Phần 64
Tiếng báo thức kêu lên…
Cương mơ mơ màng màng mở bộ phận cảm quan ra… chợt nhắm mắt lại liền vì chói quá. Màn cửa đã bị vén hết ra rồi. Cương vội nhìn qua lại… không thấy con mén Tuyền đâu. Đột nhiên:
“Cạch cạch… ẹc…” – tiếng cửa đâu đó phát ra.
Cương nhìn về hướng cửa.
“Xẹc xẹc… xẹc xẹc…” – tiếng gì đó chà dưới thảm sàn nhà.
Một cô gái khỏa thân xuất hiện dưới chân giường. Bé Tuyền. Ẻm vừa nhìn anh, thấy đã tỉnh là vội nhào lên giường, chống 2 chân 2 tay qua 2 bên hông Cương. Em nó liền ịnh 2 bầu vú mình vào mặt anh.
“Hí hí hí… Bé uống sữa đi nè… Hi hí hí…” – Tuyền vừa bặm môi, vừa nói.
Cương chưa kịp định hồn gì là đã bị em nó làm cho ngộp thở. Anh vội kéo em nó, đẩy qua một bên rồi nhìn mặt em nó kêu:
“Dám đè anh hả… Sao nay thức sớm dạ…”
Tuyền nằm mà nhìn mặt Cương, cười cười la:
“Hi hi… Thức sớm bữa hổng được hả…”
Cương hỏi: “Muốn gì mà đè anh ra mớm sữa vậy…”
Tuyền: “Hm hm… Thì… cho chồng bú vú… để qua kia… hổng quên người ta…”
Nhìn mặt em nó tuy cười, nhưng có vẻ hơi tội tội. Chưa xa cách gì hết mà đã nhớ ẻm rồi. Chẳng thà lúc trước đang ở phòng trọ ngập nước cũ, lâu lâu chạy qua gặp ẻm thì bình thường… còn giờ tự nhiên thành thói quen hay sao. Cảm giác sắp hết ngủ chung với em nó… thấy buồn buồn sao đó. Cương bợ lấy một bên ngực Tuyền, mút vào môi em nó thắm thiết. Tuyền cũng ưỡn ngực lên, ngoạm lấy môi anh để đáp lại. 1 hồi môi 2 đứa tách ra, Cương nói:
“Hứm… Cái mặt đáng ghét của em… ai quên nổi… Muốn gặp thì gặp thôi… Có sao đâu nè. Đúng hông…”
Tuyền: “Hơ… Ghét…” – xong ẻm quay mặt qua một bên mà sụt sịt.
Mắt em nó hơi rưng rưng, long lanh và tay chùi nhẹ lên khóe mắt như khóc vậy. Chắc bụi vô mắt hoy…
Cương thấy tội, giờ là anh dúi mỏ vào cổ em nó mà phà hơi vô, rồi hôn vào đó. Ngửi lấy mùi hương đặc trưng của Tuyền lần mém sau cuối để đề phòng chuyện không còn cơ hội nằm kế bên Tuyền như vầy nữa. Nói chung cũng tại bà chủ rãnh háng kia chơi về ngay lúc này. Làm anh phải sắp qua nhà thằng bạn ở ké. Mà ở nhà nó là Cương sẽ không dám dẫn Tuyền về phòng mà tí ta tí tởn được. Chẳng thà là phòng thuê ở ngoài của người lạ. Còn mà vô khách sạn thì thôi… Tiền nào chịu cho nổi nếu cứ ngủ với nhau mỗi tuần mấy lần. Cương thì cũng nghĩ được tới vậy thôi, nên anh:
“Kệ… Có gì đâu em nè… Sau này bà chủ bả về lại bên kia… anh lại qua chơi… em nữa… Có tháng chứ nhiu… Ha… ha cưng của anh…”
Tuyền đánh nhẹ lên ngực anh cái, rồi dụi mắt, xong:
“Hơ… Chơi chơi gì… Ghét… (Sụt sịt)… Mặt anh… anh thèm chơi… Hớ…”
Cương hơi buồn, nhưng cố gượng cười cho em nó vui lên chút. Anh nói:
“Thoi dậy rồi đi học nè… Chiều anh quay lại… anh nựng em cái nữa… Chịu hông… Hm hm hm…”
Tuyền nghe liền đỏ mặt, bặm môi mà đánh anh thêm cái nữa như mèo quào. Ẻm cười cười rồi la:
“Tối ngày ăn hiếp em… (Sụt sịt)”
Cương không muốn như vầy hoài, anh ngồi dậy rồi kéo em theo. Anh đi vô nhà tắm đánh răng, rửa mặt. Tuyền theo vô, đứng sau lưng Cương mà nựng nựng, lắc lắc thằng ku như đồ chơi vậy. Cương cũng lườm lườm, kệ em nó muốn làm gì làm. Nhìn mặt con bé dễ thương đang dê mình… ông nào không nhích. Trừ mấy chế 3D.
Xong xuôi mọi việc, 2 đứa đi ra ngoài bếp, định ra ngoài đường ăn sáng luôn. Vì có hứa sẽ mua đồ cho Thi ăn. Huyền đang loay hoay chỗ bếp, Sương, Minh, Dung, Ý ngồi ở bàn. Mấy chị em vừa thấy Cương với Tuyền là Huyền kêu:
“Hey… 2 đứa dậy rồi hả… Vô ăn luôn nè…”
Cương – Tuyền nhìn nhau. Cương nói:
“Dạ tụi em có hẹn ăn ở ngoài ùi…”
Mấy chị em nhìn 2 đứa, rồi vô tư cặm cụi ăn vì chưa biết bữa nay Cương sẽ tạm chia tay mọi người, hoặc chia tay luôn hay không thì chưa biết. Huyền mới nói:
“Ờ… Chê chị nấu dở đúng hông… Khoái ăn tiệm hơn…”
Cương không trả lời câu nói đó, mà đứng ngay chỗ Ý, vịnh tay vô ghế mà nói:
“Nay em dọn đi chỗ khác nha mọi người…”
Cương quay qua Tuyền, mặt ẻm ngơ ngác nhìn qua nhìn lại. Không phải vì nghe anh nói mà ngạc nhiên… chỉ là chắc nghĩ mọi người đã biết rồi… ai ngờ…
Minh liền ngớ mặt, ngưng ăn mà hỏi:
“Ủa… Đi đâu em… Gì vậy…”
Huyền chợt nhắm mắt, để tay lên trán mà nói:
“Ôi chết… Quên… Mai thứ bảy… Bà kia bả về… Lu bu quá…” – chị vừa nói, vừa tặc lưỡi.
Sương: “Ih… Em cũng quên luôn ớ…”
Ý cũng bất ngờ vì Cương quên nói ẻm biết. Ý bỏ hết muỗng đũa ra, mắt long lanh rồi quay người qua níu áo Cương, nhìn lên mặt anh thấy tội luôn đó. Cương cũng không nói thêm gì, chỉ nhìn ẻm cười nhẹ. Dung kêu:
“Vậy… em đi đâu…”
Cương: “Qua nhà thằng bạn hôm bữa cho mượn xe ở tạm chị…”
Minh liền chêm vô:
“Trời ơi… Tưởng gì… Đó… Bởi chị nói… Nó mê trai bỏ chị rồi thấy hông…”
Tự nhiên không khí đang lỡn mợn, cảm động và súc tích… bà Minh bả xọt vô. Đá đổ bồn tắm tình yêu hà. Huyền kêu:
“Ủa rồi em thiệt không muốn ở chỗ con bạn chị dẫn vô hả…”
Cương: “Dạ… Em qua nhà thằng bạn ở tạm. Cũng vẫn kiếm nhà mướn chứ chị. Tại nhà nó thân nên em ở lại đó giờ cũng chả sao. Có cái ăn dầm nằm dề nhà người ta nên cũng ngại. Vậy đó chị…”
Huyền: “Ừ… Thì… cưng tính sao tính… Vậy nay bữa chót… không ở lại ăn với mấy chị hả…”
Cương: “Dạ… Em có hẹn với bạn rồi… Đi với Tuyền nữa. Mà em thấy cũng hông sao chị ơi. Bữa giờ ở đây, coi như được dưỡng nhan đi. Giờ làm đẹp xong rồi đi bán nhan tiếp. Hè hè…”
Mấy chị em cười mỉm, nhưng cũng có vẻ không hẳn vui. Minh lại thêm vô:
“Dưỡng nhan đi chơi trai đúng không… Hé hé hé… Sao giấu chị được cưng…”
Cương: “Tin em bức bưởi chị hông…”
Minh: “Há há há… Bức đi… Sợ quá… Nay đi rồi, không lo bức là hết cơ hội nha cưng… Hm hm hm…”
Huyền: “Bà này… Đang ấy mà cứ chọc nó hoài…”
Sương: “Vậy… giờ anh dọn luôn hay sao…”
Cương: “Hông có em… Lát học về mới dọn đi lận.”
Huyền: “Dọn tới dọn lui… Mệt cưng gì đâu…”
Cương: “Hm hm… Thì đời đâu suôn sẻ đâu chị… Thôi… em đi… Khi nào xong, ai cần thì em gửi địa chỉ cho qua thăm nuôi…”
Huyền: “Ừa… Nhớ gửi đó… không là mốt quên chị em bên này luôn à…”
Sương: “Mốt có gì… Ghé lại đây chơi nha anh…”
Cương: “Uhm… Có gì mốt gặp…”
Minh: “Cho chị địa chỉ luôn nhá… Mốt thích ăn trái gì… chị gửi qua cho! Hé hé hé…”
Cương: “Bưởi chị… Gửi qua liền luôn đi… Bắn bluetooth qua…”
Minh: “Ơ… Em phải bắn chị… chứ chị sao bắn em được… Hí hí hí…”
Cương thấy mặt bả ngây thơ quá… nheo mắt hăm dọa mà không thèm nói nữa. Cương dắt Tuyền ra ngoài sân, mấy chị em cũng bỏ bữa mà ra theo.
Đứng ngoài đường mọi người ôm nhau thắm thiết, tặng nhau những lời tiễn biệt nồng nàng và ôm mặt khóc như đưa đám. Tiễn vong linh Cương cứng về nơi vĩnh hằng… Những khung cảnh thật là sến súa, đương nhiên không thuộc phân cảnh của Vẽ Tranh rồi.
Cương dựng xe trên lề, Tuyền đứng kế bên. Mấy chị em chỉ biết đứng nhìn Cương mà có vẻ luyến tiếc, nhưng không làm gì được. Sương kêu:
“Nhớ giữ liên lạc nha anh…”
Cương: “Đương nhiên rồi em… Hm hm…”
Dung không nói gì, vẫn nhìn anh mà cười nhẹ. Cương kêu:
“Em đi nha chị Dung…”
Dung: “Uhm…” – rồi không nói gì thêm. Đúng là Dung LL.
Cương quay qua Minh:
“Nhớ gửi trái cây, bưởi gì cho em à nha…”
Minh: “Úi xời… Đây thiếu cha gì… Hm hm…”
Huyền: “Ở bển… Khi nào đi kiếm nhà gì thì nói chị biết để phụ cưng… Nha hông…”
Cương: “Dạ. Em biết rồi… Trưa nay em còn về đây nữa. Để báo Ngọc sau…”
Huyền: “Uhm.” – Mặt chị cũng hơi buồn buồn.
Anh nhìn qua Ý:
“Lát trưa gặp thêm 1 bận nữa nha chưa…”
Ý níu níu áo anh rồi “Ơ… ơ… Ơ…”. Anh chả biết ẻm muốn nói gì, thôi cười trừ cho qua vậy.
Tuyền nhảy lên xe, Cương vẫy tay tạm biệt mấy chị em. Anh lại nhìn vào gương chiếu hậu và thấy mấy chị em dần dần nhỏ đi trong tầm mắt. Bởi nói, có cái gương chiếu hậu nó lợi vậy đó. Ngắm được gái tới giây phút cuối cùng. Chứ ớn nhất mấy ba cứ gắn gương kiểu để đối phó, chả có tác dụng gì, mà còn chả biết xe nào hay ai từ sau lưng. Còn mấy ông nội sportbike mà tháo hết gương ra để cho đẹp, rồi đội cái fullface vào, xong mỗi lần muốn nhìn đồng đội là cứ ngẻo đầu ra sau… nhìu khi chả thấy gì đằng trước xong tông búa xua. Đúng trẻ trâu dù bất kỳ độ tuổi nào.
… Bạn đang đọc truyện Vẽ tranh tại nguồn: https://gaigoi.city
Tuyền nãy giờ cứ ôm siết người Cương như kiểu không còn cơ hội nào ôm được vậy nữa, dù bây giờ đang ngồi cái xe Tào cùi mía, không bị zãnh mông, chu đít gì hết. Cương ghé vào một quán bún chả mà mua cho 3 phần. Tuyền chắc đang nghĩ ngợi gì đó, nên cũng chả hỏi hang chi hết. Cương mua thêm mấy cái tô xốp để đem lên trường ăn với Thi cho vui. Rồi 2 đứa lại “ùn ùn” mà chạy lên trường…