Phần 8
Nàng cứ để mọi việc trải qua như vậy. Và đến thời điểm này nó đã tồi tệ đến mức không thể cứu vãn. Trong đợt kiểm tra giữa học kỳ 2, gần như tất cả các môn chỉ trên trung bình. Mà đáng sợ hơn là 2 môn giỏi nhất của nó là môn toán và lý chỉ được 6 và 5 và việc đó khiến cho nó bị loại đội tuyển toán và lý của tỉnh cho cuộc thi quốc gia năm nay Khiến cho chồng nàng điên tiết chửi bới và đánh của nó. Và nó cũng bắt đầu cãi lại mà không còn ngoan ngoãn nghe dạy như trước. Và chồng nàng dặn nàng phải dò hỏi xem dạo này nó chơi với ai trong trường. Và còn bắt nó đi vào viện kiểm tra ma tuý xem nó có dính đến ma tuý không. May thay nó không dính đến chuyện tồi tệ đó. Lúc này chỉ lo sợ là nó bị bạn bè dụ dỗ chơi bời bỏ bê việc học.
Nàng có âm thầm theo dõi chuyện đi học của nó, nhưng nó chỉ đến lớp rồi về nhà chứ không tụ tập chơi bời với ai. Nàng có gọi hỏi thầy cô trong trường hỏi xem nó chơi với những ai, mà tất cả thầy cô bảo dạo này nó cứ lẩn thẩn một mình không chơi với ai. Mà các bạn trong lớp dạo này cũng không ai dám nói chuyện với nó, tại toàn bị nó chửi nên không ai muốn nói chuyện với nó nữa. Nàng suy nghĩ mãi không thể nào suy đoán ra lý do vì sao nó ra thế này. Trong khi đó trong nhà nàng, quan hệ của 2 bố con càng ngày càng tệ hơn. Gần như hôm nào 2 bố con cũng cãi vã khiến không khí nhà rất căng thẳng.
Cuối cùng nàng quyết định sẽ ngồi lại nói chuyện với nó ra ngô ra khoai. Và thế là hôm nay nàng sẽ ngồi nói chuyện riêng với nó mà không có chồng. Chồng nàng hôm nay đi trực nên nàng nghĩ sẽ dễ dàng nói chuyện với nó hơn. Tại với tình trạng hiện giờ sợ chưa nói được mấy câu 2 bố con sẽ cãi nhau. Nàng ngồi trong phòng đợi nó đi học về sẽ ra nói chuyện. Khi nghe tiếng mở cửa dưới nhà nàng lưỡng lự trong lòng nên ra hay không. Đến khi nghe tiếng bước chân nó đi lên phòng nó rồi đóng cửa lại. Nàng dùng hết ý chí và can đảm ra khỏi phòng bước lên phòng nó. Khi đến trước cửa phòng nó nàng đứng trầm ngâm một lúc mới dám gọi cửa.
– Bộp! Dũng ơi mẹ muốn nói chuyện với con. Mở cửa cho mẹ! Nàng đứng đó hơi run và đợi câu trả lời của nó.
– Ken két… Tiếng mở cửa, và sau đó là hình dáng thằng Dũng trước mặt nàng. Nó mở cửa xong rồi lẩn thẩn bước ghế học của nó ngồi. Còn nàng lủi thủi đi theo sau rồi ngồi lên giường nó nhìn bóng lưng nó. Nàng cứ ngồi đó một lúc lâu rồi mới dám lên tiếng.
– Dạo này con có chuyện gì buồn à? Khi hỏi xong nàng nhìn nó xem phản ứng và đợi câu trả lời, nhưng nó không hề trả lời. Nàng lại hỏi tiếp.
– Con có thể cho mẹ biết chuyện gì được không? Nàng lại đợi chờ câu trả lời nhưng vẫn là tình cảnh im ắng đó. Nàng hơi bực mình nhưng cố kiềm chế, hỏi.
– Dũng, con nghe mẹ hỏi không? Nàng nói với giọng to hơn và có chút hơi quát. Lần này nó cũng đã lên tiếng.
– Con không làm sao cả, mẹ về phòng đi.
– Vậy sao dạo này toàn bị điểm kém vậy? Con có học bài không đấy?
– Việc học của con không cần mẹ lo, mẹ về phòng đi. Lời nói và thái độ của nó khiến nàng phát điên lên mà quát.
– Mày nói gì, việc học không liên quan đến tao là sao.
– Thì con học thế nào là chuyện của con, đâu liên quan đến bố mẹ.
– Mày nói cái gì, không liên quan. Bọn tao bỏ bao nhiêu tiền tài sức lực ra cho mày học mà mày nói không liên quan.
– Vâng… vâng tiền của bố mẹ, vậy thì thôi con không đi học nữa là được chứ gì. Lần này nó khiến nàng phát điên hoàn toàn mà không kiểm soát được lý trí.
– Mày giỏi… mày giỏi… Nàng ngưng một lát nói tiếp.
– Mày muốn tao chết chứ gì, mày hết hiếp dâm tao giờ mày lại còn muốn phá nát cái gia đình này hả?
– Cái gì? Mẹ nói cái gì, con hiếp mẹ á. Mẹ là người bắt đầu việc đó không phải con nhá!
– Bốp! Nàng đứng dậy tát nó một cái rất mạnh khi nghe nó nói vậy rồi quát.
– Mày… mày… sao lúc đó mày không lên tiếng… mà cứ… Nàng không dám nói tiếp nên chỉ nhìn chằm chằm nó với ánh mắt đỏ hoe.
– Ừ, đó là lỗi của con, nhưng con không phải người chủ động. Nó ngưng lại rồi tiếp.
– Mẹ đè con xuống rồi bắt con địt mẹ…
– Bốp… bốp! Nàng không để nó nói tiếp đã liên tiếp tát nó 2 cái rồi chửi.
– Địt mẹ mày, mày im miệng ngay không tao giết mày rồi tử tự.
– Mẹ không cần giết giờ còn đi chết cho mẹ vừa lòng.
Vừa nói xong nó đứng dậy đi một mạch ra ngoài. Còn nàng lúc này nàng suy sụp hoàn toàn, và đờ đẫn đứng đó không phản ứng gì. Lúc này nàng không nhận ra thằng Dũng nó đã bỏ nhà đi. Mãi một lúc sau khi nàng bình tĩnh lại, và xuống nhà giải quyết tất cả vấn đề trong hôm nay. Nhưng khi nàng xuống nhà tìm nó, thì không thấy người đâu. Khi bước đến gần cửa nhà thì thấy cửa đóng nhưng không khóa, nàng mới nhận ra nó đã đi ra ngoài rồi. Nàng chỉ nghĩ nó bỏ đi một lúc rồi sẽ về, nên khóa cửa lại rồi vào nhà xem tivi đợi nó gọi cửa. Nhưng ngồi đến gần 12 giờ không thấy nó về, nàng bắt đầu lo lắng. Và nghĩ lại câu nói cuối cùng của nó khiến nàng sợ nổi da gà. Nàng nghĩ.
“Chả nhẽ nó đi tự tử thật… giờ làm sao đây. Con ơi là con… mày đừng nghĩ quẩn chứ…” Nàng vội vàng chạy ra mở cửa, rồi nhìn xung quanh nhà mà không thấy bóng dáng của nó. Nàng càng thấy sợ hơn, nàng chạy ra ngoài xem xung quanh nhưng không thấy nó. Nàng sợ và rơn rớm nước mắt, thấy ai đi lại ngoài giờ này đều gọi lại hỏi có thấy thằng nhóc cao mét 8 mặc quần đùi thể thao, áo thun cộc tay màu trắng không. Nhưng không ai thấy khiến nàng rất run và lo lắng, nàng vội vàng về nhà lấy điện thoại gọi cho chồng.
– Anh Nam ơi… thằng… thằng Dũng nó… Nàng ấp úng không nói lên lời khiến chồng nàng lo lắng hỏi lại.
– Làm sao, thằng Dũng làm sao vậy em?
– Nó bảo nó… đi… chết anh… anh ơi?
– Là sao? Sao nó lại đòi đi chết?
– Em… em có quát nó… việc học… nó bảo… áp lực không muốn đi học nữa… Nàng ngưng lại nghỉ lúc mới dám nói tiếp.
– Em lỡ tay… tát nó mấy… cái rồi nó bảo nó đi… chết!
– Nó đi lâu chưa em?
– Nó đi từ 6 giờ đến giờ chưa… về… anh… giờ làm… sao đây… anh!
– Giờ em bình tĩnh, tìm xung quanh nhà mình xem sao. Giờ anh về liền!
– Em tìm… rồi không… có…
– Nghe anh nói này, em gọi cho mọi người trong nhà đi tìm còn em ở nhà đợi xem nó về không.
– Dạ! Nàng nghe chồng nói xong liền tắt máy, vừa khóc tu tu vừa gọi điện cho mọi người nhờ mọi người đi tìm dùm. Xong cứ đứng trước nhà nhìn trái nhìn phải với mong ước thấy nó. Nàng cứ đi qua đi lại trước nhà, nhìn trái nhìn phải mãi không thấy tăm hơi của nó. Thì tiếng xe máy từ trái lại gần cất tiếng.
– Nó đi lâu chưa hả Lan. Đó là tiếng nói của chị hai bên chồng, nàng quay lại khóc oà lên.
– Huhuhu! Nó… đi lâu rồi… chị… huhu…
– Mày bình tĩnh nào, không có chuyện gì đâu. Nó chắc bỏ nhà đi dọa chúng mày thôi cứ bình tĩnh.
– Nó bảo… nó đi… chết… chị… ơi huhu… Chị hai lúc này đến cạnh nàng ôm nàng vào lòng và nói.
– Mày yên tâm nó nói dọa mày thôi. Cứ từ từ rồi sẽ tìm thấy. Giờ mày phải bình tĩnh đã không lại lung tung cả lên.
– Huhu… huhuhu… huhu… Dù chị hai nói vậy nhưng nàng không thể nào bình tĩnh được. Nàng cứ ôm chặt chị hai mà khóc tu tu lên. Mọi việc cứ thế mà theo thời gian trôi đi. Lúc thì người này gọi hỏi tình hình, người khác chạy qua nhà xem kết quả rồi lại bắt đầu đi tìm. Còn nàng lúc này đang như ngồi trên đống lửa, bên cạnh là mấy chị em trong nhà đang an ủi, khuyên bảo nàng.
Không khí chỉ tốt hơn khi một người chị thông báo, chồng chị ý mới gọi đã thấy nó đang chở về. Lúc này nàng mới thả lỏng được cơ thể và bình tĩnh lại và nói chuyện với mọi người. Đang nói chuyện với các chị là khi nói về đừng chửi bới hay đánh nó nữa. Thì nghe thấy nhiều tiếng xe máy đang tiến đến gần nhà. Rồi 4 chiếc xe máy đến đậu trước nhà, và một chiếc xe trong chúng rất quen thuộc. Đó là xe của chồng nàng và anh ý đang chở thằng Dũng đằng sau. Khi thấy chồng con nàng rất vui, đứng dậy ra ngoài định nói thì chồng lên tiếng.
– Thôi em, nó mệt rồi để nó lên phòng ngủ. Có gì để mai nói sau. Vừa nói chồng nàng vừa đẩy người thằng Nam vào nhà rồi bảo lên phòng nghỉ.
Nàng lúc này muốn lên tiếng chửi nó và hỏi nó sao làm thế với nàng nhưng bị chồng ngăn cản nên cũng thôi. Nàng mới nhìn chồng hỏi.
– Anh tìm thấy nó ở đâu vậy?
– Chú Hưng thấy nó đang lang thang quanh đê nên bắt lại rồi gọi cho anh.
– Cái gì nó ra đê để… Nàng đang định hỏi tiếp nhưng chồng hiểu ý liền cắt ngang.
– Yên tâm đi! Nó không làm liều đâu, nãy anh nói chuyện với nó rồi. Rồi chồng nàng nhìn mọi người cảm ơn rồi.
– Mọi người ở lại nói chuyện với vợ em nhé! Giờ em phải vào viện trực tiếp. Nói xong chồng nàng chào mọi người rồi lên xe đi làm. Còn mọi người quây quần quanh nàng nói chuyện khuyên bảo một lúc rồi cũng giải tán vì đã muộn.
Lúc mọi người ra về thì đã hơn 2 giờ sáng, nàng khóa cửa xong lên phòng. Lúc bước lên các bậc cầu thang, nàng nghĩ có nên lên nói chuyện với nó không. Nhưng nàng nghĩ giờ không phải lúc nên lên phòng mình và nghỉ ngơi. Mà nằm mãi nàng mới chìm vào giấc ngủ.
– Reng… reng… reng! Đồng hồ báo thức nàng đánh thức nàng tỉnh giấc. Giờ là 6 giờ 20 nàng mơ màng thức dậy, rồi vào toilet đánh răng, rửa mặt, trang điểm. Rồi ra ngoài bước lên phòng thằng Dũng để gọi nó dậy đi học, mà không nhớ rằng lâu lắm rồi nàng không còn gọi thằng Dũng đi học như trước.
Khi lên phòng nàng thấy cửa mở, liền ngó vào xem thì không thấy nó trong phòng. Nàng liền biết nó đã đi học rồi, nàng cũng xuống nhà thay quần áo rồi lấy xe đi làm như mọi ngày.
Lúc đến cơ quan mọi người nghe tin nên khi thấy nàng đến, đều xúm lại hỏi thăm tình hình. Nàng trả lời cách tế nhị và khéo léo là do con nàng nó áp lực việc học nên nghĩ bậy bỏ nhà đi lung tung, chứ không làm sao cả. Khi mọi người nghe vậy cũng khuyên bảo nàng đừng ép nó học thêm nữa. Cho nó nghỉ ngơi một thời gian cho thoải mái đầu óc. Chứ học nhiều gây áp lực vô hình nguy hiểm lắm. Giờ nhiều vụ tự tử do bị ép học quá nhiều rồi nên cẩn thận. Sau khi khuyên bảo nàng xong mọi người giải tán về chỗ mình làm việc tiếp. Nàng cũng thế bước về bàn của mình ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ.
Đến giờ nghỉ trưa mọi người tản ra làm việc mình thích. Thì cái Linh lại gần nói chuyện với nàng.
– Chị này, em hỏi tí?
– Ừ chuyện gì em?
– Thằng Dũng nó thực sự vì áp lực việc học mà bỏ nhà đi thật à chị?
– Ừ! Mà sao em lại hỏi vậy?
– À do em cũng quen mấy đứa dạy bọn học sinh giỏi. Có nói chuyện chúng nó, thấy chúng nó nói bọn trẻ đấy chỉ thích học thôi. Cái Linh ngưng lúc rồi tiếp tục.
– Mấy đứa đấy nó chỉ cắm đầu vào học, chỉ chán khi không làm được bài thôi. Chứ bảo do áp lực học nhiều quá không…
Có. Không cho chúng nó học còn khó việc nghỉ học.
– Chị cũng không rõ em à, hôm qua khi chồng chị tìm được nó thì nó bảo do học quá nhiều mệt mỏi nên mới bỏ nhà đi.
– Vậy à! Mà em bảo này!
– Ừ nói đi.
– Nó đang tuổi dậy thì, chị nên để ý xem nó… Nó đang nói thì lại thôi khiến nàng thắc mắc hỏi.
– Ý em là sao?
– Em sợ nó đang tò mò về sex… rồi xem sex xong nghĩ lung tung.
– Chị không nghĩ nó xem cái đó đâu.
– Tại em thấy bọn trẻ giờ, chúng nó tìm hiểu mấy cái đó sớm lắm. Rồi học theo trong phim làm bậy bạ nên chị cẩn thận.
– Ừ! Nàng trả lời xong thì 2 chị em quay lại làm việc. Trong lúc nàng làm việc cũng suy nghĩ đến những gì cái Linh nó nói. Thì trong lòng nàng có 2 luồng suy nghĩ đối…
Lập. Thằng Dũng sẽ không có chuyện đó, một bên kia thì nàng nghĩ lại có khi nào sau lần quan hệ với nàng nó bắt đầu tò mò về sex. Nên từ đó mới lơ là việc học, mà nàng thấy cũng trùng hợp. Sau đêm đó thì việc học thằng Dũng mới bắt đầu sa sút trầm trọng. Suy nghĩ đó cứ lảng vảng trong đầu nàng từ đó trở đi.