Phần 25: Hết gái nhảy
Cuối tuần tôi nhận đưa chị đi tham gia một buổi thiện nguyện nhỏ tại Thanh Hóa, đó là một huyện miền núi xa xôi. Tôi rủ Chíp đi cùng, em thích lắm nói với tôi rằng sau này có dịp sẽ tham gia nhiều hơn nữa nhé. Chíp của tôi là một cô bé tràn đầy tình thương, tôi yêu em cũng vì tâm em sáng lắm. Chả bù cho con em tôi, nó bảo nó cũng đi, khi nào về tạt vào đâu ăn cơm lam một bữa cho sướng.
Xe khởi hành từ khá sớm, chúng tôi sẽ đi đường mòn Hồ Chí Minh để đến nơi làm thiện nguyện của nhóm chị. Chíp nhường chị ngồi ghế trước còn em ra ghế sau quấn chăn ngủ gà ngủ gật, sáng nay tôi gọi em dậy sớm quá. Tính tôi cứ bị cẩn thận.
Để tiện cho chuyến đi, tôi đã mượn một con Ranger làm phương tiện, sau xe chất đầy đồ của nhóm chị, từ quần áo đến thuốc men, một vài bộ sách giáo khoa nữa. Tôi có góp vào đấy một ít gạo cùng tiền, tôi chưa đi những hoạt động như thế này bao giờ nên cũng háo hức.
Xe chạy qua Xuân Mai thì có những tia nắng đầu đông lấp ló sau những tán mây. Đi thêm đoạn nữa là gần đến rừng quốc gia Cúc Phương rồi thì phải. Tôi chọn một chỗ đỗ khá rộng rãi gọi Chíp dậy ngắm bình minh.
Rót em một chút cacao nóng hổi từ cái bình giữ nhiệt, em thích thú ngắm cảnh mặt trời lên sau những tán cây. Tôi không ngại tìm góc chụp cho em những bức ảnh deep nhất.
– Anh chị lúc nào cũng thế này à?
– Mấy khi chị ơi, chị không thấy đẹp à?
– Chị sống nửa đời ở vùng núi rồi lạ lẫm gì mấy cảnh này.
– Gớm chị có 20 xuân xanh mà ăn nói như bà cụ non.
– Bố mày… haha… chỉ khéo mồm Chíp nhỉ?
Xe lại lăn bánh, Chị dựa vào kính xe lơ đãng nhìn ra ngoài.
– Chỗ mình đến ngày xưa là quê chị đấy.
– Thế à, giờ còn họ hàng chị ở đấy không?
– Làm gì có ai, ngày xưa mẹ chị là vợ bé của người ta, không danh không phận. Mãi đến khi bố chị mất mẹ mới bán hết đất đai dưới này đi để lên Hà Nội mưu sinh. Chân bà tập tễnh là do ngày trước chạy buôn ở Long Biên đấy.
– Sao mẹ chị không đưa cả nhà về ngoại.
– Mẹ chị mồ côi, thế mới chịu cảnh làm lẽ.
Thấy không khí trên xe có vẻ trầm xuống cùng câu chuyện buồn của chị tôi với tay bật nhạc lên cho nó có không khí. Bài hát Đứa bé cất lên. Diss mẹ cái thằng bạn củ lol của tôi giờ này vẫn còn nghe cái đĩa hát từ đời Napoleon để lại.
‘Trong đêm một bàn chân bước…
Bé xíu lang thang trên đường…
Ánh mắt buồn mệt nhoài của em…
Em rất buồn vì em không biết đi, đi về đâu’
Nghe cái này chắc khóc mẹ mất, tôi đành cắm nhạc máy tôi vào làm mấy bài remix cho nó xung. Đấy remix là chị em lên luôn, kêu gào trong xe như lũ điên. Vừa đi vừa dừng nghĩ đến gần trưa mới tới nơi. Đoàn chị đã đợi sẵn ở đây và làm một vài công tác lặt vặt rồi. Đây là một xã nghèo ở miền núi, tất cả đều thiếu thốn, trẻ con đứa nào cũng lem nhem. Tôi nhìn ra xung quanh đánh giá cái nơi mà chị kể là chị từng lớn lên ở đó. Nếu tôi là chị có cho tôi cái vé quay lại tuổi thơ tôi cũng dell đi. Nhìn chán đời bỏ mẹ.
Tối đấy tôi tưởng có lửa trại rồi ca múa nhạc các kiểu nhưng cuối cùng lại chả có gì, chỗ ngủ cũng tạm bợ. Hoạt động tình nguyện như thế này thường là tự phát nên cũng không có đoàn thể nào đứng ra để thu xếp chỗ ăn chỗ ngủ. Tôi đành đưa Chíp với con em tôi đi kiếm cái nhà nghỉ nào ngủ tạm chứ ở dưới đấy nhiều muỗi quá. Chị thì ở lại với đoàn vì tối còn trao sách vở cho trẻ em nghèo vượt khó.
Sáng sau tôi lại quay lại đón chị, cho Chíp tham gia mấy việc tình nguyện nữa. Tối qua thì nguyện làm tình, giờ thì làm tình nguyện. Bảo bối của tôi đúng là hiểu chuyện.
Mãi đến trưa mới xong việc, tôi lại đưa cả đoàn về Hà Nội, chuyến này với tôi chả có tính trải nghiệm gì, chắc do tôi lười hoặc tôi không cảm nhận được ý nghĩa lớn lao của nó. Trên xe có mấy câu chuyện tầm phào, tôi với Chíp bàn chuyện cưới xin, chị thì thỉnh thoảng đá vào một hai câu.
– Cậu có mời chị đi đám cưới không?
– Phong bì dày một tí thì em mời.
– Nhớ nhé.
Tôi rẽ ngược lên Hòa Bình để ăn cơm lam. Con Bé nó mè nheo từ đêm qua. Đến quán gọi mấy món cùng bầu rượu để chị em say sưa. Tôi không uống vì tí còn lái xe. 3 chị em mà uống khỏe thật, hết 2 bầu. Chíp say hát líu lo.
Về đến Hà Nội cũng tối đêm, tôi đưa 2 con dở nhà tôi về rồi mới đưa chị về:
– Chị sắp mở tiệm nail tại nhà rồi.
– Thật?
– Uhm. Nhiều lúc nghĩ cũng chán. Còn con Ốc nữa. Thực ra chị nghĩ lâu rồi, giờ mới quyết.
– Em mừng cho chị.
– Cậu có làm bạn với chị nữa không?
– Sao không?
Cuối năm tôi cũng bận bịu nhiều việc, chị tôi đã mở một tiệm nail, đi theo chị có Mắt nâu. Hai chị em thuê một cửa hàng nhỏ ở trong ngõ trên đường Láng Hạ. Tôi cũng thỉnh thoảng đưa Chíp qua ủng hộ.