Phần 13: Cảm giác
Ngày hôm sau…
6h sáng, Lâm lz tỉnh dậy với một tâm trạng rất thoải mái. Lâu lắm r mới thấy hắn dậy sớm như vậy, có lẽ cơ thể sau khi trải qua những khung bậc cảm xúc diệu kỳ đó đã trở nên nhẹ nhàng và thanh thoát hơn bao giờ hết. Hắn hí hửng nhảy ra khỏi giường vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Vừa chà cái bàn chải hắn vừa suy nghĩ về Linh, hắn rất tò mò không biết hôm nay đến lớp em sẽ trông như thế nào.
Có 1 điều mà hắn chắc chắn rằng, đó là Linh sẽ không thể tố cáo hắn được. Thứ nhất là hôm qua hắn không hề làm gì đi quá giới hạn, chỉ là “nếm” thử chút thôi, và cả Linh cũng là thả trôi theo mấy trò của hắn nên không thể gọi là cưỡng bức được, thứ hai em là một hot girl nổi tiếng nhất huyện mà giờ lại lộ chuyện này ra thì hậu quả lớn thế nào ai cũng biết, với cái tính cách đó nữa thì chắc chắn Linh sẽ không bao giờ dám để lộ, chỉ cần mình không tạo áp lực gì cho em thì nước sông sẽ không phạm nước giếng.
Vệ sinh xong xuôi Lâm lz chạy vội xuống nhà pha hẳn 3 gói mì để ăn. Tối qua hắn mải đắm chìm vào thiên đường của riêng mình quá nên quên luôn cả việc ăn tối. 1 bát tô đầy hụ mà húp vài cái đã hết, thậm chí nếu không phải đã đến giờ đi học thì hắn còn định ăn thêm cái gì đó nữa.
6h50, Lâm lz đã có mặt ở lớp với vẻ mặt háo hức xen lẫn lo lắng. Mặc dù tự tin như vậy nhưng hắn vẫn có chút gì đó sợ sệt, hắn sợ Linh sang chấn tâm lý quá mà làm liều, mà chắc sẽ không có chuyện đấy đâu, em cũng đâu phải kẻ ngốc, thôi thì đợi lúc nữa em đến là sẽ biết như thế nào ngay…
Đáng tiếc, những mong đợi của Lâm lz đã không được đáp lại, hôm nay, Linh đã nghỉ học.
… Bạn đang đọc truyện Thiên đường tại nguồn: https://gaigoi.city
– Hôm nay con Linh vẫn nghỉ à?
– Ừ hình như nó bị ốm. Không biết có nặng không mà tao nhắn tin không thấy trả lời!
– Chắc đi trời nắng bị cảm thôi không sao đâu!
– Mà tao nghe cô bảo nó xin nghỉ cả ngày mai nữa. Bị cảm thì cũng đâu cần nghỉ tới 3 ngày nhỉ?
– Thì cũng sắp vào đợt toàn lực ôn thi đội tuyển rồi, tranh thủ nghỉ dưỡng sức tý cũng được…
Hoàng ngồi một bên cuộc nói chuyện với vẻ mặt khá buồn, crush bị ốm thì sao mà vui được. Mà hình như hơi trùng hợp quá nhỉ, hôm trước lúc đá bóng xong tự nhiên thấy bất an trong người, giờ thì Linh ốm phải nghỉ học mấy ngày, không khéo mình với Linh có thần giao cách cảm ấy nhỉ? Cậu ngồi ngây ngốc tủm tỉm một mình, vài câu chuyện tình yêu lãng mạn lại được vẽ ra, viễn cảnh về 1 chiều “hoàng” hôn yên bình, 2 người cùng nhau bước đi trên con đường làng quen thuộc, và em khẽ nắm lấy tay cậu, rồi 2 ánh mắt hồn nhiên vô tình chạm vào nhau, khởi đầu cho một tình yêu thuần khiết tuổi học trò…
6h50p tối (ngày thứ 2 kể từ sau cái hôm định mệnh ấy)
– Ăn đi con còn uống thuốc!
Linh mệt mỏi bò dậy khỏi giường và đỡ lấy bát cháo cùng với mấy viên thuốc mẹ vừa mang lên. Nhìn con gái uể oải không còn chút sức sống nào khiến bác thấy rất xót:
– Thôi con cứ nghỉ ngơi đi nhé! Mẹ cũng xin cô nghỉ hết ngày mai rồi, mà có gì thì nghỉ thêm 1 2 ngày nữa cũng được! Học hành cần thiết nhưng sức khỏe mới là quan trọng nhất con ạ!
Linh vừa chậm rãi đưa từng thìa cháo lên miệng, vừa trả lời bằng giọng yếu ớt:
– Con không sao đâu mẹ! Nghỉ hết ngày mai là đi học được rồi!
Mẹ chỉ biết chẹp miệng vài cái, bàn tay đưa lên xoa đầu con gái và bảo:
– Đang trong giai đoạn ôn thi học sinh giỏi nên học mệt lắm à con? Năm nay lớp 9 nên cái này nó quan trọng lắm nhỉ? Không cần cố quá đâu con ạ, thành tích cũng chỉ cho oai thôi, mình học đủ để thi vào cấp 3 là được rồi! Cứ thoải mái đi, học lấy kiến thức, được giải hay không được giải chả quan trọng gì đâu! Chứ nhìn mày thế này bố mẹ cũng xót lắm!
Nhìn mẹ lo lắng về mình như vậy làm Linh cũng thấy áy náy:
– Con không sao thật mà mẹ! Chắc đi trời nắng nên bị mệt nghỉ ngơi vài ngày là khỏe lại thôi không sao đâu mẹ đừng lo!
– Bố mày làm bác sĩ đấy mày đòi qua mặt ai! Bố bảo rồi người rệu rã tới mức này là không hẳn phải do ốm đâu, chắc là học nhiều quá căng thẳng nên mới vậy!
– Vâng sau này con cẩn thận chút là được mẹ yên tâm! Giờ con khỏe re rồi nè hì hì!
Em Long lon ton vừa bê cốc nước lên theo cũng vào hóng hớt:
– Bao giờ chị khỏe nhanh đi còn… còn chơi xây thành phố với em!
Linh mỉm cười và xoa đầu em:
– Rồi chị khỏe tới nơi rồi! Mai chị xây cho mày cả một cái vương quốc luôn…
Sau 2 ngày với cả tỷ suy nghĩ quanh quẩn trong đầu thì giờ Linh cũng đã lấy lại được tâm trạng. Rốt cục thì gia đình vẫn luôn là thứ sẽ kéo chúng ta ra khỏi những điều tiêu cực nhất trong cuộc sống…
Đúng như những gì Lâm lz nghĩ, Linh sẽ không thể nào mà tiết lộ chuyện đó ra ngoài được. Đối với em đó là 1 sự sỉ nhục quá lớn, nên nếu để mọi người biết được, nhất là bố mẹ mình, thì chắc chắn sau này sẽ chẳng dám nhìn mặt ai nữa. Suy cho cùng thì người mà càng hoàn hảo thì lại càng mang trong mình những gánh nặng lớn lao…
6 ngày sau kể từ hôm định mệnh…
Rốt cục thì dưới sức ép của mẹ thì Linh cũng đã phải nghỉ thêm 1 ngày nữa là tổng cộng 4 ngày, nhưng cái hôm đó là thứ 2, nghỉ 4 ngày là đến thẳng thứ 7, mẹ bảo thôi đi học 1 buổi đi làm gì, nên là hôm nay đã là chủ nhật, và em cũng đã nghỉ thông luôn đến cuối tuần. Sau quãng nghỉ dài như vậy cộng thêm sự động viên khích lệ từ gia đình, cảm xúc của Linh bây giờ cũng đã ổn định trở lại. Thôi thì chuyện cũng đã lỡ rồi, đau khổ cũng đâu thể giải quyết được vấn đề, cứ thẳng thắn mà đối diện thôi. Phương châm của em bây giờ là sẽ coi như nó chưa hề tồn tại, xem đó là một vết nhơ cần xóa sạch trong cuộc đời của mình.
Còn nói đến suy nghĩ của em về thằng Lâm, thì đó là rất nhiều những mạch cảm xúc hỗn tạp. Trong vài ký ức còn rõ ràng thì em vẫn nhớ là lúc đang xem phim mình đã chủ động cầm lấy cái đó của hắn và sục như trong đoạn clip anh trai thủ dâm đã xem hồi trước. Sau đó thì những mảnh ký ức bắt đầu trở nên lộn xộn, có lúc thì em phản kháng lại sự xâm hại của hắn, nhưng có lúc em lại cảm tưởng như đang tận hưởng cái cảm giác sung sướng mà hắn đang cố mang đến cho mình. Càng nghĩ em càng thấy kinh tởm chính bản thân mình, tại sao em lại có thể thỏa mãn với 1 tên chết tiệt như thế, 1 kẻ mà trên trán gần như đã hằn rõ 2 chữ “Thất bại” (ngoài việc có bố giàu ra). Rốt cục thì hắn cũng chỉ là hưởng lợi từ bố mình mà thôi, chứ tất cả mọi thứ từ ngoại hình, tính cách, học lực, thể thao đều ở đáy xã hội (nếu trên thang điểm 10 thì hắn được 2 điểm là cùng, còn Hoàng thì không biết là mấy nhỉ, tầm 7 – 8, mọi người có thể cho ý kiến). Mặc dù kinh tởm là thế, nhưng cái cảm xúc ngày hôm đó thì hoàn toàn ngược lại. Nó chính là thứ hằn rõ nhất giữa 1 biển những mảnh ký ức rời rạc của Linh. Cái cảm xúc thăng hoa lên đỉnh đó là thứ mà em cảm nhận và nhớ rõ nhất, và đã ám ảnh lấy tâm trí em suốt vài ngày hôm nay, sau khi mà đã tĩnh tâm trở lại. Nó là thứ cảm xúc khác hoàn toàn với lần đầu tiên mà em tự làm trước đây. Rõ ràng là đáng lẽ phải xóa sạch sẽ nó khỏi đầu rồi, nhưng không hiểu sao thỉnh thoảng vẫn bất giác nghĩ về nó, giống kiểu như ma túy vậy, biết là sai trái nhưng vẫn phải hít lại…
Thứ 2 đầu tuần sau, cuối cùng thì Linh cũng đã đi học trở lại. Bạn bè bu lấy hỏi thăm, ai ai cũng muốn sấn tới nói chuyện với em, 1 tuần không gặp khiến bọn con trai nhớ em đến sắp phát điên rồi. Riêng Hoàng thì vẫn giữ vững lập trường “nhát gái” của mình, chỉ đứng từ xa hóng, Lâm lz cũng vậy, nhưng không phải vì ngầu, mà là vì méo dám đến gần. Linh thì cũng nói qua loa là mình ốm yếu mệt mỏi này nọ, Hoàng và Lâm lz nghe vậy thì đều an tâm, Hoàng thì vì crush mình vẫn ổn, còn Lz thì là vì đã chắc chắn rằng Linh sẽ không có hành động gì “dại dột”, nhưng để an toàn thì hắn cũng sẽ cố tránh mặt Linh (mà cũng đâu cần thiết vì Linh cũng sẽ cố làm y như vậy), đợi 1 thời gian nữa trôi qua rồi tính tiếp.
Tuần đầu trôi qua êm đẹp, cả Linh và Lâm lz đều không có bất kỳ 1 tiếp xúc nhỏ nào với nhau, tất cả chỉ có 1 vài lần nhìn trộm của hắn với Linh, còn Linh thì gần như coi hắn là người vô hình, không mảy may quan tâm đến. Chủ nhật cũng đến rồi, vậy là được một hôm không phải cố gắng tránh cái bản mặt hãm lz của hắn nữa. Như thường lệ, đến tối Linh lại cùng đồng bọn họp chợ tán chuyện. Con Minh mồm rộng xoen xoét kể lể đủ các thứ trên đời, rồi chẳng may lôi cả vụ con Hoa hô hào cổ vũ như tăng động cho Hoàng trong trận bóng tuần trước vào để trêu chọc.
Minh:
– Mày nghiện zai lắm rồi đấy Hoa ạ! Tao không nhường nó quả đấy khéo nó đấm cả tao chứ đùa…
Hoa:
– @@
Minh:
– Mà tao thấy hơi vô vọng đấy…
– Mày cố nữa thì cũng đến thế thôi không tán nổi đâu mà…
Hoa:
– Thôi đừng nói lung tung nữa…
– À biết vụ con Quỳnh với con My lớp B đánh nhau chưa…
Linh có vẻ hơi ngạc nhiên 1 chút, chả lẽ 2 anh chị diễn tới mức mà đến người ngoài còn phải phán là không có cơ hội cơ à? Yêu nhau rồi thì công khai đi, giấu giấu diếm diếm để chi chứ không biết. Lúc này đột nhiên 1 mảnh ký ức cũ trở về trong đầu Linh. Cái hôm ấy lúc đang xem phim đến cảnh cao trào em đã bất giác tưởng tượng ra cảnh 2 người đó hí hoáy nhau, từ đó mà mới dẫn đến việc cơn nứng được thể ồ ạt ào lên đầu. Nghĩ đến đây em lại thấy vô lý, cả lớp thiếu gì mấy bạn nữ xinh xắn hơn mà thằng Hoàng lại đi… gu này thì hơi mặn quá rồi đấy! Thế là càng suy nghĩ cảnh tượng khuôn mặt hớn hở thèm thuồng của con Hoa lại hiện lên trong đầu Linh, mấy cảnh bậy bạ lại bắt đầu xuất hiện, và vì thế mà cái cảm xúc chiều hôm đó lại ùa về. Đến hiện tại thì em cũng dần dần hiểu ra được rằng Lâm lz đã làm gì đó để khiến cơ thể em trở nên nhạy cảm hơn, vì thế nên mới dẫn đến việc lên đỉnh cùng với hắn. Nhưng suy cho cùng thì nó vẫn là một cảm giác sung sướng đến khó tả, và để giờ khi nó ùa về thì lại làm cho cơ thể em bắt đầu cảm thấy bức bối.
Thời gian trước lúc mà mới thủ dâm lần đầu thì cũng thỉnh thoảng bị ngứa ngáy chút, nhưng cố kìm lại tí là xong. Còn lần này, Linh cũng đã cố kìm, tính ra thì cũng đã gần 2 tuần rồi, nhưng cơ thể bây giờ thì đã không còn như trước nữa. Chỗ đó của em đã nhạy cảm hơn rất nhiều, chỉ 1 thoáng nghĩ đến mấy hình ảnh bậy bạ thôi đã làm công sức 2 tuần qua đi tong. Linh cảm thấy khó chịu vì cứ phải kìm nén mãi như vậy nên em quyết định giải quyết luôn cho xong, xuống giường và đi thẳng vào nhà vệ sinh…
Sau vài đường xoa nhẹ nhàng thì cuối cùng người em cũng giật nảy lên 1 cái và tè ra bồn cầu. Mặc dù nó không sướng như lần thủ dâm đầu tiên nhưng ít ra đã giải quyết được vấn đề cấp bách trước mắt, còn nếu mà để so với cái cảm giác chiều hôm đó, thì đúng là một trời một vực. Linh vẫn ngồi thẫn thờ trên bệ với biểu cảm có vẻ hơi tiếc nuối. Bàn tay em vẫn theo bản năng mà xoa qua lại chỗ đó của mình, còn ánh mắt thì đăm chiêu hững hờ nhìn về vô định…