Gấu mẹ vĩ đại – Phần 3

Phần 3
Hết năm hai mình về nhà chơi 1 tháng rồi lại lên HN để xem xét nhà cửa. Gọi là xem xét chứ mình biết quái gì. Ông anh rể nhà bác gái mình lo hết. Chắc sang năm mình chuyển về nhà mới. Mình chưa dám nói với Chíp sợ em buồn.
Bố mẹ mua cho mình một căn chung cư nhỏ ở Linh Đàm, mua lại thôi nên cũng cần sửa sang một thời gian mới về ở được. Chíp lúc này cũng được nghỉ hè nên khá rảnh. Ngoài học thêm ra thỉnh thoảng mới đi nhảy nhót một hôm. Chíp nhà mình cây văn nghệ ở cung thiếu nhi Quận Hai Bà Tưng các bác ạ…
Mình chả khác méo gì xe ôm của Chíp. Suốt ngày Chíp triệu hồi mình đưa đi loanh quanh. Thế là mình nghĩ ra cách dạy em nó đi xe máy để cho tự đi đâu thì đi, đỡ phiền mình. Đề đạt với ba mẹ em, ba em gập đầu cái rụp mình thành thầy giáo luôn.
Nước đi này mình sai các bác ạ. Chíp nó làm loạn cái hồ Đền Lừ cả tuần mà đi vẫn quên thao tác. Mình không giỏi nói xấu vợ nhưng thề với các bác nó chả khác mẹ gì mấy bà ninja trên mạng đâu, nghĩ nó chán cực. Xấu hổ nữa.
Sau 2 tuần mình chiêm nghiệm ra một điều đó là thầy giỏi chưa chắc đã dạy được trò giỏi các bác ạ. Mình vẫn phải làm xe ôm cho Chíp. Thôi thì cũng rảnh nên chiều em. Đằng nào bạn nó cũng chưa lên đây, ở nhà xem phim mãi cũng chán. Hôm đấy đón Chíp đi học nhảy về, 2 đứa định đi ăn chè xong rồi về. Đến chỗ Bà Triệu mình đang tí tởn chém gió thì trong ngõ một lão chắc say rượu phóng vọt ra, cắt ngay đầu xe mình. Mình bóp phanh vội nhưng vẫn bị tông vào đầu xe. Chíp lăn ra đường còn mình thì bị xe kia đè lên. Tay trái mình bị gãy…
Mình vừa đau vừa sợ quay sang hỏi Chíp có sao không. Em lắc đầu ra hiệu bảo ổn.
– Anh gãy tay rồi…
Chíp thấy mình thế thì khóc um lên. Dân cũng chạy ra kèo mình dậy ngồi vào lề đường. Chíp cứ cầm tay mình xoa xoa. Gãy mẹ tay rồi còn xoa, mình đau tái cả mặt. Mình định gọi ông anh đến đón đưa ra Bạch Mai nhưng Chíp sợ mình sắp chết nên nhất định bắt mình lên xe để nó đèo luôn ra viện. Lúc đấy Chíp cứng vãi. Nói gì cũng không nghe cứ bắt mình đi luôn.
– Anh sợ em đèo gãy nốt tay còn lại…
– Anh hâm à, giờ còn đùa. Lên xe đi nhanh lên mà.
Mình tặc lưỡi nghĩ từ đây ra BM cũng gần nên đồng ý đi. Thế mà đến BM mình chưa gãy nốt tay còn lại các bác ạ. Phúc nhà mình to bằng cái phích. Sau Chíp kể lại là lúc đấy chả sợ gì nữa nên vê ga đá số nuột cực thiếu mỗi khoản bốc đầu thôi.
Bó bột xong thì anh với bác đến. Lúc đợi làm thủ tục để về Chíp cứ thút thít bên cạnh. Mình xoa đầu bảo em không sao là anh mừng rồi em khóc cái gì. Gãy tay càng hay đỡ phải đưa em đi lại anh ở nhà xem phim. Chíp càng lườm mình. Để Chíp đỡ buồn mình kể chuyện 10 quả mít cho em nghe.
Chíp cười như con điên ở sảnh chờ.
Tối đấy mình nhờ ông anh đưa Chíp về, cũng điện lại cho mọi người yên tâm rồi bác đưa mình về nhà bác. Lúc đấy nhà mình cũng sửa sang gần ổn rồi nên 2 bố mẹ mình cũng lên HN xin phép cho mình ra ngoài ở luôn.
Chíp buồn nằm im trong phòng, lúc 2 bố mẹ mình về còn không ra chào.
Mình cũng thấy buồn buồn, ở gần 2 năm cũng thấy mến Chíp. Thực ra lúc đấy mình chưa có cảm giác thích hay thương gì em. Mình đơn giản coi em như em gái của mình ở nhà. Tất cả sự dịu dàng của mình dành cho em đều trong một giới hạn nhất định. Đấy là mình nghĩ thế.
Mình dọn đồ chuyển đi Chíp tặng mình mấy quyển sách. Mình đọc sách bao giờ đâu. Mình chỉ đọc 12 nữ thần thôi. Vẫn cầm cho em vui hứa anh sẽ đọc sớm và trả bài cho em.
Giá mình đọc sớm mấy cuốn đó, mình với Chíp lại thành đôi sớm hơn các bác ạ. Chíp cũng đỡ phải khổ vì mình! Haizzzzz…
… Bạn đang đọc truyện Gấu mẹ vĩ đại tại nguồn: https://gaigoi.city
Mấy bác đừng vội đánh giá Chíp nhà em kiểu dễ thương hiền hiền. Chíp ghê phết đấy đừng đùa. Có điều lúc đấy Chíp vẫn đang học THPT nên theo trend cute hạt me tí thôi. Thỉnh thoảng còn biết trêu cả mình nữa.
Đợt Chíp sang mình kèm học có rủ cả con bạn thân cùng ngõ đi cùng. Nhà con bé cơ bản phết các bác ạ. Giờ thì nó định cư bên Úc luôn rồi. Mình chả lấy học phí gì nên nó hay mang đồ ăn ngon sang cho mình. Mình bắt nó gọi mình là sư phụ, ban đầu Chíp cũng muốn gọi mình thế nhưng mình cấm.
Mình sang nhà mới lại gãy tay nên 2 đứa thỉnh thoảng bắt xe 36 sang chơi với mình vào buổi chiều vì chưa vào học chính. Về nhà mới chị nhà bác sang ở với mình mấy hôm. Trên bố mình có bác cả với một bác gái nữa, dưới có một cô một chú. Bên ngoại thì mẹ mình lớn, dưới có hai cậu một dì. Bên nội nhà mình kinh tế cũng ổn nên mấy anh chị em lên HN toàn ở riêng, một là tự lập, hai là đỡ xích mích chai mắm lọ muối, phức tạp. Thích thì tụ tập ở nhà bác cả hoặc ra quán thôi.
Chíp ngoan lắm nhé, sang toàn dọn phòng giúp mình không như bé kia, lần nào sang cũng mở tủ lạnh xong hỏi Anh Mốc có nhà không?
– Em đố sư phụ mấy câu nhé.
– Chơi.
– Tại sao sư phụ chơi đu quay toàn ngã.
– Ngã bao giờ?
– Vì anh bị gãy tay. Đây này. Nó chỉ cái tay băng bột của mình xong cười phá lên. Chíp cũng tủm tỉm. Sau này mình mới để ý điệu tủm tỉm của Chíp dễ thương cực.
– Thế bệnh nào bác sĩ bó tay?
– Ung thư.
– Gãy tay chứ. Lại cười phá lên…
– Thôi câu cuối. Đứa nào đến nhà em chả bao giờ gõ cửa sư phụ biết không?
– Chịu.
– Là anh Mốc đấy. Anh Mốc gãy tay kia kìa. Haha… haha…
Thực ra mấy câu này mình biết thừa, làm mặt ngu cho chúng nó vui. Trò này chắc Chíp bày ra chứ cái con họ Trư này sao đủ IQ nghĩ mấy câu đấy. Quay sang thấy Chíp cũng cười cười…
– Anh đọc sách em tặng chưa?
Mình chỉ chỉ vào tay ra điều đọc bằng mắt à?
– A để đâu rồi?
– Trên giá đấy, khỏi tay anh khắc đọc. Nói vậy chứ mãi mấy năm sau mình mới sờ vào.
Chíp tặng mình mấy cuốn của Dan Brown với vài quyển linh tinh. Nghe mình trả lời xong mới hài lòng ra về.
Mình vào năm 3 thì Chíp cũng vào lớp 12 nên cả hai đều bận. Mình bận ăn chơi nhảy múa, Chíp thì lo học cuối cấp. Thỉnh thoảng có nhắn tin trên yahoo nhưng Chíp luôn là người chủ động bắt chuyện. Lúc đấy ngoài yahoo còn có thêm FB nữa. Mình kết bạn tùm lum để chơi trò nuôi mèo. Chơi FB bắt sóng được một bé tên Linh học Ngân hàng. Đợt đấy mình lưu em là Linh 3 ngờ. Ngu, ngon và ngoan. Mất hơn tháng thì tán được ẻm cũng đi chơi, xem phim rồi loanh quanh mấy khu thương mại. Không hiểu sao mình tán xong Linh rồi lại rất sợ Chíp biết chuyện. Mặc dù trong lòng mình Chíp chỉ không hơn một cô em gái nhỏ. Có mấy lần em hỏi mình đọc hết sách chưa mình đều đánh trống lảng nói đang đọc. Sau vài lần e cũng không hỏi nữa.
Mùa đông lại đến nhưng mình cũng có cái chăn 37 độ rồi nên chả sợ. Có điều dạo này Linh hay đòi quản lý mình đi đâu với ai và làm gì? Ban đầu thì thấy cái ngu ngơ của em đáng yêu, dần dần thì thấy phiền. Chắc mình là bad boy nên hay cả thèm chóng chán. Chán thì chán nhưng mình vẫn chịu được. Cô đơn làm mình còn chán hơn. Ít ra còn có người nhắn tin gọi điện.
Ông anh ra trường sớm đang đợi bác sắp việc nên suốt ngày rủ mình đi ăn uống. Lão còn gạ gẫm hai anh em chung nhau mở một shop giày sinh viên, bán cả trên enbac nữa. Đợt đấy mình uống nhiều tửu lượng cũng lên, thuốc cũng tập tành vài điếu. Mỗi lần uống khuya trên phố về tự nhiên mình lại thấy nhớ Chíp. Lâu lắm rồi mình không gặp em cũng lười nhắn tin xem em thế nào.
Trên phố về nhà mình thì thiếu gì đường nhưng mình luôn chọn Lò Đúc rồi qua Kim Ngưu – Minh Khai để vòng về Trương Định, rõ mua đường nhưng chả hiểu vì sao. Hôm đấy mưa bay bay mấy anh em đang ngồi ở Phó Đức Chính. Mình thấy Chíp treo stt trên FB mỗi chữ miss. 2011 mình có quả E72 kết nối GPRS rồi các bác ạ. Mình tự nhiên thấy say say đòi về. Trên đường về mình mua mấy bắp ngô nướng rồi rẽ vào ngõ nhà em. Đéo hiểu sao lúc đấy hồi hộp đấu tranh tư tưởng mãi mới dám bấm máy gọi. Em không nghe máy, mình cũng định về thì thấy cuộc gọi đến…
– Em có ngoan không?
– Có chứ. Giọng Chíp rất ngọt nhé…
– Thế xuống nhà anh cho cái này.
Chíp mặc áo của bố chạy xuống như con chim nhỏ trong mắt đầy niềm vui. Mình xoa đầu đưa em túi ngô nướng. Khỏi nói em vui thế nào. Tự nhiên mình thấy mình vô tâm vãi. Lâu nay chả hiểu mình đặt em ở đâu.
– Ngoan thì lần sau anh lại đến chơi cùng.
– Anh toàn hứa.
– Anh thề.
Mưa hơi bay bay nên mình lấy khăn quàng đội lên đầu cho em. Trông như bà cụ. Nói linh tinh được lúc thì mình về. Sau mình nhắn tin cho em thường xuyên hơn, chủ yếu nói chuyện học hành.
Noel năm đấy dẫn bé Linh đi chơi mua vài thứ linh tinh làm quà. Lúc đấy bận vl ra vì mình với ông anh vừa mở shop giày nhưng con bé cứ lèo nhèo nên đành dẫn ra đoạn Tạ Quang Bửu mua mấy món.
Trời tính không bằng người tính các bác ạ. Đã đen thì cái đèn cũng lôn, mình gặp ngay Chíp với đám bạn ở đấy. Chíp đang lựa khăn, hình như khăn nam. Chíp nhìn mình đang nắm tay Linh thật sâu. Tự nhiên cảm giác tội lỗi tràn đầy trong lòng. Linh thì cứ tíu tít bên cạnh chỉ trỏ, mình thì đơ ra mắt chỉ nhìn vào Chíp. Chíp chả nói gì quay đi luôn nhưng mình thấy như kiểu Chíp mang cả thế giới của mình đi mất ý. Con đệ tử của mình cũng đi cùng. Nó rú ầm lên rồi bắt đầu luyên thuyên với mình. Mình cười cười đáp lại, trong lòng thì mất mát.
Lát sau Chíp ra kéo con bạn đi, mình định gọi nhưng lại thôi.
Chíp vẫn đang đeo khăn của mình hôm mưa bay bay.
Lúc về Linh dò hỏi mấy đứa vừa rồi là ai? Mình gắt nói không phải chuyện của em. Thế là cãi nhau.
Đêm 24 mình qua gọi Chíp mà máy bận liên tục.
Mình để quà lại rồi về.
Buồn ghê gớm!
Cả đêm mình nghe X’mas 4U của Ưng Đại Vệ…
“Đêm buồn quạnh vắng, nỗi buồn sầu lắng, tâm tư cô đơn, nỗi nhớ thương em nhiều hơn”
Mấy hôm sau thì mình nt chia tay với Linh. Em bảo mình là thằng đểu. Mình thấy mình đểu thật, nhưng là với Chíp.

To top
Đóng QC