Gia đình dâm loạn – Phần 17

Phần 17
Sau bữa ăn căng thẳng đó, Yến đã ra khỏi nhà tìm đến quán bar uống rượu một mình. Nàng vừa uống vừa ngồi khóc, nàng vẫn yêu chồng nhưng không chấp nhận được việc hắn làm, cũng không chấp nhận được việc mình làm. Lúc này nàng cảm thấy cái ý nghĩ trả thù thật ngu ngốc. Chỉ vì chút bồng bột mà nàng khiến bản thân cũng trở nên chẳng kém gì chồng mình.
Nàng vừa khóc vừa ôm mặt nên không biết có một thiếu niên vừa bước tới bên bàn của nàng và ngồi xuống với ly rượu trong tay.
Khi tiếng cụm ly vang lên nàng mới ngẩng mặt lên nhìn đối phương… là một thiếu niên với vẻ ngoài điển trai, kiểu tóc lính thủy đánh bộ vừa gọn gàng vừa cuốn hút.
“Chị gái muốn giãi bày tâm sự không? Em có thể lắng nghe.” Thiếu niên cất giọng đầy ấm áp, nụ cười vừa thân thiện vừa tạo cho người khác cảm thấy có thể tin tưởng.
Yến dù say nhưng vẫn nhận thức được người đối diện chỉ là một thiếu niên, nàng đáp: “Cậu bé… ức… về nhà đi nơi này không dành cho trẻ dưới 18 đâu.”
Thiếu niên mỉm cười: “Em quả thực chưa 18 nhưng những việc trên 18 em đều làm qua rồi nên chị đừng lo.”
Yến gật gù: “Ai lo cho nhóc vậy? Chúng ta có quen biết à?”
“Chị bảo em về vì nơi này không dành cho trẻ dưới 18, chẳng phải vì lo em bị dụ dỗ hay sao? Chị làm em cảm động quá.”
“Haha nhóc nghĩ nhiều rồi…” Yến bật cười, thoáng cái nỗi buồn vơi đi một chút.
Thiếu niên đưa ly rượu về phía nàng, nàng cũng không ngần ngại mà cụm ly.
“Em cũng thường tới những nơi như này khi buồn, chúng ta có điểm chung đấy.”
“Hứ… nhóc còn chưa 18, bố mẹ lo cho từng bữa thì có mấy chuyện buồn? Lại là mấy chuyện tình cảm tuổi học trò đúng không?” Yến uống ngụm rượu trong miệng rồi hỏi.
Thiếu niên lắc đầu: “Cũng không hẳn.”
Yến mặc chiếc váy body đen xẻ tà cao tới đùi nên nhìn vô cùng hấp dẫn, nãy giờ đã có nhiều ánh mắt để ý tới nàng. Một cô gái vào bar uống rượu khóc một mình, cơ hội của các chàng bad boy là đây chứ đâu.
Thiếu niên kia đang ngồi bỗng rời đi một lát, vậy là có người đàn ông tới muốn làm quen với Yến.
“Cô em… sao lại ngồi đây 1 mình ủ rũ thế? Uống với anh một ly nhé?” Người đàn ông muốn cụm ly với Yến.
Yến lúc này cũng buông bỏ phòng bị, nàng đang rất buồn chán và suy nghĩ bảo vệ bản thân trước những tên đàn ông cũng không có. Nàng cụm ly với tên đó, tên đó nghĩ nàng dễ dãi nên ngồi cạnh nàng sau đó vòng tay qua ôm lấy eo nàng.
Vòng eo săn chắc thon gọn ấy làm hắn mê mẩn, dự là lát nữa đưa nàng về khách sạn để dập tơi tả. Yến bị sàm sỡ cũng chẳng phản kháng, nàng lúc này chẳng còn tâm trí gì cả. Bất cứ ai muốn làm gì nàng nàng đều chấp nhận hết, cho dù đàn ông trong cả cái quán bar này muốn lột đồ nàng tại đây nàng cũng đồng ý, một khi đã muốn buông thả thì không gì là không dám làm.
“Cô em… em có vẻ say rồi, để anh đưa em đi tìm chỗ nghỉ nhé!” Gã kia thì thầm vào tai của Yến, hơi thở nóng ấm của gã làm Yến rùng mình nhẹ.
Nàng không đáp, không phản kháng, chỉ tiếp tục uống thêm ngụm rượu sau đó tựa đầu vào ghế. Trong tư thế vày chiếc cổ cùng phần trên ngực trắng ngần lồ lộ ra, nhìn cặp vú tròn lấp ló với khe ngực sâu hun hút kia làm gã đàn ông thèm nhỏ dãi.
Trong lúc hắn đang muốn sơ múi một chút thì một bàn tay đặt lên vai của gã, gã quay lại thì nhận ngay một cú đấm như trời giáng vào mặt lăn quay ra đất.
Bắc đá gã kia sang một bên sau đó bế vợ rời khỏi quán bar, lúc này Yến cũng đã ngủ say.
Khi Yến tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên giường ở nhà trời cũng đã sáng. Nàng mơ hồ nhớ lại đêm qua mình đến quán bar uống rượu rồi say quá ngủ lúc nào không hay, ngay cả việc ai đưa nàng về nàng cũng không nhớ.
Nhưng nếu đưa được nàng về nhà thì chỉ có chồng nàng chứ chẳng ai, hành động đó rất là tốt nhưng với Yến lúc này chẳng đáng bận tâm, nàng mở điện thoại lên thì thấy dòng tin nhắn của chồng.
“Em yêu, ngủ dậy uống ly sữa anh để trên bàn… đêm qua anh đã đi tìm em khắp nơi sợ em xảy ra chuyện gì.”
Đọc dòng tin nhắn, Yến nhìn ly sữa vẫn còn hơi ấm trên bàn là biết Bắc chỉ vừa ra khỏi nhà. Trong lòng nàng chợt cảm thấy khó đưa ra quyết định, chồng nàng vẫn thương nàng. Nếu đêm qua nàng được 1 người đàn ông khác đưa đi khách sạn thì nàng chắc chắn sẽ ly hôn với chồng vì khi đó nàng đã thực sự mất hết hy vọng… nhưng không có chuyện đó xảy ra.
Bắc vẫn là một người cha tốt, một người chồng tốt. Nhưng Yến không thể vì thế mà tha thứ cho hắn, như vậy thì hắn sẽ tiếp tục làm những việc trái với luân thường đạo lý. Em gái hắn còn húp thì những cô gái khác sao có thể thoát được.
Chọn tiếp tục hay dừng lại… quả là khó khăn với Yến. Nàng sẽ nói gì với bố mẹ mình khi ly hôn với Bắc đây? Trong khi cả nhà Yến đều quý hắn như con ruột.
… Bạn đang đọc truyện Gia đình dâm loạn tại nguồn: https://gaigoi.city
Bốn tháng sau…
Yến đang ở phòng tập thì có điện thoại, nàng mở lên xem thì phát hiện đó là Trung, em chồng của mình.
Trung và Yến có mối quan hệ khá tốt, Trung hơn Yến 2 tuổi và cũng có đam mê với gym. Tiếc là không muốn làm PT mà muốn đi xuất khẩu lao động.
Cả hai nói chuyện rất hợp, Yến coi Trung như một người bạn hơn là em chồng. Có điều khi nàng về làm dâu nửa năm thì Trung đã đi rồi. Cả hai cũng không liên lạc riêng nhiều mà chỉ thông qua Bắc hoặc ông Nam.
“Alo!” Yến nghe máy, không biết Trung gọi cho nàng có việc gì.
“Alo chị Yến, sao em không liên lạc được với anh Bắc nhỉ? Chị có nhà không lát mở cửa cho em với.” Trung đáp.
“Ủa… em về à?” Yến ngạc nhiên.
“Vâng, em về… muốn tạo bất ngờ cho mọi người, bố mẹ chưa biết đâu chị đừng kể nhé.” Trung đáp, giọng khá là vui vẻ.
Yến chỉ biết cười gượng, Trung đi xa nên không biết tình trạng của gia đình mình hiện tại.
Yến đáp: “Chị đang ở phòng tập, bây giờ chị về ngay.”
“Vâng, khoảng 15 phút nữa em tới.” Trung nói sau đó tắt máy.
Yến cũng thu dọn rồi trở về nhà, khi nàng về tới nhà được 2 phút thì Trung cũng tới nơi và gõ cửa. Yến thay bộ đồ tập ướt nhẹp bó sát ra mặc vào chiếc quần thun cộc ngang đùi cùng chiếc áo phông rộng.
Nàng mở cửa, Trung đứng trước cửa mỉm cười rồi hô lên: “Ôi chị dâu.”
Trung là một thanh niên không quá cao to chỉ tầm 1m7, dáng người vừa phải và có một cơ thể cực kỳ săn chắc với làn da rám nắng. Gương mặt cũng không quá đẹp trai mà chỉ ưa nhìn, nhưng rất dễ lấy được thiện cảm của người khác nhờ sự thân thiện và nhiệt tình của mình.
Hắn có một tính cách vô tư, lạc quan và yêu đời.
Yến nói: “Ừ, vào nhà đi.”
Rồi Yến ngạc nhiên khi đi phía sau Trung là một cô gái. Cô gái này có mái tóc ngang lưng, dáng người cũng nhỏ nhắn và mảnh mai, lại đeo khẩu trang kín mít nên chưa biết xinh hay xấu nhưng cách ăn mặc giống con gái nhật bản.
Cô gái có vẻ lưỡng lự, sau đó khi thấy Yến nhìn mình thì cúi đầu chào bằng tiếng nhật.
Trung quay lại giới thiệu: “Em quên mất, đây là Rina, là bạn gái của em đó.”
Sau đó Trung giới thiệu Yến cho Rina bằng tiếng nhật. Rina nghe xong thì liền dùng tiếng việt để chào Yến: “Em là Rina, hân hạnh được gặp chị.”
Tuy phát âm còn chưa sõi nhưng vẫn đủ để hiểu, Yến vừa ngạc nhiên vừa cười đáp lại sau đó dẫn cả hai vào nhà.
“Em chẳng điện được cho anh Bắc, chắc anh ấy dạo này lắm việc chị nhỉ?” Trung vừa kéo hành lý vào nhà vừa hỏi.
Yến không biết trả lời sao, chỉ nói: “Ừ chắc thế!”
Yến rót nước cho Trung và Rina uống, trong lúc đó Rina thủ thỉ vào tai bạn trai gì đó, Trung nghe xong thì nhíu mày sau đó đợi Yến mang nước tới thì hỏi: “Chị Yến… chị có bầu à?”
Yến hơi giật mình, mặc áo rộng như vậy mà cũng không thể giấu được. Nàng bèn phải gật đầu: “Ừ… được gần 4 tháng rồi.”
“Hay quá, lại có thêm đứa cháu nữa rồi, mà bé Bông bao giờ thì về? Em thèm bế nó quá.” Trung hồ hởi nói.
Yến đáp: “Lát nữa bé Bông mới tan học.”
Trung đi từ lúc bé Bông chưa chào đời, chỉ được nhìn và nói chuyện với bé qua điện thoại nên rất mong được nựng cháu gái.
Chiều hôm đó, trong khi bé Bông đang được Trung bế chạy nhảy quanh nhà thì Yến và Rina đứng nấu ăn ở phòng bếp.
Tiếng cười đùa của hai chú cháu làm Yến cảm thấy vui lây, Rina cũng là một người nội trợ giỏi. Ở bên đó ở chung với bạn trai nên cũng biết khá nhiều món việt. Với vốn tiếng việt đủ dùng và khả năng phát âm đủ hiểu thì Yến và Rina không khó để giao tiếp với nhau.
Rina khá xinh, sở hữu gương mặt nhỏ nhắn cùng đôi mắt long lanh. Tuy phong cách ăn mặc có hơi khác cho với người việt nhưng vẫn rất ổn.
“Rina, em làm nghề gì vậy?” Yến hỏi.
“Lúc trước em làm giáo viên tiểu học, giờ em nghỉ rồi.” Rina đáp.
“Còn chị thì sao? Em thấy dáng chị rất đẹp chị có phải là huấn luyện viên thể hình không?”
“Ừ đúng rồi, chị là PT.”
“Con gái chị đáng yêu ghê, bạn trai em rất thích cô bé.”
“Hai chú cháu lần đầu gặp nhau ngoài đời nên vậy, chứ lúc nói chuyện qua điện thoại bé Bông không được vui vẻ như vậy đâu.”
“Dạ…”
“Ủa… Rina cũng thích ăn mắm tôm à? Chị thấy Trung nhắc là cho nhiều mắm tôm một chút.”
“Vâng… món em thích nhất là bún đậu mắm tôm đó.”
Khoảng 19h tối, lúc này mọi người đang ngồi vào bàn ăn đầy đủ. Trung lấy điện thoại ra gọi cho Bắc, lúc này Bắc mới bắt máy.
“Alo.”
“Alo Trung à, gọi anh có việc gì không?”
“Anh không về nhà à? Em đang ở nhà anh này. Chị Yến nấu xong hết cơm rồi anh về nhanh lên, em còn dẫn cả bạn gái em về nữa đó.” Trung thản nhiên nói.
Bắc đáp: “Chú về mà không báo, anh hôm nay bận không về được… mai anh với chú đi uống cà phê rồi nói chuyện sau.”
Sau đó Bắc tắt máy, Trung tỏ ra không vui rồi nói: “Anh ấy bận rồi, thôi ăn cơm đi.”
Sau đó mọi người cùng nhau ăn cơm, cũng đã 4 tháng rồi Yến lại ngồi ăn cơm với người nhà. Cũng là một trai một gái nhưng rất khác.
Trung không giống Bắc, Trung luôn tươi cười và hay pha trò trêu mọi người nên vì thế mỗi bữa cơm có mặt hắn ta là mọi người lại cười bò. Rina cũng không giống Quỳnh, Rina rất tốt bụng và quan tâm đến người khác, nàng còn gắp thức ăn cho Yến khiến Yến cảm thấy ấm lòng.
Đây là bữa cơm vui nhất của Yến trong thời gian gần đây, cả bé Bông nữa hôm nay cũng cười rất nhiều. Bé cũng làm quen với Rina rồi đưa tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp của Rina: “Oa… cô đẹp quá!”
Rina nhéo cặp má phúng phính của bé Bông rồi nói: “Bé Bông cũng dễ thương lắm… kawaii!”
“Mẹ kawaii… chú kawaii… cô kawaii… hihi!”
Bé Bông cũng học theo Rina mà cứ kawaii làm cả nhà bật cười.
Hôm sau…
Trung để bạn gái ở nhà Yến sau đó tới quán cà phê đợi Bắc, cả hai anh em gặp nhau thì bắt tay cười nói vui vẻ.
“Khá quá nhỉ, về mà không báo trước… tính làm mọi người hết hồn à?”
Trung cười: “Haha em tính mai về nhà, làm bố mẹ bất ngờ.”
“Ờ cũng được… mà chú nói dẫn bạn gái về hả, tây hay ta?” Bắc tò mò hỏi.
“Người nhật anh ạ, cô ấy theo em về đây ở hẳn luôn.”
“Bố mẹ cô ấy đồng ý cho về đây sao?”
“Cô ấy mồ côi, cũng chẳng có người thân họ hàng gì nên không quá luyến tiếc quê hương khi em ngỏ ý muốn đưa cô ấy về đây.” Trung đáp.
“Bố mẹ vẫn khỏe chứ anh?”
“Khỏe, nếu biết tin chú về thì bố mẹ còn khỏe nữa.” Bắc cười.
Sau đó hắn lại nói: “Chưa hết, tiết lộ cho chú một việc.”
“Việc gì thế anh? Nói nhanh lên còn cứ vòng vo.”
“Gia đình sắp có thêm thành viên mới rồi đó.” Bắc nói.
Trung nhún vai: “Hôm qua gặp chị dâu em biết rồi, sao không đợi bé Bông lớn thêm chút rồi hẵng sinh đứa nữa!”
“Chú nói gì?” Bắc hỏi lại bằng nét mặt nghiêm trọng.
“Sao anh hốt hoảng thế, hôm qua em hỏi chị Yến chị ấy bảo có bầu gần 4 tháng rồi. Anh còn bày đặt tiết lộ bí mật.”
Trung cứ tưởng Bắc đang nói đến thành viên mới là đứa con trong bụng Yến.
Nhưng không phải, thành viên mà Bắc nhắc tới đó chính là…

To top
Đóng QC