Phần 2: Giải quyết rắc rối
Hoàng ăn sáng xong thì lái xe đi đến cơ quan. Nhìn đồng hồ đã 6h55 anh vội vàng bấm thang máy rồi bấm nút. Cánh cửa từ từ đóng lại đến khi chỉ còn một khe hở nhỏ xíu thì không biết từ đâu một cánh tay thò vào làm Hoàng hết hồn, sau đó là một cô gái bước vào trong. Nhìn phản ứng của anh cô gái kia cười to:
– Eo ơi, đàn ông mà nhát chết thế.
Hoàng quay mặt lại thì nhìn thấy Hải Yến, hoa khôi của công ty. Hôm nay cô ấy mặc một bộ đồ trông có vẻ hơi… quá khổ so với thân hình. Chiếc áo sơ mi trắng như sắp bung hết cả cúc trước sự đồ sộ của cặp ngực còn cái váy công sở cũng phình ra sau vì bộ mông vĩ đại của cô. Như một phép lịch sự tối thiểu, anh liền đánh trống lảng:
– Nhát… Nhát cái gì mà nhát… Yến đừng có suy diễn…
– Anh có tật giật mình hay sao mà run dữ vậy? – Yến ghé sát vào tai Hoàng thì thầm, hương thơm nước hoa hàng hiệu cứ truyền hết đến mũi anh.
Sự áp sát có phần bất ngờ cùng nét quyến rũ chết người của Yến làm Hoàng càng thêm phần lúng túng làm anh toát cả mồ hôi dù trời lúc này đang mát mẻ. Cũng may cánh cửa thang máy mở ra, Yến cũng trở lại dáng vẻ nghiêm túc ban đầu, Hoàng thở phào một hơi rồi sau đó mới đi ra.
Vừa vào văn phòng thì Hoàng đã ngửi thấy một mùi sát khí nồng nặc. Anh nhẹ nhàng tiến về chỗ ngồi, đặt nhẹ cái cặp lên bàn rồi thì thầm với anh chàng ngồi cạnh:
– Này, sao hôm nay cái chợ lại im ắng thế?
– Tốt nhất mày nên làm việc ngay và luôn đi. – Khiêm nói mà sắc mặt đầy nghiêm trọng.
– Mẹ có gì vào vấn đề luôn, úp mở cái đéo gì. – Thấy thằng bạn cứ úp mở Hoàng tỏ vẻ sốt ruột.
– Nghe tao, trật tự và đừng nói gì cả. – Khiêm vẫn thì thầm như sợ ai nghe thấy.
Anh chép miệng quay đi tỏ vẻ chán chường với cái thằng bạn hấp của mình. Đang lúi húi bật máy tính thì không biết từ đâu một bàn tay rắn chắc vỗ mạnh vào vai anh.
– Ai đấy? Sếp… – Hoàng quay ngoắt 180 độ khi nhìn thấy gương mặt khó đăm đăm kia.
– Hôm này cậu có vẻ rảnh rỗi nhỉ? Thế việc hôm qua tôi giao chắc cậu làm rồi chứ nhỉ? – Lão Phương nói với giọng điệu không được vui vẻ cho lắm.
– Dạ em xong rồi ạ.
Vừa nói Hoàng vừa mở bản thảo ra cho lão xem. Lão đọc rất kỹ như muốn dò tìm những lỗi nhỏ nhất để làm cái cớ cho anh một trận nhưng bất thành. Hoàng nhìn lão căng mắt dò từng con chữ trên màn hình mà anh vừa tức vừa buồn cười, cho ông vạch lá tìm sâu thoải mái, công sức của tôi cả tối hôm qua dễ gì cho ông cơ hội toại nguyện.
Không thấy điều gì cần chỉnh sửa trong bản thảo nữa nên lão cũng chẳng làm được gì Hoàng nên đành phải khen:
– Tốt đấy. – Dứt câu lão liền quay người đi luôn, trước khi đi còn nhắc: “Các cô các cậu làm việc cho cẩn thận vào, đừng để tôi nghe thấy tiếng buôn dưa lê vọng xuống.”
Đợi lão khọm già đi mất hút thì mọi người trong phòng mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Hải Yến đứng lên nói to:
– Tôi buôn đấy, ông có giỏi thì bắt đê.
– Thôi bà trẻ ơi, lão mà lên lại chả ngồi im thin thít. Gớm nữa! – Chị Tú trêu.
– Em sợ gì, lão này em đi vài đường cơ bản là một đi không trở lại luôn. – Yến mạnh miệng.
– Thế lão đi trước hay em đi trước thế Yến. – Khiêm nói xen vào.
– Này anh có thích ăn cháo cả tháng không hả, cái đồ ế vợ. – Yến đốp chát như bà bán rau bán thịt ngoài chợ.
– Mày giúp anh đi. – Khiêm vẫn cười cợt.
Yến chạy ra tát mấy cái vào lưng Khiêm khiến anh ta la oai oái trước tiếng cười của mọi người. Đôi oan gia ngõ hẹp này vắng thì không sao chứ hễ có mặt là cãi nhau không ai nhường ai.
Hoàng đánh xe vào sân nhà thì đã thấy xe ông Mạnh – bố vợ anh ở đó. Mở cửa xe ra thì đã gặp bà Vân đang đi ra ngoài. Nhìn thấy con rể bà mỉm cười thân thiện:
– Hoàng đi làm về rồi đấy à? Con vào trong nhà nghỉ ngơi, mẹ đi mua chút đồ.
– Con chào dì ạ. Dì đi đâu để con chở cho tiện ạ, giờ cũng muộn rồi đường xá cũng đông đúc. – Anh mở lời.
– Thôi không sao đâu con. Mẹ đi gần đây thôi, con cứ ở nhà mà nghỉ ngơi. – Bà Vân mỉm cười xua tay.
Hoàng nhìn theo bóng lưng bà mà suy nghĩ chắc vừa có chuyện gì đó trong nhà thì phải. Chắc lại là chuyện mẹ kế – con chồng đây. Vì bệnh tật mà bà Đào vợ ông Mạnh đã ra đi cách đây 4 năm, chỉ một năm sau đó ông đã đi bước nữa với bà Vân. Cơ duyên của hai người phải nói từ một chuyến công tác ở Mỹ của ông Mạnh, với sự kiên trì và tấm lòng chân thành của mình ông đã thành công thuyết phục bà Vân về Việt Nam chung sống với mình. Việc ông đi bước nữa với một người phụ nữ kém mình hơn 20 tuổi đồng thời người mẹ kế này có nhiều quan điểm sống khác biệt làm cho mối hệ cha con giữa ông Mạnh và My xảy ra nhiều bất đồng và đương nhiên mối quan hệ mẹ ghẻ – con chồng như các cụ hay bảo cũng chẳng êm đẹp gì. Cũng vì lý do này mà từ ngày bà Vân về gia đình thì ông Mạnh cũng hạn chế sang nhà Hoàng kẻo lại xảy ra khó xử.
Anh vào nhà thì thấy ông Mạnh vẻ mặt hậm hực. Nhìn thấy con rể về ông nhanh chóng bình thường trở lại như chưa có chuyện gì:
– Con chào bố. Bố mới sang chơi ạ.
– Ừ, bố sang từ hồi chiều. Thế nào công việc vẫn ổn chứ? – Ông rót cốc nước đưa xong cho Hoàng.
– Dạ, việc ở cơ quan vẫn ổn bố ạ. Mà sao con thấy dì Vân đi đâu mà có vẻ… – Hoàng hơi ngập ngừng khi nói đến đây.
– Thì cũng là chuyện phụ nữ với nhau thôi, bố nói cũng khó. – Ông Mạnh nhăn mặt tỏ vẻ bất lực.
Hai bố con ngồi nói chuyện phiếm thêm mấy câu rồi anh cũng lên tắm rửa rồi xuống ăn cơm. Bữa cơm tối diễn ra cũng không được vui vẻ lắm khi chỉ có hai người đàn ông nói chuyện. Bé Thùy Dương ăn xong thì ra phòng khách xem TV, hai vợ chồng ông Mạnh xong bữa cũng lên phòng chỉ còn Hoàng và My. Dọn dẹp xong xuôi thì hai vợ chồng cũng lên phòng. Lúc này Hoàng mới khéo léo hỏi chuyện vợ:
– Sao hôm nay lúc ăn cơm anh thấy em cứ lặng im thế?
– Không có gì đâu anh, tại hôm nay em hơi mệt. – My ậm ừ cho qua chuyện.
– Em không giấu được anh đâu. Bố nói hết cho anh nghe rồi. – Hoàng nhẹ nhàng lại gần vòng tay qua ôm eo vợ.
– Em… không thích dì Vân cho lắm. – My lúc này mới thổ lộ.
– Anh biết và anh cũng hiểu điều đó.
– Em đã cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ không tốt về dì ấy nhưng… khó quá anh à. – Nàng than thở với chồng những điều cất giấu trong lòng bấy lâu không biết chia sẻ với ai.
– Ở hoàn cảnh của em ai cũng có tâm lý vậy mà. Bất ngờ một ngày nào đó có một người xa lạ bước vào mái ấm của mình, thậm chí lại là người mà mình phải gọi là mẹ thật khó chấp nhận ngay lập tức. Nhưng nếu em dần dần mở lòng thì mọi chuyện sẽ khác đấy.
– Em…
– Anh biết điều em muốn nói. Dù sao thì dì Vân cũng đã ở với bố 3 năm, cũng chăm lo cho bố mỗi ngày. Anh và em thì có cuộc sống riêng rồi còn bố, bố cũng cần một người bầu bạn, quan tâm mình lúc xế chiều. Em cũng đừng quá xa lánh dì ấy quá làm bố phải là người đứng giữa phân xử cho cả hai.
Dung không nói gì chỉ quay lại ôm anh một cái thật chặt, như vậy là đủ cho anh biết vợ mình đã hiểu được những gì mình nói. Nói chuyện xong hai vợ chồng cũng ngáp ngắn ngáp dài rồi nên mặc dù chưa đến 10h00 tối cũng đồng ý tắt đèn đi ngủ.