Vẽ tranh – Phần 29

Phần 29
Vừa đi ra phòng khách định lấy đồ, vừa mở điện thoại ra check. Cương thấy có lời mời kết bạn trên app chat. Nhìn vào cái avatar là cô gái đang mặc áo khoác, đứng trên chỗ nhìn như đỉnh núi hay rìa đá cao gì đó, quay lưng hướng mặt về phía một cánh đồng rộng lớn với ánh nắng vàng vàng, không biết là buổi nào. Cương nhắn tin hỏi:
“Cho hỏi bạn nào vậy…”
Chừng chục giây sau, bên kia trả lời:
“Chị Dung nè em…”
Cương: “Ủa chị hả… Có cần gì không chị, em chạy lên…” – vừa nhắn mà cái mặt ảnh sáng hới.
Dung: “Không em… Chị kết bạn vậy thôi…”
Cương: “Dạ… Làm em tưởng chị bị gì nữa…”
Dung: “Chị trong phòng suốt, có ai làm gì chị nữa đâu em. Không cần lo đâu.”
Cương cũng thấy an tâm, kèm chút hụt hẫng vì không có cớ lên gặp chị. Anh nhắn:
“Dạ. Biết vậy em cũng mừng… Mà chị nhá máy cho em đi, để lỡ chị hay em mất internet thì cũng còn sóng đt bình thường để liên lạc.”
Chị Dung im re chừng 20s, thì Cương thấy có số đt nhá qua. Anh lưu ngay vào danh bạn với tên “Dung LL” (không phải lọn luân đâu nha mấy ba… là “lạnh lùng” đó). Anh mới nhắn lại:
“Rồi chị, em lưu sđt chị hồi hen. Mốt ai ăn hiếp chị thì kêu em!”
Dung: “Thôi em. Không cần phải vậy đâu. Em như vậy là chị cảm ơn rồi…”
Nghe vậy, Cương cũng có hơi buồn. Mà thôi… chắc có biết anh là gay hay không, thì chị cũng không ưa bản mặt mình đâu. Nên anh chỉ nhắn lại đơn giản:
“Dạ…” – Rồi tắt đt, đi lên phòng khách.
Cương lục mớ đồ trong mấy thùng carton của mình, lôi ra mấy cục tạ tay đủ mọi cân nặng. Xong lôi ra ngoài sân để đó tập dần… Sau vài bài nâng tạ, 30′ sau, anh mở cửa đi ra khỏi nhà… và khóa cửa lại đặng chạy bộ ở ngoài đường.
Quả thực, khu này mới đúng gọi là biệt thự, vì đi đâu cũng thấy cây, ít xe cộ qua lại, nhà cũng ít. Kiểu như đang ở trong rừng vậy. Chính vì vậy mà không khí rất trong lành. Chạy bộ gần 15′ mà chỉ hơi đuối 1 nửa sức so với mọi hôm chạy gần mấy dãy nhà phố mọc sát nhau, khói bụi ì xì đùng, nhìn đâu cũng chỉ thấy bê tông, người đi bộ và cột điện, nước thải.
Chạy đi thì phải chạy về. Không biết đã cách động banh tưng bao nhiêu km, nhưng hướng đi về có vẻ thấy nhanh hơn. Cuối cùng, anh cũng thấy căn biệt thự của mấy chị em, nhưng trước cửa hình như đang có mấy ông công an đứng. Cương liền tăng tốc để chạy lại… Tới gần cửa, anh thấy Dung đang đứng nói chuyện với 1 nam và 1 nữ áo xanh. Vừa thấy anh, Dung nhìn chăm chăm vô anh, mấy ông công an cũng quay lại nhìn anh với vẻ bất ngờ. Anh hỏi:
“Ủa có gì vậy anh chị…”
Ông công an (C. A) nói: “Wao… Khỏe rồi hả em…”
Cương: “Dạ khỏe anh… Bộ có gi dính tới vụ tối qua hả anh?”
C. A: “Ờ… đúng rồi… Là cái thằng hôm qua hành hung tụi em. Nó là chung băng nhóm với thằng hôm bữa tính đột nhập nhà tụi em đó.”
Cương: “Wao… Vậy luôn hả anh… Ủa mà sao nó biết mà canh đúng nhà này để vô?”
C. A: “Lần trước thằng này, nó vô thăm thằng kia đang bị tạm giam. Tụi anh cũng cho vô thăm nuôi thôi. Hóa ra là thằng này khai với bên tụi anh, là nó nghe thằng kia xúi để quay lại trả thù tụi em.”
Cương: “Vậy bây giờ sao anh…”
C. A: “Tụi em yên tâm. Trước mắt là điều tra thêm coi còn băng đảng gì của tụi nó không. Sau đó là đưa ra tòa, tụi em phải lên làm chứng, rồi mới thi hành án tùy vô tội trạng. Sau này có gì cứ gọi lên Công an để tụi anh xuống liền.”
Cương: “Dạ cảm ơn mấy anh.”
C. A: “Ờ… không có gì… Mà em cũng liều dữ ha… Thấy nó bự vậy mà cũng ráng nhào vô… Hên là có bàn tay thôi đó…”
Cương: “Dạ, em đó giờ hết bị này bị kia hoài. Bị ăn hiếp, bị đánh riết rồi hiền mà gặp chuyện, cũng phải dữ lên thôi. Thà bị thương nhẹ nhẹ vậy thôi, chứ mấy chị em ở đây toàn phụ nữ không, lỡ bị gì nặng hơn… chắc em ngồi khóc luôn quá…”
Thấy chị C. A kia che tay cười cười, còn ông C. A nói:
“Thôi vậy đi ha… Sau này, khu dọc đường đi sẽ gắn camera nữa, để có gì dễ kiểm soát mấy đám đua xe, rồi cướp giật”
Cương: “Dạ. Vậy càng tốt. Trong nhà em cũng gắn camera luôn đó”
C. A: “Ờ… cái đó hôm qua anh hỏi chị em em nên biết rồi… Thôi anh đi nha!”
Thay vì để 2 người C. A đi luôn đi được rồi, Cương còn chơi thòng 1 câu:
“Ủa chị này vợ anh hả…”
2 người C. A nhìn nhau, rồi nhìn Cương cười đỏ mặt. Cương thì ngớ người ra. Ông C. A vừa cười, vừa quay qua hỏi nữ C. A kia:
“Em kìa… Em nó hỏi phải vợ chồng hông kìa…”
Chị C. A: “Không phải em ơi! Chị là em ruột anh này chứ vợ chồng gì… Hm hm hm…”
Cương: “Ui… Em xin lỗi!”
Ông C. A: “Thấy thằng nhóc được hông, lôi về làm em rể anh… Hả…” – ông C. A nói với chị kia.
Chị C. A: “Cái ông này… Thằng nhỏ đang băng bó tùm lum còn đi chọc nó… Thôi tụi chị về nha…”
Cương: “Dạ. Cảm ơn anh chị…”
Chị C. A: “Bye…” – chị ngồi sau lưng cho ông kia chở, và nhìn Cương với ánh mắt rất thân thiện.
Đang nhìn theo 2 người C. A đi xa dần, thì Cương nghe:
“Em… vô nhà không…” – Dung kêu anh.
Cương quay người lại: “Dạ không… Em chạy về nhà đây…”
Dung: “Hả… Tưởng em ở tạm đây mấy bữa chứ… Mà giờ chạy bộ về hả…”
Cương: “Dạ đâu có, nhà em nè! Em chạy vô đây…” – Cương chỉ tay vô căn biệt thự.
Dung mới đầu ngớ mặt ra, nhưng sau một hồi, chị lại che miệng cười như biết Cương đang giỡn. Còn Cương nhìn thấy được nụ cười hiếm hoi của chị, anh cũng mừng vui dữ lắm. Mà thôi, không thể hiện ra ngoài chi. Chị LL thì em cũng LL lại. Cương cười mỉm nhẹ, dù trong lòng rất muốn cười quát cả miệng, xong anh chạy vô sân, gom đống tạ trở vô phòng khách rồi để đó. Dung khóa cửa rồi cũng đi vô luôn.
Cương tranh thủ người ngợm đang dơ, anh lôi mấy món đồ trong thùng ra để sắp xếp lại cho đúng loại. Nào là thùng quần áo, thùng đựng đồ điện, camera, đèn đóm, và còn vài món đồ thủ công mà anh làm được nữa. Thấy đồ ít, mà cứ nhỏ nhỏ, nên nó cũng rối rắm lắm chứ tưởng. Bỗng sau lưng có tiếng:
“Ủa em còn giữ mấy cái này đó hả…”
Cương giật mình, quăng luôn cái gopro đang cầm trên tay… Thấy bà bây chưa…
Cương quay qua nhìn. Là chị Dung… Ôi thần linh ơi… Nãy giờ tưởng chị leo lên lầu, ở một mình như Nữ Hoàng Băng Giá. Ai ngờ chỉ đứng sau lưng Cương nãy giờ… cũng hơn 5′. Dung rối rít:
“Oh chết chị xin lỗi… Có sao không em…”
Cương đang ngồi bệt dưới đất, anh dịu người được chút rồi nói:
“Em tưởng chị trên kia rồi chứ… Thôi không sao đâu chị… Ủa mà nãy chị nói gi…”
Dung ngại ngùng nói: “Oh… Chị tính hỏi em mấy cái này! Mà thôi không có gì đâu…” – Dung chỉ tay vô mấy món đồ thủ công của anh.
Thấy Dung có vẻ ngại và sợ, Cương trấn an:
“Chị ngồi xuống đi! Đứng hồi té xỉu em không có đỡ được đâu á…”
Dung còn ngại, nhưng cũng từ từ ngồi bệt xuống cách anh nửa mét. Cương gom đống đồ thủ công lại, rồi đẩy qua chỗ chị và nói:
“Thường là em làm xong mấy cái này, là sẽ đưa lên ebay để bán. Riêng cái nào em thấy khó làm, mà cảm thấy đẹp… thì em giữ lại để trưng trong nhà. Chị thích thì em tặng đó… Lấy hết cũng được…”
Dung tròn mắt lên, gương mặt chị phải nói, lúc càng ngố lại càng dễ thương, y như Tifa trong game Final Fantasy vậy đó. Dung nói:
“Thiệt vậy hả…” – chị tỏ vẻ rất thích thú, nhưng rồi lại:
“Thôi, đồ em làm mất công vậy mới có được. Chị không lấy đâu…”
Cương: “Em nhìn nó chán rồi mới dám tặng lại chị, chứ em đâu tốt lành gì chị ui… không lấy là bé Ngọc nó lấy đó! Hồi sáng Ngọc phụ em dọn đồ đem qua đây, em nó canh me rồi đó…”
Cái gương mặt dễ thương kiểu thần thánh của chị lại đơ ra nhìn Cương, nhưng chắc thấy anh thực sự muốn tặng mình, nên chị:
“Hm hm… Vậy cái nào cũng được phải hông…”
Cương: “Nói nữa tui chọi cái gopro chống rung, chống nước, chống người đẹp vô mặt bà á… Hỏi hỏi…” – (câu này không có trong kịch bản nha mấy chế)
Cương: “Chị nhắm còn chỗ nào trong phòng để thì chị lấy vô trưng, chứ để đây, lỡ ai đi đá cái bể cũng vậy à…”
Dung: “Hm hm…” – rồi chị ngồi đó, cầm mấy cái mô hình thủ công lên mà xoay xoay, ngắm ngắm.
Cương thấy gương mặt thần thánh nữ của chị thích thú với sản phẩm mình làm ra, anh cũng thấy mừng, rất mừng và vui (Do có thêm subs với view thôi chứ ý đồ gì đâu). Cương quay lại, lụm cái gopro lên, ngắm nghía coi có hư bể gì hông… rồi anh bật máy lên kiểm tra.
“Tít tít tít…” – tiếng máy kêu lên mỗi khi mở nguồn hoặc tắt.
Màn hình sáng lên, mọi chức năng ổn như bình thường. Bỗng nhiên:
“Có bị sao hông em…”
Cương lại giật mình, nhưng rút kinh nghiệm cầm chắc, không quăng quèo gì nữa (má… quăng nữa là xé áo… lộn… xé con tim luôn á). Anh cười mỉm rồi nói:
“Dạ hông sao chị… Mấy hàng Tàu này cũng rẻ à chị! Hư mua cái khác hoi. Hi hi…” (ờ phải òi… Gopro của Tàu)
Dung cười dịu dàng, rồi chị nói:
“Con trai mà khéo quá ha… Hồi trước chị coi video, nhìn tay em, tưởng con gái không đó. Còn mặc áo khoác rồi giấu mặt nữa. Bữa Ngọc nói ra, chị không ngờ là em luôn đó…”
Cương nở mũi muốn nổ văng nước ra ngoài luôn á. Mà thôi, phải kìm nén lại:
“Hm hm! Em xấu nên che mặt lại chị… Với người ta muốn coi cái mình làm ra, chứ cần chi thấy mặt… Em cũng không ngờ chị thích mấy cái này luôn á…”
Dung: “Hm hm… Chị cũng bên nghệ thuật mà em. Có cái là chị bên nội thất, tính ra em chắc cũng làm được bên ngành như chị đó.”
Cương: “Dạ… Em lại không thích làm bên nội thất. Chỉ ham làm mấy cái nhỏ nhỏ vầy thôi. Với bên chị chắc làm áp lực lắm, chạy dự án lớn không. Em yếu đuối, chắc không chịu nổi đâu chị.”
Dung: “Uhm. Tùy đam mê mỗi người thôi em.”
2 người lại ngồi nhìn vào đâu đâu đó như nghiền ngẫm về cuộc đời và tương lai thế giới. Chợt Dung hỏi:
“Em để đồ đây, rồi tối ngủ đâu…”
Cương suy nghĩ 1 hồi, rồi nói:
“Chắc em ngủ phòng khách luôn chứ đâu chị. Sẵn làm bảo vệ luôn. Hm hm…”
Dung: “Ngủ đây hả em… Chị tưởng Tuyền hay ai đó cho em ngủ ké phòng chứ…”
Cương: “Dạ thôi… Mấy lần qua chơi thì em còn qua phòng Tuyền ngủ xíu… chứ không gian riêng của con gái, vô ké hoài mất công ảnh hưởng em nó.”
Dung: “Chị nghĩ em là ấy mà, không ngại mấy chuyện này chứ…”
Cương: “Hm hm… Em là đàn ông mà chị… Ngủ chung với con gái người ta, mang tiếng cho người ta lắm chị. Bí lắm em mới ngủ chung thôi chứ…”
Dung: “Thôi không cần nói vậy đâu em. Chị xin lỗi lúc trước hay né tránh, tại chị không thích mấy người gay. Chứ giờ thấy em vậy, chị cũng ít ác cảm hơn với người ta rồi.”
Cương tính giải thích tiếp để chứng tỏ mình là đàn ông đích bự… mà thôi. Nói nữa, bả giận hay né tiếp. Nên anh im luôn. Kệ tía chị Dung… Tiếp tục xếp đồ…
Xếp xong đống đồ đâu ra đó để đẽ bề tìm kiếm. Thấy Dung còn ngồi ngắm mấy cái mô hình. Anh nói:
“Chị thích cái nào, kêu để em bê lên phòng cho. Cũng mấy chục kg á…”
Dung: “Uhm. Chị lấy mấy cái thôi. Chứ lấy hết kỳ lắm…”
Cương: “Em nói trước rồi đó. Ngọc nó về mà gom hết, là chị đừng nuối tiếc nha… Mỗi mẫu, em làm có 1 lần thôi à, không có cái nào giống cái nào đâu…”
Thấy chị im im như suy nghĩ, Cương quyết định bê hết toàn bộ mô hình lên trên, để trước của phòng Dung. Chị cứ “thôi em! Được rồi… Thôi mà…”. Nhưng anh cứ đi lên đi xuống, không nói gì hết, cứ bê hết cặp này tới cặp mô hình kia lên… Chừng 5″ sau, trước cửa phòng chị là gần 10 cái mô hình nhỏ của Cương. Anh với chị đang đứng kế nhau. Anh nói:
“Rồi em để đây nha, chị tự bê vô phòng. Còn em xuống tắm cái”
Dung: “Oh… cảm ơn em nhìu…”
Cương mang quần áo, ra nhà sau để tắm rửa sạch sẽ. Lúc này cũng gần 17h.

To top
Đóng QC