Sinh viên – Phần 8

Phần 8
Sau khi công chuyện xong xuôi nó nhìn đồng hồ cũng hơn bốn giờ chiều, Hạnh đã về phòng từ nãy. Bên ngoài còn vài em sinh viên khóa dưới đang ngồi làm bài với học bài.
Về mức độ học thì nó chỉ thuộc loại khá, tuy nhiên mức độ hiểu bài của nó đạt cấp độ khá cao. Chỉ vì nó làm biếng học nên một số môn điểm của nó chỉ ở mức trung bình.
Một số môn học thuộc về kiến thức chuyên ngành hầu như nó đều đạt điểm khá giỏi, trong đó một hai môn đạt đến mức xuất sắc.
“Anh Phương. Chỉ giúp em bài này với.”
Nó vừa bước ra khỏi phòng nhanh chóng nhận được lời cầu cứu của một thằng em. Trong nhóm làm đề tài thì hầu hết nó đều quen biết, một số còn khá thân thiết với nó, thằng nhóc này tên Tuấn.
Một phần vì tính nó khá hòa đồng, một phần khác vì nó khá giỏi trong việc hướng dẫn những người khác. Đến nỗi một số anh chị học cao còn phải thỉnh giáo nó vài điều.
“Đâu bài gì…” Nó thoải mái đến hỗ trợ thằng nhóc bài tập hóa sinh, cái môn mà đa số sinh viên khối A, B đều ngao ngán. Đến nỗi nó học cái môn này còn phải chào thua.
Nhưng cũng may bài toán này nó từng giải rồi nên có thể chỉ thằng nhóc giải một cách nhanh chóng.
“Em cảm ơn anh…” Tuấn sau khi được nó hướng dẫn giải xong liền cảm ơn rối rít, cái bài này nằm trong bài tập về nhà lấy điểm và có khả năng nằm trong đề thi khá cao. Việc giải xong bài toán giống như nó nắm chắc trong tay một số điểm khá cao.
Phương cười nhẹ, định quay đi nhưng cái màn hình laptop nó đang để hình một cô bé, thế là nó nổi hứng lên chọc ghẹo:
“Ủa đu má để hình ghệ luôn bây.”
“Đâu có…” Tuấn giật mình đóng cái laptop lại nhanh chóng, sau đó đỏ mặt lo lắng nhìn xung quanh.
“Thích người ta thì nói chứ giấu làm cái gì.” Phương khẽ lay vai thằng nhóc rồi nói nhỏ.
“Anh đừng có nói lớn…” Tuấn hai mắt láo liêng, miệng nói nhỏ.
“Haha… Con trai mà sợ cái đếch gì… Cố lên, anh ủng hộ mày.” Phương lại cổ động cho thằng nhóc, sau đó quay đi.
Nó biết lý do gì mà thằng nhóc lại giấu kỹ như vậy. Bởi vì con bé mà nó thích lại chính là cháu ruột của cô hướng dẫn bọn nó.
Con bé đó nhỏ hơn nó hai tuổi và nhỏ hơn thằng nhóc kia một tuổi, do có cô hướng dẫn là giáo viên nên con bé kia tiếp xúc với phòng thí nghiệm hơi sớm so với một số người khác.
Hơn nữa con bé đó nhìn cũng khá đẹp gái, dáng người cao ráo, gương mặt thanh tú kèm theo khá lễ phép và dễ gần. Nhưng vì con bé đó mới vào gần đây nên nó chưa tiếp xúc nhiều, chỉ đi ngang gặp rồi chào nhau vài cái mà thôi.
Có lẽ thằng nhóc kia có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn nên mới nảy sinh tình ý. Tuy nhiên tính tình của cô hướng dẫn nắng mưa khá thất thường, không biết việc nảy sinh mối quan hệ này thì bà cô kia có thái độ gì hay không.
“Em chào anh…”
Vừa nhắc thì con bé nó đã đến, chắc vừa xong tiết học nên chạy lên đây chơi.
“Kiếm thằng Tuấn đúng không, nó ngồi bên trong kìa.” Nó cười rồi chọc ghẹo con bé.
“Đâu có… Em lên chơi…” Con bé bị Phương nói trúng tim đen nên ấp úng trả lời.
“Còn ai trên đây ngoài nó đâu mà chơi. Haha…” Nó dòng thêm một câu, sau đó nhanh chóng bước đi để lại không gian im lặng cho đôi bạn trẻ.
“Dáng người cũng khá, tuy hơi lép một chút nhưng mông to cũng bù đắp được phần nào” Vừa đi nó vừa suy nghĩ.
Chiều về cơm nước xong xuôi nó mở điện thoại nên lướt facebook một lát. Sau đó lại lên trời đất chém gió, rồi nó lại lên twitter dạo thêm một hồi.
Trên twitter nó cũng quen được một số người trong khu vực này mà hầu như đều là con gái. Lên đó thì đứa nào cũng không cho biết mặt, nhiều lắm cũng chỉ gửi voice qua cho nhau nghe mà thôi.
Trong số đó có quen một con bé khá cá tính, tuổi nhỏ hơn nó không nhiều, đa số hình trao đổi qua nhau cũng được che mặt nên nó chẳng biết được là ai. Nhiều khi gặp ngoài đường cũng chẳng hay là có quen biết.
Nó bấm vào trang cá nhân của con bé đó, con bé này có sở thích khá dị. Đó chính là thích chụp hình mười ngoài đường.
Tấm hình gần đây nhất được đăng chỉ mới ba phút trước là con bé đang khoe vén áo thun màu vàng đứng khoe ngực trước gương. Bên dưới là chiếc quần jean ngắn có thể lộ cặp mông ra bên ngoài cho người khác xem.
Nó thả tim xong lại bình luận lên đó một câu: “Coi chừng anh bắt cóc em đó.” Kèm icon cười lớn.
Đóng lại twitter thì zalo nó lại bật lên âm thanh thông báo. Cô nàng Kim Nga lúc sáng Duyên giới thiệu cho nó đã đồng ý kết bạn.
“Chào iem.”
“Chào anh. Mình có quen nhau không?”
“Ý em là em muốn quen anh hả?”
“Không. Ý em là mình có quen biết nhau không?”
“Anh nghĩ là không.”
“Vậy thôi…”
“Em có biết là em đã bị bán cho anh không?”
“Biết chứ.”
“Không sợ à?”
“Sợ chuyện gì?”
“Em đã thuộc quyền sở hữu của anh.”
“Ai cho anh cái quyền đó.”
“Em hỏi bạn em đi. Haha…”
“Em hủy kết bạn nha…”
“Giỡn xíu mà…”
Nó trò chuyện với Nga đến tối, bị nàng dọa hủy kết bạn cả chục lần. Nhưng đến bây giờ vẫn còn nói chuyện được chứng tỏ vẫn còn cơ hội.
Cô gái này không biết phải ngây thơ hay là đang giả vờ, nó cảm giác đang bị người ta thao túng tâm lý.
Cơm nước xong xuôi nó lại mở máy tính lên viết truyện, thỉnh thoảng chat chít vài dòng với một số người khác.
… Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: https://gaigoi.city
Một tuần nhanh chóng trôi qua với nó, trong tuần này nó tập trung vào việc phân tích để hoàn thành luận văn thời gian ở trong phòng thí nghiệm khá nhiều.
Nhưng không vì thế mà cậu nhỏ nó được yên ổn, hai ngày này thì nó với Hạnh quần quật với nhau trong phòng phân tích mà không ai hay biết.
Bởi bình thường nó với Hạnh cũng hay vào cùng nhau nên chả ai suy nghĩ gì nhiều.
Đến lần thứ hai thì Hạnh đã quen với việc làm tình ở trong phòng, chỉ cần cô bé hơi ngứa một chút liền vạch ra để nó đút vào không thua gì một con điếm hạng sang.
Để tiện cho việc làm tình thì lần này Hạnh còn mặt cả quần lót mỏng để khi làm không cần cởi ra. Cảm giác mảnh vải nhỏ vừa bị kéo sang một bên vừa ngăn cản vừa ngứa ngáy lại tăng sự khoái cảm của hai người.
“Hừ hừ… Hừ…”
“Bạch bạch bạch bạch…”
Hạnh hai tay chống lên bàn, hai chân nàng quỳ lên ghế rồi vểnh mông ra sau cho Phương đóng vào âm đạo. Cơn cực khoái nhanh chóng tràn đến như thác lũ.
“A… a… a…”
Nó gồng mình bắn tinh dịch vào trong âm đạo đang co bóp kịch liệt của Hạnh. Còn Hạnh thì co quắp cả người, cơ thịt bên trong cô bé siết chặt dương vật đến ngạt thở.
“Hôm nay không nuốt nữa hả.” Phương bấu tay vào bờ mông căng tròn đầy đặn của Hạnh rồi xuất tinh. Sau đó cúi người mân mê hai đầu ti sau lớp áo, mông nó nhấp nhẹ đến khi xuất hết tinh dịch vào âm đạo của Hạnh.
“Ưm… Ưm… Không… Bên trong sướng hơn…” Hạnh rên rỉ nói nhỏ, từng khối cơ dưới bụng siết lại, cảm nhận sự ấm nóng của tinh dịch đang bơm đầy vào trong cô bé làm nàng mềm nhũn ra úp mặt xuống bàn.
Sau khi xuất tinh xong, Phương lấy khăn lau dọn hai mép thịt đang căng phồng của Hạnh. Tinh dịch hòa quyện dâm thủy chảy ra từng dòng, chỉ một tuần mà nó với Hạnh xài hết hai bịch khăn giấy ướt loại to.
Sau khi lau dọn xong xuôi nó kỹ càng gói tàn tích vào trong túi rồi bỏ dưới thùng rác. Hạnh nằm im hưởng thụ sự ân cần chăm sóc của Phương, đến khi dư âm cơn cực sướng qua đi thì Hạnh mới ngồi dậy chỉnh sửa quần áo.
Sau khi quần áo chỉnh tề thì Hạnh lại biến thành cô sinh viên gương mẫu, chiếc áo sơ mi dài tay trắng tinh khôi kèm chiếc váy vừa che phủ ngang đầu gối. Nhưng không ai biết rằng bộ dạng kia lại dâm đãng khi trên giường biết chừng nào.
Gần cuối giờ chiều, Hạnh ra về trước nó một lát. Nó ở lại dọn dẹp phòng phân tích sau đó cũng bước ra ngoài.
“Ủa chị chưa về nữa hả?” Nó vừa bước ra cửa, bóng dáng người con gái đang ngồi đăm chiêu vào máy tính.
Chị Thu Quyên, học cùng khóa với Hạnh và cũng đang hoàn thành luận án thạc sĩ.
“Chưa cưng. Sao mấy cái số liệu này nó kỳ quá.” Chị Quyên một tay chống bàn ngả đầu sang bên trái, tay phải cầm chuột kéo lên kéo xuống cái bảng excel.
Chị Quyên cũng là dân thành thị chính gốc, nhà khá giả không kém gì ai. Ở cái thành phố này mà nhà chị xây tận hai dãy trọ để cho thuê, mỗi dãy đến hai chục phòng. Số tiền thu về hằng tháng lên đến trăm triệu.
Bởi vì gia đình khá giả nên chị Quyên chẳng chê vào đâu được. Người xưa có câu người đẹp vì lụa đối với trường hợp của Quyên quả không sai vào đâu.
Gương mặt chỉ thuộc dạng ưa nhìn, nhưng những thứ trên người nàng đều có giá trị khá cao. Chỉ riêng việc Quyên có xe riêng cũng đủ hiểu sự giàu có của cô nàng.
“Đâu cho em coi thử.” Phương nhiệt tình đến hỏi, vừa đến gần đã nhận ra hương vị ngọt ngào lan tỏa từ người Quyên. Mùi hương nước hoa này nó mạnh dạng đoán giá trị không rẻ, một cảm giác tươi mát nhẹ nhàng vừa ngửi đã cảm thấy say mê.
Nó không dám thở mạnh nhưng mùi hương kia cứ len lỏi vào mũi nó tác động lên các tế bào thần kinh khứu giác.
“Đây… Em xem thử đi.” Quyên thở nhẹ một hơi, sau đó nói.
Phương đứng sau lưng Quyên rồi cúi người lên phía trước nhìn vào cái màn hình laptop. Tuy Quyên ngồi trên ghế nhưng chiếc lưng dài của nàng lại giúp nàng cao gần bằng Phương khi nó đang đứng. Nó đưa mặt về phía trước, mấy sợi tóc mai bên đầu Quyên khẽ đung đưa vào mặt nó.
Nó di chuyển sát vào người Quyên tưởng chừng gần chạm vào nhau, chỉ cách nhau một lớp vải mỏng.
Quyên ngồi im lặng đưa mắt nhìn vào màn hình laptop chẳng nói năng gì, nàng cảm nhận rõ cơ thể nóng hừng hực phía sau đang gần sát bên mình. Nhưng nàng lại chẳng hề cảm giác khó chịu, bởi vì nàng có thiện cảm với nó khá cao.
Mấy lần nàng gặp rắc rối vì số liệu cũng được nó giúp đỡ mà không cần nhờ đến bà cô khó khăn kia.
Hơi thở nóng hổi từ mũi nó phả vào má làm Quyên dần cảm thấy nóng cả người. Đây không phải lần đầu tiên mà nàng gần gũi với người khác giới, nhưng cảm giác mà Phương mang lại cho nàng thật làm nàng phải suy nghĩ.
“Đây nè… Chị phân tích sai rồi.” Phương kéo xuống một dọc, sau đó nhìn vào công thức rồi nhẹ nhàng nói.
Quyên chăm chú nhìn theo con trỏ chuột đang chỉ về cái con số trong bảng tính kia, mặt nàng xụ xuống:
“Sai chỗ đó hả…”
“Đúng rồi. Sao làm mà không hỏi trước.” Phương nhẹ nhàng khiển trách.
“Tại chị thấy trong sách ghi vậy…” Quyên trả lời.
“Rồi luôn. Mắc công làm lại hết luôn rồi.” Phương nói.
“Phải làm lại hết luôn hả… Chết chị rồi…” Quyên chán nản nói.
“Ai biểu làm mà không hỏi người ta trước.” Nó lại nhẹ nhàng trách móc.
“Trong tuần sau phải xong cái này. Không biết kịp không nửa…” Quyên hai tay chống cằm, buồn bã nói.
“Thôi lỡ rồi. Làm lại đi có gì em hỗ trợ tiếp cho.” Phương nhiệt tình nói.
“Kịp không?” Như nắm được chiếc phao cứu sinh, Quyên bừng dậy.
“Kịp mà… Chị đăng ký đầu tuần sau phân tích đi. Không là không kịp đâu.” Phương kéo ghế ngồi xuống kế Quyên rồi nói.
“Vậy tuần sau giúp chị nha nha…” Quyên mừng rỡ quay sang véo má nó một cái rồi nói.
Cũng chẳng phải lần đầu tiên mà hai người thân thiết như vậy, Phương bất lực để cho nàng véo má.
“Ui da… Biết rồi… Thôi tới giờ về rồi.” Nó nhanh chóng thoát khỏi bàn tay của Quyên, nhanh chóng rút lui.
“Ừ… Chị cũng về đây… Đợi chị về chung với.” Quyên mau chóng lấy lại tinh thần, vui vẻ nói.
Hai người sánh vai nhau ra ngoài cười nói vui vẻ, dáng người của Quyên cao gần bằng nó và khá cân đối. Nếu người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ tưởng hai người là một cặp tình nhân.

To top
Đóng QC