Truyện sex dài tập

Mùa hạ đầu tiên

Phần 1
Nếu nói “yêu” theo 1 cách đơn giản kiểu như bạn dành tình cảm cho ai đó thật nhiều và người đó không phải là người thân trong gia đình, tôi dám chắc tôi đã biết yêu từ rất sớm, chính xác là năm lớp… 1. Thật đấy, ếu đùa đâu!
Hồi đó tôi ngồi gần 1 con bé tên Trinh, thật ra, với tôi lúc đó (tôi của lúc đó đấy nhé) thì con bé này chẳng có gì là xinh xắn hay đáng yêu. Chỉ đơn giản nhìn nó cứ ngồ ngộ và thu hút thế nào đó không giải thích được.
Nó ngồi ngay trước mặt tôi. Không hiểu gia đình nghĩ gì mà ai đời con gái lại đi cắt tóc ngắn đến nỗi ngắn hơn cả 1 thằng con trai là tôi đây. Ngộ thật! Và với 1 thằng bé thích tìm hiểu mọi thứ ở cái thế giới nó mới tới chưa đầy 7 năm này thì nó thích cái ngộ đó, đại ý là nó thích con bé đó!
Năm lớp 1, bọn con trai vốn thích các môn “thể thao” năng động, có tính cạnh tranh, ganh đua cao. Trong số vô vàn những trò chơi của tuổi thơ, đuổi bắt hay trận giả là những ví dụ điển hình. Chơi mấy trò kiểu vậy thì phải biết bay, chí ít phải bay được từ bàn này qua bàn khác. Thành ra cứ sau mỗi giờ giải lao, bàn nào bàn nấy đầy những dấu chân của các thành phần không ưa hòa bình khu vực ấy. Riết rồi quen, bàn nào cũng vậy nên chẳng thấy đứa nào cự cãi về việc thằng chết bầm nào vừa in nguyên dấu chân Holywood lên bàn mình, vô giờ học là hì hục lau bàn lau ghế xoẹt xoẹt vài cái rồi ngồi.
Tôi cũng vậy. Nhưng tôi thích cái con bé ngồ ngộ kia nữa nên lau bàn tôi xong thì nhân lúc nó ra chơi chưa vô, tôi len lén lau luôn phần bàn của nó, bỏ qua ánh mắt ngạc nhiên của vài đứa thấy cái sự lạ này. Đến khi ù té chạy vô sau tiếng trống vừa đánh, thoạt đầu, nó hơi sửng sốt nhìn bàn mình sạch bóng, rồi nó liếc xuống nhìn tôi, tôi cũng chẳng ngại gì nhìn lại nó ra điều “nhìn gì ế bạn?” Tôi bẩm sinh có khả năng tạm gọi là “tinh tế”, hiểu được người khác khá nhanh nên tôi biết làm thế nào để khỏi bị nghi ngờ, giống như binh pháp Tôn Tử có nói “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”. À, thật ra thì nhiều lúc cái khả năng bẩm sinh đó nó cũng đột ngột lặn đâu mất tăm khi tôi muốn triệu hồi lên. Nhưng cái đó là sau này, bây giờ tôi giả nai cứ gọi là số 1.
Hồi đó vốn ngốc xít nên “yêu” nhưng chỉ biết nhìn nhìn nó rồi tự nhe răng ra cười. Lắm lúc tranh thủ lau giúp nó cái bàn khi nó chưa kịp vô lớp hoặc đến phiên nó trực nhật thì cố gắng đi sớm hơn giúp nó lau bảng, quét lớp… Cũng có khi điên điên lên cứ muốn véo lưng hay kéo áo chọc cho nó tức để gây sự chú ý, vậy xong là tự cảm thấy cứ như được “yêu” lại rồi, và ngồi tự phởn 1 mình như thằng tự kỷ… Kinh thật!
Mùa hạ đầu tiên trong đời học sinh của tôi đã kết thúc với những cái “kinh thật” đó.
Lên năm lớp 2, học thêm với nó 1 kỳ nữa. Nó vẫn vậy. Tóc cắt ngắn phô ra cái gáy trắng ngần. Chỉ được thêm chút là ngồi gần nên “hơi bị” thân hơn, đôi khi cũng hay tám chuyện, chia sẻ bánh kẹo với nhau, rồi cùng nhau làm 1 bài toán, tiếng Việt.
Đến hết học kỳ I, ba mẹ tôi vì bận việc gia đình nhiều hơn, không có thời gian đón tôi buổi trưa rồi chiều chở lại đến trường để đi học nữa nên chuyển tôi qua học bán trú luôn, nghĩa là từ 7h sáng đến 4h30 chiều mới về. Thế là tôi chuyển từ lớp 2/1 qua lớp 2/5.
Vừa hết tiết 3, mẹ tôi vô nói gì đó với cô Thanh rồi cô đứng trên kia gọi xuống “em V dọn dẹp sách vở vào cặp đi theo phụ huynh chuyển lớp”. Tôi nghe xong ngớ người mất một lúc, sau đó thu dọn đồ đạc cho vào cặp và lẽo đẽo theo mẹ sau khi liếc nhìn em ấy 1 cái hơi luyến tiếc…
Chia tay “mối tình đầu”, em nó cũng chẳng buồn theo tiễn tôi 1 cách bịn rịn mà cứ vô tư ngồi nói chuyện với con bé bên cạnh sau khi gật đầu nhìn tôi cười một cái. Chỉ có thằng Ánh (tôi nhớ nhớ tên của thằng ngồi bên tôi lúc đó vì sau này chẳng bao giờ tôi có dịp gặp lại nó nữa) là chạy theo phía sau tôi í ới “mày nhớ trả tao cuốn Đoremon đấy”. Tôi ậm ừ cho có rồi đi thẳng.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://gaigoi.city
Lớp 2/5 sau này là 3, 4, rồi 5/5, tôi lại để ý 1 con nhỏ khác. Chắc đọc tới đây các bác sẽ nghĩ “cái thằng này sao mê gái sớm thế”. Ấy, thói xấu thì tôi có cũng nhiều nhưng riêng vấn đề này tôi nghĩ chắc cũng không đến nỗi bị chê. Yêu thích cái đẹp là chân lý cuộc sống của tất cả mọi người trên thế gian này, và thích 1 đứa con gái đẹp là một chân lý khác của những thằng con trai. Nghĩa là tôi cũng giống như mọi đứa con trai khác mà thôi – MÊ GÁI!
Em nó tên Quỳnh, Như Quỳnh, em này thì khác em Trinh kia. Không có ngồ ngộ nữa mà tôi công nhận luôn là em nó đẹp thật. Tất nhiên nhất cái lớp đó. Và giả như em ấy ở vị trí thứ nhất với số điểm 100 thì ở vị trí thứ 2 tôi nghĩ chắc chỉ tầm 80 81 là cùng, dù trong lớp có em Mỹ Hạnh và Thủy Tiên cũng đầy mê hoặc. Ôi cái sự đời, ngay từ lúc còn nhỏ em ấy đã trở thành trung tâm của sự chú ý rồi huống hồ sau này lớn lên, dậy thì thành công và phát mã ra có làm khổ con nhà người ta không cơ chứ. Haizzzz…
Tôi lúc đó lại là một thằng con trai rất chi bình thường. Bình thường từ ngoại hình, học vấn cho đến thể thao, ca múa nhạc, thậm chí tán ảnh, bắn bi, đuổi bắt… tất tần tật. Kiểu như nếu thả tôi vào 1 mớ con trai thì cũng chẳng ai nhận ra ngay được nếu cố tình tìm kiếm, vì bản thân cơ bản chẳng có gì nổi bật lên trong mớ đó. Và vì cái bình thường đó nên em Như Quỳnh được tôi lấy ra để làm… “động lực học tập” chứ chả dám mơ tưởng thích thú gì hết. Cái này gọi là biết tự lượng sức mình. Bây giờ ngẫm lại thấy hồi đó tôi tự ti value.
Nhưng số phận là thứ mà những con người bình thường như chúng ta chẳng bao giờ biết trước được. Tôi cứ ngồi ngắm em ấy để lấy làm “động lực học tập” được đâu một năm rưỡi thì năm sau, năm lớp 4, ma xui quỷ khiến thế nào, cô chủ nhiệm đổi em ấy qua ngồi ngay bên cạnh tôi. Thế nên bây giờ tôi mới có cái để kể tiếp cho các bạn nghe ra đây.
Chuyện là khi em ấy đem cặp xuống ngồi vào bàn tôi thì ngay lập tức lôi từ trong cặp ra viên phấn và cây thước. Cây thước em ấy dùng để đo phần bàn của ẻm, đúng 60cm rồi kẻ một đường thẳng như băng kèm lời nói “phần ai nấy ngồi, cấm có được lấn, lấn qua 3 véo.”
Ôi đệch… 4 năm mài ghế nhà trường tôi mới gặp trường hợp này lần đầu. Hóa ra em ấy cũng chẳng phải một vừa hai phải gì cho lắm. Mặc dù ngồi địa em ấy gần 2 năm trời nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng đằng sau nét dễ thương có phần quý phái và ma mị đó thì em ấy lại có thể làm thế này đối với tôi. Haiz, nghĩ đến đó tôi lắc đầu thở dài và “uhm” nhẹ một cái rồi quay đi, cố gắng “sống sao cho vừa” lòng người ta vậy.
Tôi viết bài cũng e dè khuỷu tay lấn sang, để cặp cũng sợ phạm biên giới, lật sách cũng sợ vi phạm lãnh thổ. Nhưng cố mấy cũng có lúc sơ ý. Giờ mỹ thuật, trong lúc tôi đang hí hoáy vẽ vẽ tô tô, vừa đặt cây bút chì màu này xuống để cầm cây khác lên tiếp tục mảng màu còn dang dở thì cây chì màu kia như muốn thách thức ông chủ nhỏ của nó, rồi nó từ từ, nhẹ nhàng, rón rén lăn qua bên kia biên giới.
Óa, á, ứ… Tôi hét lên mấy tiếng liên tục khi cảm giác đau điếng ở hông rồi hoảng hốt thấy cả lớp, kể cả giáo viên đang trân trân nhìn mình như sinh vật lạ vừa từ hành tinh khác xuống. Định hình lại, nhìn lên bàn tôi mới hiểu rõ nguyên nhân, với tay qua lấy cây chì màu lại rồi đưa tay xoa xoa vùng eo nhủ thầm, con gái gì mà cứ như bà la sát.
Chỉ vậy thôi. Tôi cũng chẳng mặt nhăn mày nhó trách cứ gì em ấy vì từ lúc còn rất nhỏ, ba tôi đã dạy tôi rằng, con gái sinh ra luôn yếu đuối hơn con trai nên họ cần sự che chở của những người đàn ông như chúng ta. Thật ra tôi vào lúc đó chẳng dám che chở ai cho cam, chỉ đơn giản là không thể ăn hiếp người yếu hơn mình được, huống hồ là một mỹ nhân như em…
… Bạn đang đọc truyện Mùa hạ đầu tiên tại nguồn: https://gaigoi.citymua-ha-dau-tien/
Những ngày sau đó tôi luôn cố gắng giữ khoảng cách mà em ấy đã đặt ra cho 2 đứa trong suốt hơn gần một tháng đầu năm học. Thấy tôi không có ý gì muốn xâm phạm lãnh thổ nên em ấy dần dần mất đi hứng thú và nhuệ khí ngút trời ban đầu, mỗi bữa đi học cũng thôi cố gắng tô đậm hơn lằn ranh biên giới ấy. Để rồi, theo thời gian, nó cứ mờ dần, mờ dần cho đến một ngày đẹp trời, thật ra tôi không nhớ hôm ấy mưa nắng thế nào, chỉ chắc chắn rằng đối với tôi, đó thật là một ngày trời rất đẹp.
Chuyện là trong lúc cúi xuống nhặt lại cục tẩy, tôi vô tình thấy chiếc cặp màu hồng dễ thương của em ngả hẳn qua bên cái lằn ranh mà em đã kẻ. Thật ra tôi cũng không để ý sau khi em ấy đưa ra cái ranh giới giữa hai đứa đã có khi nào em ấy vi phạm cái ranh giới kia chưa, vì cơ bản tôi không quan tâm đến vấn đề này lắm. Chỉ là hôm nay tôi thấy hơi lạ khi em ấy gần như cố tình để chiếc cặp của em lấp lên cái khoảng cách của 2 đứa. Không hiểu sao lúc đó, có lẽ là sự tò mò, tôi nói nhỏ cho em vừa đủ nghe “Quỳnh ơi, cặp của Quỳnh, có sợ dính phấn bị bẩn đi không?” Nghe tôi hỏi em ấy nhướng mắt lên, nhìn về cái cặp, rồi lại đảo mắt nhìn tôi một cách đầy ngạc nhiên, sau đó em ấy để nguyên cặp như vậy, không nói gì, tiếp tục nhìn lên bảng. Tôi cũng chả hiểu mô tê gì nên quay qua giả vờ chú tâm vào cuốn sách trước mặt.”
Giờ ra chơi hôm đó, lúc tôi đang chuẩn bị chạy ra bắn bi với mấy đứa bạn thì nghe giọng nói thỏ thẻ sau lưng:
– V nè…
– Hửm. Tôi quay lại.
– Quỳnh… xin lỗi…
– Ủa, chuyện gì Quỳnh? Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên.
– … Hôm trước… hôm trước Quỳnh véo V một cái đau điếng đó… Giọng em cứ nhỏ dần nhỏ dần rồi lặng hẳn.
Tôi như chợt hiểu vấn đề – À, có gì đâu. Hihi. – Rồi tót ra ngoài cửa lớp với niềm tin mãnh liệt rằng cái đường biên giới kia ngày mai sẽ không còn hiện diện giữa 2 đứa nữa. Sẽ không còn nữa, không còn nữa…
Thật sự mà nói, với tôi lúc đó, lời xin lỗi thỏ thẻ và đầy thành ý của em giống như vừa tưới vào một chồi cây xanh mơn mởn vốn có lẽ đã ngủ quên bỗng nhiên tỉnh giấc và vươn vai một cách mạnh mẽ đón lấy những tia nắng ấm áp đầu tiên của ngày mới. Tôi vốn rất thích em ấy, thích ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng có lẽ vì em ấy quá đẹp và cũng vì tôi chân ướt chân ráo vào lớp mới nên cũng chẳng dám làm gì hơn ngoài việc lâu lâu ngắm nhìn và lặng lẽ lưu vào bộ nhớ. Để rồi những lúc thấy khó khăn trong bài vở thì lại lôi đoạn đó ra, chiếu lên trước mắt mà tự nhủ “học giỏi người ta mới nể ku ơi”.
Vậy đó, vậy là suốt năm lớp 4 và lớp 5 lúc ấy tôi có một cô bạn xinh xắn ngồi kế bên, thân nhau một cách lạ lùng đầy tình cảm. Để rồi sau này, khi tôi nhận ra con người em và cái lằn ranh kia khác nhau đến một trời một vực, em vốn hòa đồng, hay đồng cảm với mọi người thì tại sao ngay khi đến ngồi bên cạnh tôi lại hùng hổ đưa ra chính sách ngoại giao kiểu bế quan tỏa cảng như thế?
“Quỳnh tưởng con trai đứa nào cũng giống nhau… Thằng Khánh ngồi bên cạnh Quỳnh hay thúc tay Quỳnh lúc đang viết bài, lại còn tự tiện lấy đồ trong cặp Quỳnh nữa, nên Q…”
… Bạn đang đọc truyện Mùa hạ đầu tiên tại nguồn: https://gaigoi.citymua-ha-dau-tien/
Rồi năm học cuối cùng thời tiểu học cũng kết thúc. Nếu các bạn đã từng trải qua khoảng thời gian êm đềm và thinh thích một ai đó như tôi thì có lẽ, các bạn cũng hiểu chúng ta còn quá nhỏ để những nốt thăng trong cảm xúc đầy hồn nhiên, thơ trẻ lúc đó trở thành những nốt thăng đầy mãnh liệt, mang tính lan tỏa cũng như lay động. Vì cơ bản, trái tim của một đứa bé lớp 5 chưa bao giờ được trải qua những lớp học về tình cảm một cách đầy đủ và trọn vẹn.
Nó chỉ đơn giản như chiếc kẹo ngọt ta trao hay nhận từ ai đó, thích thú, phấn chấn, vui vẻ… rồi thân thiết. Hoặc cảm giác so sánh nhiều ít trong tình cảm, đứa này hơn tình bạn một chút, đứa kia thua tình bạn một chút. Cũng có thể đơn giản hơn là những rung rinh khi múa hát tập thể phải nắm tay một đứa con gái, và mình thích nắm tay bé này hơn bé kia…
Chính vì thế nên trong buổi liên hoan lớp, cũng là buổi gặp mặt cuối cùng, tôi với em vẫn vô tư cười đùa, ăn uống, vui chơi… Để đến khi buổi liên hoan kết thúc, ba tôi đến đón, trong lòng tôi mới chợt dâng lên một cảm xúc gì đó như tiếc nuối. Tiếc nuối vì ngày mai tôi sẽ không còn được ngồi bên một người con gái dễ thương như em nữa, tiếc nuối vì nụ cười hồn nhiên và thân thiện kia sẽ không còn bên tôi ngày 8 giờ đồng hồ nữa, tiếc nuối vì sẽ không còn nghe giọng thỏ thẻ ôn bài bên cạnh thánh thót ngân vang nữa…
Và… chắc có lẽ em cũng vậy… Phải không em?!

To top
Đóng QC