Vẽ tranh – Phần 79

Phần 79
2 Đứa được nhắc tới liền quay mặt, tròn mắt nhìn nhau. Cương ngớ mặt nói với Hiền:
“Thôi cô… Thêm con nữa tốn tiền… Cho bé Ý nó đi được rồi…”
Mấy chị em vừa nhìn qua Cương, liền quay lại ngó cô Hiền. Cô nói:
“Trời… Hm hm… Tốn gì con… Đâu có nhiu đâu trời… Đi chủ yếu vui thôi mà… Cái thằng…”
“Thì cô kêu đi thì cứ đi đi… Em rãnh mà… Đi chung tụi chị cho vui… Chứ như bà Minh với con Sương nè… Muốn đi mà vướng việc tùm lum… chưa biết đi được hay không kìa…” – Huyền nói.
Cương há miệng nhìn xung quanh mọi người, thấy ai cũng nhìn chăm chăm vô mình như đợi chờ câu trả lời. Ý thì vừa nhìn anh, mặt hớn hở mà gật đầu nhẹ nhẹ như mớm cho anh. Cương cuối cùng:
“Hm hm… Dạ… Vậy cho con đi ké nha…”
“Uhm. Phải vậy hông…” – Huyền cười cười, lườm lườm yêu Cương cái.
Cô Hiền như nãy giờ nín thở, mới thả người xuống mà thở dài cái:
“Vậy là được rồi… Vậy coi như… đâu để coi… 9 người đi đúng hông…”
“Con chưa chắc đi được hay không mà cô…” – Minh lên tiếng.
“Úi sh sssh… Cứ đặt chỗ trước đi… Dư đỡ hơn thiếu…” – Cô Hiền đáp.
“Hỉ hỉ hỉ… Chòng cũng được đi đó nho… Sướng quó nho…” – Con mén tưng vừa nói, vừa chà 2 tay mà nặn nặn đùi Cương như làm bánh vậy.
“Nãy thấy người ta ở nhà… khoái lắm mà… Nho nho gì… Hớ…” – Cương lườm con bé tưng 1 cái, xong quay mặt chỗ khác cười cười.
“Ưm… Khoái gì mà khoái… Người ta… buồn chứ bộ… Nhìn nè (chỉ vô miệng mình) thấy hông… Buồn chảy nước miếng luôn nè… Hỉ hỉ hỉ…” – con mén biện minh.
“Phái phái… chảy nước miếng… chảy nước miếng… Hi hi hi…” – bé Sương nhảy vô.
Mấy cô chú, chị em nghe được, cười lộ hết cả nướu và răng, thấy luôn cuốn họng. Cương nhìn Sương:
“Em nữa đó… Miếng miếng… Lo xin sao để đi được à… Ở đó mà chọc anh…”
“Chắc được mà anh… Chứ em cũng thích đi chung với mọi người chứ bộ… Hm hm…” – Sương nói mà mỏ chu chu. Mặt em nó bình thường có vẻ hơi nghiêm nghiêm, bữa nay mới thấy đôi môi hồng hồng nhô ra mà muốn kê miệng vô… làm gì đó thì tùy hứng, tùy hỉ.
“Chốt vậy đi ha… Mấy đứa cứ xin nghỉ sao sao… rồi báo cô biết… Đặt đồ này nọ thì cô cứ cho đủ hết vậy đó… Lỡ dư đỡ hơn thiếu… Hiểu hông…”
Mấy chị em, rồi Cương đồng loạt “Dạ… dạ…”. Nói chung vẫn còn tới mấy ngày nữa lận, cũng chưa phải gọi là cao trào dữ dội, ai nấy cũng cười cười vậy thôi. Ngọc kêu:
“Thôi… Con đi làm nha… Cô với mấy anh chị ở nhà vui vẻ…”
“Uhm. Đi đi con… Ờ… Sẵn lên chỗ làm rồi xin nghỉ luôn đi… Xin sớm nhìu khi dễ hơn á…” – cô Hiền dặn Ngọc.
“Dạ… Con biết rồi…” – Ngọc trả lời.
Mấy chị em còn lại với cô Hiền xúm nhau dọn dẹp, rửa chén… Cương nãy nấu bếp rồi, nên giờ bị hắt hủi, không cho ló mặt vào, Huyền đuổi ông lên ngồi trên phòng khách với cô Hiền. Một mình 1 ngựa (Cương là ngựa, còn ai cưỡi thì ai biết). Vừa bấm điện thoại, cô Hiền quay qua Cương hỏi:
“Ủa… Bữa trước chỗ kia… bồ con đó hả…”
“Chỗ khách sạn bữa hả cô…” – Cương xác nhận.
“Uhm. Thấy cũng dễ thương quá trời. Hm hm…” – Hiền khen ai đó.
“Àh… Hông có cô… Mấy đứa chơi chung nhóm thoi… Tại tụi nó xỉn hết… tối trước đó là con phải lết từng đứa vô phòng ngủ. Đuối thấy mồ luôn…” – Cương kể lể.
“Trời… Vậy tưởng bồ con chứ… Hm hm… Vậy ra… bạn thôi hả…” – cô Hiền.
“Dạ… Thằng hôm bữa đi chung… là con đang ở ké nhà nó đó cô… Hì hì…” – Cương nói.
“Hm hm… Vậy hả… Hm hm… Bạn vậy là tốt rồi… Mới đầu nhìn, cô tưởng 4 đứa là 2 cặp chứ… Ai dè…” – Hiền nói.
Cương: “Dạ đúng mà cô… Đúng với nó hoi… Nó với bé kia 1 cặp… Còn con với nhỏ kia chưa phải cô… Hm hm…”
“Chưa… chứ đâu phải không đâu đúng hông… Hì hì… Mốt thành giờ chứ ở đó… Thời mấy đứa… là lẹ lắm…” – cô Hiền.
Cương: “Dạ… Hm hm… Con cũng chưa biết đâu cô… Bé đó cũng mới 18 gì thôi à… Nhìu khi trai cả đống… Cần gì tới con đâu…”
Hiền: “18 Luôn á… Vậy là… bằng cỡ con Tuyền này chứ đâu… Đúng hông…”
Cương: “Dạ… Nhỏ hơn Tuyền xíu, mấy tháng lận…”
Hiền cười: “Hm hm… Nhỏ nhỏ chứ… Con gái thấy vậy chứ đầu óc chững hơn trai tụi con à. Thấy Tuyền hông… mới tuổi đó mà tự ra ngoài, tự lo thân luôn thấy hông… Con mà được đứa như vậy… là phước lắm à…”
Cương ngơ ngơ mặt ra: “Người ta có bạn trai rồi mà cô…”
Hiền: “Ờ ờ… Quên… Tại bạn trai nó lâu lâu cô mới gặp thôi… Quên…”
Cương sợ Hiền lại vặn vẹo chuyện mình với Tuyền, rồi mấy chị em, anh mới kê mặt gần lại Hiền, hỏi:
“Cô cô… Cái ông hôm bữa đó… Là bồ cô hả…”
Cô Hiền vừa nghe xong, đang cười nhẹ thì lập tức đơ đơ mặt ra, xong thở dài cái, rồi cũng thì thào:
“Hm… Cô quen trên mạng thôi… Mà… giờ hết rồi…”
Cương trợn mắt nhẹ, gật gật nho nhỏ và đoán lý do Hiền về VN, ở không biết mấy ngàn phút đồng hồ, xong mới dạt về căn nhà thân yêu, chắc là để “này nọ lọ chai” với bồ quen qua mạng. Cô Hiền tính nói gì đó, thì nghe:
“2 Cô cháu hợp rơ quá ha…”
Hiền và Cương quay qua, thì thấy Huyền từ từ bước lại từ phía bếp. Cương kêu:
“Đang nói xấu chị chứ hợp hiết gì… Hm hm…”
Cô Hiền quay qua Cương cười cười mỉm, xong nhìn lại Huyền. Chỉ kêu:
“Trời ơi… Chị xấu sẵn rồi… nói chi nữa dư thừa… Xía…”
“Nên bây giờ đang soi để tìm điểm đẹp trên cả con người chị nè… Hè hè hè…” – Cương thêm vô.
“Trời ơi… Con Huyền mà tìm tìm gì trên người nó… Coi chừng đè cho ngợp chết à nha… Há há há…” – Bà Minh ở đâu dưới bếp thọt lên.
“Ý chê mập gì… Nói đại đi…” – Huyền quay lại nói với Minh.
“Nhìn êm… chứ không mập nha chị…” – Cương nói với Minh.
“Trò oi… Biết luôn hả… Mấy bữa quất quất… là biết luôn rồi hả… Há há há…” – Minh kêu.
“Hả… Quất gì…” – cô Hiền hỏi.
Minh, Huyền rồi mấy chị em kia đơ ra. Cô Hiền nhìn qua nhìn lại với vẻ ngỡ ngàng. Cương thấy bà Minh lộ thiên cơ lần nữa, anh nói:
“Hôm bữa con lắp mấy cái cam xong, Tuyền chở qua… Tối hông có xe về nên chị Huyền chỉ chở. Vậy thôi mà chị Minh chỉ đồn thấy sợ luôn…”
Cô Hiền há miệng, gật gật đầu. Mấy chị em cười cười, chắc biết Cương đang dóc tổ sư nhà ổng. Hiền kêu:
“Minh này nha… Thằng nhỏ vậy thôi mà cứ bêu rếu nó… hết có bồ luôn à… Nhắm đền nổi hông…”
Minh với vẻ hí hửng: “Trò ơi… Ế gì mà ế cô… Cương nó mê trai… Bởi to xác vậy… mà có nhỏ nào đâu thấy hông… Hé hé hé…”
Cô Hiền lại đơ mặt thêm lần nữa trong khi mấy chị em lắc đầu, nhoẻm miệng mà vừa lau lau, dọn dọn. Cương thấy nhỏ Tuyền nó lè lưỡi ra chọc anh khi đang đứng mút chỉ xó bếp, cách nhau chừng hơn 10m. Con bé tưng đáng ghét… Hiền hỏi:
“Ủa là… là sao…” – cô nhìn Cương mà tròn mắt.
Cương: “Mấy chỉ đồn thôi cô… Đừng tin chi… mệt lắm… Người ta còn chức năng đàn ông mà cứ bóp méo hà…” – anh lườm qua Minh.
Huyền ngồi xuống ở dãy ghế sofa vuông góc với Cương mà cười cười, Minh kêu:
“Chức năng đàn ông… là cái giống gì cưng…” – vẻ mặt như cạnh khóe cho xoắn não thằng Cương dâm.
“Chị có bồ đi… là biết nó sao à… Tự nhiên kêu kể ra… Khùng…” – Cương diễn giải.
“Íh… Hí hí hí… Coi ảnh tức kìa… Hí hí hí… Dám chửi chị luôn… Tới số rồi nha…” – bà Minh vừa bặm môi, vừa đi từ bếp lên, rồi cột cột cho tóc cao lên, xong tới gần chỗ sofa thì giơ tay giá giá như hăm dọa Cương.
Anh lườm lườm, Minh vừa cười, vừa quay qua, đi lại ngồi sát bên Huyền. Dung cũng lau khô tay chân, bước nhẹ từ bếp lên với mấy đứa còn lại, chị ngồi kế bên cô Hiền, rồi Sương với Ý nối tiếp mà lấp vào thêm. Còn con mén tưng thì lót tót, tưng tưng bộ ngực mà chen vào ngồi dưới đất, kế bên chân trái Cương. Cô Hiền nhìn qua đứa này, ngó lại đứa kia rồi hỏi:
“Rồi bây giờ nè… Mấy đứa coi coi đi máy bay lúc mấy giờ…”
Và cuộc bàn luận lại bắt đầu. Mỗi người thêm 1 ít ý kiến. Ý thì chỉ ngồi nghe với vẻ thích thú, còn Tuyền thì im re, khoanh 2 tay lên đùi Cương mà dựa cằm lên, nhướn mày… lia mắt nhìn người này người nọ. Còn lại ai cũng nói và thảo luận xôn xao như là chuẩn bị thực hiện phi vụ “tồn tại trên đảo hoang”. Riêng ông Cương thì vừa nhìn môi hồng, răng trắng của mấy chị em, rồi tia mấy loại trái cây 4 mùa, mọng nước. Ngồi kế cô Hiền, lâu lâu cổ áo cô hơi trùng xuống, làm lộ ra làn da ngực trắng nõn mà không nhăn nheo như những người khác cùng lứa. Thằng ku khóc sướt mướt bên dưới nhưng vẫn cứng cựa như “trụ cột của gia đình”. Này đúng gọi là “bị trái cây ép ra nước”… Ngược đời cái ông mặt trời mùa thu đang nhìn thằng cu xỉa bậy.

To top
Đóng QC