Đảo lạnh mù sương – Phần 18

Phần 18
Sơn vẫn đánh đàn. Vẫn nghe thấy mọi chuyện xung quanh. Người nghệ sĩ khi chơi nhạc, bất kể có nhìn thấy khán giả hay không, mục tiêu cuối cùng vẫn là điều khiển cảm xúc của người nghe. Chỉ cần tăng tốc độ lên một chút, hay giảm xuống một chút, là chạm đúng vô nhịp đập vật lý của con tim, khiến nó vì cộng hưởng mà tạo ra xúc cảm, chứ không chỉ đơn thuần là điệu nhạc du dương hay lời bài ca đầy cảm xúc. Sơn đánh đàn. Phần là để cho mình, gợi nhớ lại ngày xưa thèm muốn cô gái trẻ, kiểu như cô bé trong phim Lolita, hay nhân vật nữ trong bộ phim Người Tình nổi tiếng về xứ Sa Đéc và Sài Gòn xưa. Phần là để kéo cô bé Nicole của ngày hôm nay, dù trong hình dáng bên ngoài của một người đàn bà xồ xề, nhưng vẫn nguyên vẹn trong mắt anh của ngày xưa, bước tới mà ôm ấp, hôn hít, bú liếm như đang làm hiện bây giờ.
Hết ôm từ đằng sau tới, Nicole lại thò tay vô bên trong quần Sơn. Kéo thằng nhỏ ra. Ngậm chút rượu cho thơm miệng. Rồi ngồi thụp luôn xuống mà ngoạm lấy từ bên hông qua. Thấy thằng nhóc vẫn chưa có phản ứng gì thì cởi hết quần Sơn ra. Rồi nâng cho anh đứng dậy. Giang hai chân ra. Kéo chiếc ghế ngồi ra chỗ khác. Lấy miếng giấy thấm rượu, lau một đường vô giữa khe đít. Sạch trơn. Rồi liếm dọc theo đó. Sơn lạnh toát tới tận sống lưng. Gái bao ở Việt Nam chắc cũng không biết, mà có biết cũng không dám làm kiểu này. Người Pháp thì khác. Mùi đối với họ cũng chỉ là một miếng pho mai khai thúi mà thôi.
Nicole lúc này đã trần truồng. Lưỡi từ quanh lỗ đít chạy xuống bên dưới háng, rồi vòng ngược ra đằng trước. Kéo con cu đang căng căng dần lên chạy xuống dưới này cho thêm phần cương cứng. Miệng ngậm vô đó. Còn tay sục sục. Khiến nó càng lúc càng thẳng hơn.
Cái rồi dần dần đẩy Sơn qua bên mé chiếc ghế đàn. Ngồi xuống đó. Ngửa người ra. Bây giờ thì không còn đàn hát chi nữa, mà chỉ còn đàn bà thôi. Người đàn bà đang ngồi lên nẩy nẩy liên tục như cưỡi ngựa. Nhưng không thả hết cả thân hình nặng nề xuống, mà chỉ vừa tới là nhấc lên, để con cu không bị phá mất cảm giác sung sướng do đang được một cái xi lanh ấm nóng bao quanh nâng lên hạ xuống liên tục. Cỗ máy này thật là tuyệt vời vì hết lên xuống lại di tới di lui cho con cu ngúc ngoắc bên trong, mà vẫn luôn chú ý để không ngồi đè lên người làm mất hứng. Đàn bà Pháp còn có riêng những tờ tạp chí phụ nữ như Elle và Cosmopolitan có trang dạy cách làm tình, hay tập luyện lúc đi đái sao cho lồn luôn đẹp và trẻ khỏe. Mùi nước hoa Magie Noir, tức là quyền lực huyền bí trong đêm, bay nhè nhẹ càng khiến cho Sơn thêm phần ham muốn.
Ngồi thẳng dậy hôn lấy đôi môi cũng đang khát khao chào đón của Nicole, Sơn lấy tay đẩy hông nàng để hướng chuyển động của âm đạo bây giờ thành lắc lư qua lại nhưng ôm lấy con cu lại thành ra vô liên tục. Thật là đã. Sơn lấy tay siết lưng Nicole thiệt chặt như không thể nào còn chặt hơn được nữa. Từng khớp xương sống lưng của nàng kêu răng rắc như muốn thi nhau la cùng với tiếng gào “a… a… a…” đang bay quanh khu xưởng và qua dãy hành lang lúc nãy Lan không biết đóng cửa, luồn xuống bên dưới khe vô tuốt bên trong căn phòng nhỏ có tường kính nhìn xuống sườn đồi trải dài nho.
Lan nhăn mặt nói với Quỳnh qua Whatsapp. – “Hai anh chị vẫn đang quần nhau loạn hết cả xưởng rượu lên đây này.” – Rồi bất ngờ khi biết hóa ra Quỳnh và Sơn có phải là người yêu và đã từng bao giờ cặp kè với nhau đâu. – “Thế à? Phí thế. Đúng mẫu người mơ ước của chị đấy. Vẽ đẹp này. Đàn hay này. Hát giỏi này.” – Lan chọc. – “Nấu ăn giỏi nữa.” – Quỳnh chốt hạ làm cô bất ngờ phá ra mà cười.
Ở bên dưới kia Sơn bây giờ đã để nguyên Nicole trên người mà bê qua bên chỗ bàn ăn. Cô gái lõa lồ nằm phơi mình trên mặt bàn đá cẩm thạch đẹp như một pho tượng nổi, chống chân hứng trọn những cú dập chan chát vô giữa háng. – “Ôi, anh Sơn.” – Cô ta gào lên bằng câu gọi tiếng Việt mà ngày xưa được dạy. – “Giết em đi. Giết em bằng những ngón tay lướt trên dây đàn của anh đi.” – Cô lặp lại điệp khúc của một bài hát Latin xập xình nổi tiếng cũng từ một thời xa xưa. Em yêu anh. – “Je t’aime”.
– “Anh cũng yêu em. Je t’aime”. – Sơn thì thào. Trong đầu hai người như cùng lúc bật lên những nốt nhạc luyến láy của bài nhạc một thời nổi tiếng thế giới cùng với bộ phim sex có cốt truyện Emanuella, mà ngoài tiếng trống cùng tiếng đàn chỉ có những tiếng thở hổn hển và thì thầm gấp gáp.
Ở đây không có ai thì thầm cả. Chỉ có Nicole gào lên trong cơn hoang dại. Và Sơn thì thở hổn hển vác đôi chân của Nicole lên vai mà thục tới trước nhanh hết cỡ. – “A… a… A…” – Tiếng gào của Nicole không chỉ cho bản thân sướng mà thực sự còn nhắm vào cô gái Việt Nam may mắn được anh Sơn cho đi theo. Nicole không biết mối quan hệ giữa họ ra sao, nhưng trực giác của người đàn bà cho biết cô ta thích anh và sớm muộn gì rồi thì cũng sẽ lên giường với anh ta mà thôi. Nhưng đó là chuyện của cuộc đời. “C’est la vie”. Biết ra sao ngày sau chứ. “Que sera sera.”
Sơn đã ngưng. Nicole cũng đã thôi không còn gào thét nữa. Căn nhà mà người ta hay gọi là chateaux đã quay trở lại không khí tĩnh mịch vốn có trong đêm. Có chăng chỉ là tiếng của những bọt rượu trong chai thỉnh thoảng lại trở mình bên dưới hầm, biến chất đường glucose trong nước cốt nho thành những giọt cồn thơm quện. Nicole kéo Sơn về phòng. Nằm ôm anh ngủ ngon lành như để ghi nhận hết khoảnh khắc tuyệt đẹp này trong đời. Từ sau ngày bố mất, cô về tiếp quản xưởng rượu, để lại hai đứa con hai người chồng cũ trên Paris nuôi, chưa có ai khác được bước vô đây. Thỉnh thoảng cũng có những vị khách Mỹ hay Ý rủ rê nhưng là ra ngoài uống rượu với họ rồi về phòng khách sạn của họ, hay ở đây, nhưng chưa bao giờ đưa vào phòng riêng của mình. Người ta nói con gái Pháp ngoan là phải luôn biết mang theo condoms trong túi cùng với bàn chải đánh răng là vì vậy.
Buổi sáng đến hối hả với bà gọi là hàng xóm nhưng phải chạy xe hơi cũng vài phút mới tới, vô mở cửa dọn dẹp, thản nhiên nhìn đống quần áo vất tứ tung giữa nhà. Trước cửa có một chiếc xe lạ đậu, trên bàn là đồ ăn và rượu. Cây đàn piano mở nắp. Cần gì phải thắc mắc hay chờ ai giải thích chứ. Chỉ có hơi lạ là anh chàng da vàng quấn khăn từ trong phòng bà chủ bước ra chào rất thân thiện như đã quen biết nhau từ lâu lắm rồi vậy. – “À. Phải rồi.” – Bà lão chợt thốt lên. Tạm ngưng hút bụi. Nhìn lên bức tranh vẽ Nicole bày tiệc picnic bên chiếc giỏ mây giữa vườn nho, rồi cười cười nhìn ra ngoài bụi nho, nơi người tình già nay đang yên nghỉ.
Trại nho được một ngày Chủ Nhật dồn dập đón khách. Mọi người bận túi bụi. Nicole phải đon đả chào hỏi từ đoàn này sang đoàn khác, đa số là do các nhóm hướng dẫn viên du lịch từ thị trấn đưa khách vào. Rồi đứng quầy thu tiền. May mà có Sơn đứng tư vấn trước cho khách nên mua loại rượu nào và uống thử chai nào cho đúng gu của mình rồi. Đằng nào thì anh cũng coi như là đệ tử chân truyền của lão bá Henri mà, không hổ danh chút nào cả. Chỉ có Lan là ngơ ngác không biết làm gì. Lúc thì bám theo một đoàn khách có hướng dẫn viên tiếng Anh ra vườn, lên xe coi thử thiết bị hái nho của thời nay. Khi thì cười cười cùng bà cụ già lao công bưng khay bánh mì nướng cùng bơ và pate ra mời khách. Phải. Cái thứ pate ở đây sao mà ngon tuyệt. Bên trong sần sật gì đó như thịt băm, ăn hết nguyên ổ bánh mì, no căng bụng rồi mà vẫn thèm tiếp. Thấy Sơn giải thích về các loại giống nho cho khách Trung Quốc và Nhật Bản, cô cũng tới uống thử cho biết. Còn Sơn thì ngăn lại, vì thấy cô đang ăn bánh mì với patê, nên mở riêng một chai rượu mới trong tủ ướp, rót cho uống thử. Ngon thiệt. Thấy ghi tên là nho Chablis chi đó, giá mắc nhất trong dãy rượu trắng.
Hơi rượu bốc lên khiến đôi má Lan ửng hồng. Sơn cũng rót ra ly một chút cho mình. Uống thử. Rồi nhặt một miếng pho – mai cứng, thêm một miếng mềm. Cùng với một miếng cần tây, và bẻ một mảnh bánh mì giòn rụm, đặt lên cái đĩa. Rót ra thêm nửa ly bự nữa cầm ra quầy tính tiền cho Nicole. Cô gái cười sung sướng hôn chụt một cái lên má Sơn, dính son đỏ chót. – “Merci bien.” Chỉ vậy thôi mà cả đám khách châu Á đều nhào vô mua mấy chai mở ra thưởng thức tại chỗ luôn, rồi mỗi người một chai cầm về.
Trời sập tối. Cả ngày quanh quẩn bận rộn. Giờ chia tới lúc nào không hay. Khách vẫn đang còn ở lại mua thêm rượu uống ngắm hoàng hôn từ trên đỉnh đồi, ồn ào huyên náo. Thì Sơn cắt vội miếng patê, bơ, và pho – mai cho vô hộp mang theo cùng một ổ baguette dài. Hôn má Nicole rồi ra xe. Không quyến luyến chia ly chi cả. Cứ như ngày mai họ lại gặp nhau vậy. Chỉ có Nicole lúc quay đi có vẻ thoáng như quẹt tay lên lau vội nước mắt. Rồi tiếp tục cầm chai rượu sang bên kia cho khách. Không ngoái đầu nhìn lại.
Sơn cho xe ghé qua khách sạn để lấy cái vali nhỏ của Lan. Buổi sáng đã gọi cho họ rằng không kịp về check – out cho nên họ cứ bỏ vali xuống dưới kho. Tiền thì đã thanh toán từ lúc book rồi cho nên không có vấn đề gì. Chạy thẳng ra cảng. Từ Anh sang Pháp chỉ có một ngã Dover nhưng từ Pháp về Anh thì phà biển xuất phát từ hai điểm khác nhau, Calais và Dunkirk, chỉ cách nhau chừng 10km nhưng phía bên này Sơn biết là làm việc lỏng lẻo hơn.
Xe đi qua cửa đầu tiên. Là của cảng kiểm tra vé và số người trên xe không được vượt quá 8 theo quy định dành cho xe hơi loại nhỏ.
Đến cửa thứ hai. Là của cảnh sát Pháp. Có lá cờ Pháp bên trên. Nhưng người ngồi bên trong khoát tay bảo qua cho nhanh luôn.
Cửa thứ ba. Có lá cờ Anh bên trên. Anh chàng ngồi bên trong thấy không phải người da trắng thì có hơi chú ý hơn một chút. Cầm lấy hai quyển hộ chiếu. Nhìn sơ. Hỏi họ từ đâu về. Cả hai cùng đồng thanh Champagne. Thế là “welcome back”. Vẫy tay cho qua.
Lan thì không biết gì nên vẫn phập phồng lo sợ. Nhưng Sơn thở phào. Lên ga chạy tới trước. Có lẽ do động tác bất chợt này mà từ bên phía trạm kiểm tra hải quan bên cạnh một luồng sáng đèn pin chiếu tới. Gọi vào. Sơn giật mình. Trên nguyên tắc thì hải quan và biên phòng là hai đơn vị khác nhau, nhưng ở Anh thì họ chung một lực lượng và có thẩm quyền như nhau. Hải quan kiểm tra hàng hóa nhưng đồng thời cũng kiểm tra người và có máy dò vân tay coi có đúng người trên hộ chiếu hay không, nếu cắc cớ. Lan thì không hiểu mấy cái thủ tục này nhưng thấy bị gọi vô là răng bắt đầu đánh lập cập rồi.

To top
Đóng QC