Phần 22
Hai hôm sau tôi cứ nghĩ mãi về chị, về cả cách cư xử của Mắt nâu dành cho tôi nữa. Công nhận là tôi cuốn hút thật nhưng cũng không đến mức để phải vồ vập như vậy, với lại hôm đấy tôi ăn mặc phèn bỏ mẹ, đi xe cũng chả đáng bao nhiêu tiền thì sao em phải xoắn lấy tôi. Tôi cứ phân vân mãi, chị nhắn tin rủ đi chơi cùng đám bạn ông anh tôi cũng khéo léo từ chối.
Trap. This is trap!
Còn là cái gì, thì phải xem đã. Tôi đẹp chứ tôi đâu có ngu.
Hôm nay Chíp về, lòng tôi vui lạ thường. Ví dụ như kiểu hẹn bạn đến lúc 4h thì từ 2h lòng tớ đã vui phơi phới rồi ý.
Tôi với em sau biến cố của tôi như có một sợi dây vô hình gắn kết nhau lại. Đôi khi tôi chả giải thích được, như kiểu nhìn vào mắt nhau là sẽ hiểu đối phương muốn nói gì. Càng ngày chúng tôi càng hòa hợp về mọi chuyện. Nên xa em, ban đầu tôi vui sướng lắm nhưng đêm về lại nhớ, cảm giác thiếu thiếu gì đó.
Nhắn tin hỏi xem em mấy giờ về còn đi đón.
– Em sắp về rồi, chuẩn bị lên máy bay.
– Em thấy không ổn rồi.
Lòng tôi tự nhiên trùng xuống. Tôi hay nghĩ linh tinh lắm, kiểu hơi cực đoan một tí, làm việc gì cái đầu tiên tôi nghĩ đến là rủi ro lớn nhất, từ đó tính toán quay ngược lại. Từ lúc bị dính phốt đâm ra tôi hay suy nghĩ kiểu đấy.
Tôi gọi lại cho em nhưng chắc em đã lên máy bay, tôi càng sốt ruột. Thay vì ra công ty đón em, tôi phi thẳng lên sân bay đợi em. Loanh quanh trong sảnh chờ mà sốt hết cả ruột. Phải gần tiếng nữa em mới tới sân bay cơ.
Từng giây từng phút lúc đó cảm giác lâu như một thế kỷ vậy. Chíp với tôi lúc này quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Kể cả để em xước một tí ngón tay cũng đủ làm tôi đau ruột.
Tôi nghe thông báo chuyến bay của em đã tới, ngóng từng người đi ra càng thêm sốt ruột. Cuối cùng cũng thấy em kéo vali ra. Tôi không đợi được nữa, lao đến ôm chầm lấy em hỏi:
– Em sao thế, bảo bối của anh làm sao?
– Sao em nói không ổn?
– Anh gọi em mãi không được, sắp chết vì lo lắng rồi.
Tôi nói thực lòng, tôi rất lo cho em!
Mọi người trong đoàn thấy vậy cười cười. Có người công ty Chíp biết tôi, có người không.
– Em không sao. Anh làm sao thế?
– Anh thấy em nhắn tin nói em không ổn rồi.
– Ơ… hihi. Thế anh không đọc tin nhắn sau à?
Tôi mở điện thoại ra, có thêm tin nhắn của em thật, cũng vừa tới nơi. Mẹ viettel làm ăn chán quá.
– Em nhớ anh sắp chết đến nơi rồi!
Tôi thở phào. Tự nhiên lo hão. Nhưng không sao, em ở đây rồi. Với tôi thế là đủ.
– Gớm sao anh ăn mặc thế này.
Vội đi quá không để ý vẫn đang mặc quần đùi áo phông, dép còn đi cái nọ cái kia.
– Em còn hỏi, lần sau đừng có nhắn cái kiểu đấy.
– Kiếp sau vẫn là gả cho anh đi, Chíp thủ thỉ.
Em với tôi cứ thế đứng hôn nhau giữa phi trường. Ai không biết chắc nghĩ bọn tôi phải xa nhau dễ đến cả thế kỷ rồi cũng nên.
– Hôm nay không được tắm nhé, tối em còn rúc vào nách.
– Em không phải về nhà à?
– Anh muốn em về không?
– Tuyệt!
Chúng tôi đã chẳng kịp cất đồ vào đến trong phòng, mọi thứ đã diễn ra ngay sau khi cánh cửa phòng khách đóng lại. Nếu được đánh giá những lần nhiệt tình của Chíp, tôi xếp lần đấy vào trước 3. Chắc em nói nhớ tôi đến gần chết rồi là thật, gần như tôi đã phải đứng im chịu trận. Mất mặt quá!
Sau bữa tối, ôm em trên sopha cùng một tách trà kể em nghe những câu chuyện lúc em vắng nhà. Tôi cho Chíp xem ảnh chị Ốc, nói với em đây là gà mới của anh Long.
– Anh ơi em biết chị này.
– Sao, người quen của em à?
– Không hẳn là quen. Chị này là cựu sinh viên trường em, chị ấy trong một nhóm tình nguyện. Nhóm này có nhiều hoạt động ý nghĩa lắm, trước em cũng định tham gia vào đấy nhưng vướng coi anh nên thôi.
– Em biết chị ấy làm gì không?
– Em không rõ, nhưng em ấn tượng lắm. Chị ấy hát hay cực kỳ luôn. Chắc chị ấy vẫn hoạt động cùng nhóm tình nguyện kia đấy.
Ồ, cơ duyên nào đưa một cựu sinh viên FTU đến với bao Ese như vậy nhỉ. Tôi tự nhiên cứ băn khoăn. Tôi biết chị không đơn giản như vẻ bề ngoài. Tự nhiên lại thấm cái câu hồng nhan bạc mệnh.
Tôi giấu em vụ đàn đúm trên bar, em có hỏi thêm mấy chuyện nhưng tâm trí nào tôi trả lời. Thằng em tôi nó đang kêu gào từ nãy đến giờ rồi.