Vẽ tranh – Phần 71

Phần 71
Cương tính chờ em nó mở cửa ra, đi vô nhà rồi mới đi về. Tuyền loay hoay mở ổ khóa ở trong kêu “Lọc cọc… leng keng…” 1 hồi, chợt có một người đi ra. Chắc Ngọc rồi. Thấy Tuyền vừa mở cửa, vừa nhìn vô mà chau mày, nheo mắt nhìn chăm chăm vô người kia một cách kỳ lạ.
“Ai đó…” – Giọng của 1 người phụ nữ vang lên.
Tuyền với Cương nhìn nhau. Em nó vừa mở cửa ra thì mắt tròn xoe, miệng kêu:
“Ủa… Cô hả…”
Người phụ nữ kia đứng cách Tuyền chừng 1m, phía bên trong sân mà trả lời:
“Ừa… Cô mới về hồi sáng… Thấy có bé Ngọc với bé Ý gì đó ở nhà hà…”
Chợt cái đầu người phụ nữ lạ thò ra ngoài, cái cổ dần dài thòn tới tận mặt Cương mà hỏi “mày là thằng nào” cùng cặp mắt không tròng, chỉ đen như nước cống. (Đương nhiên là cảnh này thuộc loại kinh dị, ma quái… không thuộc phạm trù Vẽ Tranh, nên coi như không có nha. Hè hè hè)
Tuyền: “Hà hà hà… Dạ…”
Người phụ nữ đứng trong sân, nhìn về phía Cương qua lớp song sắt cửa lờ mờ mà hỏi Tuyền:
“Ủa… Có bạn đi chung hả con… Ai đây…” – vừa nói cái là người này lú mặt ra ngoài nhìn mặt Cương rồi cười cười.
Bỗng nụ cười của người đó mất hẳn, thay vào bằng gương mặt ngạc nhiên. Cương cũng trợn mắt lên, miệng hé ra như bất ngờ.
“Ủa… Hình như…” – người đó nói.
Cương nhìn mặt một cái là biết ngay. Đó là cái cô hôm bữa anh “tông mông” trúng mém té ở khách sạn, sau khi xà quần với Thủy và Trâm cả đêm. Gương mặt của người phụ nữ ngoài 40t, thon thả mà đậm đà với lông mày đậm, cặp mắt to. Mũi cao và chóp hơi to xíu cùng đôi môi hơi rộng và dày, có thoa son đỏ.
Tuyền ngơ ngác nhìn qua ngó lại 2 người.
“Ủa… Gì vậy… Cô… Chòng…” – Tuyền hỏi.
“Hả… Chòng gì con…” – cô hỏi Tuyền.
“Ủa… Cô… thuê phòng trong này hả…” – Cương hỏi.
Cô đó chưa kịp trả lời thì Tuyền kêu:
“Thuê gì chòng… Cô này chủ nhà đó…” – em nó quay qua nói với cô kia:
“Ông này bạn con…” – rồi lại nhìn qua lại 2 người mà hỏi:
“Ủa là sao… 2 người gặp rồi hả…”
Cô kia không trả lời, mà hỏi:
“Con bạn bé này hả… Tên gì nè… chật (tặc lưỡi)… gì quên rồi nè…”
“Tên Cương cô…” – Tuyền nói.
“Ờ ờ… ờ đúng rồi…” – cô đó nói.
“Ủa mà… bộ 2 người biết nhau rồi hả… Ủa mà sao vậy ta…” – Tuyền chu mỏ và tròn mắt ngạc nhiên.
Cương: “Hôm bữa anh đi với thằng bạn, tới sáng mới về á… Check out phòng với mấy đứa, xong anh vô tình đụng trúng cổ nè…”
Cô chủ nhà tiếp:
“Ờ… Bởi nãy cô nhìn thấy quen quen… Té ra…”
Tuyền: “Chù ui… Chòng dám đụng cổ luôn nha… Gan nha…”
Cương: “Người ta có cố ý đâu… Quánh em giờ…”
“Đó cô thấy hông. Con mà ổng còn đòi đánh, đòi giết… huống chi cô…” – con mén đáng ghét làm như tội nghiệp lắm.
Cô chủ nhà: “Hoi… Có gì đâu… Nó vô tình thôi mà…”
Con mén lườm lườm Cương như ghét uất hận anh lắm vậy. Cương kêu:
“Vậy… cô Hiền là boss của mấy chị em này hả…”
Hiền (chủ nhà): “Trời… Boss gì con… Hm hm… Cho tụi nó thuê chứ boss gì…”
Cương: “Tự nhiên bữa nay gặp lại cô luôn… Hay thiệt…”
Tuyền: “Hí hí… Vậy là em khỏi giới thiệu chòng với cổ luôn ớ…”
Cương: “Hớ… Ai cần mặt đáng ghét của em…”
Tuyền với tay đánh Cương bẹp bẹp vô vai. Cô Hiền “Hi hi hi…” xong chợt hỏi:
“Ủa… Vậy con… là bữa giờ lắp camera rồi bị cái vụ đâm chém gì đó hả… Ờ… cái tay kìa…” – cô nói và chỉ vào tay bị thương của Cương.
“Hả… Sao cô biết con bị đâm…” – Cương ngơ ngác hỏi.
Tuyền cũng nhìn qua nhìn lại. Hiền trả lời:
“Thì bé Ngọc nè chứ ai… Sáng giờ có mình nó với con bé Ý gì là ở nhà nè…”
“Ồ…” – Cương kêu lên. Con mén cũng gật gật đầu, không quên chu mỏ.
“Ờ… Mà vậy rồi có sao hông con… Có thuốc men gì hông, cô phụ cho…” – Hiền hỏi và đề nghị.
Cương: “Dạ… Cũng gần 1 tuần chứ mới lạ gì cô. Còn rát mà cũng bớt bớt rồi. Mà thôi con về… Để cô với bé Tuyền này vô nghỉ ngơi…” – chắc ổng sợ Hiền cầm chổi chà ra dí, nên vội kiếm cớ chạy.
Hiền: “Hả… Gì vậy… Mới qua… vô nhà chơi chút rồi về…”
2 Đứa nó đứng như trời chồng. Nhướn mày, tròn mắt mà há miệng ha nhìn nhau. Cương nói:
“Nhà toàn nữ không à… Con không dám vô đâu… Thoi con về…” – ổng tìm cớ vọt lẹ, chứ vô lỡ cô Hiền gài bẫy rồi bỏ anh vô máy xay sinh tố thủ tiêu sao.
Tuyền cười phì cái, chả biết có ý gì. Cô Hiền kêu:
“Trời trời… Nhà phụ nữ không thì sao con… Vô chơi chút… bộ con sợ con gái hả…” – cô tỏ vẻ thấy kỳ cục.
Con mén nó cười ha hả.
Cương: “Dạ hông… Con nhỏ giờ chơi với con gái quá trời chứ sợ gì đâu… Tại nghe mấy chị em này nói… cô hổng cho nam vô nhà… Nên chỉ có bữa là gặp tụi kia, bấn quá phải nhào vô bảo vệ vậy thôi…”
Con mén lại cười tủm tỉm vì chắc biết Cương “chế lan viên”, chứ ở đó mà hông dám vô. Cô Hiền kêu:
“Trời… Tưởng gì… Thôi vô đi… Vô nói chuyện 1 chút rồi về…”
Cương bị cưỡng ép đi vô nhà mà lòng không cam… có cái cục thịt dai dai để bơm chất đỏ đỏ trong người là đập mạnh và khoái chí. Tuyền kêu:
“Chòng… đi vô đi… Cổ kêu kìa… Hm hm hm…” – con mén cũng hùa theo Hiền để bắt tính nhốt Cương sau 1 ngày thoát khỏi vòng kiềm kẹp nách của mấy chị em trong động.
Cương lủi thủi, uất hận mà sung sướng dắt xe vào căn nhà lạ hoắc… chưa từng đặt chân vào miếng nào đó giờ. Chỉ có đi với chạy hoi…
“Cô không cho nam vô… chủ yếu để 1 phần là đúng thật nhà này toàn nữ mướn, có đàn ông vô nó kỳ. Một phần để mấy đứa nó không được dắt bạn trai về. Chủ yếu cũng muốn bảo vệ tụi nó thôi.”
Cương với Tuyền nghe rồi nhìn nhau, nhưng không cười nói. Hiền lại:
“Ủa mà… 2 đứa bạn trong lớp hả… Chứ nhớ bé này có thằng bạn trai khác rồi mà đúng hông…”
Tuyền không thèm trả lời, nó nhìn nhìn Cương cho anh tự xử. Cương đành:
“Dạ… Tụi con học chung lớp, chung ngành nên thân lắm cô…”
Con mén che miệng cười cười. Cô Hiền nói:
“Ừa… Chứ nó hay ai mà dắt bạn trai về đây là cô hông cho đâu à…”
Cương hơi méo mặt, nhưng vẫn:
“Dạ… Ủa mà… Bữa cô về nước rồi… Sao không về đây luôn…”
Hiền: “Hm hm… Cô đi lòng vòng chơi… rồi giờ mới về con… Về chủ yếu ngắm cảnh, rồi thăm mấy đứa. Tính gặp bé Ý coi mặt mũi ra sao nữa. Tại chưa gặp nó, mà nghe nói bị vậy nên về mới rõ được.”
Cương sợ Hiền đuổi bé Ý đi, anh nói:
“Dạ… hôm bữa bị vụ đó, là con nhờ mấy chị em cho nó ở lại… Có gì không chịu… thì để con dắt bé nó ra chỗ khác thôi cô. Này tại con mà…”
“Tại… rồi dắt gì con… Trời… Hông phải cô tính đuổi nó… Tội vậy là cô biết mà… Bữa trước nghe, cô cũng nghi, không biết có phải nó tính trà trộn vô gây chuyện hông. Nhưng mà về rồi thấy… đúng thật là tội… tội lắm con. Không có đuổi gì đâu… Đừng có lo…”
3 người dần đi về phía sofa ở phòng khách, đang ngồi xuống thì Hiền lại kêu:
“Con trẻ vậy, mà cũng sống đạo đức dữ ha…”
Tuyền thì khỏi nói, nó chỉ ngồi mà cười và lắng lỗ tai nghe CƯơng với Tuyền chat qua không khí. Cương gãi đầu:
“Hm hm… Ai thấy chắc cũng vậy thôi cô… Hm hm…”
Hiền: “Hm hm… Ờ mà… mấy đứa này biết con hết rồi hả… Đúng hông…”
Cương: “Dạ… Thì con cũng qua đây vài lần gặp bé Tuyền này nè… Rồi lúc người này, khi người kia ra hỏi… nên riết quen mặt thôi à…”
Hiền: “Quen mặt… rồi quen đứa nào chưa…”
Tuyền ngó qua Cương, anh nói:
“Dạ… Thì quen tại con là bạn Tuyền thôi… chứ quen gì nữa cô…”
Hiền: “Hm hm… Ý là kết đứa nào chưa đó… À… Mà có người yêu chưa…”
Cương: “Dạ… Hm hm… Yêu người ta thì có… Chứ ai yêu con… chưa biết cô… hm hm hm…”
Hiền: “Trời ơi… Con vậy… đứa nào không yêu là uổng lắm nha… Hm hm…”
“Ổng ớ… Gặp ai cũng đòi đánh… Ai thèm yêu mặt ổng… Hí hí hí…” – con mén ở đâu bay vô miệt thị bản mặt Cương.
Hiền: “Nhỏ này… Người ta vậy… mà nói gì kỳ…”
Con mén cười khoái chí như bêu xấu được mặt Cương. Anh la:
“Kệ nó cô… Lúc nào nó cũng thù ghét con hết cô… Người gì đâu bởi con đâu thèm nói… Hm hm hm…”
Tuyền bặm môi, đập cái “bốp” vô vai Cương, xong chọt léc vào eo anh muốn nhói người. Cương méc:
“Đó cô thấy hông… Toàn nó đánh con không á… Xong đổ thừa…”
Tuyền: “Cô…”
“Thôi đi… Khách vô nhà mà cứ làm trò kỳ cục” – con mén chưa kịp nói là bị Hiền chặn đầu.
Hiền lại nói: “Thôi… dù gì cô cháu cũng biết biết nhau rồi… Mốt có gì thì cứ vô nhà chơi. Coi như con được đặc cách vô đây nghe. Đừng có ngại…”
“Hả… Thiệt hả cô…” – con mén mắt sáng rỡ mà xác nhận lại thông tin với miệng hơi cười cười khoe canxi.
“Thiệt… Nhưng mà nhớ… Cô không có cho ai vô thêm nữa đâu đó… Nhà toàn đàn bà con gái không à…”
Con mén cười mà mắt long lanh như khoái chí, Cương cũng hí hửng muốn nhào qua con mén mà lột đồ nó ra, hiếp tại chỗ. Mà thôi, nghĩ gì thì để trong lòng, chứ ai ngu dại cho bà chủ nhà biết. Mà cũng phải công nhận, lúc đầu tưởng bà chủ là ai chắc hắc ám dữ dội… giờ thấy tận mắt, biết được đó là người cũng biết đối nhân xử thế. Độ khó chịu của Cương về chủ động đang ở mức 10/10, thì giờ chỉ còn 4/10… vì cũng chưa biết chắc, bả có tinh ý thấy cử chỉ, thái độ của Cương với mấy chị em. Anh đáp:
“Dạ… Con không dám làm vậy đâu… Với cũng không thích làm vậy…”
Hiền: “Uhm. Được vậy tốt…”
Cương: “Dạ… Vậy thôi con về… còn nghỉ ngơi nữa…”
“Ah… Chòng… Ở lại chơi xíu ih… Đi…” – con mén chu cái mỏ ra bắt Cương.
“Làm gì mà đã có bạn trai rồi, còn vợ chồng gì ở đây…” – Hiền hỏi.
Con mén bặm môi, bẽn lẽn cúi mặt xuống cười cười. Cương nói:
“Nó vậy đó cô… Lúc kêu con chòng… lúc kêu bóng… Mà con có ẻo lả gì đâu mà bị nó đối xử tàn tệ vậy…”
“Há ha ha ha… Con nhỏ này nó quậy lắm mà…” – Cô Hiền chửi thẳng mặt con mén đáng ghét.
Tuyền chề chè 2 cái môi hồng hồng ra như oan ức lắm vậy. Còn nhìn Cương nheo mắt đe dọa như mọi khi, dù lúc nào cũng bị Cương “dập cho 1 trận”. Hiền kêu:
“Mà mới vô nhà… Ở lại chút đi con… Ờ… mà 2 đứa ăn gì chưa…”
Tuyền lanh miệng: “Ổng thả con về cho ăn mì gói ớ cô… Còn ổng về nhà ăn tiệc.”
Cương: “Hơ… không ăn mì gói… Chứ muốn ăn gì… hả…”
Con mén cười cười gian xảo mà nhìn anh. Vậy là biết nó muốn ăn gì rồi… Ăn đập…
Hiền: “Ủa mà… nhà con ở đâu…”
Cương: “Dạ… Nhà con ở Bình Dương, nhưng mà chật quá, nên con dọn ra mướn ở riêng. Mẹ con ở nhà mình à. Lâu lâu con với chị ghé thăm.”
Hiền: “Ồ… Vậy là dân thành phố luôn hả… Hm hm… Cũng tự lập quá ha…”
Cương: “Dạ… Nói chung, con không thích sống dựa… Tự bương đầu đi làm, kiếm ăn… mốt mua nhà.”
Hiền: “Ờ… Vậy tốt lắm rồi… Chứ bên Mỹ, 18 tuổi là tụi nó cũng ra khỏi nhà hết. Vậy mới nên người con ơi…”
Cô ngưng lại chút để ngắm nhìn Cương, không biết đang có ý định gì… chắc tính tống cổ ra khỏi động. Lát sau:
“Mấy đứa thuê chỗ cô, tụi nó cũng tự lập hết… Với tụi nó cũng hiền… bởi cô mới yên tâm cho mướn…”
Tuyền lanh chanh tự khoe:
“Thấy hông cô… Con cũng hiền chết mồ… Bởi ông này ổng ăn hiếp con hoài luôn…”
Hiền: “Hông… Con là trường hợp ngoại lệ… Bị vậy… đáng lắm…”
“Ah… Cô… Tự nhiên binh ổng à…” – con mén quở trách mà zãnh môi lên.
Cương cười cười:
“Thấy chưa… đáng đời thấy hông…”
Tuyền đánh bồm bộp lên người Cương. Cô hiền:
“Đó… nó vậy mà bạn trai nó chịu nổi. Cũng hay ghê… Hm hm hm…”
Tuyền: “Ưm… Hỏng chịu… Cô nói xấu con… ông này ổng được nước làm tới ớ…”
Cương kêu:
“Mấy chị em ở đây sướng. Thuê được chỗ này cũng may… Con cũng thích ở mấy chỗ vầy, mà kiếm hổng ra…”
Hiền: “Cô thấy cũng nhìu mà con… Sao hổng ra…”
Tuyền nhanh nhảu:
“Ông này nè cô… Kiếm phòng mà kén chọn. Phải đòi phòng có view sông hồ, cây cối… Bởi tới giờ còn chưa kiếm ra nữa…”
Cương lườm con mén: “Đòi gì đòi… Tại người ta thích trong lành hoi…”
Hiền: “Ủa… Là sao…”
Cương mới kể sự tích căn nhà ngập, rồi đi thuê nhà khách, xong giờ ở ké tạm nhà bạn. Hiền nói:
“Chu cha… Cũng kén chọn quá ha… Tức là… thích cây nhà lá vườn, sống trong rừng đúng hông…”
Cương: “Dạ… Na ná vậy… Ví dụ mà cô có biết bạn bè hay ai, có mấy chỗ na ná vậy, hoặc giống nhà cô. Giới thiệu con coi thử… Hm hm…”
Hiền: “Trời… Cô thì cũng không biết đứa nào có nhà vậy hết đâu… Với như cô biết là có khu này trong thành phố là cây cối nhiều, trong lành vậy thôi… Chứ ngoài ra, muốn nhà giống vầy là phải kiếm ở tỉnh khác.”
Cương: “Dạ… Con thì cũng hỏi vậy thôi… Chứ không muốn phiền cô nhiều đâu.”
Hiền: “Hm hm… Ờ… mà 2 đứa chưa ăn đúng không… Nãy về, cô có mua một đống thịt thà, rau cỏ đầy tủ lạnh đó… Có đứa nào muốn ăn thì lấy nấu ăn…”
Tuyền: “Ih… Chòng… Nấu cho em ăn ih… Đi…” – lại cái tật nhõng nhẽo.
Cương: “Hong… Ăn mì gói ih…”
Tuyền: “Ah… Chòng kỳ quá à… Nấu cho cô ăn luôn kìa…” – ẻm vừa nói với Cương, là quay mặt qua Hiền:
“Ổng nấu ăn được ớ cô… Mà toàn bắt con nấu cho ổng ăn…”
Cương: “Xạo xạo… Quánh chết giờ…”
Hiền: “Cô ăn với 2 đứa kia rồi… Ủa mà con biết nấu hả…”
Cương: “Dạ… Biết chút chút à cô… Con nhỏ này… mới nấu cho mình ăn được có 1 – 2 bữa mà la nấu cho con hoài. Xạo xạo… Ghét…”
Tuyền: “Hớ… ghét thì… Xuống nấu ih… Hỉ hỉ hỉ…”
Cương: “Ủa… Ghét là nấu mình anh ăn hoi… đâu ra mặt em dạ…”
Tuyền: “Hông nấu cho em… Mốt khỏi rủ qua chơi luôn… Hớ…”
Dám áp chế bản mặt Cương luôn hả. Thấy vậy, anh phải thể hiện sự cương quyết, mạnh mẽ lên:
“Hơ… Nấu thì nấu… Xong anh ăn hết… Cho em dòm miệng… Hm hm hm…”
Vừa nói cái là con mén xách nách Cương đứng lên, tính lôi ra bếp. Anh nhìn cô Hiền hỏi:
“Cô còn đói hông… Con nấu luôn cho…”
Hiền: “Thôi con… Nãy cô nói ăn rồi mà… Nấu cho nó ăn đi… Để nó hành con hoài nữa…”
Con mén lườm nhẹ cô Hiền cái, rồi lôi Cương vô bếp như tù binh đi đào vàng. Cô Hiền cũng đi theo để chỉ mấy đồ cô mới mua và tống vào tủ lạnh. Cương hỏi con mén:
“Đó… Cổ mua nhiu đó đó… Ăn gì… Nói đi…”
Tuyền cứ chọt chọt ngón tay lên môi mà “ưm… ưm…” như suy nghĩ giải phương trình toán học. Rồi phán 1 câu:
“Ăn gì cũng được… Hi hi hi…”
Cương chụp vô gáy em nó là lắc lắc cho thông não ẻm. Hiền nhìn mà cười cười, xong Cương cũng lôi thịt rau ra mà xào cho con mén ham ăn một bữa… Cô Hiền cũng ngồi ở bàn ăn mà bấm bấm điện thoại. Lát sau, khi Cương nấu xong thì bưng ra bàn. Tuyền kêu:
“Nè… cô… Ăn thử đồ ổng nấu ih… Dở thì cứ xích ổng ra gốc cây cho ổng chừa…”
Cương: “Hay ha… Làm như người ta pet vậy ha…”
Hiền: “Nhỏ này… Nói bậy bạ không…”
Cô gắp vài đũa rồi nhướn mày lên:
“Wao… Cũng ngon quá ta… Hm hm…”
Tuyền: “Kìa… cô chê dở kìa… Ra gốc cây ngồi… nhanh… Hỉ hỉ hỉ…”
“Quánh chết giờ… Đồ tưng…” – Cương xỉa vào mặt con mén mà chửi không ra con người.
Hiền: “Hm hm… Người ta nấu ngon cho ăn vậy… còn chê nữa… À con nè…”
Hiền chợt nhướn mày lên rồi kêu:
“Ở ngoải… hình như có mấy khoanh gỗ hôm bữa con cưa phải hông…”
Con mén cặm cụi ăn như chết đói, Cương cầm chén cơm để xuống nói:
“Dạ, cây đó cành nó bự quá, con để quên bữa giờ. Cô muốn dọn đi hả…”
Hiền: “Uhm. Chứ để chi… chật sân con…”
Cương: “Dạ… Tại con thấy gỗ nó cũng tốt, chắc, nên tính để lại coi ở nhà có ai lấy làm kệ hay ghế gì hông.”
Hiền: “Trời… Nhà này con thấy toàn phụ nữ không hông… Ai làm mộc làm đồ đâu mà đụng tới con.”
Cương: “Dạ… Còn không thì để con mang về, rồi làm kệ làm đồ cho nhà cô cũng được…”
Hiền: “Ủa… Con làm được ba cái thứ đó hả…”
Cương: “Dạ… Làm cho vui thôi cô… Hm hm…”
Hiền: “Ờ thì con muốn lấy làm gì làm… chứ cô đâu cần gì tới mấy khúc gỗ đó đâu.”
Cương: “Hm hm… Dạ… Vậy để bữa nào rảnh, con đem đồ qua làm thử mấy cái. Xấu thì con đem về… đẹp thì để đây chưng.”
Hiền: “Ô… Được đó con… Ờ ờ… Cứ làm đi… Rồi có gì cô trả tiền công cho…”
Cương: “Dạ khoang công kiết gì đã cô. Chừng nào xong rồi tính…”
Hiền: “Hm hm… Tính ra cũng khéo tay quá ha… Ờ… mà con học vẽ chung với bé này mà… Quên…”
Tuyền ở đâu xọt vô: “Đúng ớ cô… Khéo tay bởi như con gái á… Hi hi hi…”
Hiền: “Con nhỏ này… Người ta đẹp trai vậy… kêu gái…”
Cương: “Kệ nó cô… Nó bị tưng nên con quen rồi…”
Tuyền đang ăn mà cũng cố thọc tay qua nhéo vô eo Cương cái. Cô hiền kêu:
“Đó… Nha nha… Người ta nấu cho ăn mà còn đánh người ta nữa…”
Tuyền: “Đáng đời… Hỉ hỉ hỉ…” – xong ngồn ngoàm ăn tiếp.
Hiền: “Ờ… Mai cô tính làm tiệc ở nhà. Cũng loanh quanh mấy món này hoi… Có qua thì cô báo mấy đứa kia…”
Tuyền với Cương nhìn nhau… Tuyền nhìn cô kêu:
“Đúng òi đó cô… Kêu ổng qua… bắt ổng nấu cho cô cháu mình ăn… Hỉ hỉ hỉ…”
Cương: “Bắt em bỏ vô bồn tắm nấu lên á…”
Hiền cười cười. Cương nói:
“Dạ… Để lát con về coi lịch coi mai có bận gì hông, rồi báo lại nhỏ này…”
Tuyền: “Hớ… Anh mà bận gì… Bộ tính chơi mình với ông kia hả…”
Cương: “Ừa… thích chơi với trai đó… được hông… Hứm…”
Hiền: “Hm hm hm… Uhm thì cứ về coi sao. Qua ăn cho vui thoi, để biết nhà biết cửa cô. Chứ đó giờ chưa ở lại đây ăn lần nào mà… đúng hông?”
Cương: “Dạ… Có lần này là đang ăn thôi cô…” – này phải xạo nha, chứ nói thiệt, không chừng bị xích ở gốc cây 500 năm chờ xe tăng tới cứu.
Tuyền nhìn Cương, cười tủm tỉm như biết ổng đang xạo sự. Hiền:
“Uhm. Qua đi. Mà có gì nói thẳng cô biết… chứ nói nhỏ này chi mất công không… Bữa có số cô rồi mà đúng không…”
Cương: “Dạ… Có cô… Hm hm… Vậy có gì con báo cô luôn…”
Tuyền: “Ủa… Sao 2 người có số nhau dạ…”
Cương nhìn qua cô, thấy không nói gì, nên anh chêm vào:
“Thì bữa đụng trúng cô nè… Xong sợ cổ có bị gì hông, nên đưa số qua lại, để lỡ có bị gì còn bắt đền chứ…”
Hiền vội hùa theo: “Ờ… hờ hờ… Thì cô có bị gì nặng đâu, mà nó đòi vậy nên phải vậy thôi. Bởi cô thấy nó cũng được, nên mới dám cho vô chỗ mấy đứa chứ…”
Tuyền lại tủm tỉm cười. Kiểu bị tửng đó ha mấy chế. Con bé khình khình sao ớ… Rồi 3 người chợt nghe:
“Ủa… Cô… Ủa… anh hả…”
3 người nhìn về phía tiếng gọi ở cầu thang, nhìn lên… Ngọc đang đi xuống 1 mình mà nói. Hiền:
“Ủa… con… Chuẩn bị đi làm hả…”
Ngọc: “Dạ hông… Tính xuống uống nước, tự nhiên gặp mọi người nè… Hm hm…” – Ngọc vừa đi vừa nhìn 3 người kia, rồi lại:
“Ủa… Sao anh vô được đây…” – mặt em nó hơi nghiêm nghiêm, chắc là lo lắng.
Hiền: “Ờ… Cô mời nó vô nhà chơi chút á mà… Bộ thấy đàn ông, tính đuổi ra hay sao vậy…”
Ngọc: “Dạ hông cô… Tại thấy ảnh ngồi với cô, nên thấy lạ thôi… Hm hm…”
Hiền: “Cô kêu nó vô chơi đó. Nãy nó còn đòi về nữa…”
Hiền mới kể lại những tình huống lúc nãy khi Cương và cô bất ngờ khi gặp nhau, rồi tiểu sử tại sao lại như vậy. Ngọc mới gật gật:
“Ồ… Hèn chi… Làm con tưởng…”
Và 4 người lại túm tụm vào nhau mà kể lễ, nhắc lại sự việc mấy lần Cương vô nhà làm này làm nọ, đương nhiên không bé nào dại dột kể mấy vụ “chơi trò lạ” với nhau. Bây giờ, trong lòng Cương cảm thấy nhẹ nhõm vì thứ nhất là biết bà chủ nhà này không hách dịch hay dữ tợn như anh nghĩ, mà rất biết điều qua lần gặp ở khách sạn, rồi bây giờ… thứ nhì là vì biết mình vẫn còn có thể đi tận vào trong nhà này chơi, nhưng cũng phải cân nhắc để không ăn dầm nằm dề như những lần trước, kể cả ngủ lại cũng không.

To top
Đóng QC