Phần 59
– “BỐP!!!” – Một phát tát khá mạnh của bà Hiền khiến Minh ôm má sốc nặng, nhưng sau đó anh bình tâm trở lại và cảm thấy thật xứng đáng. Minh không nói gì nhìn Thảo đứng núp sau bà Hiền, nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn mình với ánh mắt vừa thương vừa giận.
– Con xin lỗi, con gặp một chút chuyện, lúc này con không tiện kể ra… – Minh cúi mặt xuống nói với bà Hiền, anh liếc nhìn vợ, thấy vợ vẫn bặm môi như đang nín nhịn cảm xúc.
– Tôi thật thất vọng về anh, gặp chuyện gì thì cũng cầm cái điện thoại mà nghe máy đi chứ, chúng tôi còn tưởng anh bị làm sao đấy!! – Bà Hiền cau mày trừng mắt.
– Con xin lỗi mà… thực sự… con chỉ cần mẹ tin con thôi… – Minh túm tay áo bà Hiền nói.
– Mẹ ơi… chắc anh Minh có nỗi khổ riêng, mẹ để con về nói chuyện với anh ấy, có gì con sẽ tâm sự với mẹ sau ạ… – Thảo nắm tay bà Hiền nói, mặc dù giận chồng nhưng nàng vẫn nói đỡ cho Minh.
– Anh có biết cả đêm qua chúng tôi không ngủ được không, biết vậy kệ xác anh cho xong! – Bà Hiền tức giận hậm hực ra ghế ngồi.
– Mẹ… – Minh nói với theo, anh rất buồn khi thấy mẹ lần đầu tiên tức giận đến mức này, chắc hẳn anh đã làm bà thất vọng. Cả nhà im lặng vài phút không ai nói gì, Minh vẫn đứng cúi mặt ngoài cửa, Thảo thấy không khí thật căng thẳng, có lẽ lúc này chỉ có cách về nhà đợi mẹ chồng nguôi giận rồi mới nói chuyện được.
– Mẹ ơi! Bọn con xin phép về trước nha… Mẹ nghỉ sớm đi ạ, anh ấy không sao là tốt rồi, con cảm ơn mẹ! – Thảo lễ phép chào bà Hiền, nàng gỡ rối cho chồng và ra hiệu cho Minh đi ra cổng.
– Mẹ con xin phép ạ, con sẽ giải thích sau, mong mẹ đừng buồn, sẽ ảnh hướng đến sức khỏe lắm, con về đây ạ! – Minh lễ phép nói, mặc dù đã hơn 30 nhưng Minh vẫn luôn nói những lời yêu thương với mẹ mình, khác hẳn với những chàng trai trưởng thành khác.
– Ừ! Hai đứa về nói chuyện với nhau đi, tôi cũng mệt quá rồi… – Bà Hiền ôm đầu xua tay.
– Vâng! Bọn con xin phép ạ… – Thảo và Minh lễ phép chào bà Hiền và đi ra xe.
Trên đường về, trong lòng Minh cảm thấy hối hận khi để mọi người lo lắng như vậy cho mình, anh liếc sang vợ thấy cô ấy mệt mỏi dựa đầu vào ghế, chắc đêm qua chẳng có ngủ chút nào rồi… Sau đó anh nhìn xuống bộ ngực đầy đặn của vợ, cách một lớp áo ngủ và lớp áo lót mà nhìn nó vẫn quyến rũ lạ thường, có lẽ một phần vì Thảo chẳng bao giờ mặc áo lót có gọng hoặc áo lót dày, trong tủ cô ấy có cả trăm cái áo lót mỏng hàng hiệu khác nhau, đơn giản vì ngực nàng bình thường cũng rất to rồi, sức nặng của nó được ví như nàng mang thêm hai con thỏ ở ngực vậy nên nếu có mặc mấy cái áo lót gọng hay có chút độn thì nhìn chẳng cân đối chút nào vì nó to quá. Vì vậy mỗi lần nhìn vào đó Minh luôn cảm thấy phần ngực vợ mình rung rinh nây nẩy mỗi khi đi qua đoạn đường sóc, trông thật kích thích…
Bất chợt anh nghĩ đến chuyện tối hôm trước, khi mà Thảo để ông Phú bảo vệ bóp ngấu nghiến bộ ngực tuyệt mỹ này, thật không thể tin được… trong mơ Minh cũng không nghĩ có chuyện ấy xảy ra… vậy mà… Tim Minh bỗng đập rộn rã, chim anh cửng lên nhanh chóng… Vợ mình đẹp thế này, sao lại để ông Phú đó sờ mó cơ chứ… Minh hết sức tò mò với điều đó, anh nghĩ nếu như bản thân mình mà xấu xí nghèo khổ như ông Phú liệu có gặp được nữ nhân nào như Thảo không? Có được người ấy cho sờ ngực không? Ông Phú đã làm điều gì để chinh phục vợ mình vậy? Họ bắt đầu từ lúc nào? Từ khi nào mà vợ mình lại động lòng với ông ta? Đồng ý cho ông ta sờ mó cơ thể mình… Tại sao lại là ông già xấu xí nhỏ bé như vậy chứ? Trời ơi… Càng nghĩ Minh càng nứng… cùng với cảm giác ghen tức với ông Phú bảo vệ, trước đây, Minh nghĩ đến khoảng thời gian tán Thảo, chinh phục Thảo, sao nó khó khăn đến thế, được chạm vào cơ thể nàng là cả một quá trình thử thách khó khăn gian nan nhất cuộc đời anh… vậy mà… tại sao chứ… trong một thời gian ngắn như vậy, phải chăng do vợ mình cảm thấy cô đơn sau ngần ấy thời gian mình phấn đấu cố gắng trong công việc sao? Và khoảng thời gian mình chơi cái trò bệnh hoạn đó, khiến cảm xúc của cô ấy bị tổn thương? Cô ấy đã cảm thấy thiếu thốn và sau đó… Haizz… thật là đau đầu…
Minh liếc nhìn người vợ xinh đẹp của mình mà tưởng tượng đến lúc ông già Phú bóp bộ ngực của nàng, cảm giác của ông ta thế nào khi sờ vào đó nhỉ? Minh thở gấp khi nghĩ về cảnh tượng ấy… anh liếc nhìn Thảo… nhân lúc chờ đèn đỏ tay Minh run run đưa sang bóp ngực Thảo một cái… mặc dù có áo lót nhưng cảm giác vẫn rất mềm mại…
– A! Anh! Anh làm gì đó? – Thảo giật mình ôm ngực gạt tay Minh ra… Nàng cau mày nhìn chồng.
– Em sao vậy? Anh không sờ được sao? Nó là của anh mà! – Minh cười cười nói.
– Không! Em vẫn đang giận anh đó! – Thảo khoanh tay lại cố gắng che đi phần ngực mình nhưng có vẻ vô ích. Minh cười nhìn Thảo, đây là lần đầu tiên nàng từ chối không cho mình chạm vào ngực, càng như vậy Minh càng hứng thú và cảm thấy yêu vợ hơn rất nhiều.
– Haizz… thực ra… chức giám đốc kinh doanh của anh, bị người khác chiếm ghế rồi… – Minh nói giọng buồn bã, anh chém gió để giải thích vụ tối qua, anh không muốn vợ biết việc anh nhìn thấy cảnh vợ mình gần gũi với người đàn ông khác, nếu anh nói ra không đúng thời điểm có khả năng tâm trạng của vợ sẽ rất tồi tệ, anh biết mình sẽ không kiểm soát được việc này, cho nên nói dối là cách tối ưu nhất.
– Thật không anh? Anh đang trêu em đúng không?
Thảo ngồi thẳng dậy nhìn Minh, nàng biết thời gian vừa qua Minh cố gắng hết sức mình vì vị trí đó, vậy mà lại bị người khác chiếm lấy sao, Thảo cảm thấy rất buồn và thương chồng.
– Vì vậy hôm qua anh mới quá thất vọng mà tìm đến rượu chè, rồi ngủ nhà đồng nghiệp, em đừng giận anh nhé… anh xin lỗi đã để em phải lo lắng… – Minh làm mặt buồn nói với vợ.
– Trời ạ… sao anh không tâm sự với em, anh làm em lo lắm… chỉ sợ anh xảy ra chuyện gì… – Thảo lại rơi nước mắt khi nói điều này, mọi thắc mắc của Thảo được gỡ bỏ khi biết lý do Minh rời đi, thực sự nó cũng khá sốc đối với Thảo.
– Thôi! Em nín đi… lại mít ướt rồi… anh không sao đâu mà…
– Nhưng mà… anh cố gắng bao nhiêu lâu… sao ông trời bất công thế… hic hic… người kia chắc chắn là cơ cấu rồi… – Thảo khóc thút thít…
– Anh cũng nghĩ như vậy… – Minh đăm chiêu lái xe làm Thảo càng tin vào câu chuyện này.
– Hic hic… sau này có chuyện gì… anh phải tâm sự với em nha, anh đừng bỏ đi như hôm qua nữa… em sợ lắm… – Thảo lau nước mắt, véo má Minh an ủi, nàng biết lúc này mình không thể mít ướt được, phải là chỗ dựa tinh thần cho chồng.
– Anh nhớ rồi, anh sẽ không làm vợ anh buồn nữa đâu! – Minh quay sang mỉm cười.
– Nhưng nhìn anh cứ ủ rũ ấy, hay em cho sờ ngực để đỡ buồn nha! – Thảo nói với vẻ mặt rất ngây thơ làm Minh phì cười.
– Ha ha ha! Đồ trẻ con này, thực ra! Sáng nay Tổng giám đốc có gọi cho anh nói rằng đây chỉ là tin đồn thất thiệt ha ha… – Minh cười to và đưa tay sang véo má vợ.
– Hmm… Sao anh không nói sớm! Làm em cứ tưởng thật, mà ai lại đưa ra tin đồn ác ý như vậy chứ…
Thảo mím môi cau mày nhìn Minh hậm hực, thực ra nàng và Minh cũng không quan tâm đến chức vụ và mức lương của Minh cho lắm, bởi vì cơ bản nàng và Minh không hề thiếu tiền, nhưng đây lại là vấn đề khác, nó là cả một sự cố gắng không ngừng nghỉ của chồng nàng, chức giám đốc kinh doanh là một kết quả hiển nhiên cho sự cố gắng đó, nên nàng rất buồn nếu như chồng mình thực sự không được thăng chức.
– Có lẽ là từ đối thủ của anh! Nhưng không sao! Hóa ra mình bị lừa ha ha!! Tất cả lỗi là của anh, anh đã quá vội vàng không xác nhận thông tin… mà hành động như một đứa trẻ con khiến em và bố mẹ lo lắng cho anh… anh xin lỗi… – Minh mỉm cười nói và nắm chặt tay vợ. Thảo cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nàng không chút mảy may nghi ngờ lời Minh nói.
– Em không trách anh việc anh bỏ đi bụi như vậy, em muốn dù có chuyện gì xảy ra anh cũng phải nghe máy của em, nếu còn lần sau em sẽ dỗi anh đến già luôn đó! – Thảo đưa tay Minh lên cắn, Minh nhăn mặt chịu cơn đau do hàm răng xinh xắn của vợ gặm vào. Đây như một hình phạt đáng yêu của Thảo dành cho Minh, nhưng Minh lại cảm thấy vui mới lạ chứ.
– Ơ! Anh không đau à… em xin lỗi… – Bình thường Minh sẽ rụt lại kêu oai oái nhưng hôm nay lại chịu đựng như vậy khiến Thảo thấy lạ, nàng liền nhả ra và thấy một vệt răng đều tăm tắp in lên tay Minh, trông khá đau nên Thảo lại thấy xót.
– Em cắn tiếp đi, anh chịu được… anh sẽ chịu phạt! – Minh cười rồi đưa tay lên liếm nước bọt của Thảo đang dính trên cánh tay mình.
– Eo! Hung thần của sự bẩn thỉu! – Thảo lè lưỡi nhìn chồng, rồi lấy khăn tay lau sạch sẽ cho Minh.
– Ha ha! Gì chứ nước bọt của vợ anh uống thay nước cũng được ha ha! À hình như hôm nay em có cuộc gặp mặt kỷ niệm 10 năm ra trường đúng không?
– Ọe… – Thảo đang làm động tác buồn nôn với câu nói của Minh thì dừng lại cầm điện thoại lên xem lịch.
– Không! Là ngày mai anh ạ, nhưng… em không đi đâu…
– Sao lại không đi, anh thấy em cũng hào hứng mà chuẩn bị từ tuần trước mà…
– Không… em không thích nữa rồi, thích ở nhà với anh thôi… – Minh thấy lạ, trước đó Thảo còn nói chuyện với thầy chủ nhiệm vì thầy nhờ lên kế hoạch cho chương trình mà giờ lại nằng nặc không đi thế này.
– Kỷ niệm 10 năm đó em, không phải ngày gặp mặt bình thường đâu, có cả sự hiện diện của thầy giáo chủ nhiệm đó… em nên suy nghĩ lại đi, ở nhà với anh cả đời mà có phải ngày một ngày hai đâu… – Minh nhìn Thảo, phải chăng cô ấy cảm thấy có lỗi khi làm những điều đó sau lưng mình, hay cô ấy đang có một dự cảm khác về việc mình bỏ đi?
– Hmm…
Thảo thở dài khó xử, nàng không nói gì, lại dựa đầu vào ghế và nhắm mắt. Minh chở Thảo một mạch về chung cư, hai vợ chồng lên đến nhà thì Minh đi vào phòng tắm lén lút rửa chim, và nghĩ đến việc làm với vợ chồng vị bác sĩ tâm lý sáng sớm nay, công nhận họ đang nằm ở một đẳng cấp hoàn toàn khác, nhìn họ thực sự tự do và hạnh phúc khi được là chính mình… thật đáng ngưỡng mộ… Sau đó Minh về phòng chui vào chăn ôm vợ ngủ một mạch vì ai nấy cũng đều mệt mỏi sau những chuyện vừa xảy ra.
… Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Ngày hôm sau…
Cuối cùng Thảo vẫn quyết định đến cuộc họp lớp kỷ niệm 10 năm ra trường, đây là lần thứ hai Thảo đi họp lớp, mặc dù lớp Thảo mỗi năm họp một lần. Không phải vì nàng kiêu hay muốn tách mình ra khỏi các bạn trong lớp mà vì nàng đã quyết định sống thu mình từ khi yêu Minh nên nàng thường xuyên từ chối những cuộc gặp gỡ như thế này.
Là một lớp quy tụ toàn học sinh giỏi của trường quốc tế thời đó, và cũng là lớp có số lượng học sinh thi học sinh giỏi quốc gia nhiều nhất và đạt nhiều giải cao nhất khu vực miền bắc, riêng Thảo thời đó là cô bé đạt được nhiều thành tích nhất, mang về biết bao giải nhất cho trường cho lớp, là học sinh tiêu biểu của cả trường, là niềm tự hào của cả lớp và thầy chủ nhiệm. Nàng đúng là một cô gái tài sắc vẹn toàn…
Ngày hôm nay lớp Thảo dự tiệc tại một khách sạn quốc tế tiêu chuẩn 6 sao. Thảo đi chiếc Merc S 450 maybach của mình đến sảnh khách sạn và bước xuống xe như một nữ thần, từ khi bước vào sảnh nàng đã thu hút mọi ánh nhìn của cả nhân viên khách sạn lẫn khách hàng ở đó, mặc dù nàng chỉ đang mặc một chiếc chân váy đen dài tới giữa đùi, bên trên sơ vin chiếc áo đồng phục lớp, tóc búi cao, đeo kính râm hàng hiệu đắt tiền, trên tay xách một chiếc túi của hãng Gucci, chân đi một đôi guốc thấp, tất cả đều là hàng hiệu xa xỉ. Nhưng trên người nàng có lẽ đắt giá nhất là đôi chân dài trắng trẻo và bộ ngực to đang nẩy theo bước chân tự tin của nàng, không! Đó là những thứ vô giá mà không phải ai cũng may mắn được ông trời ban cho. Cùng với chiều cao lý tưởng, nhan sắc hơn người và body đẹp hoàn hảo, nàng đang thu hút mọi ánh nhìn kể cả của phái nữ.
Thảo đi thang máy lên tầng 3 nơi diễn ra Event, và nàng là người đến sớm nhất, lũ bạn của nàng 10 năm rồi vẫn cao su như vậy, nhưng thực ra Thảo đã đến sớm hơn 30 phút, bình thường những cô gái xinh đẹp thường đến sau cùng để nâng cao thêm giá trị của mình khi bản thân là người cuối cùng xuất hiện cùng với sự trầm trồ của mọi người nhưng Thảo lại khác, nàng là người rất đúng giờ, nàng ghét sự hào nhoáng nhất thời, đơn giản bởi vì dù nàng có xuất hiện ở thời điểm nào thì chắc chắn nàng vẫn là người nổi bật nhất.
20 phút trôi qua, bắt đầu có vài đứa xuất hiện, rồi dần dần cuối cùng cả lớp đã có mặt đông đủ… Lớp Thảo hội tụ toàn mấy đứa học giỏi top trường cho nên nhiều đứa hâm hâm dị dị, lớp có 30 đứa thì có đến 27 đứa là con gái, còn lại là 3 thằng con trai nhưng 2 thằng là gay, thằng còn lại thì quá “xuất chúng”, khi nó vừa béo vừa xấu vừa lùn lại vừa đen, về khoản trai gái thì ngu ngu bệnh bệnh, nhưng nhà lại có cơ, điều kiện và học cũng rất giỏi. Nó được gọi là Lâm lợn, nó là cái thằng hâm dở nhất lớp, ngu si nhất lớp chuyên bị đám con gái bắt nạt, là chân sai vặt đắc lực của chúng nó, cũng là cây ATM mỗi khi chúng nó thiếu tiền, nhưng thằng Lâm lợn này luôn vui vẻ khi được phục vụ mấy đứa đó, kiểu như được làm osin cho đám con gái là một niềm hạnh phúc vô bờ bến của nó vậy. Chỉ có duy nhất một người chưa bao giờ lợi dụng Lâm lợn đó chính là Thảo, hồi đó nàng hầu như chả mảy may quan tâm đến những điều đó, nàng chỉ ngồi một góc quan sát và cười mỉm mỗi khi chúng nó pha trò, nàng luôn có khí chất của một người đứng top 1 trường về mọi mặt. Trong lớp Thảo luôn là người tốt bụng nhất, đáng tin cậy nhất, dễ thương đáng yêu và cực kỳ hòa đồng, nàng chẳng bao giờ hùa theo mấy trò chơi dại của đám bạn trong lớp, vì vậy tất cả mọi người xung quanh Thảo đều ngưỡng mộ và quý mến nàng, nàng như một đẳng cấp khác hẳn so với tất cả bọn nó, điều này không một ai dám phủ nhận.
Đúng như dự đoán, Thảo luôn là tâm điểm của mọi hoạt động, cả lớp vây quanh Thảo hỏi han nói chuyện, đám con gái hết lời khen ngợi Thảo. Đúng là đám học giỏi nó cũng khác, sau 10 năm chúng nó vẫn vậy, lớp này rất kỳ lạ khi không có một đứa nào tỏ ra ghen ghét với Thảo, mà chúng nó tôn thờ Thảo như nữ thần vậy.