Vẽ tranh – Phần 53

Phần 53
Cương đang chạy chầm chậm chừng vài chục km/h, thì thấy có một xe xôi mặn bên lề đường, với 1 cặp vợ chồng già khụ đang ngồi kế bên. Tự nhiên thấy thương người ta, nên tấp xe vào, tắt máy rồi hỏi Tuyền:
“Em ăn hông…”
Tuyền: “Hả… Hoi… em no lắm rồi đó… Anh còn đói hả…”
Cương: “Hông… Mua dùm người ta thôi…” – Cương nói nhỏ với em.
Tuyền gật gật đầu. Cương nói với 2 vợ chồng:
“Dạ… Bán cho con 2 hộp xôi mặn…”
“Ờ…” – giọng bà lão rung rung.
Ông cụ phụ bà lấy bịt, lấy muỗng bỏ vô. Cương hỏi:
“2 Ông bà bán đây lâu chưa…”
Bà cụ: “Hả… Thuốc tây sao con… Bà uống thuốc Nam à…”
Rồi… bị lãng tai chắc luôn.
“Bán đây mấy năm rồi con…” – ông cụ trả lời.
Cương: “Ùa vậy hả… Con cái ông bà đâu rồi… sao để 2 người ra đây bán…”
Ông cụ: “Hà hà… Tụi nó cũng cực khổ lắm con… Ông bà không muốn gánh nặng, nên đi bán vậy thôi à… Mà 2 đứa hôm qua chạy qua đây phải hông…” – giọng ông khào khào hỏi Cương.
Cương: “Dạ… Ủa… ông bà thấy hả…”
Ông: “Trời ơi… Ha ha… Đi cái xe mà bả lãng tai, còn nghe được… Mà chạy chậm thôi con… Chạy gì thấy ghê… coi chừng tai nạn nha con…”
Cương: “Dạ con biết mà… Ngày nào con cũng đi học qua đây hết ớ… Giờ mới để ý thấy 2 ông bà đó…”
Ông: “Ờ… Chở bạn gái chậm chậm thôi. Lỡ người ta bị gì… Tội lắm con…”
Cương quay lại nhìn Tuyền, thấy ẻm tủm tỉm cười. Ông lại hỏi:
“2 Đứa chừng nào cưới…”
Cương không biết trả lời sao mới nhìn qua Tuyền. Ẻm cười cười, kênh cái mặt lên nói:
“Ông hỏi kìa… Trả lời đi… Hm hm…”
Cương phán 1 câu mà ẻm cũng phải đỏ mặt:
“Dạ… Con thì chịu rồi đó… Có em nó thì con hổng biết… Hm hm…”
Tự nhiên ẻm đánh đánh Cương, rồi quay mặt ra đường nhìn. Chắc không cho 2 ông bà thấy cái mặt hồng hồng của mình. Hoặc do ẻm ghét Cương, không thèm nhìn anh nên vậy. Ai biết được…
Ông: “Ờ… Thấy bạn gái cũng đẹp lắm đó… ráng mà giữ nghe…”
Cương vừa “Dạ…” là con mén nó lại nhéo vô eo anh mấy cái, mặt vẫn nhìn ra đường. Dám đánh lén ha… Con nhỏ tưng này.
Rồi 2 ông bà cũng đưa 2 hộp xôi cho Cương. Anh thấy tội, nên dúi cho ông cụ tờ tiền chẵn, xong kêu khỏi thối lại. Hai ông bà cũng rối rít cảm ơn… Anh lại rồ ga nhẹ nhẹ, tránh làm ồn người già. Tới khi thấy xa chỗ 2 ông bà rồi, anh mới kéo ga cao hơn mà chạy tiếp.
Từ lúc gặp 2 ông bà, và bị nhéo lén… Cương không hề nghe con mén nó nói gì nữa. Chỉ bị đập đập, bị 2 cái đùi bự bự của Tuyền kẹp kẹp vô mông anh như trả thù vậy. Đồ tưng…
Chạy xe vào bãi gửi, 2 đứa nhảy xuống, cũng để kế xe bé Thi. Vừa đi được một chút thì Tuyền kéo tay Cương đứng lại… há miệng ra hỏi…
… Bạn đang đọc truyện Vẽ tranh tại nguồn: https://gaigoi.city
Con mén tưng níu tay Cương lại, bặm môi cười cười, rồi há cái miệng đỏ hồng ra:
“Chòng ui… Hm hm…”
Cương quay lại, nheo mắt nhìn em nó như thăm dò. Ẻm cười cười mà cúi mặt, nhướn mắt lên nhìn nhìn anh. 2 tay vịnh vô cổ tay Cương mà đung đưa qua lại.
“Chắc nó tính hỏi vụ cưới hỏi mà hồi nãy 2 ông bà cụ kia nói…” – Cương nghĩ trong đầu.
Tuyền: “Chòng… Hm hm hm… Ơ… quên 2 hộp xôi kìa… Hè hè hè…”
Thấy ghét hông… Cương xụ mặt xuống, đi lại chỗ xe mà chụp lấy 2 hộp xôi mặn hồi nãy, rồi đi tới chỗ em nó:
“Hớ… Cắn chết giờ… Vậy cũng rặn ra cho được hà… Đi vô…” – vừa nói, vừa bóp mông em nó cái.
“Ah… ah… Tự nhiên người ta nhắc cho… còn bóp ngắt người ta nữa…” – mặt em thể hiện sự oan ức thấu trời.
Cương cắn gió “cụp” vô mặt em nó cái. Ẻm phồng 2 cái má lên, không thèm “cụp” lại. Anh quê quê nên nắm tay em nó, dắt vô trong lớp. Thi vừa thấy 2 anh em đú đỡn là:
“Ah… 2 người tới rồi… Hi hi…” – mặt Thi hớn hở thấy ghê luôn.
Tuyền “hm hm…” rồi giật lấy 2 hộp xôi trên tay Cương, chạy vèo tới chỗ bàn Thi mà:
“Nè… Ăn đi chị… Chồng em nhớ nên mua cho chị đó… Hm hm…”
Thi: “Ấy… sao mua hoài vậy… Em ăn rồi mà… Anh…”
Cương: “Thì để trưa về ăn… Xôi mặn mà… Đâu có hư đâu mà lo…”
Tuyền: “Hi hi… Trưa 2 chị em mình ăn… kệ cho ổng nhịn luôn chị… Hè hè…”
Cương không thèm quan tâm, vì anh đâu ham ăn xôi, mà ăn “cái khác bí ẩn” là đủ rồi. Thi kêu:
“Vậy thoi em cảm ơn… Mà sau này đừng làm vậy nữa nha anh… Em ngại lắm…”
Tuyền: “Ngại gì ngại chị… Nay ổng để cái xe heo kế xe chị nữa ớ…”
Thi: “Ô vậy hả… Anh này vô duyên quá nha… Hm hm hm…”
Cương: “Để cho tụi nó hửi hơi nhau cho khỏi buồn mà…”
Thi không biết nghĩ gì, mà chúm môi cười cười. Tuyền hỏi:
“Àh… Chị tính làm đồ án tới đâu ròi…”
Thi: “Uhm. Chị thấy cũng dễ mà. Chỉ mất thời gian xíu thôi… Hm hm…”
Cương: “Anh vẽ dở nè… Bữa nào qua em chỉ được hông…”
Tuyền: “AH… Cho em qua nữa…”
Thi: “Hm hm hm… Em không dám chỉ gì đâu… 2 người vẽ được mà… đâu cần phải vậy… Nhưng qua chơi thì được…”
Cương: “Ih… 2 đứa thích ăn đồ nướng hông…”
Tuyền: “Hơ… Suốt ngày ăn… Em… ăn nữa… Hì hi hí…”
Cương: “Ờ… Bỏ em lên nướng luôn ớ…”
Tuyền: “Hớ… Làm như dễ nướng em lắm…”
Cương: “Ờ… sáng nào chả nướng trên giường…” – nói với giọng mỉa mai con mén.
Tuyền bặm môi, chau mày mà đập Cương mấy cái. Thi:
“Hi hi hi… 2 người vui quá đi à… Em cũng ăn được… Mà ăn ít thôi anh.”
Cương: “Hổng sao… Ăn no rồi nhìn miệng 2 tụi anh ăn cũng được rồi… Hè hè hè…”
Tuyền: “Đó… chị thấy ổng vô duyên hông… Hỏi sao ế…”
Thi cười nữa. Cương lườm lườm bé Tuyền bằng cặp mắt hình viên Viagra. Thi mới nghiêm túc hỏi:
“Vậy, sau này học xong… em tính làm gì Tuyền…”
Tuyền: “Em hả… Thì… em xin làm trong xưởng vẽ game nè… hoạt hình nè…”
Thi: “Ôi… vẽ cái đấy nhìu tiền lắm ấy… Chị lúc trước cũng nghe người ta bảo làm được, nhưng hơi áp lực… Mà không sao hết… Chị thích vẽ lắm…”
Tuyền: “Hi hi hi… Vậy mốt… 2 chị em mình đi làm chung luôn nà… Hi hi hi…”
Thi: “Hm hm… Nếu được vậy thì tốt quá… Hm hm hm…”
Cương: “Còn anh bỏ đâu…”
Tuyền: “Hơ… Ai cho anh làm chung… Vô ăn hiếp em sao…” – rồi ẻm lè lưỡi ra chọc quê.
Cương: “Hớ… Ai thèm nghía cái mặt em… Người ta ở nhà làm nội trợ nuôi thân được rồi… Hì hì hì…”
Tuyền: “Ừa… Đúng òi… Có cái kia mà… Đâu phải cực khổ như người ta…” – ẻm kênh kênh cái mặt lên.
Thi: “Cái kia là sao em…”
Tuyền cúi mặt mỉm môi không dám nói. Cương mới:
“Anh ở nhà… vợ nuôi… Cần gì đi làm… Hé hé hé…”
Tuyền: “Hớ… nhỏ nào thèm nuôi con heo như anh… Hớ…”
Thi: “Ô… vậy anh sắp lấy vợ luôn a…” – ẻm ngơ mặt hỏi.
Tuyền: “Ai thèm lấy ổng chị… Ờ mà có đó chị… Lát trưa… ổng qua nhà bạn trai ớ… Chắc lấy ông đó… Hí hí hí…”
Thi: “Ôi… thật hả anh…”
Cương: “Bạn thân người ta… mà con nhỏ này nó kêu bạn trai anh đó… Ghét gi đâu…”
Thi “ồ…”, rồi Cương nói tiếp:
“Bữa anh mượn nó xe, lát qua trả.”
Thi: “Oh… Hi hi… Bạn anh tốt quá… Cho mượn xe đắc tiền luôn ấy…”
Tuyền: “Bởi em nói… 2 người ổng có gì rồi… Chứ ai tốt như vậy…” – nói mà mặt ẻm như kể chuyện có thật vậy.
Cương: “Ừa… Có nhìu lắm đó… Hm hm hm…”
Tuyền: “Ah… Em nhớ ròi… Hôm qua ổng đi đêm, em hỏi ổng mà ổng chưa thèm kể nè… Chồng nha… Thiếu nợ em nha…”
Cương: “Hứm… Tại người ta quên chứ bộ…”
Tuyền: “Thiệt hông đó…” – ẻm nheo mắt dọ xét.
Thi chỉ cười, không nói gì, vì ẻm không nhiều chuyện. Cương nói:
“Chiều người ta kể cho nghe… Làm như gì vậy… Tra hỏi thấy ghê hà…”
Tuyền đánh đánh anh mấy cái, kết thúc bằng một cú nhéo lông rụng, lở nách. Cương nhăn mặt, rồi nhìn thấy ẻm để ngón tay lên chỉ vô anh mà bặm môi, kiểu “giấu giấu là chết với bà”. Cương cắn gió “cụp cụp” vô ngón tay đó. Ẻm rút lại, rồi phồng cái má ra kiểu “Hong…”. Xong có vài đứa sinh viên đi vô lớp, 2 đứa nhí nhảnh mới chỉnh trang lại. Thi nhìn mà cười cười, chả biết ẻm nghĩ gì luôn.
Hồi thì cô Vân cũng đi vào. Chưa gì hết là 1 nam 3D kêu lên:
“Úi trời ơi… Bữa nay người đẹp dạy tụi em kìa… Há há há…”
Vân: “Thôi không cần nịnh… Tui cho anh rớt luôn…”
Nam 3D: “Áh… Cô kỳ quá dạ… Người ta khen mà còn bị đì nữa… Bất công… bất công…” – bả/ảnh gì đó ẹo ẹo thấy gớm.
Vân kêu: “Ah… Cương… Lên cô nhờ xíu…”
Cả lớp và Tuyền, Thi quay qua nhìn Cương. Anh cũng ngó qua ngó lại rồi đi lên với bản mặt ngơ ngác. Vân ngồi trên bàn mà vẫy vẫy mấy cái, rồi mở giỏ, lấy laptop ra. Cương phần nào nghi nghi cô cần gì rồi. Anh đứng kế bên, nhìn cô ngồi xuống.
“Em coi dùm cô cái máy được không… Cô xếp này kia lại rồi mà nó cứ chậm chậm… y như cũ…” – cô nói nhỏ nhỏ với anh.
Mấy bạn nữ thì không quan tâm mấy, vẫn cúi mặt bấm điện thoại, còn mấy má 3D nhìn lên xì xầm gì đó với nhau. Chắc đang tính kế nịnh bợ cô giáo để qua môn. Cương chờ cho cô Vân mở máy lên, rồi hỏi:
“Giờ cô có xài luôn hông, hay chừng nào xài…”
Vân: “Bộ em tính làm gì…”
Cương: “Hôm qua, em nói cô là sắp file này kia lại thôi, nhưng mà muốn nhanh lại thì phải làm nhìu cái sâu hơn. Giờ mà cô xài, làm em làm không được.”
Vân: “Oh. Ừ… Giờ cô cũng cần xài liền… Vậy tính sao em…”
Cương: “Chiều cô có dạy hông…”
Vân: “Có chứ em… Tối mới rãnh được… Chừng 7 – 8h… khoảng đó.”
“Vậy giờ cô cứ dạy đi, để em dọn rác xíu cho nó đỡ lag. Rồi nếu được, tối em qua em làm hết luôn coi nó nhanh hơn hông. Ha cô…” – Cương đề nghị.
“Là… em qua cô đó hả…” – Vân xác nhận lại.
Cương: “Dạ… Chứ nhà em… chủ không cho người ngoài vô.” – Cương phải xạo xạo, chứ không thôi, cổ đòi qua chỗ biệt thự là rối nữa à.
Vân suy nghĩ 1 hồi lâu, mới:
“Ừa… Vậy đi… Lát cô gửi cho địa chỉ rồi tối qua làm dùm cô… Giờ tranh thủ em làm cho nó nhanh nhanh chút… để cô dạy mấy đứa kia, không là mất thời gian người ta. Cảm ơn em nha…”
Cương: “Dạ…” – rồi né qua cho Vân đi lên trước dạy học.
Lúc này anh như ngồi thiền. Chả để ý trước mặt mình đang xảy ra gì, ai nói sao. Chỉ chăm chú dọn rác cho cái máy của Vân. Đúng là đàn bà, con gái… xài máy hay xài xe là thường hay “bạ đâu quăng đấy”, không bảo dưỡng, bảo trì hay chăm sóc vật đi liền với công việc của mình. Thấy cô chắc cũng có sắp xế này kia lại, nhưng hầu như cũng còn rối loạn 1 nùi bên trong. Thời gian cạn hẹp, anh chỉ biết cài soft dọn rác sơ sơ cho Vân. Chờ chừng 15″, quét dọn cả chục GB rác. Cuối cùng, máy nó cũng nhanh hơn được phần nào, có thể cảm nhận thấy rõ, tuy không nhanh hoàn toàn như Cương mong đợi. Đã vậy thêm cái hệ điều hành chưa crack. Thôi… vậy được rồi.
Cương chờ cho cô giảng xong, mấy sinh viên bắt đầu thảo luận đồ án, anh mới nhìn thấy được cô Vân rãnh. Đứng lên, đi lại gần sau lưng cô.
“Cô… Vô thử máy coi được hông…”
Vân hơi giật mình, quay lại:
“Ủa… Xong rồi hả…” – rồi vội lướt lại bàn giảng viên ngồi xuống.
Cương cũng nhìn vào màn hình coi cô thao tác gì. Thấy mặt cô hơi vui mừng, rồi kêu:
“Oh… Hình như nhanh hơn rồi nè… Wa… Hay quá ha… Trời ơi… cảm ơn em… Hm hm…”
Cương: “Không có gì cô… Nhưng mà cái hệ điều hành cô chưa bẻ khóa, nó vướng vướn nên chạy không mượt. Em làm tạm vậy thôi… Được thì cô xài luôn, khỏi kêu em…”
Vân: “Thoi… Lỡ làm rồi, làm cho nó nhanh luôn đi em… Mà bộ chiều tối em hông bận hả…”
Cương: “Dạ không… Nên em mới dám đề nghị qua sửa máy đó… Chứ hiếm khi em rảnh lắm…”
Vân: “Ờ vậy được thì tối qua… Để để lát cô nhắn địa chỉ cho… Ha…”
Cương: “Dạ… Thoi em xuống kia…”
Vân vừa chăm chăm nhìn màn hình laptop, vội quay qua Cương “ờ… cảm ơn em…”, xong nhanh nhìn lại màn hình mà làm gì đó.
Bữa nay, giúp được, làm cho mấy người lớn tuổi vui vẻ… là 2 ông bà cụ, rồi cô mình… nên Cương thấy cũng ấm lòng. Mới đi xuống ghế ngồi, thấy mấy má 3D nhìn theo. Anh quay mặt qua Tuyền với Thi thì:
“Ù ui… Chồng làm gì mà cô vui dữ dạ…” – Tuyền nó nhìu chuyện.
Cương: “Sửa máy tính á… Mà nãy giờ lo sửa, không biết cô nói gì luôn á…”
Thi: “Hông có gì đâu anh. Cũng hướng dẫn, gợi ý làm đồ án thôi ạ.”
Tuyền: “Hi hi… Mốt em làm hư máy tính… cho chồng sửa nha… Hi hi hi…”
Cương: “Con nhỏ này… Khoái hư lắm hả…”
Tuyền: “Ưm… Em nhìu cái hư dắm ó… Hỏng ai sửa hết trơn hết trọi…” – bả giả bộ hít hít, trề môi khóc khóc giả tạo ghê luôn.
Thi: “Hi hi hi… Mốt sửa máy cho em luôn nha…”
Cương: “2 Đứa này… Anh hông thèm sửa luôn… Bắt mua máy mới cho biết…”
Thi cười rung vai, Tuyền nó bặm môi đánh anh nữa. Chiu cũ xài quài. Hong đau…

To top
Đóng QC