Phần 48
Hôm nay lon coca của tôi đuổi tôi sang phòng làm việc ngủ. Lý do là để hai bố con tôi không làm trò con bò với nhau. Chíp bảo để Chíp dạy con chứ bố nó, tức là tôi đang làm hư nó.
Dạo này tôi đánh rắm rất to, rõ ràng và tự nhiên. À mà không phải dạo này đâu, trước giờ tôi vẫn vậy. Kể cả ngày xưa lúc mà bọn tôi vẫn trong giai đoạn tình anh em chiến hữu đấy. Tôi học với Chíp lúc nào vui vui tôi cũng làm một quả. Ban đầu cũng khá ngại ngùng, mình vô ý mà, cố tình đâu, sau thì kệ mẹ. Thuyền ra đến biển còn chìm, hơi ra đến đít thì kìm làm sao?
Chíp giờ gọi là bất lực với tôi rồi, đang đi xe mà tôi nhấc cái mông lên là tự giác biết kéo kính xuống. Nhưng mà con bé bị tôi làm hư. Nói không ngoa con Xoài nó nghe tiếng rắm của tôi mà lớn lên. Đang khóc lóc ăn vạ mà nghe thấy Bủmmmm một cái là cười như nắc nẻ. Gần đây bố con tôi hay thi thố xem của ai tiếng to và vang hơn. Nhà tôi có một cái micro karaoke bluetooth, ban đầu là tôi mua tặng mẹ tôi để bà văn nghệ văn gừng với lại bố tôi nhưng mà mua được một thời gian thì mẹ tôi bị viêm thanh quản không hát được. Cái giống đời mà nhìn thấy chùm nho rõ ngon không ăn được nó tức lắm, mẹ tôi nhìn cái micro cũng vậy. Thế nên chuyến này tôi đi HN tôi mang theo đi luôn. Cho đỡ phí.
Ban đầu thì tôi mang lên, tôi hát thật, hát say mê cho vợ tôi nghe. Cái bài gì mà vợ tuyệt vời nhất với lại mỗi mùa xuân sang vợ tôi già thêm một tuổi ấy. Sau tôi chán vì hát đã không vịn được vào đâu, khán giả lại còn dửng dưng thành ra vứt ở xó giường. Nay con Xoài nó lục được nó thích lắm cứ đưa lên mồm a a cả tối. Cả nhà đang vui vẻ quây quần bên nhau nói những lời yêu thương thì con Xoài nó dí đít vào cái micro và cả tai mẹ nó làm cái Bủm một cái. Thế là tôi với nó cười đỏ cả mặt. Vợ tôi thị Chíp cũng đỏ mặt nhưng mà là tức đỏ mặt. Vợ tôi đuổi tôi ra phòng làm việc ngủ, sau đó khóa cửa dạy con. Qua cái micro tôi thấy tiếng gào khóc và xin lỗi rối rít của con Xoài. Nhưng mà tôi không bênh được mặc dù rất muốn.
Có một nhà hiền triết đã nói cái dell gì mà đời thằng con trai phải ít nhất một lần trong đời phải thử cạo trọc đầu. Tôi nghe thấm thía. Thế nên tôi thử. Kết quả là: Họ cười tôi vì tôi khác họ, tôi cười họ thì họ đấm tôi.
Đó là lúc tôi chuẩn bị bảo vệ tốt nghiệp.
Ngày đó Chíp yêu tôi nhưng vẫn lén lút đi thương thầm người khác. Mà chính xác là cái anh tên Lê Min Hô mãi tận bên Cao Ly ấy. Ngoài Kha Cảnh Đằng tôi còn bị áp lực từ phía anh Hô nữa. Anh ấy ngoài đẹp trai, tài giỏi và giàu có hơn tôi ra thì không có cái gì đặc biệt hết. Thậm chí tôi còn hơn anh ấy ở khoản hôi nách.
Sắp tốt nghiệp tôi cũng rảnh, tuần chỉ có một buổi thông đồ án nên tôi hay rủ rê Chíp đi chơi bời. Chơi mãi cũng chán, mà cũng tốn tiền, tôi rủ Chíp về nhà xem phim. Lúc ấy tình yêu tuyết trắng tuy nghiện nhưng vẫn ngại nên toàn ôm nhau cày phim bộ. Tôi rất chán ghét mấy cái phim dài lê thê, tình cảm học đường ba cái tuổi ranh yêu đương vớ vẩn. Nhưng mà vẫn phải xem cùng Chíp. Vườn sao băng.
Chíp xem là để xuýt xoa, vỗ đùi đen đét mỗi khi anh Hô xuất hiện. Tôi bĩu môi bảo là:
– Bê đê.
– Anh bảo ai bê đê?
– Còn ai trồng khoai đất này. Đàn ông con trai tóc tai xoăn tít cả lên không bê đê thì cái gì?
– Anh thử xoăn như người ta xem có đẹp được không? Ở đấy mà chê.
– Anh mà làm chỉ có long lanh lóng lánh như hột xoàn.
– Hột gì em không biết, nhưng mà anh hành động đi, đừng dùng mồm mép, em không tin.
Vì Chíp chê khoản mồm mép của tôi nên tôi vật em ra hôn nửa tiếng đồng hồ. Ban đầu cũng đừng thế mà nhưng sau thì ôm cổ chặt lắm. Tôi lại thấm thía thêm cái câu hát đừng tin những gì con gái nói.
Hôn hít chán chê nhưng tôi vẫn akay Lee – Min – ho. Tóc tôi cũng khá dài rồi, tôi định gần bảo vệ sẽ đi cắt tóc, đã thế tôi làm xoăn luôn. Lúc lên bảo vệ đồ án, ở dưới hàng trăm hàng ngàn cái camera tôi đẹp như sao hạng A bước lên biết đâu lại ăn 3 điểm 10 rồi được về chỗ luôn khỏi phải bảo vệ. Mà biết đâu đẹp quá lại được lên báo. Title là: Nam thần K53 trường Xây dựng bảnh bao bảo vệ đồ án tốt nghiệp làm rụng trứng chị em khắp mọi miền Tổ quốc. Tôi cười hí hí.
Cuối tuần đi đá bóng ở sân Thủy lợi, đá xong đợi hơn tiếng nữa mới đến giờ đón Chíp học nhảy về nên tôi tạt ra đầu đường làm cái bánh mì. Tôi vẫn nhớ rõ đi qua một cái quán cắt tóc ở đầu Khương Thượng có cái biển quảng cáo là: Cắt gội tóc nam, làm xoăn 150k. Tôi đã đi làm xoăn tóc dell bao giờ đâu mà biết giá, thế nên nghĩ 150k là nhiều rồi, bình thường cắt tóc 50k thêm 100k làm xoăn chắc hợp lý. Mình đang là tỷ phú thời gian, mình lại có đúng 150k thế thì có trời mới cản được Hoàng Minh làm tóc.
Vào tiệm thì đèn xanh đỏ như quán matxa trá hình, có hai ông tướng đang ăn cơm rang dưa bò. Thấy tôi vào chủ quán bật dậy như lò xo, quên cả lau miệng. Tôi nhìn qua thấy giấy khen treo đầy tường. Uy tín! Có điều dấu má với lại cỡ chữ trong giấy khen có vẻ to. Kệ mẹ, chắc hiệp hội cây kéo vàng ở Hà Nội dấu nó to bằng nửa bàn tay vậy. Với lại cái bằng khen mà dùng ảnh tự sướng chu mỏ lên thì nó cũng quá bình thường. Thợ cắt tóc – nghệ sĩ mà. Họ khác người.
Tôi đặt vấn đề luôn. Anh cắt cho em quả tóc xoăn đẹp nhất cái Hà Nội để em lên mặt với bạn gái. Anh thợ cả vỗ ngực tự tin nói:
– Chú cứ để anh. Anh triển luôn nhé.
– Hay anh rửa tay trước đi, tay vẫn dính mấy hạt cơm rang kìa.
– Ok, bro!
Tâm trạng tôi vui như ngày bé sát tết mẹ mua cho quần áo mới. Lát chắc Chíp xin chết dưới chân tôi mất. Tôi cứ vui vẻ như thế, vừa cắt tóc vừa tâm sự chuyện đời với anh thợ. Chúng tôi nói với nhau những chuyện trên trời dưới biển. Hợp đến nỗi mà thiếu chút nữa cắt máu ăn thề. May có thằng học việc nó ngăn lại, vì nó bảo nay anh đã kết nghĩa với 4 người, vượt chỉ tiêu rồi.
Đại khái mất gần tiếng là tôi được trước gương chiêm ngưỡng vẻ đẹp trai của mình.
Ô hay, sao nó lại không xoăn thành nếp mà lại như cái bát mì tôm úp ngược trên đầu thế này.
Tôi giận tím người, tôi bảo là em đã trao anh con tim, sao anh trao em một cú lừa. Nhìn xấu bỏ mẹ.
Anh thợ bảo tôi là tấm chiếu mới, cứ về nhà đi, mai mốt hết thuốc nó mới thành nếp, và bảo tôi là quên cái tên thằng Lee – Min – ho đi vì giờ em là số 1, em là nhất rồi.
Tôi lại tin anh thêm lần nữa. Vì trong cái xã hội xô bồ này, chắc đâu đó vẫn còn tình người, anh đã bớt cho tôi 10k ăn bánh mì vì lúc làm tóc bụng tôi kêu òng ọc chắc chắn anh là người tốt rồi, không lừa tôi đâu. Anh hẹn tôi mai rảnh thì qua kết nghĩa.
Tôi đợi Chíp, soi tới soi lui vẫn thấy tóc tôi như con kẹc. Nó lại xoăn cả mảng trên đầu, rời rạc và lại dell có tổ chức. Tôi đành đội mũ bảo hiểm và cầu mong mấy ngày sau nó sẽ bớt bớt đi, để tôi lên mặt với Chíp. Nay thì thôi.
– Đi ăn gì đi anh xe ôm của em.
– Anh không đói, đi về đi.
– Bụng kêu như đánh trống rồi còn không đói, hết tiền à, nay em khao.
– Tiền anh không thiếu nhưng mà khao thì anh đi.
Thế là chúng tôi phi ra Xã Đàn ăn xôi nấm.
– Sao vào quán rồi anh còn đội mũ bảo hiểm làm gì?
– Anh sợ giàn thiên lý nó đổ vào đầu.
Cuối cùng tôi không chống cự được Chíp, phải tháo mũ ra. Chíp cười như con điên, cả quán nhìn tôi làm tôi xấu hổ vô cùng. Tôi dỗi với Chíp cả đoạn đường về. Em tôi thì vẫn ôm bụng cười như Liên Xô giẫm phải cứt. Dù Chíp có hôn tạm biệt tôi 8 lần nhưng tôi vẫn dỗi. Vì tôi biết em nấn ná tôi lại là để ngắm quả mì tôm úp ngược và cười nhạo tôi.
– Đẹp anh ạ! Men lỳ.
– Khen thật hay khen đểu.
– Thật mà, Minh của em lúc nào cũng đẹp.
Mấy ngày sau lấy cớ là ở nhà làm đồ án, thực ra là để đợi tóc nó đỡ ngu như lời của ông anh kết nghĩa nên tôi ru rú ở nhà. Chíp qua chơi và ái ngại cho quả tóc xoăn của tôi.
– Anh có tự tin bảo vệ tốt nghiệp với kiểu tóc này không? Lại còn sát tết nữa rồi chứ.
– Nhưng mà đã đẹp hơn Lee – Min – ho chưa?
– Đẹp hơn rồi, ngoan đừng khóc, em thương!
Tôi phóng ra đường, bỏ hết mặc cảm với xã hội, mục đích là đến Khương Thượng đốt cái quán cắt tóc kia đi, một cho hả giận, hai là để ngăn cho nó không làm hại những mảnh đời khác. Nhưng tôi phải xếp hàng, vì người đến đòi đốt quán quá đông. Xếp hàng được một lúc thì tôi chán, đi về.
Tôi đã lên mạng và tìm được một cái barber rất nổi tiếng ở Đê La Thành, chắc họ cứu vớt được cuộc đời tôi. Tôi mang theo niềm tin đến đấy và yêu cầu anh nào cứng nhất ra cắt tóc cho tôi, phải sửa bằng được mái tóc này. Trước khi cắt tôi yêu cầu anh đưa ra bằng cấp và thấy nó là hàng thật, dấu đỏ tươi và dập nổi tôi mới yên tâm.
Anh cạo trọc cho tôi, thực ra cũng không phải là trọc, là cắt để lại da dầu một ít chân tóc.
– Hết cách rồi hả anh?
– Hết rồi, tại đầu em như con… ấy. Tí nữa thì anh nói tục, anh xin lỗi!
Tôi mặc vest đen, đi giày da bóng loáng nhưng đầu trọc lên bảo vệ tốt nghiệp. Chíp cầm bó hoa bụm miệng cười, mẹ tôi lắc đầu ngao ngán. Thầy hướng dẫn quay mặt ra chỗ khác tỏ vẻ không quen tôi. Nhưng mà thầy trưởng khoa thì tâm đắc tôi lắm, thầy cho tôi 9, vì tôi bảo vệ rành mạch, và đầu tôi trọc gần giống thầy, thầy bị hói.
Sau đấy mỗi năm vào dịp gần tết tôi đều được Chíp dẫn đi làm tóc xoăn, để cho đẹp trai và tránh bị lừa. Nhớ lần thứ 2 làm xoăn lúc làm tôi run cầm cập, chỉ sợ như lần đầu tiên. Đến lúc soi gương mới thở phào nhẹ nhõm. Chíp bảo tôi là cái răng cái tóc là góc con người, đưa tôi đi những chỗ uy tín để biết là làm tóc đẹp phải mất thời gian và tốn kém thế nào. Vậy nên mỗi hóa đơn tiền triệu làm tóc của em nó là xứng đáng. Tôi gật gù tỏ vẻ đồng ý. Đúng là tiền nào của nấy.