Gấu mẹ vĩ đại – Phần 13

Phần 13
Bộ phim mình từng thích nhất “Cô gái năm ấy chúng tôi cùng theo đuổi”. Chắc là do vẻ ngây thơ hồn nhiên vô số tội của Thẩm Giai Nghi. Thích đến mức mà để ảnh của em làm ảnh bìa FB trong một thời gian dài. Nhưng sau khi có Avenger 4 và Thẩm Giai Nghi biến thành Cô Cô đùi gà thì mình dell thích nữa. Thêm nữa là cái kết phim nó khá hamlon, mình không ngửi được khi Kha Cảnh Đằng đá lưỡi chồng Thẩm Giai Nghi.
Chíp thì vẫn thích mê tơi. Thỉnh thoảng chúng mình lại ngồi xem lại phim đấy với nhau cho dù mình thuộc mẹ cả lời thoại rồi. Chắc em mê luyến bờ mông Kha Cảnh Đằng. Nó trơn bóng và căng tròn, dell có mụn như mông mình.
Xem một bộ phim về thanh xuân tươi đẹp như vậy mà em cứ thút thít thương cho số phận hai nhân vật chính. Mình thì thương ông chồng của Thẩm Giai Nghi. Biết đâu một ngày nào đó Kha Cảnh Đằng của Chíp lên cơn húng chó và đè lão kia ra đút cái của nợ vào, sau đó nghênh ngang làm lại việc đó với Thẩm Giai Nghi thì chắc nỗi đau thể xác và tinh thần sẽ theo người đàn ông bất lực ấy đi hết quãng đời còn lại mất.
Mong mọi sự tốt đẹp đến với anh.
Sau những màn thút thít của Chíp về số phận của Kha Cảnh Đằng và Thẩm Giai Nghi sẽ là màn dỗ dành của mình dành cho Chíp. Túm lại là sẽ đi ăn, tình thương cảm làm em mau đói.
Vẫn là sai lầm khi để Chíp mê luyến mối tình thanh xuân tận bên Đài Bắc từ những năm dell nào rồi.
Xem chán phim còn mua cả sách về đọc nữa. Mình phải xóa vội cái ảnh bìa hình Thẩm Giai Nghi để chứng tỏ với Chíp là mình đéo care đến cái bọn đấy. Để Chíp biết điểm dừng.
… Bạn đang đọc truyện Gấu mẹ vĩ đại tại nguồn: https://gaigoi.city
Chíp còn là một sky nữa. Nhưng không có ‘ss ở sau tên trên FB. Mình đánh giá Chíp là một sky nửa mùa.
Có lần mình chém gió với em là ngày xưa lúc học chuyên anh gặp sếp em suốt làm Chíp tin sái cổ. Nên cho Chíp về quê chơi mình phải lặn lội đưa em từ nhà mình lên đến trường sếp để em check in mấy cái. Rõ dở. (Mình ở TB nhé, huyện nào thì mình giấu)
Nhạc sếp thì hay đấy, nhưng dell rõ lời, mình cũng thích nhưng không phải cuồng. Mình thích Erik bê đê hơn. Chíp với Minh Bé, hai con dở hơi chưa từng bỏ lỡ một sự kiện nào của sếp ngoài này (Cho đến khi Chíp đẻ)
Có lần Chíp đã giận dỗi mình chỉ vì mình không hát đúng lời: “Chúng ta không luộc được rau.”. Khác gì đâu mà bắt bẻ.
Đấy là Chíp của ngày xưa. Giờ em đỡ hơn. ST có xuất hiện trước mắt thì em cũng không phát rồ lên nữa. Cái em phát rồ là những đơn hàng siêu sale trên Shopee và Lazada.
Tiền mình vất vả kiếm ra, bắt chẹt từng thằng thầu chính đến thầu phụ mới có vậy mà vợ mình đem hết cho mấy đứa chả quen biết dell gì trên mạng. Đổi lại chả được cái tích sự gì ra hồn.
Máy làm giá đỗ. Mua cho vui thôi, ai rảnh mà làm.
Máy tập thể dục rung lắc toàn thân. Thỉnh thoảng cho con bé đứng lên rung tí cho sướng chứ Chíp được 2 lần.
Máy hút bụi mini. Nhà có con robot lau 8 lần một ngày mệt phọt cả cứt lấy đâu ra bụi để hút.
Thế là mất nguyên một phòng để chứa mấy đồ linh tinh.
Nói em thì em bảo anh lắm mồm. Dạo này còn bật mình nữa. Mình là do nể Chíp nên không bật lại thôi. Chíp ngày xưa ngoan hiền si mê bờ mông Kha Cảnh Đằng của mình đâu rồi.
… Bạn đang đọc truyện Gấu mẹ vĩ đại tại nguồn: https://gaigoi.city
Trước yêu thì Chíp chưa về nhà mình bao giờ. Sau yêu thì có lần mình xin phép mẹ Vi cho về quê chơi cùng mình với Minh Bé mấy hôm. Lần đầu tiên em về nhà chồng. Bẽn la bẽn lẽn. Nhưng chỉ được nửa ngày.
Chíp không phải tiểu thư nhìn con trâu bảo con bò, dù sao em cũng thường xuyên được về thăm quê nội ở Ninh Bình nên cũng chả lạ lẫm gì cảnh quê cho lắm. Cái em thích thú là được biết về cái nơi mà mình đã sinh ra và lớn lên nó như thế nào. Gọi là quê thôi chứ chỗ mình chả thiếu cái gì. Mát phù sa cũng có.
Mình đưa em đi thăm trường mẫu giáo cũ. Giờ nó đã thành một cái nhà hoang vì xã xây một cái trường mầm non to đùng ở chỗ khác rồi.
Kể với em anh tự đi học từ lúc 4 tuổi chả cần ai đưa đón em cứ bĩu môi nói mình điêu. Điêu người yêu nó chết.
Trường cấp 1 và cấp 2 thì vẫn thế, gần cánh đồng. Mỗi lần đốt gốc rạ khói um lên là được nghỉ học. Cơ mà bây giờ dân đi làm khu công nghiệp hết rồi, chẳng ai cấy lúa nữa. Bọn trẻ con chắc chẳng được nghỉ học đâu.
Chiều mua con diều 20k rủ em ra cánh đồng thả cho vui. Chíp sướng cười phớ lớ. Ăn cốc chè đỗ đen 5k cũng khen ngon nức nở. Dễ thương thật. Vợ mình giờ dell dễ thương bằng Chíp. Mặc dù vẫn là một.
Mẹ mình dạy Chíp nấu một món canh chua trong bếp, Chíp thiếu điều lôi sách vở ra ghi lại. Mình nghĩ nghe xong chắc để đấy. Không ngờ lúc lên HN Chíp thực hành lại ngay, sau 7749 lần cũng thành công bằng nửa mẹ mình.
Bố mình làm trên thành phố nên thỉnh thoảng mới về. Mình với Minh Bé ở HN nên nhà cũng khá buồn. Tối 4 mẹ con ngồi ăn cơm mẹ đùa bảo sau này thằng Mốc có vợ thì mẹ lên bế cháu chứ về hưu cũng chán. Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Chíp lén đưa tay cấu đùi mình. Nghe chừng xấu hổ.
Tối con Minh Bé đòi ngủ với mẹ, cái con ngu si đần độn, thế để Chíp ngủ với tao à? Đúng là ngu dốt cộng nhiệt tình thì chả ra cái gì. Cuối cùng 3 mẹ con ngủ với nhau, mình ngủ tầng 2 phòng mình.
Nửa đêm thấy tin nhắn em tinh tinh.
– Anh ơi…
– Khó ngủ à.
– Vâng, mẹ tắt điều hòa. Em nóng.
Mẹ mình bị viêm mũi dị ứng nên ngủ thường hay tắt điều hòa. Con Minh Bé thì khỏi nói, nó có tật ngủ say có vất mẹ ra đường cũng không biết.
– Anh nói một câu cho em mát lòng mát dạ ngủ tiếp nhé.
– Không em nóng lắm chả ngủ được đâu. Bắt đền anh. Thêm quả biểu cảm khóc lóc nữa.
Thế là phải xuống đón em lên phòng mình nằm điều hòa cho mát. Mình bảo sợ cái gì, anh hẹn giờ rồi, 5h anh gọi em dậy để em xuống tầng 1 ngủ tiếp. Chắc do nóng quá nên Chíp đồng ý. Và Chíp ngủ thật làm mình cứ hí hửng trằn trọc mãi.
Thành ra quên mất vụ gọi em dậy lúc 5h.
Hai đứa ngủ đến tận lúc con Minh Bé lên gọi dậy ăn sáng.
Chíp sợ đến phát khóc cứ chết rồi, chết rồi mẹ biết thì em chết. Vẫn là con Minh Bé nhiều lúc khôn phết. Nó bảo với mẹ hôm qua chị Chíp khó ngủ nên con dẫn chị lên phòng con nằm điều hòa ngủ cho mát. Mẹ mình cũng không có ý hỏi thêm.
Chíp được mẹ mình đưa đi chợ quê chơi, sướng về kể líu lo. Chợ quê chứ khác quái gì cái chợ Mơ. Còn khoe ai cũng khen em xinh thế, đúng gái HN. Mình đùa có ai nói em là con dâu mẹ anh không thì Chíp lườm. Mãi sau mới lí nhí bảo có.
Mẹ mình quý Chíp lắm, cứ vuốt ve khen xinh còn có ý gán ghép với mình. Bà chắc biết mình nấu gạo thành cơm rồi thì mừng phải biết. Mẹ mình lôi cái album ảnh của hai anh em lúc bé ra khoe với Chíp. Con Minh Bé là mấy cái ảnh trọc đầu, mình thì mấy ảnh tô son môi đỏ chót cầm hoa. Xấu hổ vãi cứt. Chíp thích chí cười như nắc nẻ. Lúc đi Chíp xúi mình cầm một tấm theo mình là đàng hoàng nhất trong số những tấm thời trẻ trâu của mình lên cho em giữ.
Sau em ghép chung với ảnh em còn bé đang biểu diễn múa ở cung thiếu nhi vào một khung hình để ở bàn làm việc của em trên công ty.
Chíp còn về thêm mấy lần nữa, càng ngày càng quen biết tự đi ăn chè không cần mình đưa đi. Em bảo ở quê thích thật, thấy yên bình hẳn, còn nói bao giờ già chúng mình về quê sống anh nhé. Cái này Chíp nói đúng ý mình. Bao giờ 50 tuổi thì về quê hương khói cho các cụ. HN vui thật nhưng chật chội quá, mình không thích lắm.
Đưa Chíp đi thăm ông nội, ông cười khà khà khen Chíp lễ phép. Lúc về còn cho Chíp 200k làm Chíp ngại đỏ mặt. Mình bảo ông quý ông mới cho đấy, chả mấy khi ông cho đâu. Năm trước ông mình mất vì tuổi già. Sinh lão bệnh tử…
Chíp với mẹ mình add face nhau, mỗi lần mẹ mình làm thơ Chíp vào like điên cuồng như một fan cứng chính hiệu. Mẹ mình càng yêu. Sau này mẹ chồng con dâu suốt ngày tỉ tê với nhau, thằng con như mình thì bị gạt ra một bên. Tủi thật.
Chíp sợ ma cực, mình dọa mấy câu là sợ són đái. Thế nên có lần mình kể cho một đoạn chuyện Đất độc mà ám ảnh mãi, sợ phát khóc. Cho nên mỗi lần chiến tranh lạnh mình chỉ cần mở Chú Ngạn lên nghe là có đứa kêu oai oái lao ra xin lỗi rối rít. Lúc đấy cảm giác có thành tựu vãi. Đúng là nhà phải có nóc. Cảm ơn chú Ngạn với giọng đọc ỉa cả ra quần.
Có lần chỉ có hai đứa về quê, Minh Bé không đi theo nên tối Chíp ngủ cùng mẹ. Nửa đêm chả biết có con mèo con chó nào kêu mà giật mình rơi cả xuống giường, khóc nức nở. Mẹ mình phải ôm dỗ mãi. Cái thằng mình thì ngủ say biết gì đâu. Tự nhiên sáng hôm sau dậy lại bị dỗi.
Quê mình có món canh cá ngon lắm, lần nào Chíp về cũng đòi đi ăn bằng được. Trên Hn chưa kiếm được quán canh cá nào chuẩn như ở quê.
Chíp bảo Chíp yêu quê mình, mình mát lòng mát dạ quá. Rủ Chíp tối ra đồng đổi gió để thưởng cho sự nhiệt tình của em với nơi chôn rau cắt rốn của mình thì em đánh mình.
– Sau này già đi rồi, anh còn yêu em không…
– Tất nhiên rồi.
Mình khoe với em hình xăm mới trên ngực, là ngày sinh của em kèm theo một đóa hoa baby trắng. Hình xăm tuy hơi nữ tính và rất nhỏ nhưng em lại thích. Hôn mình không trượt phát nào.
Mình luôn nhắc nhở bản thân mình. Ở tim mình chỉ có em thôi.
Cho đến một ngày con gái cưng của mình xuất hiện.
Chắc phải cho em ra rìa thôi!
… Bạn đang đọc truyện Gấu mẹ vĩ đại tại nguồn: https://gaigoi.city
Chuyện con gà vỏ tỏi thì cặp nào yêu nhau chả dính phải. Mình với Chíp cũng chẳng có ngoại lệ. Yêu nhau đến chết đi sống lại còn có đầy những giận hờn vu vơ.
Giận dỗi đôi khi mang lại cho ta nhiều cuộc mây mưa điên loạn vì làm tình là cách nhanh nhất để hàn gắn. Ai chả thích!
Nhưng đấy là khi hơi thở không có mùi thuốc lá.
Ôi cái mùi thuốc, dù chỉ hít một hơi nó cũng đọng mẹ ở họng và bạn có súc 18 chai nước súc miệng hay ăn hàng nghìn cái singum thì nó cũng dell hết. Thề.
Mình gần đây hút cũng ít, thỉnh thoảng cà phê cùng các anh công ty mới làm điếu. Nhậu thì nhiều hơn. Loại thường dùng chính là Kent bấm. Các anh bảo mình là hút cái loại có bạc hà thế này ysl lắm, nhưng mình thấy mình khỏe vờ cờ lờ. Hút thuốc hại bỏ mẹ ra rồi còn đi phân biệt loại có bạc hà hay không.
Cái hại lớn nhất của thuốc lá là khi hôn nhau người yêu sẽ phát hiện ra và sau nhiều lần chối đây đẩy cuối cùng mình cũng phải chịu trận. Vẫn là bài ca cũ đã repeat không biết bao nhiêu lần về tác hại của thuốc lá. Em ơi vì em anh mới đổ đốn như vậy đấy. Mất bao công anh nghiện rồi giờ bảo bỏ là bỏ ngay sao được. Thực ra nếu dòng đời không xô thì anh cũng tự ngã. Nhìn mấy anh cao bồi trên TV phì phèo thuốc lá thì em kêu manly, muốn rụng trứng. Người yêu em chưa kịp ngậm lên môi thì em mắng đua đòi.
– Em chán anh lắm rồi, em cần thêm thời gian.
Đấy Chíp nói với mình thế. Và sau vài trò con bò em vẫn lì mặt ra thì đến lượt mình bực. Mình dí lòn vào và đi về.
Đã thế về còn thua thêm mấy trận rank nữa. Diss mẹ bọn trẻ trâu óc chó!
Hôm sau đến đón em rõ sớm, nặn ra một nụ cười tươi nhất có thể nhưng em cho mình một cái bánh bơ và trèo luôn lên xe một thằng nhõi grab, không thèm nhìn mình lấy thêm một cái nào nữa. Em tôi giận tôi thật rồi.
Tâm trạng nào mà ăn sáng, mình đến công ty sớm nhất. Theo mình nghĩ là vậy.
Đến cửa thì va vào một người. Đang định mở mồm ra để chửi thì ngó xuống dưới đất là một bé da trắng môi đỏ, xinh xắn đáng yêu. Thế là câu: “Đi đứng kiểu dell gì đấy” được nuốt lại ngay đầu lưỡi.
– Em có sao không bé? Chả biết tuổi tác em ra sao cứ gọi bé đã. Mặc dù mình cũng là cái thằng gần như trẻ nhất công ty này rồi.
– Dạ em không sao. Em chào anh ạ. Lễ phép quá, giọng chuẩn HN nữa. 10 Điểm nhưng khoan đừng về chỗ vội để anh đỡ dậy đã.
– Hình như anh chưa gặp em bao giờ.
– Em tên My ạ, đang thực tập ở phòng mình.
Thôi chết, mình bỏ lỡ cái gì hay ho ở văn phòng này rồi.
Thú thực là cuối tuần trước Chíp ốm nhẹ nhưng mình cũng xin nghỉ để ở nhà hú hí với em thành ra nghỉ từ thứ 5 tuần trước đến tận giờ.
Với ánh mắt nhanh nhẹn của một tay chơi nửa mùa bán chuyên mình đã scan được hết body em nó. Bất giác lại nhớ đến em Linh 3 ngờ.
Vài ba câu chém gió, thế là add được sđt của em kèm theo cả FB. Mình thấy mình chuyên nghiệp như một anh nông dân chính hiệu. Và mình lưu tên em là My 3M: Mịn, mẩy và múp.
Nói qua tí về công ty mình, à không công ty của Bác mình. Chuyên thi công các hạng mục nhà xưởng kết cấu thép. Việc thì thú thật không thiếu. Đợt đấy còn thêm mảng cung cấp và thi công lắp đặt sàn nâng nhập khẩu nữa. Thế nên cái phòng kế hoạch này vốn toàn đực rựa mới có thêm một em thực tập sinh non mơn mởn. Sau này còn có nhiều, nhưng giờ thì chỉ có mình em. Em thành bông hoa của đá duy nhất và đẹp nhất trong phòng.
Mình quên không hỏi ai giới thiệu em vào đây, em học trường gì. Mình cũng không phải là trưởng phòng nhân sự.
Thực ra mới vào nhưng do là cháu sếp nên ngoài việc chuyên môn ở phòng ra mình còn thêm một chức danh nữa đó là tay hòm chìa khóa. Nghĩa là trong mỗi cuộc ăn chơi mình sẽ là thằng cầm tiền và đi kiếm các chỗ hay ho để anh em đến nhậu nhẹt hát hò. Tăng 3 tăng 4 cũng là mình đưa đi hết. Kể cả tiếp khách. Khách của bác thì bác tự lo còn lại thì về hết tay mình.
Và sau vài cuộc setup ra ngô ra khoai anh em trong công ty gọi thân mật mình là Minh Bánh, cơ trưởng Bánh. Bánh trái dell gì mang tiếng vãi.
Ngập mặt trong đống hồ sơ giấy tờ do nghỉ quá nhiều mãi trưa mới mở được mắt ra thì cả phòng đã đi ăn trưa hết. Có người còn chuẩn bị đi ngủ rồi. Công ty mình thuê 3 phòng tại một chung cư trên đường Trần Quý Kiên 2 phòng để làm việc, 1 phòng để nghỉ ngơi ăn uống có cấp dưỡng đầy đủ mỗi tội phải đóng tiền tháng. Mình ăn cơm mẹ Vi quen rồi, không nuốt được cơm của cô cấp dưỡng nên không đăng ký ăn ở công ty. Gần đấy là thiên đường ẩm thực Nghĩa Tân cơ mà. Hoặc rảnh rỗi phi ra trường Chíp ăn có phải hay không.
Nhắn cho Chíp vài tin xin lỗi mùi mẫn mà em rep lại cho mình mỗi tin: Anh cút đi. Á à, láo thật, chắc muốn thêm cả khoảng cách để tính vận tốc đây. Được rồi bao giờ gặp sẽ tét đít.
Làm xong đống hồ sơ cảm thấy mình tài giỏi vãi cả đái, đã đẹp trai lại còn tài giỏi nữa thì em nào chả mê. Phải thưởng cho mình một suất bún đậu mắm tôm ở C4 Nghĩa Tân mới được.
– Ơ xinh gái, không đi ăn à?
– Dạ em không đói ạ, em đang giảm cân. Hihi…
Không đói mà mặt nhăn như cái đít khỉ. Với sự nhạy cảm bẩm sinh mình có thể lờ mờ đoán ra chắc em quên ví chứ nhìn em tiểu thư đài các thế kia làm sao có chuyện hết tiền được. Cơm văn phòng chắc em giống mình không nuốt được nên nhịn đến giờ.
– Thôi mới vào làm, chưa quen anh đưa đi ăn một hôm. Ra Nghĩa Tân đi.
– Em không đi là anh giận đấy, anh là cháu sếp tổng đấy anh nói phải nghe.
Cả cái công ty này, và thêm cả mấy bà bán trà đá ở dưới đều biết mình là cháu sếp, thêm em nữa cũng chả sao. Tại vì mặt mình lại hao hao giống mặt bác nên khối người còn nhầm mình là con ruột bác cơ.
Vậy là em ngoan ngoãn đứng lên đi theo, không phải vì cái ô dù của mình mà chắc em cảm động vì tấm lòng của mình.
Đi với em thì thôi đành để bún đậu C4 Nghĩa Tân trong lòng vậy. Em tinh khôi trong chiếc váy trắng tinh thế kia ai lại để vướng mùi mắm tôm vào. Mời em đi ăn một set bánh mì chảo tại vì hỏi ăn cái dell gì em cũng bảo được hết.
Mình ăn nhanh vl ra vì nói thật mình đói, sáng có ăn gì đâu. Mải ăn chả nói chuyện gì nên chắc em ngại cứ cắm cúi ngồi bứt từng mẩu bánh mì nhỏ ra chấm chấm mút mút. Mình thấy mình cần phải lịch thiệp hơn nữa nên bắt đầu hỏi thăm xem em học gì, đang ở đâu và sao lại vào đây thực tập thế. Có số đo 3 vòng quan trọng nhất thì mình không dám hỏi.
Em nói em học kinh tế đối ngoại, rất hay bên mình vừa thêm mảng xuất nhập khẩu nên em sang thực tập và phòng mình cũng đang triển khai mảng này nên em vào học hỏi kinh nghiệm. Nghe chả liên quan dell gì vì cái mảng này vẫn đang trong trứng nước, đã triển khai được hợp đồng nào đâu. Mới trong giai đoạn tìm bên cung ứng. Chắc em bị gài vào đây hoặc có âm mưu gì. Mình kệ mẹ, vì em xinh nên em thích làm gì thì làm.
Việc của em là ngồi đọc mấy cái CO, CQ của hãng và tìm thêm thông tin trên mạng. Buồn ngủ thấy bà nội luôn. Thế mà em vẫn cắm cúi làm, mình thì mình chịu.
Chíp vẫn giận dỗi nên chiều ông anh rủ mình ở lại tối đi ăn cùng mấy người bạn. À ông anh mình về công ty rồi. Mảng XNK là của ông ấy kéo về làm.
Ngồi quán nước đợi ông anh thì thấy My bước xuống, định với tay chào em thì thấy em bước vội lên một con Q5 đang đỗ ngay cạnh. WFT. Có phải em đang trêu đùa tôi đấy không?
– Mày gặp con My chưa? Thằng anh đi bển chán chê mới về đang bắn thuốc lào hất hàm hỏi mình.
– Gặp rồi, phòng em. Anh biết à?
– Tao lạ gì. Con chú Vũ bên Trung tâm quỹ đất. Nhà ở khu XXX – Nguyễn Thị Định đấy.
Thảo nào. Bố My mình nghe loáng thoáng rồi. Hóa ra con quan.
– Nó vào công ty mình làm gì anh. Nằm vùng à.
– Tao không rõ, ông già sắp xếp, chắc định gán ghép cho mày.
– Cho anh thì có. Anh lôi nó về phòng anh đi.
– Mày điên à, loại tiểu thư như nó dính vào làm gì.
Ngồi cùng ông anh và đám bạn của lão ở Vuvuzela Nguyễn Khánh Toàn nghe các bố chém gió cười đau bụng. Toàn cáo già. Mình thấy mình còn non chán. Sau trận bia chắc lại kéo nhau ra Nguyễn Khang xem múa lửa. Biết là Chíp đang giận nhưng mình ham vui quá, không đi không được. Lý trí thì dặn mình phải về sớm nhưng con trym thì lại bắt mình phải đi tiếp. Và mình đi theo tiếng gọi của con trym.
Nhắn cho em một tin dặn ăn uống đầy đủ và ngủ sớm để đỡ tội lỗi. Hôm nay anh chỉ đi xem thôi nhất định không làm gì có lỗi với con trym của Chíp.
12h về đến phòng em vẫn chưa rep. Lần này căng nha, chắc phải bài mới thôi, chả ai tắm hai lần trên một dòng sông cả.
Sau khi ngồi vắt óc suy nghĩ mình quyết định dùng chiến thuật mây của trời cứ để gió cuốn đi nghĩa là kệ Chíp hết giận quên mùi thuốc là tự mò đến tìm mình thôi. Lúc đó mình sẽ giả vờ như bao dung và đón em vào lòng.
Thế là mình tạm thời không có người yêu.
Tắm rửa xong thì thấy có tin nhắn zalo. Cứ tưởng Chíp của mình đã nguôi giận rồi hóa ra là em My3M…
– Em cảm ơn anh hôm nay đã đưa em đi ăn ạ. Em đợi mãi mới thấy anh ol.
– Ôi có gì đâu em. Bé ngoan quá.
– Dạ, hay mai em mời anh đi ăn một bữa nhé.
Đối với một lời mời đi ăn của một cô bé xinh xắn như em thế này mình làm sao từ chối được. Người đâu dễ thương còn rất hiểu chuyện nữa.
Thế là nằm nhắn tin linh tinh với em đến 1h, lâu rồi chưa nhắn tin với gái không có nghĩa là văn mình cùn đi. Mình lúc nào chả văn vở.
– Em có thích ăn rau dền không My?
– Dạ em không ạ.
– Thế nhà em có em trai hay anh trai gì không?
– Có một em gái nữa ạ.
– Thế em gái em có thích ăn rau dền không?
Huyền thoại mẹ nó rồi.
Ngồi đọc lại mấy tin nhắn của mình với em đến mình còn cảm thấy xấu hổ vì sự lươn lẹo của mình nhưng cũng còn may là chưa có câu nào đi quá giới hạn. Chíp mà đọc được… thôi chết mình có người yêu rồi. Mình quên béng đi mất. Xóa vội tin nhắn đi thôi.
Nhưng mình vẫn mò vào FB của em để xem em có thực sự trẻ trâu như lời ông anh nói không. Ồ còn có cả bạn chung là Ín nữa này.
Như lạc vào vườn hoa muôn màu muôn sắc. Từ nhẹ nhàng thanh tao đến cuồng nhiệt nóng bỏng. Tự nhiên thấy mình hư quá nên quyết định bỏ điện thoại ra, mở máy tính và vào FB tiếp. Vào xem trong lúc đợi xếp hạng thôi.
Lại là bọn trẻ trâu, óc tró. Diss mẹ lũ ranh con đồng V.

To top
Đóng QC