là học sinh giỏi, ngoan biểu tượng phải học theo của lớp của khối và cả trường.
– Tùng… tùng… tùng! Tiếng trống trường báo giờ ra chơi vang lên. Cả lớp nhốn nháo, ồn ào khi được nghỉ ra chơi. Xung quanh hắn, từng nhóm bạn chia nhau ra đi chơi. Nhóm thì ra sân chơi, nhóm thì tụ tập 1 chỗ nói chuyện hay làm gì đó. Còn hắn thì tiếng trống vừa vang lên, hắn liền choàng tay lên nhau rồi úp mặt vào bàn rồi ngồi đó suy nghĩ. Hắn đang suy nghĩ thì.
– Ê mày, cho tao mượn vở toán! Tiếng thằng Quang nói và song song với việc lay người nó để gọi. Khiến hắn phát điên tự nhiên quát lên chửi thằng Quang.
– Cút mẹ mày đi để tao yên! Hắn vừa quát lên, những người con trong lớp đều ngước mắt nhìn về phía nó. Những lời thì thào bàn tán.
– Thằng này hôm nay sao vậy nhỉ?
– Tao đéo biết.
– Địt mẹ hôm này nó cứ như thằng điên ý!
Xung quanh vẫn còn rất nhiều lời bàn tán về hắn. Tất cả đều nhìn chằm chằm nó và bàn tán về biểu hiện hôm nay của nó. Còn hắn thì cứ mặc kệ chỉ cúi đầu ôm mặt mà nghĩ việc của hắn, chứ không quan tâm sự bàn tán to nhỏ về mình quanh hắn.
– Lan… Lan! Em ở trong phòng à?
– Cốc… cốc… cốc! Tiếng gõ cửa và tiếng gọi làm cho nàng tỉnh giấc. Nàng cố mở mắt một cách khó khăn vì quá mệt mỏi. Nàng ngồi dậy đi về phía cửa thì chồng nàng gọi lần nữa.
– Lan mở cửa cho anh cái.
– Dạ! Nàng bước đến bên cửa nắm lấy tay cửa và mở ra. Người đàn ông đứng trước mặt nàng lúc này là người chồng yêu quý của nàng. Nàng nhìn chồng với đôi mắt gượng buồn, lúc này nàng muốn ôm chặt lấy chồng mình. Nhưng cơ thể nàng không tài nào nhúc nhích đc. Nàng cảm thấy rất có lỗi với chồng, nàng cũng cảm thấy ấm ức muốn kể lại mọi thứ cho chồng. Nhưng chuyện đó không thể nào có thể nói ra. Nếu nói ra không biết cái tổ ấm này sẽ đi về đâu, sẽ ra sao. Lúc này nàng chỉ biết đứng đó nhìn chồng mà thôi.
Nam nhìn thấy bộ dạng của vợ, và ánh mắt của nàng cứ nhìn mình một cách kỳ lạ không hiểu chuyện gì xảy ra. Nên lên tiếng hỏi…
– Nay em làm sao vậy? Bị ốm à cần anh khám không?
– Em thấy hơi mệt! Nàng vừa nói vừa quay lại giường.
– Có thật em không sao không đấy vợ?
– Dạ! Chắn qua liên hoan em uống hơi nhiều nên vẫn mệt!
– Vậy à! Hôm qua chơi vui không?
– Cũng được! Tuy nàng nói vậy, nhưng trong lòng nàng lúc này vẫn đang rối bời. Hôm qua là một ngày quá kinh khủng và tồi tệ nhất cuộc đời nàng. Mà điều này nàng lại không thể nói ra với bất kỳ ai dù là người chồng nàng yêu quý nhất.
– Mà sao hôm nay khóa cửa vậy, làm anh gọi mãi không được? Khi câu hỏi vừa dứt khiến nàng hơi lúng túng đáp.
– À… chắc em hơi… say nên tự khóa cửa mà không biết! Nàng trả lời một cách ấp úng mơ hồ. Dù biết lý do thật sự là gì nhưng sao mà nói đc.
– Mà hôm qua em không bảo thằng Dũng nó đổ rác à?
– Rác… rác… nào vậy anh? Khi nghe đến từ rác lòng nàng tự dưng nóng bừng lên như lửa đốt. Tại túi rác đó chỉ có mỗi cái quần bị xé và 2 cái quần silip của nàng và thằng Dũng. Còn những thứ khác thì đêm qua nàng đã đi đổ rồi. Lúc này nàng như ngồi trên đống lửa không biết chồng có mở túi rác ra không.
– Cái túi đen ở thùng rác ý! Nãy vào bếp anh thấy nên cầm đi đổ rồi!
Khi nghe chồng nói vậy nàng mới yên tâm và thả lỏng cơ thể trả lời lại.
– Vậy ạ! Chắc nó quên không đổ, hôm qua em mệt nên ngủ sớm nên không nhắc nó! Lúc này nàng vừa nói vừa gấp chăn gối lại, thi thoảng liếc nhìn chồng xem phản ứng của chồng. Lúc này Nam đang thay quần áo đi làm sang quần đùi áo phông để mặc.
– Mà hôm nay em được nghỉ à? Nghe câu hỏi của chồng nàng liền đáp.
– Em xin nghỉ, em thấy người hơi mệt nên xin nghỉ… Nàng đang nói dở dang thì có cánh tay luồn qua bụng ôm nàng vào lòng thì thào.
– Đâu vợ yêu của anh chỗ nào không khỏe, để bác sĩ ta ra tay chữa trị nào! Với cử chỉ âu yếm và lời nói có chút trêu ghẹo nhưng đầy quan tâm. Khiến nàng cảm thấy sự hạnh phúc đang ùa về mà quên đi mọi việc đang lo sợ. Nàng cũng đưa tay nắm lấy tay chồng nói với giọng nhõng nhẽo.
– Chỗ nào của người ta cũng yếu! Bác sĩ chữa được không? Cùng với lời nói là cơ thể nàng cũng đung đưa trong vòng tay của chồng. Tự nhiên chồng nàng xoay người nàng lại rồi đè nàng xuống giường hôn nàng đắm say.
Nàng cũng lựa theo hành động của chồng, mà ôm chặt cổ chồng và trao nụ hôn của mình lại cho chàng. Nàng lúc này hoàn toàn đắm chìm vào nụ hôn đó mà quên hết mọi chuyện. Rồi nàng tự nhiên cảm nhận được ngực mình đang được mát xa nhẹ nhàng. Đó là đôi tay của chồng này, nó từ lúc nào đã luồn vào trong áo nàng mà mân mê đôi gò bồng đào của nàng. Chồng nàng tự nhiên cắt đứt nụ hôn bất ngờ và nhìn nàng rồi lên tiếng.
– Để bác sĩ ta đây chữa bệnh cho vợ yêu! Lời nói vừa dứt tay chồng nàng đã vén áo lên cổ nàng rồi cởi nó ra. Để lộ ra bộ ngực vừa trắng vừa đầy đặn của nàng đang nhấp nhô lên xuống theo hành động cởi áo của chồng nàng. Khi cởi áo cho nàng xong, chồng nàng liền cúi người hôn xung quanh bờ vú nàng. Cùng với đôi tay cũng trở về vị trí cũ mà nó làm nhiệm vụ. Chúng nó lại tiếp tục công việc mát xa của mình trên đôi vú của nàng. Đôi tay nhẹ nhàng sờ nắn, bóp và thi thoảng chúng lại day day đầu ti nàng khiến nàng phải rên nhẹ lên.
– Ưưư…
– Chụt… chụt… chụtttt… Lúc này chồng nàng đang mải mê mút đầu ti bằng cái miệng của chàng. Thì tự dưng nàng hét lên.
– Không được, không được bỏ ra! Cùng với đôi tay thon dài nhỏ nhắn đang cố dùng sức ngăn cản chồng nàng bú mút vú mình. Nam thấy lạ lùng mới lên tiếng hỏi nàng.
– Sao vậy em? Câu hỏi vừa dứt làm nàng thoát khỏi ảo cảnh vừa nghĩ đến, rồi nhìn chồng ấp úng đáp.
– Em… thấy… đau đầu quá anh…
Chồng nàng dừng lại mọi hành động đang làm, đưa tay lên trán nàng kiểm tra nhiệt độ cơ thể nàng. Rồi hỏi.
– Có đau lắm không? Nếu đau quá để anh đưa vào viện kiểm tra cho. Nàng thấy chồng quan tâm mình vậy nhẹ nhàng đáp.
– Chắc không cần đâu anh! Nó cứ ong ong nhoi nhói cái rồi lại hết.
– À, chắc là di chứng sau khi uống say thôi vợ. Nào ngồi dậy anh mát xa đầu cho một lúc. Vừa nói chồng nàng vừa đứng dậy rồi cầm tay nàng kéo người nàng ngồi dậy. Xong vòng ra sau lưng nàng, đặt đôi tay mình lên 2 bên thái dương nàng nhẹ nhàng mát xa. Và cũng không quên hỏi thăm nàng.
– Thoải mái không vợ!
– Có… ạ! Tuy nàng nói vậy, nhưng trong tâm nàng biết rõ đó không phải sự thật. Nàng không hề bị đau đầu, mà vừa nãy khi đang đắm chìm tận hưởng sự sung sướng, thoải mãi đó. Thì đầu nàng hiện lên cảnh nàng và thằng Dũng làm tình tối qua. Trong một chốc nàng tưởng chồng là nó, nên đã dùng tay và lời nói ngăn cản. Nhưng khi chồng lên tiếng nàng quay về thực tại, lúc đó nàng thấy hổ thẹn, tồi tệ vô cùng. Và ngay cả lúc này, khi chồng nàng ân cần chăm sóc nàng càng khiến nàng mình tệ bạc, dơ bẩn… và có lỗi với chồng rất nhiều. Nàng không muốn việc đó xảy ra lần nữa nên lên tiếng.
– Chồng ơi, em thấy không… khỏe nên… mình nghỉ nhá!
– Yes madam! Chồng nàng không những không khó chịu, mà còn trả lời một cách đùa nghịch. Và chồng nàng vẫn không quên nhiệm vụ mát xa cho nàng.