Chuyện đời lính – Phần 45: Chuyện ma quỷ ở ga poipet

Phần 45: Chuyện ma quỷ ở ga poipet
Năm 2019 hai chính phủ Thailand và Cambodia đã chính thức mở lại tuyến đường sắt từ Ban Kalong Luk (Thailand) tới Poipet (Cambodia).
Cuối thập niên 80, đầu thập niên 90 tôi đã từng ở khu vực này, nhà ga của thị trấn Poipet, Campuchia bị đóng cửa từ năm 1974 vì chiến tranh, nơi này khi đó thật âm u hoang tàn và vắng vẻ, nhiều phòng tuyến được dựng lên cả hai phía. Sau khi đánh đuổi quân diệt chủng Khơmer đỏ thì quân tình nguyện Việt Nam đã trao trả lại nơi này cho chính quyền mới của Campuchia lúc đó.
Lúc đó tôi ở khu vực hồ Am pin, tiếng Việt có nghĩa là Cây Me, một cái hồ do chính quyền Khơmer đỏ cho dân đào để chứa nước ngọt, do khu vực này mùa khô thiếu nước trầm trọng, hồ nước rộng chừng hơn 1km2, xung quanh có vài phum nhỏ của người Cam ở, khi đó nơi này là tỉnh Batdambang, giờ là Bantea Meanchey.
Bên kia biên giới Thailan cách chừng vài ba cây là đường 3346 và đường 3308, hai con đường chạy song song với nhau và giao nhau phía tây bắc hồ trước khi vào sâu trong nội địa Thailan.
Nơi này không xa lạ với các cựu binh K với chuỗi cứ điểm chiến lược khét tiếng máu lửa một thời Ampin, Poipet, 175, Phummelai (Cao mê lai)… nơi này ngày đó với những rừng tre gai dày đặc ngày xưa, với vô vàn mìn bộ binh và xương người chết, do đây là con đường qua cửa khẩu Poipet nên dân buôn cùng những người dân vượt biên đi qua nhiều, lính Polpot cùng lính xê rây ca, para… rình rập rồi chặn đường giết cướp những người dân khốn khổ, trong đó có rất nhiều người dân Việt Nam ở Cam chạy trốn chế độ diệt chủng Khơmer đỏ để qua Thái…
Khi xưa là vậy, nhưng từ khi giải phóng xong thì nơi này lột xác nhanh một cách kinh khủng. Ngày đó chỉ sau có vài năm chúng tôi trở về qua đó đã ngơ ngác vì sự thay đổi rồi…
Còn bây giờ, nơi này là một trong những nơi quần tụ rất nhiều sòng bạc nhất của Campuchia, phía bên kia là huyện Aranyaprathet của tỉnh Sa Kaeo, Thailan.
Ngày xưa ở đây, tôi từng được nghe dân phum, cùng các anh em khác ở đây lâu kể về những câu chuyện “ma quỷ” ở đây.
Do sở thích “mò mẫm” những nơi rùng rợn và những câu chuyện “ma quái” nên tới đâu tôi cũng tò mò dò hỏi theo nhiều cách… và ở nơi này tôi được nghe khá nhiều những câu chuyện kiểu đó, xin kể cho mọi người nghe vài mẩu cho vui.
Thời chiến thì bên này, Poipet nhiều nơi hoang tàn và vắng vẻ, cách đồn biên phòng cửa khẩu khá xa mới có dân ở, ngay trên hồ Ampi có một khu công xã bỏ hoang, sau này bọn tàn quân pp quay lại đó lập căn cứ lại khá quy mô, tên nó tôi không nhớ rõ nữa và bây giờ nó cũng không còn dấu vết xưa, những căn nhà hiện đại đã mọc lên ở đó rất đẹp, ở đây lúc đó có khá nhiều con đường mòn có thể qua được Thái.
Một buổi chiều, hai đồng đội nói với tôi họ phát hiện ra nhiều bóng người lẩn quất phía con đường, do thỉnh thoảng vẫn có dân buôn lậu lén lút qua đó nên tôi cũng không thực sự lạ lắm, nhưng tôi lạ là sao họ lại dám đi trên những con đường đó vào lúc trời còn sáng, hoặc lúc nhá nhem tối, vì thường họ lén qua đó vào ban đêm…
Một đêm, trăng rất sáng, năm anh em tôi từ biên Thái quay về bên này, chúng tôi đi cách nhau chừng 5 – 7 mét, vừa đi vừa quan sát xung quanh, khi qua một cánh đồng trũng chuẩn bị vào một cánh rừng tre gai thưa tất cả chúng tôi cùng phát hiện phía trước có nhiều bóng người thấp thoáng, có tiếng đàn bà con gái léo nhéo vọng lại. Khu rừng tre này bằng phẳng và nhô lên như nấm mồ giữa khu vực trơ trụi, rất rõ để quan sát và bao vây chặn khóa, chúng tôi nghĩ là bọn tàn quân mò về nên nhanh chóng chia hai mũi chặn đầu và bủa vây, do ban ngày chúng tôi qua đây nhiều nên địa hình địa vật ở đây chúng tôi thuộc như lòng bàn tay, mũi của anh S. Cắt lên phía trước thật nhanh đón lõng chỗ cây duối cụt từ rặng tre đi ra phía cánh đồng, mũi chúng tôi có tôi và một cậu nữa lùa đằng sau, khi thấy những bóng đen đen trắng trắng khuất vào rặng tre thì chúng tôi cũng áp tới, chặn đường rút của chúng… nhưng lạ lùng là khi chui vào rặng tre thì tất cả như bốc hơi và không còn một chút động tĩnh nào, nghĩ là chúng biết lộ nên ẩn nấp, chúng tôi thận trọng rà soát cẩn thận từng vị trí nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy gì cả, trời rất oi bức, mấy anh em túm lại ngồi nghỉ và thì thầm nói chuyện với nhau chúng nó biến đâu nhỉ, cuối cùng anh N ra lệnh, rút…
Tôi và anh S đi cuối hàng, lạ lùng thay, khi vừa ra khỏi rặng tre tới đầu con mương cạn thì qua ánh trăng sáng tôi lại thấy họ phía sau tôi, chỉ chừng hai chục mét, tôi nhìn rõ người đi đầu là một người đàn bà. Tôi nhặt cục đất ném vào lưng anh S, nhưng anh S cũng đã thấy… anh ra hiệu vẫy tôi ngồi xuống, những anh em khác cũng ngồi xuống… dưới ánh trăng sáng vằng vặc… cả một đoàn 11 người, chúng tôi đếm kỹ là 11… có cả hai đứa trẻ, tất cả đều là đàn bà, con gái… họ đi phía sau chúng tôi, cùng trên một con đường mòn, nhưng khi chúng tôi ngồi xuống quay súng đợi họ thì họ lại đi qua chúng tôi, dường như song song vậy, tất cả đi im lìm dưới ánh trăng, lúc trước còn nghe họ nói chuyện nhưng khi đi qua chỗ chúng tôi, hai bên chỉ cách nhau chừng chục mét… chúng tôi cùng ngồi im há hốc miệng đờ người nhìn, khi phía bên đó rất nhiều những bụi cây gai nhỏ khô cháy, mà khi họ đi qua không hề phát ra một tiếng động nào, và tiếng côn trùng vẫn kêu, điều này rất lạ lùng, vì khi đi đêm ở những nơi hoang như thế này thì côn trùng chính là thứ tín hiệu cảnh báo có người phía đó, khi có sự hiện diện của con người côn trùng đang kêu chợt im phắt ngay… đằng này khi tất cả bọn họ đi qua, tiếng côn trùng vẫn rỉ rả râm ran…
Tới khi gặp anh em phòng biên, cùng vài người dân, tôi mới được nghe họ kể rằng, không riêng chúng tôi gặp chuyện lạ đó, anh em cũ ở đó gần như gác đêm đều từng gặp họ, họ là những người dân buôn bị bọn lính pốt giết cướp mấy năm trước và họ vẫn lẩn quẩn trong khu rừng tre gai và bãi đất hoang đó.
Sau này khi lùi dần lên điểm 175 nơi những rừng tre gai dầy đặc chúng tôi từng gặp rất nhiều xương người ở phía dưới, có cả những bộ xương trẻ em và đàn bà mà tôi nghĩ rằng họ là người Việt vì mái tóc dài, và chiếc cặp tóc bằng inox màu trắng ngày xưa các bà các chị ở Việt Nam hay dùng, còn người dân Cam thì từ già tới trẻ chỉ một kiểu tóc xén bằng ngang cổ theo luật của lũ mọi rợ polpot thôi.
Hôm trước, ở đây tôi ở nhà một nhân viên nhà ga, tôi được nghe anh kể về một câu chuyện, và câu chuyện này tôi được nghe kể tới lần thứ 3, bởi ba người, một đồng đội và hai người Cam.
Ở cái ga Poipet đó, ngày còn chiến tranh Việt Nam – Mỹ… những năm 60 – 70… có một cô gái tiểu thư gốc Việt, con một nhân viên của chế độ cũ, nhà rất giàu có. Cha cô gái có hẳn một khu dinh thự nhỏ ngay cửa khẩu (bây giờ là một khách sạn phía dưới có quán cafe và một hồ nước phong thuỷ nhỏ rất đẹp) không rõ vì giận dỗi điều gì, cô gái đó đã tự vẫn ở ngay cái ga đó vào năm 1971, đoàn tàu đã cán nát cô gái đó ra làm nhiều mảnh, ngày đó nơi này còn sầm uất và vụ tự vẫn của cô gái này gây rúng động dư luận ở đây một thời gian dài, nghe nói cô này tự vẫn vì chuyện tình cảm…
Sau đó thì rất nhiều câu chuyện ma quái về cô gái này được người dân ở đây đồn đại.
Phía trên cổng ga một đoạn có một cây cầu sắt nhỏ, bây giờ vẫn còn cái am thờ mái cong vút là nơi tìm thấy chiếc đầu của cô gái, ban đầu thì họ tưởng nó đã bị tàu nghiền nát, nhưng không hiểu sao nó lại theo tàu lên tận đó, cách nơi xảy ra tai nạn tới cả hơn trăm mét, và văng xuống con mương bên dưới…
Một buổi trưa sau vụ tai nạn mấy ngày, một bà cô đang đi ngang ga tàu bât chợt gào khóc lanh lảnh và đi như vô thức với hai tay hươ hươ phía trước như người khiếm thị… rồi ra phía cây cầu gào khóc chỉ xuống dưới đòi mọi người lấy đầu mình lên, rất đông người đã chứng kiến cảnh sát vớt chiếc đầu không còn lành lặn của cô gái ở đó lên mà không ai lý giải được tại sao, vì giữa cô gái và bà kia không hề quen biết, và bà kia cũng không biết có vụ tai nạn ở đó, bà chỉ là khách từ xa tới thôi.
Anh bạn nhân viên nhà ga nhà gần đó kể lại, từ ngày nhỏ anh đã vài lần chứng kiến hồn ma cô gái này hiện lên đi dọc theo đường sắt lên cây cầu, khi đó ga đã đóng cửa vì chiến tranh, chỉ còn hoang phế đổ nát… cô gái không đầu cứ thế đi lắc lư lắc lư trên dãy đường ray xe lửa cũ rõ mồn một giữa đêm trăng.
Sau vụ tai nạn của cô gái hơn một tháng là liên tiếp những vụ tai nạn tàu thương tâm xảy ra, mà lạ lùng là toàn ở sân ga chứ không phải phía ngoài đường giao nhau, anh kể những người từng làm ở ga đó nay đã gần như chết hết kể lại rằng, khi trực đêm tại đó rất nhiều lần họ bị tiếng bấm chuông báo tàu, tiếng đập cửa và tiếng cô gái rít lên bắt họ phải ra tìm xác của mình rồi nối lại…
Có những người gác ghi tàu kể, thỉnh thoảng ban đêm họ ngồi uống trà thì chén trà của họ đỏ lòm và tanh như mùi máu không thể uống được.
Có vài người nói họ bị một cô gái thò tay lên từ phía đường ray kéo họ, hay một người đàn ông giờ vẫn còn sống cách ga chừng 2km kể, anh vào ga chơi bóng, có một cô gái cứ vẫy tay vẫy tay rủ anh đi, anh đi theo như vô thức… và ầm… đoàn tàu lao qua lấy của anh đôi chân và mấy ngón tay, nhưng anh không chết, điều đáng sợ là trước khi anh ngất đi thì vẫn thấy cô gái trong đám đông xúm vào lôi anh ra, ánh mắt cô long sòng sọc giận dữ nhìn anh chứ không phải nụ cười như khi vẫy gọi anh đi theo… anh ta đã sợ tới mức không bao giờ dám ra cái ga đó nữa.
Anh nhân viên ga tàu còn kể, rất nhiều nhân viên tuần đường bị cô gái này trêu đùa bằng cách nửa đêm tới gõ cửa và khoác tay họ đi dạo trên đường ray, đỉnh điểm là một nhân viên đã bị tàu cán chết ngay gần cây cầu sắt nhỏ nơi thấy chiếc đầu của cô gái năm xưa.
Rồi những người có trách nhiệm ở ga phải mời một thầy pháp tới để làm phép trấn sự “lộng hành” của cô gái đó thì tai nạn mới bớt xảy ra như trước.
Nhưng từ khi cái ga này mở cửa lại năm 2019 thì hơn một lần người ta lại thấy sự lạ lùng xảy ra, một lần thì lái tàu thấy một cô gái đứng dang tay giữa đường tàu cách cây cầu một đoạn… tàu vừa kéo còi vừa hãm phanh, nhưng khi xuống kiểm tra thì không hề có gì…
Gần đây nhất là hai tháng trước, các nhân viên phòng chờ bị một phen kinh hoảng, khi 9 giờ tối, lúc họ dọn dẹp trước khi về nghỉ, chợt họ ngửi thấy mùi tanh nồng nặc, kiểm tra xung quanh thì ngay tại băng ghế B có người đang nằm, tưởng khách đi tàu ngủ quên, hai nhân viên tới lay gọi dậy thì cả hai cùng hét lên lao vọt ra ngoài sợ hãi tới hóa điên… khi trên ghế đó chỉ là một cái xác không lành lặn nằm đó.
Khi người ta ùa vào thì lạ thay chẳng có gì ở đó cả, chỉ có thoang thoảng mùi gì đó tanh tanh trong phòng.
Ngay phía ngoài phòng này là mái hiên ngày xưa người ta gom xác cô gái tự tử để ở đó.

To top
Đóng QC