Phần 5
Sáng sớm, một ngày như mọi ngày, có khác cái là tay áo sơ mi của nó không săn cao lên như mọi hôm, mà để hơi dài che đi phần nào vết bầm, đợi thằng Nam qua rước rồi lon ton đến trường, lòng vui vui vì sắp gặp Linh.
Gửi xe rồi lên lớp ở tầng 2, vừa bước vào gặp ngay tụi thằng mặt l. Ở chân cấu thang, nó như giật mình, cả ngày hôm qua sau chuyện với nhỏ Linh nó như tưng tưng suốt ngày tươi cười không nhớ gì đến lời hăm dọa của mấy thằng này cả…
Bốn mắt nhìn nhau, nó bình tĩnh đứng yên… chờ đợi…
Thằng mặt l thì chăm chăm nhìn nó như kiểu chuẩn bị giết người vậy… rồi chợt cả đám bỏ đi… không nói tiếng nào. Quay qua nhìn thằng Nam, rồi với khuôn mặt lạnh te 2 thằng bước lên lớp.
Bước vào lớp nó nhìn con Vân “ô môi” với ánh mắt như là đang nhìn cục cứt chó bên đường zậy, khinh bỉ, đm đứng ra đỡ dùm nó mà hôm qua bỏ chạy về trước, hôm nay thấy nó thì lại làm ngơ. Chó má thiệt mà.
Mặt hầm hầm vô chỗ ngồi, nhỏ Linh liền quay qua choàng tay nó vẻ thân thiết:
– Sáng sớm mà mặt mày kì zậy, bộ còn đau hả?
Nặn ra nụ cười thật tươi, cầm tay nhỏ vỗ vỗ:
– Không hết đau rồi, mà sáng giờ con Vân có hỏi L gì không?
– Có hỏi gì đâu… – rồi hình như nhỏ cũng hiểu tại sao nó bực bội.
Giờ học mà nó cũng chẳng thể nào tập trung, việc gặp thằng mặt l dưới cầu thang giúp nó chắc chắn rằng tụi nó sẽ không để yên, nhưng vấn đề chỉ là khi nào… rồi chuông giờ chơi reng lên, thằng Thành thằng Nam xuống chỗ nó, không muốn nhỏ Linh nghe, nó sai nhỏ đi mua giùm nó 1 ổ bánh mì, 1 chai Sting… mà giờ này chen chúc mua được chắc cũng 10p.
– Con trai sao không đi mua mà bắt con gái đi – nhỏ lì lợm.
Kề sát tai nhỏ:
– Không đi tui đè ra tui hun bây giờ.
Nhỏ te te chạy đi mất tiêu…
Trường nó thì giờ đánh nhau lý tưởng nhất chính là giờ ra chơi, giáo viên thì chui vào phòng máy lạnh ở hội trường nghỉ ngơi, có 2 giám thị thì đều ra phòng bảo vệ ngồi cafe với… chém gió. (Vãi thị), chỉ sợ là mấy thằng “sao đỏ” ở không đi méc lại thôi.
Nó từng chứng kiến một vụ “úp sọt”, 7, 8 thằng đi vào lớp nhằm vào 1 thẳng mà đập, chưa tới 2p là đã ra khỏi lớp, thằng bị đập thì nát bét…
Và 3 đứa tụi nó đang ngồi chờ một vụ như vậy… nó khá bình tĩnh… 10p trôi qua chẳng có gì… nhỏ Linh về than trời than đất với nó. Nghe nhỏ tả mà nó tưởng nhỏ mới đi đánh lộn dành bánh mì về chứ hổng phải cầm tiền đi mua nữa… mà nhỏ cũng khéo, nhỏ mua về tới 2 ổ bánh mì, 2 chai nước chia ra cho 4 người ăn chung (tiền của nó không, khéo thấy sợ lun, người ta kêu mua có 1 chai nước zí ổ bánh mì)
Vậy là nó không bị “úp sọt”, giờ ra về nhỏ ngoan ngoãn về trước, 3 tụi nó về sau nhỏ vài phút, đang chen chúc lấy xe chưa dắt ra khỏi bãi thì nghe tiếng của nhỏ đứng từ xa kêu nó, giọng có vẻ sợ sệt:
– T… lại… đây…
Nó đi lại phía nhỏ, chưa kịp hỏi gì, nhỏ đã nói tiếp:
– Không về được đâu, tụi thằng Phúc (thằng mặt l) ở quán nước mía đối diện trường… đông lắm… có mấy thằng ở ngoài trường nữa… – nhỏ vừa nói vừa thở – … bạn Linh nói tụi nó có cằm mấy cây sắt nữa… huhuhu… – Nhỏ òa khóc.
Nó đứng im suy nghĩ… Trường nó chỉ có 1 cổng trước, không còn lối đi nào khác…
… Bạn đang đọc truyện Học sinh cá biệt tại nguồn: https://gaigoi.city
Nó đứng im suy nghĩ, 2 thằng kia ngay phía sau cũng đã nghe hết rồi, 3 thằng mà bước ra thì chắc nhập viện hết, có tụi thằng mặt l không thì không đáng lo, đánh thì cao lắm chắc chỉ bầm dập thôi (nó bị một lần rồi), dù gì vẫn còn là học sinh không dám làm quá… còn tụi ngoài trường là ai… không hề biết chuyện gì có thể xảy ra cả…
– Bỏ xe đi bộ ra ngoài đi, coi nếu chơi đéo lại thì chạy thôi – thằng Thành lên tiếng – nó nghĩ chơi đéo lại là cái chắc rồi.
Còn nhỏ nghe nó đi ra ngoài liền liền ôm tay nó khóc lớn lên:
– Thôi… mà. À… đừngg… hu. Hu. Hu.
Quay qua nhìn thằng Nam, mặt nhìn lạnh te đang chờ quyết định của nó… Bỗng.
– Tụi mày đừng có ra… – đám thằng Vinh đi về hướng nó.
– Đụ má tụi thằng Hai heo đó… 3 thằng mày ra… thì chỉ có nhập viện.
– Đông không? – Nó hỏi.
– Đủ để tụi mày khỏi chạy – thằng Vinh nói mặt hình sự vãi l.
Cánh tay trái nó thì đau điếng… trời ơi cái con nhỏ này… đang suy nghĩ mà bấu tay nó cứng ngắc, làm đau thấy bà nội luôn à… Theo lời thằng Vinh, Hai “heo” hơn nó bốn tuổi(học lớp 13: D.), Từng đâm bạn học năm 12 nên bị đuổi khỏi trường, khá số má ở khu dạ cầu XYZ…
Còn nó thì muốn coi tình hình rồi mới quyết định, nó và thằng Vinh cùng đi ra, nói mãi nhỏ mới chịu buông tay, đứng nép vào một góc nhìn sang… nói là quán nước mía cho sang chứ chỉ có cái xe nước mía, cái dù, 1 cái bàn mủ và 4 cái ghế (hs thì chủ yếu mua mang vào trường uống thôi)
Và nó đã shock không nói nên lời khi thấy nhỏ Trúc, thằng bồ nhỏ, thằng mặt l cùng ngồi trên cái bàn mủ, còn lại ngồi trên những chiếc xe máy dựng tràn lan, mặt nhăn nhăn như khỉ vì nắng, khoảng 15 thằng, thấy có cái bao đàn guitar bằng da nữa, đựng gì chắc ai cũng biết. (Ai nói đựng guitar thì tự nín thở chết đi)
Nhìn nhỏ Trúc ngồi kế tụi nó như Michael Jackson ngồi kế Obama zây, nhỏ trắng bóc, trời thì nắng mà nhìn nhỏ vẫn tươi mát như đang ngồi máy lạnh zậy…
Nó đi trở về bãi sau bằng lối đi gửi xe, con đường rộng khoảng 2m chạy dài theo sau lưng trường đi xuống sân sau, ngăn cách bên ngoài bằng bức tường cao có hàng rào nhọn, nó chợt nảy ra ý kiến quyết định…
Giao tụi thằng Vinh đưa nhỏ về giúp nó, thằng Nam, thằng Thành theo nó… làm một việc không có gì vinh quang… đó chính là… leo tường.
(Mọi người nghĩ là nó nhát hay là nó thông minh nhỉ??? Mọi người cho ý kiến nha)
Sân trường thưa bớt người, nhỏ thì khăng khăng muốn nó ra khỏi trường được mới chịu về, nhìn mà thương nhỏ quá, lo cho nó khóc nãy giờ mắt mũi tèm lem hết, chỉ muốn kéo nhỏ ra 1 góc đè xuống mà ôm ấp mà hun thôi… nhưng không được, nó phải nhanh lên, tụi thằng mặt l thấy lâu quá vô kiếm nó thì hỏng hết.
Chiếc xe đạp được dắt để sát vô tường, 2 thằng giữ chắc chiếc xe, nó leo đứng lên yên xe với tay hết cỡ thì vẫn thấy thiếu khoảng 15 cm, nhảy xuống tìm cách khác.
Nó suy nghĩ rồi dùng tay nâng yên xe chiếc Martin lên hết cỡ, đang căng thẳng mà nhìn chiếc xe cả đám cũng cười ầm ầm nữa, chiếc xe có cái yên cao hơn cái cổ xe.
Leo lên xe, bám tay vào hàng rào, đu mạnh lên, khá khó khăn vì còn hơi đau ở lưng, kế bên trường nó là sân quần vợt, quan sát thấy phía dưới ngay chỗ nó là bãi giữ xe của sân, khom người nhảy xuống đất mà thốn cả đít, chưa kịp đứng dậy:
– Đụ má mày làm cặc gì… – giọng thằng bảo vệ đang ngồi giữ xe, nhìn trẻ măng la làng lên, chắc tưởng nó ăn cắp ăn trộm gì, lại túm lấy áo nó, làm nó la oai oái lên:
– Ui… anh ơi em có làm gì đâu… – nó nhìn thằng bảo vệ, thằng này mà đánh lộn với nó chắc nó đập cho chết chứ bảo vệ cái kiểu gì… ốm nhách.
– Mày nhảy vô đây làm gì – thằng bảo vệ nói với giọng hơi run nữa (chắc mới gặp vụ này lần đầu tiên)… đang định giải thích.
– T… ơi… có sao không?? – Giọng nhỏ cao vút hỏi nó.
– Không sao đâu, đợi xíu đi – nó nói lớn rồi quay qua giải thích với thằng bảo vệ, cũng thông cảm bỏ qua, còn tốt bụng chỉ nó lối sau của sân quần vợt nữa, vậy là sống sót rồi, nó nghĩ thế, 2 thằng kia nhảy qua, thằng nào cũng thốn đít vì tường khá cao, kêu nhỏ về đi, dặn thằng Vinh cẩn thận đưa nhỏ về tận nhà, nhỏ cung dặn nó cẩn thận…
Nhưng nó không hề biết là thằng Vinh đã phải bị tét đầu vì chuyện đó, tụi thằng mặt l muốn bắt nhỏ lại để hỏi nó đâu, tụi thằng Vinh lên tiếng thì liền có đánh nhau(tụi thằng Vinh chỉ có 5 thằng thôi, đụng với ngoài trường nhiều thằng sợ nên tụi nó bỏ thằng Vinh hết rồi, đúng là lũ chó) 5 thằng tay không bị đập nát bét, thằng bồ con Trúc cầm tuýp đập thằng Vinh tét đầu rồi bỏ đi… Tất cả cũng vì chuyện của nó…
Nó thì chẳng biết gì leo ra cửa sau, lại phải leo vì cửa khóa, tường không cao lắm, nhảy xuồng một con hẻm, 3 thằng đi nhanh về nhà nó, mẹ không hỏi gì, còn vui vẻ chào bạn nó, bước lên phòng chị, lấy điện thoại bàn, tay cầm sổ điện thoại, bấm số… )]
– Anh Vũ đang ở đâu…
… Bạn đang đọc truyện Học sinh cá biệt tại nguồn: https://gaigoi.city
Nó thì chẳng biết gì leo ra cửa sau, lại phải leo vì cửa khóa, tường không cao lắm, nhảy xuồng một con hẻm, 3 thằng đi nhanh về nhà nó, mẹ không hỏi gì, còn vui vẻ chào bạn nó, bước lên phòng chị, lấy điện thoại bàn, tay cầm sổ điện thoại, bấm số…
– Anh Vũ đang ở đâu…
– Vũng Tàu.
– Tự nhiên Vũng Tàu làm cái gì vậy cha…
– Tao đi có công chuyện, mày gọi tao chi?
– Em bị đánh.
– Mày làm gì mà bị đánh, thằng nào? – Anh Vũ nó la làng lên.
Nó kể sơ lại mọi chuyện, nào là cạch tay đôi vs thằng mặt l, bị hội đồng, rồi bị đón trước cổng trường, rồi nó phải leo tường… nó không kể nguyên nhân đánh nhau (mắc công bị chửi là ngu nữa)
Để nói thêm về thằng Vũ anh họ nó, mẹ của nó thứ tư, mẹ anh Vũ thứ hai, nó gọi là dì hai, dì hai nó thì chỉ ở nhà nội trợ, chuyên cho vay tiền để lấy lãi, lấy lãi mỗi ngày, trong chợ gần nhà có rất nhiều người thiếu tiền của dì, người ta mượn dì số tiền lớn dùng để làm vốn buôn bán rau quả, để mở cửa hàng quần áo, điện tử… v… v… rồi tiền lời mỗi ngày họ trích ra một phần trả cho dì, phần còn lại thì để trang trải chi phí hàng ngày, tiền mướn nhà ăn uống điện nước… v… v.
Họ làm ra đồng nào thì tiêu hết đồng nấy thử hỏi lấy tiền đâu mà trả lại vốn cho dì nó, tiền lãi trả mỗi ngày tổng cộng lại có khi vượt qua cả tiền vốn mà giấy nợ vẫn còn nguyên… bà ngoại nó nói dì 2 nó làm dậy thất đức quá, không muốn sống chung với dì 2, nên chuyển qua sống chung với dì 5 kế nhà nó.
Luật pháp VN có quy định về lãi suất khi cho vay, vượt quá bao nhiêu % thì sẽ bị coi là cho vay nặng lãi, và dì 2 nó lấy lãi thấp hơn mức quy định chỉ 1%, (hình như dậy nó không rành lắm, muốn hiểu thì Google)
Và như 1 điều hiển nhiên dì có trong tay những thằng chuyên đi thu tiền lãi (đòi nợ), mà quản lý tụi nó là anh Vũ, ngoài ra anh Vũ nó còn làm sờ – ku – tí (security) cho quán bar, nôm na gọi là bảo kê.
Anh Vũ thương chị em nó cực kỳ, tại 2 chị em nó học giỏi còn anh Vũ học “ngu” (lớp 8 hay 9 gì là nghĩ rồi) luôn dặn nó ráng học giỏi, có gì cần “giúp đỡ” gọi cho anh. Và hiện giờ, nó đang rất cần “giúp đỡ” thì thằng anh họ thân thương của nó đang say sưa nhậu ngoài biển Vũng Tàu, nói đi công chuyện cho oách vậy chứ nó thừa biết đang ngồi nhậu, biển VT cách nhà nó khoảng 5 tiếng xe máy.
Anh nó cũng có biết thằng Hai heo, kêu nó cứ ở trong nhà, đưa nó một số di động của đệ ổng nói là nếu trong ngày hôm nay bị gì thì gọi thằng này giúp, sáng ổng mới về được…
Vậy là nó cũng đỡ lo, kêu thằng Nam, thằng Thành ở lại ăn cơm mẹ nó nấu luôn, thằng Thành thì trưa nào cũng ăn cơm tiệm, do nó ở nhà có 1 mình, ba mẹ nó làm công nhân nên tới chiều tối mới về nấu cơm cho nó, còn thằng Nam ăn cơm nhà nó chắc cũng mòn hết mấy đôi đũa rồi…
Vừa tắm thay bộ đồ đi học ra thì điện thoại reng, nó luôn để mẹ nó nghe điện thoại ở dưới, nếu là gọi cho nó thì nó mới bắt máy ở trên này lên, và cú điện thoại này là cho nó, nó nhấc máy nói vào đt:
– Rồi mẹ để điện thoại xuống đi.
Mẹ cúp máy nó mới:
– Alo.
– T… ơi, Vinh bị tụi nó cầm cây sắt… đánh bể đầu rồi… – nhỏ sợ hãi nói.
Nó như sét đánh ngang tay hốt hoảng nói vào đt:
– Ở đâu… Linh có sao không… có bị gì không…
– Giờ Linh đang ở trạm y tế…
– Trời ơi… Linh bị gì mà vô trạm y tế… ế… – nhỏ chưa kịp nói hết là nó đã ào ào như muốn chui vô cái điện thoại luôn vậy.
– Không có… Vinh vào khâu vết thương… – nhỏ kéo dài chữ thương ra.
– Dậy Linh không sao hết… đúng không?
– Uhm – nhỏ nói như cười.
– Ở đó đi tới liền… À quên… ở đâu vậy? – Nhỏ như mém phì cười với nó, nói ào ào mà không chịu hỏi trạm y tế nào.
Hai thằng kia nghe nó nói cũng đứng dậy sẵn sàng, bước xuống cầu thang, nó bỗng khựng lại, mới nói là 3 thằng ăn cơm ở nhà mà giờ ào ào đi hết là không được mẹ nó nghi có chuyện liền, phải có đứa ở lại, mà nó thì lo lắng nhỏ Linh lắm, nên để 2 thằng đó ở nhà luôn, nếu để 1 trong 2 lại cũng kỳ, chỉ mình nó đi, chứ kêu mẹ nó nấu nhiều cơm mà giờ đi hết không ai ăn chắc bả chém nó luôn quá…
Chạy xuống nhà:
– Mẹ con qua nhà bạn xíu về liền – rồi ào ra cửa “địt mẹ ơi không có xe” nó nghĩ, dậy là phải đi bộ, chạy ra đường hướng về trạm y tế trong chợ, tới cách trạm y tế 50m, nó giật mình…
– Đụ má hôm nay mày chết mẹ với tao – giọng của thằng mặt l nói lớn.