Phần 21
Bình minh ló dạng trên Hắc Ma lĩnh sầm lâm… mặt trời xua đi yêu khí… chỉ còn lại mong manh những… làn sương mỏng vương trên ngọn cây. Khiết Băng thay y trang mới, nàng dò dẫm bước đi không địa đồ không người chỉ dẫn… Kể từ ngày lưu lạc lúc thơ bé… nhưng chưa lúc nào nàng cảm thấy cô độc và lo sợ như lúc này. Không thể huy động được ma cầm ở cái địa phương quỷ quái này… thì nàng cũng chẳng cầu cứu được Diệp Phong ma tôn chàng ấy…
Hắc Ma lĩnh này thực chất không phải thuộc thiên giới và cũng chẳng thuộc ma giới… chung thủy ở giữa tiên ma. Khởi thủy sơ nguyên Nữ Oa đã tạo ra nơi này… và phong ấn và giam giữ các thế lực tàn dư của thủa hỗn mang lại… phòng chúng tụ nhau lại… để hủy thiên diệt địa đảo lộn đất trời… Bởi vậy dù thượng cổ kỳ khí… ma cầm cũng bị vô hiệu hóa… Chỉ có năng lực hỗn mang thượng cổ mới có sức mạnh… thực thi, Dù ma tôn chàng ấy có đến vùng đất phong ấn này… cũng chỉ là có thêm một kẻ vô dụng bên nàng. Cho nên người ta vào đến Hắc Ma lĩnh này mà qua đêm còn tồn tại nổi trước… yêu giới hỗn mang chỉ có mỗi Khiết Băng nàng.
Thạch địa chi mang nàng đã vượt qua dễ dàng… dù là đau đớn vì bạo dâm… Khiết Băng định dùng thuật kiếm phi hành… ai dè tiên pháp cũng chả có công năng… Giờ nàng mới hiểu vì sao mà mình… đằng vân phi vũ đến đây lại chẳng thể phi hành nổi… Nàng bước đi mải miết trong Mộc địa chi mang… yêu giới mộc nhân… nơi này rặt cây cối rườm rà… chẳng như vùng đất trước toàn đất và đá hoang vu… Khiết Băng nàng thở phào “… cuối cùng ta cũng đến được Chu quốc của chàng rồi… can cớ gì mà không thấy một ai cả… thật là địa phương kỳ quái a…” Nàng còn chút lương khô mang ra dùng nốt, cũng là may mắn… bởi cây quả của mộc địa chi mang rặt loài kịch độc… ai ăn vào là chết bất đắc kỳ tử…
Khiết Băng đi lang thang trong Mộc địa chi mang… hết cả ngày… Ánh dương đã khuất sau núi… để u linh ma khí bừng trở lại… Khi màn đêm vừa buông… gió không còn xào xạc trên tán lá bình yên… Mà cả Mộc địa chi mang chìm trong bóng đêm… yêu khí trùng trùng… nơi nơi… chỗ chỗ… chỉ toàn tiếng hú gào man dại…
Xoạt… xoạt…
Từ dưới mặt đất chòi lên vô số dây leo… chúng bò lan khắp… nơi… rồi tụ cả lại chỗ Khiết Băng nàng… Chúng cuốn chân cuộn tay nàng rồi treo lên lơ lửng không trung… Khiết Băng hoang mang ta vừa thoát khỏi tên người đá… nay gặp đám dây leo thật là khốn khổ. Trong bóng đêm mịt mùng nàng đâu có thấy gì… chân tay bị trói chặt đến tê dại.
– Thật là Khiết Băng ta đến hồi tận số rồi sao… chả biết có ngày gặp Hạ Tư Linh tỷ ấy và muội muội Nhược Băng không…
Nàng than thở trong u uất… không lẽ ta cứ bị đám dây leo này treo suốt cả đêm sao? Ta phải làm gì đây? Giờ nàng mới vô cùng hối hận đến tận xương tủy… rằng mình đã không chịu học hỏi thêm chút tuyệt kỹ gì phòng thân cả… để giờ đây bất lực thế này…
Nàng lịm đi trong mệt mỏi… chỉ bừng tỉnh khi có cảm giác nhột nhạt ở nhũ phong… nàng tỉnh và sớm nhận ra y trang đã bị xé rách nát tơi tả từ lâu rồi…
– Trời ơi! Cái cây mà cũng biết dâm tà với ta sao? Cái địa phương quỷ quái này thật đáng sợ a!
Trong bóng đêm nàng không có nhìn rõ gì cả, chỉ cảm thấy có hàng trăm sợi dây leo ve vuốt khắp cơ thể nàng… luồn… bò… trượt… Nàng thích rên khẽ “… ư ư… ư…” Từ hạ thể nước dam thủy ứa ra chảy nhoe nhoét ra các dây leo đang cuốn giữ nàng…
Khiết Băng run rẩy vì bị trói chặt mà sự vuốt ve ngày chỉ một tăng… muốn giãy ra… quá mà không nổi… Run… rùng người…
“Á a a… a… a…”
Nàng thét lên người run lên… sướng quá… Không chịu được… thủy dịch nàng ồ ạt tuôn bắn tung tóe… Thở hổn hển… mấy sợi dây quỷ quái vô hồn vẫn đang ve vuốt nàng cuồng nhiệt…
– Thật ta… chết mất… thôi… a… a… á… a… á…
Khiết Băng run lên… nàng muốn vùng chạy khỏi sự kích thích dâm cuồng này… Bủn rủn chân tay lại ra… lần nữa… nàng ra xong mệt lử… hông mỏi nhừ vì bị dạng ra hết cỡ… cứ như thế nàng bị nó mơn trớn… ra thêm hai lần nữa… các lần sau nàng mệt đến không cả kêu được… chỉ thủy dịch là ồ ạt tuôn ra… ướt đẫm…
“Bịch!” Mấy sợi dây đột nhiên nhả nàng ra… rơi xuống mặt đất ẩm ướt…
– Chúng tha ta rồi sao?
Khiết Băng nàng lồm cồm bò dậy dậy…
Đang định lết đi thì…
– Ái ui… trời ơi… đau…
Nàng gào!
Cùng lúc hai vật gì đó cứng ngắc chui vào hậu môn và khe lạch ẩm ướt đang nhớp nháp thủy dâm… nó thúc… ngoáy… cuồng đảo trong nàng…
… ú… ớ… vì nàng bị một vật khác ấn vào mồm… chúng ý như trường thương nam nhân… như dài và cứng… uốn éo như một con rắn…
Nàng bị mộc địa yêu nhân… cưỡng dục… cả đời nàng tận bây giờ… mới bị công kích liền cả ba chỗ trên cơ thể một cách cuồng bạo thế này…
Run… đau… háng tê dại… nó chọc uốn éo… trong nàng…
Cả đớn đau… cả sung… sướng…
Rồi cùng lúc từ ba cái đó phun dịch… trong nàng…
… đồng thời nàng cũng thấy lần nữa âm hí cuồn cuộn hút vào trong mình… man hoang… mộc địa… gào thét ai oán… thượng cổ yêu kia… bị hút sạch… nguyên thần… đang dần tự… tan biến trong cơ thể Khiết Băng…
… Nàng ngất…
Tỉnh dậy thấy nắng đã lên… mộc địa chi mang bị xóa sổ… những cây cối di hoặc tan biến… trả lại cây cỏ tươi xanh của rừng già… Chi hót líu lo… thật yên bình…
– Cuối cùng ta đang bị sao thế này…
Nàng mỏi rã rời… tự hỏi… năm ngũ hành man hoang… vô tình nàng triệt hạ hai rồi… Ba ải hỏa, kim, thủy nữa… nàng sẽ vào đến trung tâm… nơi thượng cổ yêu khí bị phong ấn giam hãm… nàng sẽ thu lại được nguyên thần ấy vào mình…
Đúng là vạn sự tùy duyên… nếu không phải là đi tìm Chu Cơ Đán chàng ấy… mà lạc vào đây… địa phương kỳ quái này… khi vượt qua được… nàng sẽ hóa ra thượng cổ yêu thần kim hệ… Điều mà Bàn Cổ, Nữ Oa lo lắng khôn nguôi… Sức mạnh kình thiên diệt địa tồn tại vô tri cứ thế luân hồi không sao… nhưng chúng ở trong cơ thể… tiên nhân… hay yêu nhân… thì thật nguy hiểm a… nó sẽ phá hết thảy đảo ngược luân hồi…
Nàng vô tình bị đưa đẩy thành thượng cổ yêu thần mà không hề mảy may biết đến…