Phần 23
Ông anh tôi phải đi viện để mổ amidan, thấy bảo mổ xong sẽ ngáy bé hơn một tí. Tôi với Chíp định vào thăm thì thấy chị gọi:
– Minh ơi cho chị vào thăm Long cùng với, nói là bạn nhé!
Tôi với Chíp đợi chị ở cổng Hồng Ngọc tầm 15p mới thấy chị đến, lỉnh kỉnh mấy túi. Chị cười giơ giơ cái hộp nhựa nói:
– Cháo chim đấy, lão ấy kêu cháo bệnh viện không nuốt được.
– Người yêu đây à, xinh đáo để nhỉ. Nhìn cậu bẩn bẩn mà có cô người yêu xinh vãi.
Tôi chả biết đấy là khen hay chê, cười một cái đáp lễ. Chíp với chị nhận đồng môn cứ ríu ríu nói mấy chuyện trường cũ. Tôi thấy chị khác hẳn hình ảnh trên bar hôm trước.
Ông anh tôi không nói được, mồm cứ há ra như con cá ngão ấy. Chị cười như dính ngải, may mà trong phòng chỉ có bà Hà đang trông. Bà này thì cũng không lạ lẫm gì đàm gà của ông anh nên cũng lịch sự chào hỏi. Tôi cũng chả hỏi han gì vì hỏi lão ấy cũng không trả lời được.
Ngồi một lúc bà Ốc bắt đầu bón cháo cho ông anh tôi, tôi thì quen phát cẩu lương, không quen ăn nên rủ bà chị cùng Chíp ra ngoài cho anh chị tự nhiên.
Sau hôm đấy, chị không cần tôi dẫn nữa cứ ngang nhiên đến thăm ông Long. Có lần gặp bác gái cũng thoải mái ngồi buôn chuyện. Bác tôi tưởng con dâu nên nhiệt tình lắm. Tôi nhìn ông anh ái ngại vô cùng.
– Cafe nhé.
– Vâng.
Tôi với chị ngồi một quán nhỏ ngay gần Hàng Đậu.
– Chị cần cậu giúp việc này.
– Ok. Được em sẽ giúp.
– Chị có chút rắc rối, với mối quan hệ của cậu, chắc dễ thôi.
– Chị nói về chị trước đi…
Tôi thấy chị trầm ngân lắm nửa muốn nói nửa không. Sau cùng chị vẫn nói:
– Chị có mấy đứa em, bọn nó đều làm dancer trên bar giống con bé Mắt nâu hôm trước gặp cậu đấy. Thỉnh thoảng có khách rủ đi chơi, chị đồng ý bọn nó mới được đi.
Nói đến đây tôi cũng hiểu rồi.
– Thế chị thì sao?
– Chị già rồi!
– Ông Long có biết không?
– Biết thì sao chứ. Dù gì chị với Long đều hiểu rõ về mình.
Tôi đã quá quen với những câu chuyện như thế này, hình như tất cả đều cùng một motif. Tôi không đánh giá chị qua mấy câu chuyện mà chị kể, tôi chỉ cần biết bây giờ chị ra sao thôi:
– Chị biết đấy, tính ông Long nhà em, em hiểu.
– Chị cũng chưa từng lợi dụng hay lấy của Long cái gì. Đến đâu hay đến đấy. Chị quen rồi.
Rắc rối của chị đến từ ông anh xã hội hôm trước. Chị với ông kia vốn cùng quản lý mấy em Mắt nâu nhưng gần đây chị tách riêng ra, mấy em lại đi cùng với chị nên ông anh muốn bắt chị quay về. Sau vụ ở quán karaoke thì chị muốn dứt điểm nên có ý tiếp cận tôi để nhờ vả. Còn vì sao lại là tôi thì tôi cũng chịu. Tôi biết chị có nhiều mối quan hệ khác có thể giải quyết giúp nhưng cái giá phải trả sẽ là gì thôi.
– Em được cái gì không?
– Được một món nợ ân tình của chị.
– Thôi chị ơi. Món nợ ân tình lớn lắm, em chả dám nhận đâu.
– Thế cậu thích em nào, chị làm “mối” cho!
– Em có Chíp rồi. Chị tự lo với mấy ông kia nhé. Em sẽ giới thiệu.
Việc này chắc cũng dàn xếp dễ thôi. Tôi lại nhờ ông Bư ra mặt. Ông này hắc bạch đều có quen biết, mấy việc này chắc trong tầm tay. Còn chị giải quyết ra sao thì đấy là việc của chị. Đáng nhẽ tôi chả giúp đâu, nhưng thấy cảnh chị bón cháo cho ông Long nhà tôi từng tí một như một người tình lâu năm tôi lại thấy chị có vẻ cũng thật lòng.
– Anh cười gì vậy. Chíp hỏi tôi khi hai đứa đang đi dạo phố.
– Anh sắp lạc vào bầy Gõ rồi em có biết không?
– Gõ là cái gì?
Tôi cười không đáp lại. Chả nhẽ lại nói với em cái từ chuyên ngành này.